Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
Chương 11 : Không hứng thú
0 Bình luận - Độ dài: 1,359 từ - Cập nhật:
"Ngẫu nhiên giả?"
"Đúng vậy. Toàn bộ lõi thuật toán trong máy đánh bạc đều dựa vào một thứ bộ tạo số giả ngẫu nhiên. Đó là một thuật toán do các kỹ sư thiết kế để sinh ra một chuỗi số gần như ngẫu nhiên, tạo cảm giác như là ngẫu nhiên hoàn toàn, nhưng thật ra thì... chẳng có gì là ngẫu nhiên cả."
Vừa nhắc đến chủ đề này là Waldo lập tức hăng máu, thao thao bất tuyệt: "Việc của bọn tôi rất đơn giản đầu tiên là phải biết các con số trong chương trình xử lý của máy đánh bạc khớp với hình ảnh quân bài trên màn hình ra sao. Bộ tạo số giả ngẫu nhiên kia vận hành như thế nào? Hiệu suất thế nào? Làm rõ được hết đống đó thì một chiếc máy đánh bạc với chúng tôi cũng chẳng khác gì một em gái vừa tắm xong, hoàn toàn trần trụi không có gì che giấu."
"Ờm, ví dụ có hơi thô thiển thật, nhưng đại khái là như thế." Philip gật đầu tán đồng.
"Tiếp theo là viết một chương trình giải mã. Phải tính đến mọi biến số có thể ảnh hưởng đến kết quả, để khi đặt chân vào sòng bạc và xác định được chu kỳ hoạt động của máy, ta có thể dự đoán trạng thái vận hành của nó trong vài giờ, thậm chí là vài ngày tới."
"Cần bổ sung thêm một điểm," Philip chen vào, "trong suốt quá trình ấy không được có bất kỳ yếu tố can thiệp từ con người nào. Ví dụ như nhân viên sòng bạc tắt rồi bật lại máy chẳng hạn. Nếu xảy ra thế thì phải tính lại toàn bộ."
"Chuẩn không cần chỉnh." Waldo gật gù. "Bọn tôi chọn loại máy video poker là vì nó thuộc đời cũ nhất. Càng cũ thì chương trình sinh số ngẫu nhiên càng đơn giản. Những máy này đều sản xuất từ cuối thế kỷ trước, mã nguồn dựa theo lý thuyết của Donald Knuth từ thập niên 60, kết hợp với phương pháp Monte Carlo tức là thanh ghi dịch phản hồi tuyến tính. Một cách phát bài vô cùng ngốc nghếch."
"Cơ mà thực tế thì... cũng không dễ như tưởng tượng." Giọng Waldo hạ xuống đôi chút. "Bọn tôi tra cứu mã ở cục bằng sáng chế, rồi còn mua một chiếc máy cùng đời về nghiên cứu. Philip viết một chương trình dịch ngược để đọc hiểu mã máy. Sau khi hoàn tất phần tiền kỳ, bọn tôi viết một tiện ích nhỏ có khả năng tính toán xem một chiếc máy đánh bạc đang chạy đến đâu trong chu kỳ, bao lâu nữa sẽ xuất hiện Thùng phá sảnh đồng chất. Và khi mọi thứ đã xong xuôi..."
"...thì là lúc hành động." Philip tiếp lời.
"Tôi xin lỗi vì đã kéo cả nhóm xuống nước." Philip cúi đầu, trong giọng lộ rõ vẻ áy náy. Không chỉ vì lúc ở sòng bạc anh ta quá căng thẳng khiến bảo an để mắt, mà còn vì sau khi đã quét sạch bốn sòng bạc thì anh ta vốn định dừng lại. Nhưng không chống lại được Justine suốt ngày thì thầm bên tai xúi giục, cuối cùng mềm lòng đồng ý. Thế là chuỗi rắc rối về sau cứ thế nối đuôi kéo đến.
Dẫu cho bây giờ đã cắt đuôi được đám người của sòng bạc, thì người đang ngồi băng ghế sau Trương Hằng lại hiển nhiên còn nguy hiểm hơn gấp bội.
"Không phải lỗi của cậu." Waldo an ủi, "Chúng tôi biết cậu không phải lựa chọn lý tưởng nhất, nhưng yêu cầu về thời gian khi bấm nút rất khắt khe. Trong nhóm này, chỉ có cậu từng bị mẹ ép học piano từ nhỏ nên mới có thể nhấn phím với độ chính xác trong 0.005 giây, giữ được tỉ lệ trúng khoảng năm mươi phần trăm. Mấy người còn lại thì chịu."
"Vậy là các anh còn đồng đội khác?" Trương Hằng hỏi.
"Ờm..." Waldo lảng tránh.
Dù Waldo luôn né tránh nhắc đến những người khác, nhưng do quá phấn khích trong lúc thao thao bất tuyệt, một số từ ngữ vô tình để lộ sơ hở. Thêm vào đó là cuộc cãi vã trước đó giữa Justine và Philip mà cậu nghe được... Trương Hằng gần như có thể khẳng định phía sau hai người này là một tập thể có tổ chức.
Tuy vậy, lần này cả hai lại rất nghĩa khí, không ai lên tiếng thừa nhận. Ngay cả Philip vốn luôn nhát gan cũng chủ động nói: "Chúng tôi có thể đưa cho cậu toàn bộ hơn 200.000 euro kiếm được lần này."
Dứt lời, Philip còn len lén liếc nhìn Trương Hằng qua kính chiếu hậu nhưng gương mặt người kia chẳng có chút phản ứng nào.
Trương Hằng không hề quan tâm đến tiền. Vì dù có kiếm được bao nhiêu trong phó bản, cậu cũng chẳng thể mang ra ngoài. Chỉ cần đủ tiêu là được. Đừng nói 200.000 euro, cho dù trước mặt là hai triệu euro, cậu cũng chẳng chớp mắt.
Philip cắn răng: "Còn kỹ thuật gian lận nữa. Chương trình bọn tôi viết để dự đoán bài cậu có thể lấy hết. Có nó, cậu có thể tiếp tục vét tiền từ các sòng bạc khác."
"Tôi không hứng thú với mấy thứ đó." Trương Hằng đáp.
"Hả?" Cả hai người đều sững sờ. Trong mắt họ, Trương Hằng tiếp cận bọn họ sau vụ xô xát giữa Philip và sòng bạc chỉ có thể vì hai lý do: hoặc là nhắm vào tiền, hoặc là muốn đoạt luôn công nghệ. Mà ngoài hai thứ đó ra, họ thực sự chẳng còn gì đáng giá.
"Các anh có từng nghe đến cái tên Edward không?" Trương Hằng hỏi.
"Chưa từng." Hai người đồng thanh, đầu lắc như trống bỏi.
"Phản xạ nhanh thật đấy." Trương Hằng khẽ nhếch môi. "Tốt, xem ra tôi tìm đúng người rồi."
"............"
"Xin tha cho chúng tôi. Những gì cần nói chúng tôi đã nói hết rồi." Waldo thấy giấu không được, liền hạ giọng cầu xin.
"Các anh hiểu nhầm tôi rồi. Tôi không phải kẻ thù của các anh. Ngược lại, tôi tìm đến chỉ vì muốn gia nhập nhóm của các anh."
"Tại sao?" Philip trố mắt.
"Cứ xem tôi là một kẻ thấy chuyện bất bình thì rút kiếm tương trợ đi." Trương Hằng nhún vai.
Nhiệm vụ chính của hệ thống có hai hướng: giúp Edward thoát thân, hoặc hỗ trợ số 0 bắt được Edward. Nghĩa là phó bản này có hai phe.
Philip và Waldo tuy chưa từng thừa nhận mối quan hệ gì với Edward, nhưng xét theo nghề nghiệp và phong cách hành động, khả năng họ thuộc phe săn đuổi là cực kỳ thấp. Rất có thể họ là đồng minh của Edward.
Trương Hằng chưa vội chọn phe, nhưng hiện tại, hai người này là manh mối duy nhất cậu tìm được có liên quan đến Edward. Cậu cần khai thác thêm thông tin từ họ ít nhất là hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện này. Và cách đơn giản nhất chính là gia nhập tổ chức phía sau họ.
Dĩ nhiên, cậu cũng có thể chọn dùng vũ lực. Trương Hằng không thích tra tấn ép cung nhưng không có nghĩa là cậu không biết làm. Trong phó bản Cánh Buồm Đen, có những kẻ cứng đầu hơn cả cũng bị cậu moi được thông tin. Nếu thực sự nghiêm túc, hai kẻ này chưa chắc trụ nổi quá mười giây.
Chỉ là... hiện tại chưa phải lúc.
Nếu bây giờ cậu làm vậy, chẳng khác nào tự chặn đường tiến vào một trong hai phe. Và đó là điều cậu không muốn.
Philip và Waldo nhìn nhau, hồi lâu sau mới thấy Philip cất tiếng:
"Ờ... chuyện này bọn tôi không tự quyết được. Phải hỏi ý kiến những người khác đã."


0 Bình luận