Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin

Chương 26 : Tương lai

0 Bình luận - Độ dài: 1,283 từ - Cập nhật:

Trương Hằng ôm lấy Little Boy, lao đến cuối con hẻm.

"Thùng rác, bên trong có thang xếp, có thể gác lên tường. Anh trèo trước đi, rồi kéo tôi lên sau." Little Boy nói nhanh, mắt lia dọc hai bên như một con mèo hoang quen sống trong rừng camera.

"Có lẽ... còn cách đơn giản hơn."

Cậu cởi áo khoác, quấn Little Boy vào ngực, buộc chặt lại. Sau đó đạp lên nắp thùng rác, mượn lực nhảy thẳng lên đầu tường. Trước khi tiếng còi hú vang lên, cậu đã kịp đưa cả hai vượt sang phía bên kia.

"Phía tay phải, camera giám sát ở đó bị tôi phá từ hai hôm trước." Little Boy ngừng một nhịp, rồi lại cất giọng chỉ đường.

Cậu không hỏi thêm, lập tức rẽ phải.

"Rẽ trái. Camera bên kia vẫn hoạt động, dán sát tường là né được."

Con đường biến thành một mê cung kim loại và dây điện, nhưng Little Boy như thuộc từng viên gạch, từng bóng đèn cháy mờ. Những ngõ hẹp không tên, những góc chết mà bản đồ thành phố không bao giờ ghi nhận tất cả đan vào nhau thành một lối thoát bí mật, chỉ dành cho những kẻ không được phép tồn tại.

Mười phút sau, hai người đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, không còn tiếng còi hú phía sau.

"Này, giờ thì có thể thả tôi xuống được chưa?" Little Boy nhăn mặt.

Tư thế của họ quả thực không mấy đứng đắn: thân trên dính sát, hai chân cô siết ngang hông Trương Hằng để giữ thăng bằng, đầu nghiêng hẳn sang một bên để quan sát đường chạy. Cổ và đùi đều ê ẩm. Khi chạm đất, Little Boy lập tức xoay cổ, giãn gân cốt, rồi quay sang nhìn cậu.

"Hồi nãy tôi chưa kịp hỏi, anh là ai? Tại sao lại cứu tôi?"

"Bao năm rồi tính cách vẫn chẳng thay đổi. Trong tình huống này, không phải nên nói 'cảm ơn' trước sao?" Trương Hằng đáp.

"Đợi tôi hiểu rõ mục đích của anh đã rồi cảm ơn cũng chưa muộn. Lỡ anh là người của Black Nest thì sao? Hoặc chung nhóm với hai tên cảnh sát giả tình nhân kia. Anh ra tay giúp để tạo lòng tin, rồi tiếp cận tôi từng bước... Ai biết được?" Cô nhún vai, cố chỉnh lại tóc nhưng đôi tay vẫn bị còng ngược ra sau.

Dù cái miệng vẫn bướng như ngày nào, nhưng từ câu nói của đó, Trương Hằng đã lượm được không ít manh mối.

Phó bản lần này khác với tất cả những gì cậu từng trải qua.

Không phải một mảnh ký ức cũ, cũng không hẳn là hiện thực mà giống một "tương lai mô phỏng", tái dựng từ một lịch sử chưa từng bị người chơi tác động.

"Cô là người của đội du kích 01, đúng không?"

"Câu hỏi này thừa. Trong thành phố này, giờ chỉ còn chúng tôi chống lại CTOS."

"Bằng cách ném đá vào camera à?"

"...."

"Cô thấy bị xúc phạm sao?"

"Anh đang chế nhạo chúng tôi?"

"Không. Tôi thực sự khâm phục. Thế còn Philip và Waldo? Họ có ở cùng cô không? Cả anh chàng tóc đuôi ngựa hay bán nguyên tố nữa?"

Chỉ nhắc đến mấy cái tên đó thôi, vẻ mặt Little Boy đã thay đổi hẳn. "Anh đang khiêu khích tôi đấy à?"

"Ý cô là gì?"

"Anh không đọc tin tức à? Black Nest trả tiền cho anh làm nội gián mà không dạy anh cách vào mục thời sự à?"

"Ồ, bọn họ còn lên cả báo cơ à... Vậy thì có lẽ tôi cần một khóa bổ túc cấp tốc. Thế này thì sao chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé?"

"Trao đổi gì?"

"Tôi giúp cô tháo còng, đổi lại cô trả lời vài câu hỏi. Thấy quá riêng tư thì có thể không nói."

"Hừ, không cần anh giúp tôi cũng tự mở được."

Chưa kịp phản bác, một người qua đường tình cờ đi ngang. Đảo mắt nhìn Little Boy, rồi nhìn đến chiếc còng trên tay cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy kiểu này à?" Trương Hằng lập tức dựng Little Boy lên, ép sát vào tường, tay còn kéo khoá áo thể thao của cô xuống.

Người kia lập tức đỏ mặt, lẩm bẩm "Đồ biến thái" rồi quay đi nhanh như thể vừa thoát khỏi một cảnh không nên chứng kiến.

"Thấy chưa? Không chỉ có camera là rắc rối. Nhìn bộ dạng cô bây giờ, ra đường ba bước là có người gọi cảnh sát." Cậu kéo khóa áo lên lại.

Little Boy thoáng biến sắc. Một lúc sau mới hỏi khẽ: "Anh thật sự tháo được cái này à?"

Trương Hằng liếc qua chiếc còng. "Dĩ nhiên. Cô có ví không?"

"Trong túi bên phải."

Cậu ngạc nhiên khi bên trong chỉ toàn tiền mặt, không có thẻ tín dụng.

"Họ có thể theo dõi từng giao dịch, biết cô đi đâu, mua gì, gặp ai. Tiền giấy là thứ duy nhất không lưu vết."

"Anh nói đúng." Little Boy gật đầu.

Trương Hằng gấp một tờ euro mới tinh thành dải giấy mỏng, luồn vào giữa các khớp khóa, rồi dùng lực vặn ngược. Chỉ một tiếng "tách" khẽ vang lên, chiếc còng bung ra cùng với dải euro rách đôi.

"Anh là ai vậy? Sát thủ, trộm cắp, mafia?"

"Chỉ là vài mánh học từ video mạng thôi."

"Không sợ bị giám sát khi xem mấy thứ đó à?"

"Tôi không sống ở đây."

"Vậy... anh may mắn." Little Boy xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn cậu thật lâu, như tìm kiếm điều gì giữa những đường nét trên gương mặt. Cuối cùng cô nói chậm rãi: "Đi với tôi."

"Đi đâu?"

"Về nhà tôi. Nơi đó an toàn hơn

...

Căn hộ nằm trong một tòa nhà cũ nát, vết mốc loang trên trần, hành lang ngập mùi ẩm. Không thang máy, chỉ cầu thang sắt lạo xạo dưới mỗi bước chân. Cửa chỉ khóa cơ, ổ khóa mòn đến bạc màu. Little Boy rút chìa, mở cửa.

Đây là căn hộ một phòng ngủ nhỏ gọn. Trái ngược với vẻ ngoài cũ nát, bên trong được dọn dẹp rất gọn gàng, bài trí ấm cúng. Trên ghế sofa là một con mèo lông ngắn Anh nằm duỗi người, nghe tiếng mở cửa cũng không buồn nhấc đầu lên.

"Việc đầu tiên," Little Boy mở cửa lò vi sóng, "bỏ hết thiết bị thông minh có thể kết nối mạng vào đây."

"Tôi không mang theo thiết bị thông minh." Trương Hằng đáp.

"Anh đang nói dối."

"Nếu không tin thì cứ khám người đi."

Little Boy nhíu mày, tuy nhiên không vội tin ngay mà thực sự lục soát một lượt. Sau khi chắc chắn cậu không nói dối, cô mới bảo: "Tùy anh, ngồi đâu cũng được."

Trong phòng khách chỉ có một chiếc sofa, vốn đã bị con mèo Anh tuyên bố chủ quyền. Trương Hằng rất biết điều, không xâm phạm lãnh địa của nó, chọn ngồi vào ghế cạnh bàn ăn.

"Anh uống gì?"

"Cà phê."

"Không."

"Trà?"

"Cũng không."

"Nước lọc."

"Được."

Ba phút sau, cô đặt trước mặt cậu một cốc sữa nóng. Ngồi xuống, ôm mèo, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Anh muốn biết gì?"

"Edward ở đâu?"

"Anh lại còn biết cả cái tên đó?" Sắc mặt Little Boy lập tức trở nên cảnh giác. "Vậy mà còn bảo không phải người của Black Nest?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận