Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
Chương 44 : Cô ghét trời mưa không?
1 Bình luận - Độ dài: 1,344 từ - Cập nhật:
Sau khi giải cứu Lea, mọi người trong Đội du kích 01 được nghỉ phép một tháng rưỡi.
Số bán nguyên tố đã gửi băng ghi hình cho Edward bằng email mã hóa, nhưng sau đó lá thư như rơi xuống biển, phía bên kia mãi vẫn không có hồi âm.
Để tránh bị Black Nest truy lùng, cả nhóm đến một thị trấn nhỏ ở miền tây nam nước Pháp. Một người cậu của Waldo từng sống ở đây, không có con cái, trước khi qua đời đã để lại di chúc, để căn nhà cho Waldo.
Mọi người từng nghe Waldo nhắc chuyện này, nhưng không mấy ai để tâm. Chỉ khi đến đây, họ mới phát hiện căn nhà khá rộng riêng phòng khách đã có sáu phòng ngủ, thêm vài người nữa cũng ở thoải mái. Ngoài ra, còn có một khu vườn lớn trồng đầy hoa cỏ, lưng tựa vào một hồ nước nhỏ lấp lánh ánh sóng.
"Có một nơi như thế này mà cậu lại thà chui rúc trên gác mái nhà mẹ mình?" Philip mở cửa sổ, ngắm khung cảnh bên ngoài đẹp như tranh sơn dầu, vẻ mặt khó tin.
"Ờ... vì ở đây không ai nấu ăn, cũng không đặt đồ ăn ngoài được..." Waldo nói thật.
"Cái đó thì đúng."
" Hơn nữa, nhà kiểu này thuế rất nặng. Mùa du lịch cao điểm, tôi sẽ cho thuê nửa năm, tiền kiếm được chỉ đủ đóng thuế và bảo dưỡng. Nhiều lúc tôi còn muốn bán đi cho xong." Waldo càu nhàu.
"Khoan đã, đừng vội bán. Tôi vẫn muốn khi về già có một chỗ phong cảnh hữu tình như thế để dưỡng lão. Đợi khi tôi dành dụm đủ tiền, con gái cũng vào đại học, cậu bán cho tôi nhé." Người đàn ông tóc đuôi ngựa nói.
"Ừm... không biết tôi có chờ được tới lúc đó không, Steam còn một đống game đang chờ tôi mua đây." Waldo đáp.
" ......... "
"Nói chung, mọi người cứ tự nhiên. À đúng rồi, phòng nào wifi mạnh nhất thì để cho tôi." Nói xong câu cuối, Waldo thả người xuống sofa, tiện tay bóc một gói khoai tây chiên bỏ vào mồm.
"Anh chàng này đúng là hết thuốc chữa rồi."
Mọi người trong Đội 01 chỉ quét dọn qua loa một lượt. Sau đó, số bán nguyên tố lái xe ra siêu thị trung tâm thị trấn mua ít rau quả và đồ dùng hàng ngày. Số tiền kiếm được từ sòng bạc hầu như vẫn còn nguyên, đủ cho cuộc sống và những hành động tiếp theo. Cả nhóm vốn định tạm trú ở đây, chờ khi Edward liên lạc sẽ lập tức tới hỗ trợ. Không ngờ, thời gian chờ lại thành ra lâu đến vậy.
Trương Hằng thì không ngồi không. Thời gian này, cậu chủ yếu học kỹ thuật điều khiển điện từ người đàn ông tóc đuôi ngựa. Ngoài ra, cậu còn hỏi Waldo và Philip một số kỹ thuật xâm nhập tài khoản cá nhân và phòng thủ bảo mật. Ba người này đều là những nhân vật mà trong phó bản song song mười hai năm sau cậu chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Trong đó, người đàn ông tóc đuôi ngựa cùng Edward đều chết sớm, Philip thì di cư sang Hồng Kông, còn Waldo lại gia nhập Black Nest.
Về hai người sau, thực ra cũng khó trách họ. Philip thì chỉ đơn giản là chán nản, còn Waldo, sau khi vào Black Nest, cũng từng bí mật cung cấp cho Đội 01 không ít tin tình báo, giúp nhóm thoát khỏi nhiều nguy hiểm. Black Nest nể tài kỹ thuật của hắn nên cũng không làm khó, chỉ không để hắn tiếp cận thông tin cơ mật nữa, mà chỉ dùng hắn cho tư vấn kỹ thuật.
Kể cả Lea, sáu người cùng ngồi ở tầng một lúc này, e rằng chẳng ai ngờ được nếu hành động lần này thất bại, mười hai năm sau mỗi người sẽ có một ngã rẽ khác nhau đến vậy.
Lea từ phòng chứa đồ ngoài sân lục ra một cây guitar cũ, nhưng chỉ còn năm dây. Cô lau sạch bụi, ôm vào lòng: "Mọi người muốn nghe gì nào?"
"Tôi không biết... hay là La Marseillaise?" Waldo đề nghị.
Philip cau mày: "Ai lại muốn nghe quốc ca sau bữa ăn chứ."
"Vì chẳng ai nghĩ ra bài khác. Bài này ai cũng nghe qua, độ phổ biến cũng cao."
"Rồi cô ấy vừa gảy đàn, tất cả chúng ta đứng lên trang nghiêm à?"
"Hay tôi hát Les Champs-Élysées của Joe Dassin nhé? Bài này chắc mọi người cũng biết." Lea khảy thử vài tiếng dây, "Một trong những bài tôi thích nhất. Với lại guitar giờ chỉ còn năm dây, mọi người nghe tạm được thôi. Được rồi, không nói linh tinh nữa, bắt đầu nào."
Cô hắng giọng.
Je m'baladais sur l'avenue, le cœur ouvert à l'inconnu...
... Aux Champs-Élysées, aux Champs-Élysées...
Phải thừa nhận, Lea xuất thân chính quy từ khoa Âm nhạc, lại từng làm giọng ca chính của ban nhạc Suffocate to Death có năng khiếu ca hát tuyệt vời. Giọng cô đã vượt xa phần lớn ca sĩ nổi tiếng. Bản nhạc pop kinh điển được yêu mến khắp nước Pháp này qua miệng cô lại có một dư vị hoàn toàn khác.
Xét tới ngoại hình và khí chất của Lea, nếu không vì biến cố của anh trai, có lẽ mười hai năm sau, cô đã trở thành ngôi sao lớn mà nhà nhà đều biết.
Bài hát kết thúc, Philip và những người khác vỗ tay nhiệt liệt chẳng khác nào những thực khách trong quán Green Frog.
Lea khẽ nhún gối, làm động tác kéo váy cúi chào: "Cảm ơn, cảm ơn. Mọi người nhiệt tình thế này tôi sẽ tự mãn mất thôi, hahaha."
"Thêm bài nữa đi, thêm bài nữa!" Waldo hiếm hoi bỏ chiếc máy chơi game cầm tay xuống, tạm ngưng chuyến phiêu lưu trong The Legend of Zelda. Với hắn, điều này là rất hiếm trong suốt hơn một tháng qua.
"Được thôi." Lea không hề từ chối, nhanh chóng cất tiếng hát bài thứ hai.
Nhưng cô không để ý rằng Trương Hằng lúc này không có trong phòng. Chừng mười lăm phút sau, Little Boy tìm thấy cậu ở bên hồ. Trời đang lất phất mưa, nhiệt độ lạnh hơn thường lệ, cô kéo sát áo khoác: "Anh làm gì ở đây?"
"Câu cá." Trương Hằng giơ cần câu trong tay.
"Ừ? Nhưng ngoài trời đang mưa mà."
"Cô ghét mưa à?"
"Không hẳn là ghét... chỉ là không thích lắm, vì trời mưa mọi thứ ẩm ướt." Cô cau mày đáp.
"Vậy à... cô nói cũng đúng." Trương Hằng nhướng mày. Đúng lúc này, phao câu khẽ động.
"Có cá cắn câu kìa." Cô nhắc.
Nghe vậy, Trương Hằng vẫn chưa vội kéo. Chỉ đến khi phao chìm hẳn, cậu mới giật mạnh cần. Một con cá lớn vùng vẫy bị lôi khỏi mặt nước.
"Tiếc là cá chép, không ăn được." Cô nói.
"Ai bảo cá chép không ăn được? Ngày mai tôi sẽ nấu cho cô ăn thử." Trương Hằng cúi xuống bỏ cá vào xô nước. "Về chung chứ?"
Cô gật đầu. Hai người bước song song trên con đường đất hơi lầy. Cô vài lần như muốn nói gì rồi lại thôi.
"Cô muốn nói gì?"
"Cảm giác... mọi người dạo này hơi thả lỏng quá, cứ như đang đi nghỉ vậy. Vì Edward mãi không trả lời, nên đội tạm thời không có phương hướng. Nhưng tôi vẫn thấy, suốt ngày ăn uống thế này có gì đó... không ổn." Cô bày tỏ nỗi lo.
"Đừng lo." Trương Hằng nói, "Những ngày như thế này sẽ không kéo dài đâu. Thử thách thực sự sắp tới rồi.
Nhạc hay, ae nên nghe thử :
https://www.youtube.com/watch?v=7B4CLQGxHmI&list=RD7B4CLQGxHmI&start_radio=1"


1 Bình luận