Gã "bao cát" cuối cùng cũng hiểu câu "Lát nữa anh sẽ cảm ơn mấy vòng băng keo quấn thêm" mà Trương Hằng đã nói trước đó có ý nghĩa gì.
Chỉ trong vỏn vẹn nửa phút kể từ khi cậu chuyển từ thủ sang công, trên người gã đã chẳng biết trúng bao nhiêu nhát dao. Ban đầu gã còn liều mạng phản công, nhưng rồi đành bỏ cuộc, dồn hết sức vào phòng thủ... mà vẫn liên tục bị đâm trúng.
Con dao bít tết trong tay Trương Hằng cứ như biến mất rồi lại xuất hiện từ hư không, khiến gã không sao đoán nổi điểm rơi hay quỹ đạo của lưỡi thép.
May mà lưỡi dao đã được quấn băng keo từ trước nên không rỉ máu, nhưng vết bầm thì khó tránh, cảm giác đau rát vẫn dữ dội như thường.
Cuối cùng, gã khụy gối, chống một chân xuống sàn, thở hồng hộc.
Thấy Trương Hằng lại bước tới, gã vội giơ tay, hét bằng tiếng Trung: "Dừng! Tôi chịu thua."
Cậu chẳng mấy ngạc nhiên. Từ việc gã im lặng suốt trận, cậu đã đoán được phần nào thân phận. Giờ nghe tiếng Trung kia, coi như gã đã tự nhận mình là người chơi.
"Anh biết Edward đang ở đâu không?"
"Biết. Hơn hai tháng qua tôi ở cùng anh ta, chăm sóc cho anh ta." Gã "bao cát" đáp, vừa tham lam hít vài hơi thật sâu, vừa gắng gượng đứng dậy. "Nhưng anh ta là một gã phiền phức, hay đòi hỏi và khó chiều."
"Xưng hô thế nào?" Cậu chìa tay.
"Trong phó bản tôi tên Torres, nhưng cậu cứ gọi là Thiết Quyền đi." Thiết Quyền bắt tay cậu, toàn thân run lên vì đau.
Trương Hằng không hỏi lý do tại sao trước đó gã lại khiêu khích mình. Cậu thừa biết ý đồ: trong phó bản đối kháng theo phe, dù cùng phe là hợp tác, nhưng luôn có kẻ dẫn dắt và kẻ phải theo. Thiết Quyền muốn dùng sở trường để giành quyền phát ngôn khi phối hợp sau này.
Tiếc là gã lại đâm phải thép. So về khả năng chiến đấu, cậu đã so sánh với gã đeo khuyên tai trước đó và nhận thấy dù là tay đấm nghiệp dư, Thiết Quyền vẫn không bằng đối thủ xuất thân từ hệ thống cảnh sát.
"Anh ở cùng Edward, có gặp người chơi nào khác không?"
Thiết Quyền lắc đầu: "Đầu phó bản này hình như người chơi chưa chạm mặt nhau. Sau khi gửi thư, các anh là nhóm đầu tiên đến."
"Anh gửi thư cho mấy người?"
"Phía tu viện chỉ gửi hai bức. Mật mã Edward để lại ở đó chỉ có Lea giải được. Ngoài ra, anh ta còn liên hệ ba người: một nhà báo tờ Le Monde, một quản trị viên diễn đàn mạng, và một đạo diễn phim tài liệu nổi tiếng. Đây là ba cái tên Edward cho là đáng tin nhất để phơi bày Black Nest."
Nói tới đây, Thiết Quyền hơi ngập lại: "Nhưng thời gian này chúng tôi không yên ổn. Không hiểu bằng cách nào, Black Nest biết Edward ở Toulouse, liền điều nhiều người tới, còn đưa một gã tên Vincent làm chỉ huy. Chúng tôi buộc phải cực kỳ cẩn trọng. Hai tuần trước, chỗ ở của Edward bị một nhóm vũ trang không rõ lai lịch tấn công, may là chúng tôi rút đi trước năm phút."
"Vừa rồi các anh nói gì vậy?" Lea tò mò hỏi.
"Chúng ta may mắn. Lần này tìm đúng người rồi." Trương hằng đáp.
...
Một tiếng sau, nhóm 01 cùng Lea theo Thiết Quyền đến trước cửa hàng kim khí đối diện phòng tập boxing. Trương Hằng tạm đóng vai phiên dịch.
"Nơi này cũng của ông Guillem, chủ phòng tập trước đó. Hồi trẻ, ông ấy là võ sĩ nổi tiếng, đánh chuyên nghiệp kiếm bộn tiền, rồi nhân lúc giá nhà Toulouse còn rẻ liền mua vài bất động sản. Nhưng tâm huyết lớn nhất của ông vẫn là phòng tập boxing kia."
"Ông ấy và Edward là gì của nhau? Sao lại liều giúp các anh?" Little Boy hỏi.
"Không quen biết. Nhưng ông ta từng có thù với Black Nest. Con trai ông là fan cuồng của họ, sản phẩm nào cũng mua, sau đó cả nhà gặp tai nạn xe hơi và chết. Hệ thống tự lái trên chiếc xe đó do Black Nest cung cấp. Ông ta cho rằng chính nó gây ra thảm kịch nên kiện họ."
"Kết quả?"
"Black Nest thắng. Họ đưa ra dữ liệu và kết quả thử nghiệm chứng minh hệ thống an toàn. Nhưng Edward thấy chướng mắt, tìm ra lỗi của hệ thống rồi ẩn danh gửi cho tòa. Nhờ đó, ở phiên phúc thẩm, ông Guillem thắng và nhận được khoản bồi thường. Tuy nhiên, ông vẫn ghét Black Nest và nghi ngờ mọi sản phẩm công nghệ cao của họ và mong có người ngăn họ tung hệ thống CTOS ra thế giới."
"Ha." Philip liếc lên camera trên đầu.
"Yên tâm, cái này không nối mạng. Edward chỉ dùng để theo dõi bên ngoài." Thiết Quyền giải thích.
Cửa hàng khi ấy đã đóng, nhưng Thiết Quyền có chìa khóa. Gã mở cửa, nói tiếng Anh vào camera: "Edward, chúng tôi vào đây."
Xong, gã đẩy cửa, quay sang Lea: "Anh ấy rất coi trọng cô. Nhắc đến cô nhiều lần. Lo nhất là Black Nest sẽ ra tay với cô, nên thấy cô an toàn, tôi mừng lắm."
Nhưng Trương Hằng không dịch câu đó. Cậu nhíu mày nhìn bóng tối trong cửa hàng: "Edward có vấn đề về sức khỏe à?"
"Hử?"
"Anh ta để địa chỉ trong manh mối là khu vườn, không chỉ vì nó thuộc địa bàn của ông Guillem, mà còn vì từ đây quan sát được phòng tập. Tức là, anh ta hẳn đã thấy em gái mình từ lâu. Sao tới giờ vẫn chưa xuống?"
"Cậu nghi ngờ tôi?" Thiết Quyền nhướng mày, không đôi co mà làm liền: đi lên tầng áp mái, gõ cửa. Nhưng bên trong im lìm.
Vẻ mặt gã đổi hẳn: "Chẳng lẽ ngủ?"
Gã đẩy nhẹ, cửa bật mở. Ngay khoảnh khắc ấy, một chấm đỏ xuất hiện giữa trán gã.
"Cẩn thận." Câu nói của Trương Hằng chưa dứt thì đầu Thiết Quyền đã giật mạnh ra sau, cả người đổ sụp xuống sàn. Một dòng chất lỏng ấm nóng bắn lên cổ áo cậu.
"Có tay súng bắn tỉa, tìm chỗ núp." Giọng cậu trầm xuống. Ánh mắt lia nhanh qua căn phòng: một bàn làm việc bừa bộn, một giường gấp, bên cửa sổ là kính viễn vọng chĩa thẳng về phòng tập boxing nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng người.


0 Bình luận