Lea và cô tay trống hôn nhau say đắm trên sân khấu, điều này không khiến Trương Hằng ngạc nhiên.
Bởi vì theo tư liệu Waldo thu thập được, Lea vốn là người song tính, có xu hướng cảm mến cả nam lẫn nữ. Khi học năm nhất trung học, cô từng có một bạn trai đội trưởng đội bóng đá trường cũng là mối tình đầu của cô. Nhưng chỉ hai tháng sau, cô phát hiện anh ta đang lén lút qua lại với một hoạt náo viên khác. Cú sốc ấy khiến Lea tổn thương không nhỏ, đồng thời cũng giúp cô dần nhận ra mình có cảm xúc với cả con gái.
Sau đó, cô lần lượt hẹn hò với ba cô gái, tay trống tóc vàng hiện tại là người bạn gái thứ ba của cô, hai người quen nhau được khoảng sáu tháng. Tuy nhiên, từ thư từ trao đổi giữa cô và Gaspard, vẫn có thể thấy rõ cô dành cho anh ta một thiện cảm không hề nhỏ.
Thông thường, người thật ngoài đời so với ảnh chụp thường sẽ có chút hụt hẫng thậm chí là hụt rất sâu.
Nhưng Lea là một trường hợp ngoại lệ. Cô ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả ảnh. Mái tóc ngắn xanh lam đặc trưng,đôi mắt trong veo như hồ Tignes. Khi đứng trên sân khấu, cô tựa như đang phát sáng, như thể một viên đá lạnh rơi vào ly whisky, vang lên tiếng va chạm khiến người ta rung động.
Tuy nhiên, Trương Hằng chỉ nhìn cô vài giây rồi lập tức dời mắt. Trọng tâm tối nay của cậu không nằm ở Lea.
Qua quan sát, Trương Hằng đã xác định được hai người trong Green Frog là nhân viên Black Nest phụ trách giám sát Lea. Ngoài ra còn ba kẻ khả nghi khác chưa thể xác định thân phận. Hệ thống camera trong quán rõ ràng cũng đã bị Black Nest kiểm soát.
Và đó mới chỉ là tình hình bên trong. Bên ngoài, Black Nest hẳn cũng đã bố trí lực lượng.
Rõ ràng bọn họ đã đầu tư không ít vào Lea chỉ còn chờ con mồi tự chui đầu vào rọ.
...
Chưa đầy bốn mươi phút, Trương Hằng đã từ chối ba người lân la bắt chuyện. Sự hiện diện của cậu ở Green Frog rõ ràng có phần lạc lõng, nếu cứ tiếp tục ở lại sẽ chỉ khiến Black Nest nghi ngờ. Cậu quyết định tính tiền rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, bước chân cậu khựng lại. Trương Hằng để ý thấy một gã đeo khuyên tai ngồi ở bên phải.
Gã đang ngồi tại một ghế ba người. Người đi cùng liên tục hàn huyên, còn gã thì có vẻ tâm trí chẳng tập trung. Đôi mắt thỉnh thoảng lại lén liếc về phía Lea trên sân khấu, động tác rất kín đáo.
Phải quan sát một lúc lâu, Trương Hằng mới nhận ra điều đó.
Sắc mặt gã đeo khuyên tai ngày càng u ám, một phần là do gã bực mình với gã phiên dịch tạm thuê 200 euro quá lắm mồm, phần còn lại là vì gã không tài nào nghĩ ra cách đưa Lea ra khỏi Black Nest mà không bị chúng phát hiện.
Ngay khi ấy, một kẻ chẳng chào hỏi lấy một câu đã ngồi phịch xuống ghế trống còn lại ở bàn.
Gã đeo khuyên tai chưa kịp mở miệng thì gã phiên dịch đã hằm hằm: "Ê, anh bị gì vậy? Không thấy tụi tôi đang hẹn hò à?"
"Chỉ xin vài phút. Tôi muốn nói chuyện với anh ta." Trương Hằng chỉ vào gã đeo khuyên tai.
"Bảo nó tốt nhất nên biến đi trước khi nắm đấm của tôi biến mất vào mặt nó." Gã đeo khuyên tai cau có, chẳng khách khí, nói bằng tiếng Anh với gã kia.
"Vậy nắm đấm của anh tốt nhất nên khá hơn kỹ năng lái xe của mình một chút." Trương Hằng cũng đáp lại bằng tiếng Anh.
Nghe vậy, con ngươi của gã đeo khuyên tai co rút dữ dội. Trương Hằng để ý thấy tay phải của gã khẽ động, định với về thắt lưng nhưng rồi dừng lại, kiềm chế.
"Anh thật sự muốn đánh nhau đấy à?" Gã phiên dịch bắt đầu xắn tay áo, đáng tiếc là bụng bia của gã khiến hành động này giảm đi khá nhiều hiệu quả hù dọa.
Nhưng ngay sau đó, gã nghe thấy đồng bọn lên tiếng: "Đủ rồi. Cậu có thể đi được rồi."
"Nghe rõ chưa, thằng nhóc!" Gã phiên dịch vẫn còn gân cổ hăm dọa.
"Tôi nói là cậu đấy." Gã đeo khuyên tai rút ra một tờ 100 euro từ ví, "Cậu làm tốt lắm. Đây là phần còn lại. Hôm nay đến đây thôi."
"Thật à?" Gã phiên dịch thoáng ngạc nhiên, liếc Trương Hằng rồi lại liếc gã đeo khuyên tai. Như chợt hiểu ra điều gì, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhanh chóng nhét tiền vào túi: "Thế tôi đi trước. Hai người vui vẻ nhé. Cần phiên dịch thì cứ gọi."
Chờ đồng bọn rời đi, gã đeo khuyên tai mới lên tiếng, bằng tiếng Trung: "Làm sao cậu nhận ra tôi?"
Trong tiếng nhạc rock ầm ĩ, dùng tiếng Trung là lựa chọn an toàn, không sợ bị nghe lén.
Trương Hằng chỉ vào một nốt ruồi trên cổ gã: "Lúc anh đua xe với người của Black Nest, tôi ở phía sau các anh. Tôi chụp được góc nghiêng một phần tư gương mặt anh. Cũng không hy vọng tìm được nhiều từ tấm ảnh ấy."
Gã đeo khuyên tai rít khẽ một câu chửi thô tục, rồi nhìn Trương Hằng, ánh mắt không những không dịu lại mà còn lạnh hơn: "Cậu phe nào?"
"Nếu tôi là người của Black Nest, anh nghĩ anh có còn ngồi đây được không?" Trương Hằng đáp tỉnh bơ. "À, nhân tiện, cú nhảy lặn của anh rất đẹp."
"Đệt, tôi không ngờ tụi nó ra tay ác đến vậy. Tôi chỉ định bắt người để điều tra tình hình, không ngờ viện binh đến chỉ sau mười phút, chúng bắn chết thẳng bạn tôi."
"Bạn anh?"
"Một cảnh sát từng điều tra tội phạm mạng. Bị bãi chức rồi. Anh ta phát hiện được một số manh mối liên quan giữa Black Nest và CTOS từ một hacker. Một gã tự xưng là Edward liên lạc với anh ta, nói muốn biết sự thật thì phải cứu được Lea trước đã."
"Vậy xem ra mục tiêu của chúng ta giống nhau." Trương Hằng nói. "Anh có kế hoạch gì chưa?"
Gã đeo khuyên tai lại thoáng cảnh giác: "Vậy cậu nói kế hoạch của cậu trước đi?"
"Với cục diện hiện tại, một người khó lòng đưa được Lea ra khỏi tay Black Nest. Nên cách tốt nhất là hợp tác."
Tình hình đã thay đổi. Do gã đeo khuyên tai kích hoạt báo động, Black Nest rõ ràng đã tăng cường giám sát và trang bị quanh Lea. Trương Hằng không phải không có cách riêng, nhưng nếu có thêm đồng minh thì tội gì không tận dụng?
Gã đeo khuyên tai ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được. Nhưng tôi quen hành động độc lập, không thích có người làm vướng chân."
"Chúng ta có thể chia việc. Mỗi người phụ trách một phần, không can thiệp lẫn nhau. Như vậy sẽ ổn chứ?"
Gã vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp: "Quyết định phân công thế nào?"
"Phân việc trước. Rồi anh chọn phần mình muốn làm trước."
Gã đeo khuyên tai thoáng ngượng: "... Thực ra... hay là tung xúc xắc để đảm bảo công bằng?"
"Không cần. Anh chọn trước đi." Trương Hằng lắc đầu. "Ngoài ra, chúng ta cũng có thể nhân tiện trao đổi thông tin. Một câu hỏi của anh, một câu của tôi."
Có lẽ sự thẳng thắn của Trương Hằng khiến gã đeo khuyên tai có thiện cảm. Gã hào sảng đáp: "Được. Vậy cậu trước đi."


0 Bình luận