Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin

Chương 38 : Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới chính mình năm 17 tuổi

0 Bình luận - Độ dài: 2,527 từ - Cập nhật:

Mười một tháng trôi qua nhanh chóng nhưng cũng đủ để tạo nên một khoảng lặng đậm sâu trong đời Trương Hằng. Căn hộ nhỏ chưa đầy sáu mươi mét vuông trở thành không gian quen thuộc đến từng chi tiết. Cậu thuộc làu làu mọi thứ: từ chỗ đặt chiếc điều khiển TV, tầng mấy trong tủ lạnh có hộp sữa và trứng, đến thức ăn yêu thích của cá sấu nhỏ. Thậm chí cậu còn biết rõ cái TV cũ cứ đến đoạn gay cấn trong trận bóng là tự nhiên tắt đi, một lỗi kỹ thuật khó chịu mà Little Boy không muốn sửa.

Trương Hằng từng đề nghị thay chiếc TV mới để tiện xem, bởi tiền cậu kiếm được từ Fox không hề nhỏ, lại chẳng cần phải giữ kín như khi làm nhiệm vụ. Nhưng Little Boy phản đối kịch liệt, giải thích rằng những thiết bị đời mới đều gắn chip mạng, sẽ dễ bị hệ thống CTOS theo dõi, thậm chí có thể bị đột nhập, không an toàn.

Và thế là, đời sống hằng ngày của họ cứ lặng lẽ trôi đi, xa rời thế giới kỹ thuật số mà Trương Hằng từng nghĩ mình phải gắn bó. Mỗi khi rảnh rỗi, họ lại cùng nhau ngồi xem những bộ phim cũ kỹ, chơi Tetris, hoặc đơn giản là ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài phố đông đúc. 

Trương Hằng vẫn thấy đây là phó bản kỳ lạ nhất. Rõ ràng là ở tương lai, vậy mà ngoài lúc học kỹ năng, đời sống hằng ngày của cậu rất hiếm khi dính đến thiết bị điện tử. Ngay cả khi huấn luyện thực chiến, Little Boy cũng chọn những nơi thật xa nhà.

Những ngày mưa trở thành khoảng thời gian đặc biệt của Little Boy, cô ngồi im lặng bên tách trà nóng, nhấm nháp bánh quy do chính tay mình nướng, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà. Cảnh tượng đó như một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa những tháng ngày đầy rẫy nguy hiểm và căng thẳng.

Trương Hằng không biết rằng trước khi cậu xuất hiện, Little Boy đã nhiều lần ngồi như thế, một mình, với cùng tư thế, ăn hết mấy gói bánh quy mà chẳng ai hay. Trong thành phố lớn này, có những câu chuyện không ai kể, những con người thầm lặng vẫn ngày ngày chiến đấu cho một lý tưởng không tên.

Thành viên của 01 ngày càng thưa dần. Có người vì áp lực, có người vì mỏi mòn mất đi niềm tin, cuối cùng cũng phải rút lui, quay về cuộc sống bình thường với gia đình và những mối lo toan. Dù biết rằng công lý là quan trọng, nhưng khi sự an toàn của người thân trở thành ưu tiên, thì ai mà không phải lựa chọn?

Black Nest càng ngày càng vững mạnh, nhờ vào mạng lưới CTOS đã ăn sâu vào từng ngóc ngách đời sống. Với những người quen thuộc và phụ thuộc vào hệ thống, chuyện đúng sai dần trở nên mờ nhạt. Không phải ai cũng giữ được sự cố chấp, niềm tin như Little Boy.

Thế hệ cũ rời đi, những người trẻ tuổi ít ỏi còn lại không thể lấp đầy khoảng trống đó. Cái chết của 01 tổ chức nhỏ bé từng thầm lặng chiến đấu chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể khi Lea, Little Boy và những người từng trải cuối cùng cũng rời khỏi cuộc chơi, sẽ chẳng còn ai nhớ đến họ, hay những gì họ đã làm. Nhưng trong những ngày mưa và những khoảnh khắc bình yên bên nhau, ký ức đó vẫn âm thầm sống sót, như một ngọn lửa le lói trong đêm đen của thành phố.

Trong khoảng thời gian ấy, Trương Hằng đã từng nhận làm "ngoại viện" cho một vài nhiệm vụ của tổ chức 01 những việc nhỏ lẻ, nhưng cũng đủ để cậu cảm nhận rõ sức nặng và sự phức tạp của cuộc chiến chống lại Black Nest. Dù có kỹ năng nhanh nhạy, sự am hiểu về công nghệ và khả năng hành động trong bóng tối, cậu vẫn thấy bản thân mình như một giọt nước giữa đại dương mênh mông. Black Nest không chỉ là một băng đảng hay một tổ chức tội phạm thông thường. Nó đã biến thành một con quái vật khổng lồ, một mạng lưới lợi ích chằng chịt, liên kết với đủ mọi tầng lớp xã hội, từ chính trị, kinh tế cho tới thế giới ngầm.

Điều đáng sợ hơn cả là ngay cả người tạo ra CTOS hệ thống mạng lưới giám sát và điều khiển gần như toàn bộ thành phố cũng đã mất quyền kiểm soát nó. CTOS đã tự vận hành như một thực thể riêng biệt, dần lấn át và thao túng cả những người tạo ra mình. Không một ai có thể nắm giữ hay ngăn chặn nó, kể cả những người quyền lực nhất.

Thế giới trong vòng chơi này dần hiện ra rõ nét với Trương Hằng, nhưng nó cũng cho cậu cảm giác tuyệt vọng sâu sắc. Dù chiến đấu, dù tìm cách xâm nhập vào hệ thống, mọi nỗ lực dường như chỉ như hạt cát nhỏ trước cơn bão cát khổng lồ. Nhưng điều đó không làm cậu gục ngã, mà chỉ thôi thúc cậu phải mạnh mẽ hơn nữa.

Từng ngày, từng giờ trôi qua, kỹ năng của cậu không ngừng tiến bộ. Cậu mài giũa khả năng thông tin liên lạc, học cách xâm nhập các lớp phòng thủ mạng dày đặc, biết cách cải tạo những thiết bị điện tử tưởng chừng vô tri vô giác để biến chúng thành công cụ hỗ trợ đắc lực, đồng thời học được cách chống truy vết và ngụy trang kỹ thuật số cực kỳ tinh vi. Những kỹ năng đó dần tích tụ thành một tổng thể: trình độ Geeker cấp 2 mức tiến bộ mà không phải ai bước vào thế giới ngầm cũng có thể đạt được trong thời gian ngắn như vậy.

Kỹ năng này chính là thành quả lớn nhất mà Trương Hằng thu về từ chuyến hành trình trong phó bản song song này. Nó không chỉ giúp cậu học thêm về những điều mới mà còn chuẩn bị cho những chuyến hành trình sau này.

Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai. Chỉ còn đúng một tháng nữa, vòng chơi này sẽ kết thúc lúc mà mọi thứ cậu quen thuộc sẽ phải dừng lại, mọi mối quan hệ phải rời xa, mọi câu chuyện chưa kể phải khép lại. Lúc đó, cậu sẽ phải nói lời chia tay với Little Boy, với tổ chức 01, với căn hộ nhỏ và cả thành phố đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy kỷ niệm này.

Vào những ngày cuối cùng, không gian quanh căn hộ nhỏ của cậu vẫn yên ắng như thường lệ. Trương Hằng ngồi trước bàn làm việc, mắt dán vào màn hình, tay lướt đi từng dòng mã phức tạp. Những bài tập về kỹ thuật mạng, những đoạn code phá hệ thống, những thiết bị điện tử được tháo rời và cải tạo tất cả đều thể hiện sự tập trung và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Đêm về, khi thành phố chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo, cậu thường tìm đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm về phía những khu phố sầm uất, nơi bóng tối ẩn chứa vô số câu chuyện chưa kể. Little Boy sẽ mang cho cậu một tách cà phê nóng, ngồi bên cạnh, im lặng nhưng cũng là sự an ủi không lời.

"Anh sắp đi rồi à?" Câu hỏi của cô thật nhẹ nhàng, như thể muốn kéo chậm thời gian lại, để tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.

"Ừm. Cảm ơn cô đã cho anh ở lại suốt thời gian qua, còn dạy tôi nhiều thứ. Giờ thì chắc tôi sắp phải quay lại vũ trụ song song của mình rồi."

Còn bao lâu nữa?" Giọng cô thấp dần, như đang cố níu giữ từng phút giây quý giá.

"Chưa đến một tháng." Trương Hằng đáp. "Nhưng trước khi đi, tôi còn chút chuyện cần làm." Cậu đứng lên, ánh mắt xa xăm. "Kế hoạch là sẽ đi Grenoble trước, khảo sát khu trượt tuyết để chuẩn bị cho việc đưa Lea đi. Rồi sẽ thử xem có thể đột nhập vào Black Nest lấy thêm thông tin hay không. Tất nhiên, với độ nguy hiểm của nhiệm vụ này, tôi để nó ở cuối cùng."

Căn phòng nhỏ trở nên yên ắng đến lạ thường. Little Boy im lặng một thoáng, tay khẽ siết chặt lấy thành tách cà phê rồi hỏi bằng một giọng trầm ngâm: "Anh từng nói lúc anh đến đây thì Edward vẫn còn sống, Black Nest chưa giết ông ấy. Tôi vẫn không tin mấy chuyện vũ trụ song song đâu... nhưng giả sử—" cô nhấn mạnh từng chữ "giả sử anh quay về, cùng 01 của 13 năm trước ngăn chặn được CTOS, thì thế giới của tôi sẽ thành ra sao?"

Trương Hằng ngước nhìn cô, ánh mắt chợt có chút trùng xuống như gánh nặng đè trên vai. "Tôi không biết." Cậu đáp thật chậm, "Trước giờ tôi chỉ từng quay về quá khứ, chưa bao giờ đến tương lai. Đây là lần đầu. Nhưng..." Cậu ngừng lại, như đắn đo suy nghĩ. "Tôi đoán, dù tôi thành công hay thất bại, thì chúng ta cũng sẽ không thể gặp lại nhau nữa."

Bầu không khí như nặng trĩu. Trương Hằng hiểu rằng, phó bản lần này dựa trên tương lai không có sự can thiệp của người chơi. Nghĩa là, ngay cả khi vòng chơi kết thúc, cậu dùng quyền chơi thêm một vòng nữa, cũng khó mà gặp lại Little Boy của hiện tại phiên bản cô đang đứng trước mặt.

Cậu không khỏi tự hỏi: Vậy mười một tháng qua này là gì? Một ảo giác? Một ký ức lạ thường? Nhưng sao trong trí nhớ cậu vẫn ghi chép từng ngày, từng khoảnh khắc rõ ràng đến thế? Cô gái 29 tuổi trước mắt cậu thật đến mức, từng cái chau mày, từng cử chỉ quen thuộc đều in sâu vào tâm trí, như minh chứng cho những gì đã trải qua không phải là mơ.

Little Boy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, nét mặt lạnh lùng nhưng trong sâu thẳm có một sự chấp nhận mơ hồ. "Tôi hiểu rồi." Cô đặt tách cà phê xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào cậu. "Dọn dẹp xong thì ngủ sớm đi. Ngày mai anh phải lên đường."

"Ừm." Trương Hằng gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa day dứt lan tỏa trong lòng.

Phản ứng của cô nhẹ nhàng, bình thản hơn cả những gì Trương Hằng từng nghĩ. Little Boy không hề tỏ ra bối rối hay lo lắng quá mức, trái lại cô còn tính toán sẵn cả chi phí bữa sáng ngày mai, chuẩn bị dọn dẹp và thanh toán tiền thuê phòng, tiền điện nước cho cậu một cách rất chu đáo, như thể mọi thứ đã được lên kế hoạch hoàn hảo từ trước.

Trên chiếc TV cũ kỹ trong phòng khách, bản tin thời tiết buổi tối vang lên: sau nửa đêm, sẽ có một cơn mưa lớn kèm theo bão mạnh kéo qua thành phố. Ánh đèn từ màn hình lập lòe trong bóng tối, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng, vừa có phần ảm đạm.

Để không làm phiền giấc ngủ của Trương Hằng, Little Boy không ngồi bên cửa sổ như mọi khi để nghe tiếng mưa tí tách rơi. Cô nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng riêng của mình.

Phòng khách nhanh chóng chìm vào bóng tối. Trương Hằng lặng lẽ lấy ra một nửa số tiền mà cậu đã kiếm được, cẩn thận giấu dưới tấm đệm nơi cá sấu nhỏ thường ngủ như một chỗ an toàn mà cậu tin tưởng. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đều vang vọng giữa căn phòng, xen lẫn với âm thanh của gió ngoài cửa sổ.

Sau đó, cậu nằm xuống sofa, khép mắt lại.

Giữa cơn ngủ mơ màng, Trương Hằng đột nhiên cảm thấy có vật gì đó nhẹ nhàng đè lên eo mình. Cậu nghĩ đó chắc là cá sấu nhỏ lại bò lên người như thường lệ, nhưng khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu hơi giật mình.

Little Boy ngồi trên người Trương Hằng, ánh đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của màn hình TV đang ngủ đông, tạo nên một không gian mờ ảo, ấm áp nhưng cũng đầy mơ hồ. Bộ đồ ngủ cô mặc ban đầu đã được thay ra, để lộ làn da mịn màng trong bóng tối, từng đường nét tinh tế hiện lên như một bức tranh thầm lặng. Bàn tay cô khẽ đặt lên môi cậu, ngăn cản bất kỳ âm thanh nào thoát ra, như muốn giữ chặt khoảnh khắc ấy, giữ lấy sự yên lặng của đêm trước những thay đổi sắp tới.

"Suỵt... thay em gửi lời hỏi thăm tới chính mình năm 17 tuổi." Giọng nói của cô thì thầm, nhẹ như cơn gió, nhưng sâu sắc đến mức làm Trương Hằng cảm thấy như mỗi từ đều chứa một mật mã khó giải, một lời nhắn gửi từ quá khứ tới hiện tại, từ tương lai về quá khứ. Cô cúi sát mặt lại gần, hơi thở ấm áp phả vào da mặt cậu, khiến tim cậu đập nhanh hơn, cảm nhận được sự gần gũi và mơ hồ của khoảnh khắc này.

Ngoài kia, bão đã thật sự nổi lên. Gió hú mạnh đến mức như muốn xé toạc mọi thứ trên đường đi của nó. Tán lá cây ngoài cửa sổ xoay cuộn trong không trung, hất tung bụi đất, hất văng cả tấm biển quảng cáo sờn cũ trước cửa tiệm tiện lợi đối diện. Tiếng va chạm của biển hiệu rơi chạm thùng rác vang lên sắc nhọn, rồi bị tiếng sấm nuốt trọn. Ánh chớp xanh lóe lên, chiếu xuyên qua màn đêm như vạch rõ từng ngóc ngách của thành phố đang co rúm trong cơn giông.

Thế giới bên ngoài bỗng trở nên lạnh lẽo và đe dọa hơn bao giờ hết, như thể sắp bị nhấn chìm hoàn toàn dưới cơn giông tố khắc nghiệt.

Trong khi đó, giữa căn phòng nhỏ bé và tĩnh mịch, Trương Hằng và Little Boy vẫn quấn lấy nhau, như một điểm tựa giữa cơn bão không chỉ là cơn mưa ngoài trời mà còn là những biến động và cả sự chia ly không thể tránh khỏi đang chờ ở phía trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận