Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin

Chương 57 : Cô ấy cũng là chủ nhà của tôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:

Trương Hằng dùng một mảnh vải bạt bọc cẩn thận thanh katana bị gãy, lúc này, tiếng bước chân vang lên phía sau lưng cậu.

"Chúng tôi đã hoàn thiện lại kế hoạch theo lời anh, anh có muốn xem qua không?" Little Boy hỏi.

"Được, tôi sẽ qua ngay." Trương Hằng đáp, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ. Cậu chỉ tay về phía một cây cầu vòm rực rỡ ánh đèn phía trước: "Đó có phải là cây cầu Pont Neuf không?"

"Đúng vậy. Pont Neuf còn được gọi là cầu Pierre, được xây dựng từ thế kỷ 16 và phải mất gần một trăm năm mới hoàn thành. Cho đến tận bây giờ nó vẫn được sử dụng và được coi là một thắng cảnh của Toulouse." Little Boy cũng bước tới, đứng cạnh Trương Hằng.

Dưới màn đêm, cây cầu Pont Neuf và hình ảnh phản chiếu của nó trên mặt sông hòa vào nhau, trông thật đẹp dưới ánh đèn trang trí.

Sau khi nói xong, cả hai im lặng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh từ xa. Một lúc sau, Little Boy mới lại lên tiếng: "Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày mai chúng ta sẽ đón những người từ tòa soạn và diễn đàn, chờ Edward hoàn thành cuộc phỏng vấn rồi đưa anh ta đến một nơi an toàn... Sau đó thì sao? Anh có kế hoạch gì không?"

"Hửm?"

"Anh sẽ trở về đất nước của mình chứ?"

"Ừm, nếu không có gì bất ngờ thì là vậy. Dù sao thì hộ chiếu của tôi cũng sắp hết hạn rồi." Trương Hằng đáp.

Thời gian chơi 90 ngày sẽ kết thúc, và tất cả người chơi sẽ buộc phải trở về thế giới thực. Trương Hằng không thể nói điều này cho những người ở 01 biết, nên cậu đã dùng lý do hộ chiếu. Vừa hay, hộ chiếu của cậu cũng có thời hạn 90 ngày, giải thích như vậy sẽ dễ được chấp nhận hơn.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại sẵn lòng dấn thân vào chuyện này. Khác với chúng tôi, dù sao anh cũng không phải là người sống trên mảnh đất này. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn anh." Little Boy ngập ngừng nói.

"Không có gì. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã học được rất nhiều điều hữu ích từ mọi người. Chúng ta coi như giúp đỡ lẫn nhau đi." Trương Hằng nói.

Little Boy gật đầu, định quay lại khoang thuyền thì lại nghe Trương Hằng nói: "Sau này hãy kết bạn nhiều hơn và sống vui vẻ nhé."

"Gì cơ?" Little Boy nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Ngoài những người ở 01 ra, cô không còn người bạn nào khác phải không."

"Sao anh biết chuyện đó?" Little Boy ngạc nhiên, rồi nói tiếp: "Chúng tôi là những người lập dị, không cần phải quan tâm đến ánh mắt và cách nhìn của số đông. Với tôi, có 01 là đủ rồi."

"............Có lẽ cô nói đúng. Tôi xin rút lại lời vừa nãy." Trương Hằng đáp.

"Sau này chúng ta có còn gặp lại không?" Little Boy hỏi.

"Có thể một ngày nào đó," Trương Hằng nói. "Khi đó, tôi muốn nếm thử bánh quy bơ do cô nướng."

Little Boy cau mày: "Được thôi, có thời gian tôi sẽ học làm thử. Nhưng không thể đảm bảo là sẽ ngon đâu."

"Tin tôi đi, tuy cô không có năng khiếu nấu ăn, nhưng riêng với món bánh quy bơ thì đã ngang ngửa với đầu bếp Michelin rồi."

Trương Hằng vừa nói vừa trả lại chiếc máy chơi game có trò xếp hình Tetris cho Little Boy.

Kỷ lục cao nhất trên máy giờ đã là 999,999 điểm của cậu.

"Có phải tôi cảm nhận sai không, hình như anh rất quen thuộc với tôi?" Little Boy cầm lấy máy game, có chút khó hiểu.

"Không, tôi chỉ quen một người rất giống cô thôi."

"Cô ấy là bạn của anh à?"

"Ừ, cô ấy cũng là chủ nhà của tôi." Trương Hằng đáp. "Nghỉ ngơi sớm đi, từ mai chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy."

. . .

Trong phòng họp, Vincent có thể dễ dàng nhận thấy sự hưng phấn của Người đàn ông cà phê. Trái ngược với ông ta, người phụ nữ được phái đến cùng ông ta đã không còn ở đó.

Sau vụ nổ ở bãi đỗ xe, cô ta chỉ băng bó sơ qua, rồi trở về chỗ ở dọn dẹp đồ đạc, tự đặt vé máy bay và bắt taxi ra sân bay. Ba tiếng sau, cô ta đã rời khỏi Toulouse, dời đi một cách dứt khoát.

Điều đó khiến mọi người ở Black Nest ngỡ ngàng. Sau cuộc chỉnh đốn của Người đàn ông cà phê, cả đội ngũ càng thêm rên rỉ, nhiều người bày tỏ sự bất mãn với hai người được tổng bộ cử đến. Thậm chí không ít người hy vọng Vincent sẽ đứng ra ngăn chặn hành vi ngông cuồng này.

Thế nhưng, Vincent đã từ chối tất cả. Sau khi giao quyền chỉ huy, anh ta thật sự như một cấp phó cần mẫn, làm tốt mọi việc mà Người đàn ông cà phê giao phó. Tuy nhiên, với khuôn mặt không chút biểu cảm, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

"Tình hình là vậy. Chúng tôi đã khắc phục lỗ hổng trong Zero, khiến đối phương không thể sử dụng nó để thu thập thông tin như chúng ta nữa." Kỹ thuật viên lau mồ hôi trên trán, kết thúc báo cáo.

"Vậy ý cậu là, chuyện xảy ra ở bể bơi trước đó là do đối phương đã dùng Zero để tìm Edward?" Người đàn ông cà phê gác hai chân lên bàn, một tay nghịch chiếc muỗng.

"Vâng, vâng... đúng vậy." Kỹ thuật viên cảm thấy càng căng thẳng hơn.

"Thư giãn đi. Tôi chỉ hỏi vài câu thôi. Dù cậu có trả lời không tốt, tôi cũng không thể dùng cái muỗng nhỏ này để giết cậu được đúng không." Người đàn ông cà phê kể một câu chuyện cười không hề hài hước, nhưng kỹ thuật viên vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Tôi chỉ khó chấp nhận thôi. Một món đồ chơi đắt đỏ trị giá hàng trăm triệu Euro, nhưng biện pháp bảo vệ lại mỏng manh đến vậy. Cậu đã từng nói với tôi rằng thứ này rất an toàn, ngay cả khi có người tìm ra lỗ hổng thì cũng phải mất hai ba tháng. Nhưng bây giờ... thứ này mới được đưa vào hoạt động chưa đầy bốn tuần phải không." Người đàn ông cà phê gõ muỗng xuống mặt bàn.

"Tôi, tôi cũng không biết." Kỹ thuật viên gần như sắp khóc.

Trước đó anh ta đã hùng hồn đảm bảo với Vincent và mọi người, nhưng không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến vậy. Đội ngũ kỹ thuật đến giờ vẫn kinh ngạc trước khả năng tìm và lợi dụng lỗ hổng của đối phương. Rất khó để tưởng tượng có người làm được tất cả những điều này trong một thời gian ngắn như vậy.

"Vậy đó là ai nhỉ? Edward à? Hắn ta rất hiểu về CTOS, và bản thân cũng là một hacker giỏi mà?"

"Không. Sau khi nghiên cứu, mọi người đều đồng ý rằng đây không phải là phong cách tấn công quen thuộc của Edward."

"Thế thì là ai?"

"Tôi cũng không biết." Kỹ thuật viên lúng túng.

"Zero còn có thể bị tấn công lần nữa không?"

"Chắc là không. Ừm, tôi... tôi cũng không biết nữa." Kỹ thuật viên đã mất hết tự tin ban đầu.

"Ngoài câu 'tôi không biết' ra, cậu còn câu thoại nào khác không?" Người đàn ông cà phê thở dài. "Tôi tùy tiện bỏ vài Euro ra đường lôi một người về cũng có thể làm công việc của cậu, nói 'tôi không biết' cả ngày."

Vincent lúc này lên tiếng: "Chúng ta đã gặp một đội ngũ kỹ thuật rất giỏi ở Grenoble. Có thể là họ đã làm chuyện này."

"Thấy không, đây chính là sự chuyên nghiệp." Người đàn ông cà phê nói. "Như vậy, khi chúng ta lập kế hoạch sau này, phải tính đến sự tồn tại của đội ngũ kỹ thuật này. Được rồi, câu hỏi tiếp theo, tại sao Edward lại chọn trốn ở Toulouse?"

"Chuyện này chúng tôi đã điều tra rồi. Bởi vì Edward có quen một người tên là Guillem, người rất căm ghét Black Nest vì một sự cố xảy ra với con trai mình." Kỹ thuật viên vội vàng trả lời.

"Không, hắn đang đợi người." Vincent nhàn nhạt nói. "Hắn ta muốn công khai những tài liệu mình đang nắm giữ về CTOS cho công chúng. Chỉ là trước đây hắn lo ngại cho em gái mình nên không dám hành động. Giờ thì hắn không còn lo sợ điều đó nữa."

"Thế thì hắn ta định công khai bằng cách nào?" Người đàn ông cà phê hứng thú hỏi.

"Với tính cách của Edward, hắn sẽ không chỉ chọn một kênh duy nhất. Một khi đã ra tay, hắn chắc chắn sẽ nhắm đến mục tiêu chí mạng."

"Tốt lắm. Hãy theo dõi tất cả sân bay, nhà ga, đường cao tốc. Tìm ra tất cả các phóng viên tin tức, nhân vật công chúng nổi tiếng, những người có ảnh hưởng trên mạng xã hội... bất cứ ai đến Toulouse từ bây giờ. Chắc chắn họ sẽ gặp Edward. Và sau đó," Người đàn ông cà phê dừng lại, "chúng ta sẽ xuất hiện và giết tất cả bọn họ."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận