Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
Chương 28 : Nếu tôi muốn cho cậu một công việc thì sao?
0 Bình luận - Độ dài: 1,255 từ - Cập nhật:
"Lea là thủ lĩnh của các người à? Đây chắc là tin sốc nhất mà tôi nghe hôm nay, còn bất ngờ hơn cả việc Black Nest đã chiếm trọn châu Âu." Trương Hằng nói.
"Đó là vì anh chưa hiểu gì về cô ấy nên mới nói vậy. Cô ấy và anh trai đều là những chiến binh bẩm sinh. Sau khi Edward chết, cô ấy trở thành người phản đối CTOS kiên định nhất. Bằng sức hút cá nhân và tinh thần bất khuất, cô ấy đã truyền cảm hứng, tập hợp được rất nhiều người."
Cô Little Boy khẽ thở dài: "Chúng tôi đang đánh một trận chiến mà mình không thể thắng."
"Khó tin đấy, ngay cả cô cũng nói ra mấy câu nản chí như vậy à? Tôi nhớ cô vốn là người không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc." Trương Hằng nhướn mày.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, cuộc chiến này đã kéo dài mười hai năm. Tôi cũng biết mệt chứ." Little Boy dứt lời, uống cạn ly sữa trong tay.
"Vậy tại sao vẫn mạo hiểm bị bắt để phá camera trên phố?"
"Chỉ để truyền đi một thông điệp rằng trong thành phố này vẫn còn người chống lại CTOS. Ngoài ra, phiên phúc thẩm của Z sắp bắt đầu. Black Nest đã chỉ định cả ba thẩm phán, bồi thẩm đoàn cũng là người của chúng. Chúng tôi không có chút cơ hội nào, nhưng vẫn phải làm gì đó."
"Câu hỏi cuối tôi phải tìm Lea bằng cách nào?" Trương Hằng uống nốt ly sữa của mình.
"Không biết. Người của Black Nest luôn truy lùng cô ấy, nên hành tung của Lea ngay cả trong Đội du kích 01 cũng là bí mật. Nếu anh định tiếp cận cô ấy thông qua tôi thì bỏ đi là vừa. Không nói chuyện tôi cũng chẳng biết cô ấy ở đâu, ngay cả khi biết, tôi cũng sẽ không nói." Little Boy thu dọn hai chiếc ly thủy tinh trống.
"Tôi đã trả lời hết câu hỏi của anh, lại còn mời uống sữa. Xong nợ. Không còn việc gì thì mời anh rời khỏi chỗ tôi."
Nói xong, cô không buồn nhìn Trương Hằng nữa, xoay người ra bồn rửa. Nhưng khi rửa xong hai chiếc ly, quay lại thì cậu vẫn ngồi y nguyên.
"Sao thế? Cần tôi mở cửa giúp à?"
"Tôi không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào."
"Ồ, xin chia buồn vì hoàn cảnh bi đát của anh. Nhưng anh có thể báo cảnh sát, lấy giấy xác nhận mất đồ, bản sao hoặc bản điện tử, rồi đến đại sứ quán nước của anh xin cấp lại."
"Tôi không có bản sao, cũng chẳng có bản điện tử. Thực ra, tôi còn nghi ngờ quốc gia của mình có giữ thông tin về tôi hay không nữa. Như tôi đã nói, thế giới này khác với thế giới tôi từng biết... không hề có dấu vết nào cho thấy tôi từng tồn tại."
"Hừ, lại cái lý thuyết vũ trụ song song của anh à? Phải công nhận, anh đúng là có năng khiếu bịa chuyện... nhất quán thật đấy."
"Cô có lời khuyên nào không?"
"Nếu những gì anh nói là thật, thì rắc rối của anh to rồi. Không giấy tờ, không quốc tịch, khả năng cao là anh sẽ bị giam cho tới chết luôn... mà thế thì cũng chẳng ai quan tâm đâu."
"Vậy thì tôi chỉ còn cách tránh xa cảnh sát, để khỏi bị nhốt." Trương Hằng đứng dậy, nụ cười thoáng hiện. "Cảm ơn cô đã tư vấn. Rất vui khi được gặp lại."
Cậu bước đến cửa. Ngay khi tay sắp chạm vào tay nắm, sau lưng vang lên tiếng của Little Boy:
"Đợi đã."
Cô im một thoáng, ánh mắt lướt qua lưng cậu, biểu cảm thay đổi mấy lần như đang cân nhắc giữa việc tống khách và giữ lại. Cuối cùng, cô thở dài: "Anh có tiền không?"
"Không. Nhưng tôi có thể 'mượn' một ít từ mấy người qua đường tốt bụng. Tuy không phải phong cách của tôi, nhưng sống sót luôn là ưu tiên hàng đầu, đúng không?"
"Anh biết quy tắc vận hành của CTOS chứ? Biết hệ thống camera thành phố phân bố ở đâu không? Biết ai có thể là bạn, ai là kẻ thù không?" Cô khẽ nheo mắt. "Ngay cả nếu muốn phạm tội, thì anh cũng chỉ là một tay mơ. Chẳng mấy chốc là bị bắt thôi."
"Tôi không nghĩ vậy. Tin tôi đi, muốn bắt được tôi không dễ đâu." Trương Hằng nói rồi đẩy cửa.
"Nếu tôi muốn cho anh một công việc thì sao?"
"Hử?" Trương Hằng khựng lại.
"Và cả chỗ ở." Cô bổ sung. "Anh không có giấy tờ nên không thể thuê khách sạn. Tôi có thể cho anh ở đây, nhưng chỉ được ngủ trên sofa và phải nghe lời tôi. Tôi bảo làm gì thì làm, sẽ không quá đáng đâu. Đổi lại, tôi sẽ dạy anh cách sống sót dưới CTOS, tránh camera, phản truy vết... À, và anh phải cho Cá Sấu Nhỏ của tôi ăn mỗi ngày."
"...Cô thực sự đặt tên con mèo của mình là Cá Sấu à?"
"Anh chỉ cần trả lời đồng ý hay không." Cô nghiêm mặt.
"Tôi còn muốn học kỹ thuật liên lạc của cô." Trương Hằng nói.
"Nếu anh làm tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc."
"Vậy thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối." Cậu đóng cửa lại. "Có thể hỏi vì sao cô đổi ý, cho tôi ở lại không?"
"Lời khuyên số một: lo việc của mình, đừng hỏi tại sao." Cô quay vào phòng ngủ, ôm ra một chiếc chăn, trải lên sofa. "Tôi chỉ có hai bộ chăn, bộ này mỏng hơn. Nhưng nhìn anh như vậy thì chắc cũng không chết rét đâu. Mai tôi sẽ mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Tối nay tạm thế đã."
"Gối đâu?"
"Anh đang được voi đòi tiên à?"
"Tôi gọi đó là nhu cầu cơ bản của con người."
"Không có gối dư. Anh muốn dùng đệm nằm của Cá Sấu không?"
Trương Hằng liếc nhìn mèo Anh lông ngắn. Cá Sấu nhỏ ngắn dường như nhận ra điều gì đó, hung hăng nhìn chằm chằm vào cậu, như muốn nói: Thử xem nào?!
"Tôi không nghĩ nó sẽ đồng ý."
"Phiền thật. Tôi có mấy cái áo cũ, để lót tạm vậy." Cô nói.
"Cảm ơn."
Cô trải xong sofa, đưa cho anh đôi dép, một chiếc khăn và bàn chải đánh răng, kèm dặn:
"Không được dùng cốc đánh răng của tôi. Chưa mua cốc mới thì xúc miệng thẳng dưới vòi nước. Đi tiểu thì nhớ mở nắp bồn cầu. Máy nước nóng cũ rồi, phải bật trước để làm nóng, mùa đông thì tắm trong 20 phút kẻo hết nước nóng. Rụng tóc nhiều sẽ tắc cống, phải dọn ngay. Đồ trong tủ lạnh được ăn nhưng phải ghi sổ để trừ vào lương. Tiền điện nước chia đôi. Còn gì thắc mắc không?"
"Ờ... tôi ở đây, nếu bạn trai cô nhìn thấy thì có rắc rối không?"
"Tôi không yêu đương."
"Nhưng... mười hai năm rồi, giờ cô 29 tuổi rồi đúng chứ?"
Cô khựng lại, lắc lư người rồi tắt đèn phòng khách: "Ngủ sớm đi, mai còn nhiều việc."


0 Bình luận