Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin

Chương 14 : Hẹn tại quán cà phê Mary

0 Bình luận - Độ dài: 1,332 từ - Cập nhật:

"Chúng ta có làm quá tay không đấy?" Philip vừa chạy vừa lo lắng hỏi.

"À... sao mà quá được?" Waldo đáp lại, vừa nói vừa nhăn mặt vì hối hận. Để có cớ rời bàn đi vệ sinh, cậu ta đã miễn cưỡng nhồi thêm cả đống thức ăn vào bụng dù rõ ràng đã no căng từ trước. Vấn đề là cậu ta còn phải giả vờ như chưa hề gì, khiến mỗi bước chạy bây giờ đều làm dạ dày như muốn bật tung ra ngoài, đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

"Dù sao đi nữa, cũng là Lục đã cứu tôi với Justine khỏi đám người kia trong sòng bạc, mà cậu ấy lại còn quen biết Edward nữa. Nếu cậu ấy thực sự định giúp đỡ thì sao?"

"Z nói thế lực kẻ địch quá lớn, chúng ta không thể liều lĩnh lúc này. Đừng lo, cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Đám cảnh sát sẽ sớm phát hiện họ nhầm người thôi. Việc chúng ta cần làm bây giờ là chuồn đi trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn."

Vừa nói, Waldo vừa đẩy cánh cửa lớn trước mặt.

"Khoan đã, đó là tầng hai đấy." Philip nhắc.

"Tầng hai á? Thật à? Tôi tưởng chúng ta đã chạy cả thế kỷ rồi." Waldo gãi đầu.

"Vì cậu suốt ngày ru rú trên gác mái, đến lúc tập thể dục lại rồi đó."

"Ờ... chắc vậy."

Hai người tiếp tục chạy một mạch ra bãi đỗ xe, nhảy phắt vào trong ô tô.

"Mau mau mau mau, khởi động xe nhanh lên!" Waldo giục, vừa nói vừa ngoái đầu nhìn liên tục.

Thế nhưng Philip vẫn đủng đỉnh thắt dây an toàn trước, chỉnh gương chiếu hậu, quan sát xung quanh xem có ai theo dõi không rồi mới nổ máy.

"Cái gì?! Lúc này mà cậu còn làm mấy trò đó được à?!" Waldo tròn mắt.

"Thói quen rồi, xin lỗi." Philip đáp lại, rồi nhấn ga, phóng xe ra khỏi bãi đỗ. Hai người hấp tấp thanh toán, thậm chí còn từ chối nhận lại tiền thừa, chỉ để thoát khỏi đó nhanh nhất có thể.

Khi chiếc xe đã cách trung tâm thương mại một đoạn xa, Waldo mới thở phào, ngả người ra ghế phụ.

"Phù, hú hồn, cuối cùng cũng thoát được cái mớ rắc rối đó rồi. Nào, đập tay ăn mừng phát không?"

"Thôi, miễn đi." Philip lắc đầu.

Nhưng rồi Philip vẫn đưa tay ra, cùng Waldo đập nhẹ một cái, miệng thở dài: "Vài ngày nay đúng là còn kích thích hơn cả hai mươi mấy năm sống của tôi. À, liên lạc với bên Ảo Thuật Gia đi, báo cho họ biết là ta đã thoát rồi."

"Ok." Waldo vừa nói vừa lôi điện thoại ra, nhưng chưa kịp bấm số thì máy đã đổ chuông trước.

"Ai gọi vậy?"

"Ờ... là Little Boy. Cô ấy ở lại dọn dẹp, chủ yếu xóa dấu vết ở thang máy và phòng giám sát." Waldo vừa nói vừa bấm nghe máy.

Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Trương Hằng: "Mười lăm phút nữa, gặp ở quán cà phê Mary."

Nói xong, cậu ta cúp máy ngay, không cho Waldo cơ hội hỏi han gì thêm.

Kết quả là chưa đầy mười phút sau, Trương Hằng đã nhìn thấy chiếc Mercedes trắng quen thuộc đỗ trước quán cà phê Mary. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe tải của công ty bảo trì thang máy cũng dừng gần đó. Hai người bước xuống chính là Philip và Waldo, họ vừa đi vừa dáo dác quan sát xung quanh.

Trương Hằng lúc này đang đứng cạnh một cô gái nhỏ con, đội mũ bóng chày, ăn mặc như con trai. Cậu nói:

"Đi thôi."

Cô gái hừ lạnh một tiếng, cố rút tay khỏi tay Trương Hằng nhưng không được.

Dù đã lường trước nhưng bị qua mặt trắng trợn vẫn khiến Trương Hằng bực không để đâu cho hết. Để cắt đuôi nhanh nhất, cậu đã phải dùng tới súng điện, đánh gục một bảo vệ.

Còn chuyện Philip và Waldo trốn thoát, Trương Hằng chẳng mấy bận tâm. Hai người tưởng rằng hành động rất kín kẽ, nhưng thực tế, ánh mắt trao đổi giữa họ với cô gái mũ bóng chày lúc vào trung tâm thương mại không thể qua mắt cậu.

Sau khi cậu đã trải qua phó bản Cánh Buồm Đen, diễn xuất của cả nhóm ấy thật sự chẳng có gì đáng nói.

Thế nên khi mất dấu hai kẻ kia, Trương Hằng không hề hoảng. Cậu chỉ việc cắt đuôi đám truy binh, bám theo cô gái mũ bóng chày khi cô ta rời khỏi trung tâm thương mại, rồi trong lúc cô dừng chờ đèn đỏ qua đường, cậu áp sát, dí súng điện vào hông cô. Nhờ vậy, Trương Hằng đã dùng chính điện thoại của cô ta để liên lạc với bên Waldo.

Và giờ, hai bên lại ngồi đối diện nhau trong quán cà phê Mary.

Lần này, cuối cùng Trương Hằng cũng có thể đối thoại thẳng thắn với nhóm đứng sau lưng Philip và Waldo.

"Anh là thủ lĩnh của họ à?" Trương Hằng nhìn người đàn ông trung niên buộc tóc đuôi ngựa, mang phong thái của người nghệ sĩ, ngồi trước mặt.

"Không đâu, cậu hiểu nhầm rồi. Nhóm chúng tôi không có thủ lĩnh, chỉ là một tổ chức lỏng lẻo thôi. Mỗi người đều có công việc, cuộc sống riêng, hầu như chẳng liên lạc gì mấy. Nhiều người trong nhóm thậm chí mới gặp nhau lần đầu trong nhiệm vụ này." Gã đàn ông nói. "Nếu nhất định phải có người đứng đầu thì chắc là tôi, đơn giản vì tôi lớn tuổi nhất."

"Nhưng những gì các người làm thì đâu giống như trò của mấy câu lạc bộ sở thích." Trương Hằng nói, "Tại sao bảo vệ và cảnh sát chìm lại bất ngờ tấn công tôi?"

"Vì chúng tôi dùng chút thủ thuật khiến họ tưởng cậu là một tội phạm truy nã." Người đàn ông tóc đuôi ngựa đáp. "Xin lỗi, theo lời Waldo thì cậu rất giỏi, trong điều kiện bình thường họ không có cách nào thoát thân. Chúng tôi chỉ còn cách đó thôi."

"Các người xâm nhập hệ thống cảnh sát?"

"Không cần phức tạp thế. Chỉ cần giả làm cảnh sát, gọi điện cho quản lý trung tâm thương mại, khiến ông ta tin rằng có tội phạm trốn trong khu vực của mình là đủ."

Gã giải thích thêm: "Thực ra đây là lỗ hổng trong dịch vụ biến đổi số điện thoại mà các nhà mạng cung cấp. Ban đầu dịch vụ này phục vụ khách hàng doanh nghiệp, cho phép hiển thị các số khác nhau cho các người nhận khác nhau, nhưng vì quy tắc sơ hở, người ta có thể dùng nó để giả danh cảnh sát, lính cứu hỏa, thậm chí là ngân hàng... Gọi điện hoặc gửi tin nhắn."

"Dĩ nhiên, dịch vụ đó chỉ mở cho nhóm khách hàng nhất định và vẫn cần chút kỹ thuật. Ngoài ra còn có thể thuê hợp pháp tổng đài doanh nghiệp và chỉnh sửa thông số trong tín hiệu ISUP cụ thể là mục 'IAM message' để làm điều tương tự."

Gã tóc đuôi ngựa càng giải thích, Trương Hằng lại càng mơ hồ, nhưng ít nhất cậu cũng đoán ra được nhóm người này là ai: "Tất cả các người đều là dân IT?"

"Ừm... mỗi người giỏi một lĩnh vực khác nhau, nhưng nói chung đúng vậy. Chúng tôi là dân geek."

"Kể cả cô ta sao?" Trương Hằng chỉ vào cô gái đội mũ bóng chày bị cậu khống chế trước đó.

"Đúng thế. Little Boy cô ấy là chuyên gia viễn thông của bọn tôi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận