Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
Chương 02 : Đây là... lỗi hệ thống đúng không?!
0 Bình luận - Độ dài: 1,335 từ - Cập nhật:
Hàn Lộ bảo Trương Hằng không cần vội. Cậu có thể để lại chiếc Polo ở chỗ cô, dù sao cô cũng có ba chỗ đậu xe, đợi đến khi nào cậu thi được bằng lái rồi đến lấy cũng chưa muộn. Nhưng Trương Hằng đã lịch sự từ chối.
Cậu không có bằng lái, nên trong thời gian bình thường không thể lái xe nhưng điều đó không có nghĩa là trong 24 giờ thuộc về riêng mình, cậu lại không thể.
Thực tế, ở thành phố lớn thì giao thông công cộng rất tiện. Trong thời gian bình thường, cách di chuyển có cả tá lựa chọn, không có ô tô cũng chẳng sao. Nhưng khi thế giới ngừng lại, nếu cậu muốn đi xa thì một chiếc xe lại trở thành thứ thiết yếu.
Hàn Lộ cũng không cố ép thêm, gọi người đem chiếc Polo đến bãi giữ xe gần trường Trương Hằng.
Lúc chia tay, cô nói:
"Cậu có địa chỉ và số của tôi rồi, rảnh thì đến tìm tôi chơi."
Rồi mỉm cười bổ sung: "Nhưng trước khi đến thì nhớ báo tôi một tiếng, tôi hay đi xa lắm."
"Cảm ơn cô Hàn." Trương Hằng đáp lễ phép.
"Gọi là chị Hàn đi, nghe còn trẻ trung hơn chút." Cô cười khẽ.
...
Sau ngày mùng 7, sinh viên bắt đầu rục rịch quay lại trường. Trong đám bạn cùng phòng, Trần Hoa Đống là người trở về sớm nhất. Theo lời cậu ta, ở nhà buồn chết được, ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng còn gì, mà bố mẹ thì ngoài mấy ngày đầu tiếp đón nhiệt tình, những ngày sau cư xử cứ như khuyến mãi nạp tiền nhận quà làm gì cũng bị bắt lỗi. Vậy nên, ngay năm đầu tiên cậu ta đã học được rằng thà đặt vé sớm quay lại trường, về với vòng tay ấm áp của game và anime còn hơn.
Người về tiếp theo là Ngụy Giang Dương. Cậu ta có một vở kịch đã đặt trước từ mùng 7 tối, để kịp xem nên dắt bạn gái quay lại sớm.
Sau đó là Trương Hằng.
Còn Mã Vi chỉ về muộn hai hôm vì kỳ nghỉ Tết về quê muộn nhất, cũng kịp quay lại trước ngày khai giảng cuối cùng.
Đầu kỳ học mới, còn lâu mới đến thi cuối kỳ, lẽ ra là khoảng thời gian dễ thở và náo nhiệt nhất. Nhưng Trần Hoa Đống lại có dáng vẻ như thể sắp đánh trận.
Sáng ngày 26, cậu ta ngồi vào máy từ rất sớm, gương mặt nghiêm túc, hai tay run rẩy gõ địa chỉ trang web, rồi ngay khi nhấn chuột, lập tức dùng tay kia che mắt lại.
Sau đó, như cô gái sắp được gả đi, cậu ta lén hé qua kẽ tay, vừa liếc được điểm số đã lập tức tru lên một tiếng đầy phấn khích, vung tay đấm gió:
"Yeah! Vượt ải rồi!!!"
"Điểm mày... kinh tế thật đấy." Mã Vi đứng sau lưng cậu, thấy rõ con số 426 to tướng trên màn hình, thở dài: "Vượt điểm sàn đúng một điểm thôi mà. Mà tớ nhớ mấy môn trước cậu cũng toàn trên sáu mấy mà?"
"Đừng xem thường tớ. Tớ là thần thi của trường mình đấy, từ giờ gọi tớ là Hoàng tử thi chay đi." Trần Hoa Đống vỗ ngực tự hào.
Trong khi cậu ta phơi phới như gió xuân, thì Ngụy Giang Dương bên kia lại như vừa bị đâm một nhát.
Là đồng minh trong chiến đội "thi chay", tiếng Anh của cậu ấy thật ra không tệ. Dù điểm thi đại học có phần vượt chuẩn là nhờ may mắn, nhưng cũng từng đạt hơn 130 điểm vậy nên theo lý, thi thẳng cấp sáu chẳng vấn đề gì.
Cơ mà, quá tự tin nên chẳng ôn tập gì nhiều, thời gian còn lại đều dành cho bạn gái.
Kết quả: trượt thảm hại, chỉ được có 402 điểm.
Vậy là tháng Sáu năm nay phải thi lại lần nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, cậu ta như bị ai đạp vào tim, kêu lên một tiếng rồi gục xuống bàn.
Trên khắp đất nước, từng góc trường học đều đồng loạt vang lên những tiếng hò reo hoặc rên rỉ y như vậy.
"Thôi không sao, đừng buồn quá. Ít ra cậu còn đủ điểm trung bình để lấy tín chỉ. Bên công tử Trương nhà ta mới thật sự là căng ấy." Trần Hoa Đống vỗ vai an ủi bạn.
Trương Hằng hiện không có mặt trong phòng, nhưng chuyện của cậu thì cả phòng đều biết. Trước kỳ thi cấp sáu, cậu cúp tiết và bị thầy tóm. Thầy giáo tức điên, hủy luôn điểm quá trình của cậu.
Theo quy tắc tính điểm 30 70, điều này có nghĩa: muốn qua môn, Trương Hằng không chỉ phải đậu cấp sáu(CET-6), mà còn phải đạt ít nhất 609 điểm thì mới đủ số điểm quy đổi cần thiết.
Nếu không, kỳ sau cậu sẽ phải học lại với lứa sinh viên khóa dưới.
Tiếng Anh của Trương Hằng cũng chẳng phải bí mật gì. Trước đây thi cấp bốn(CET-4), cậu được 492 điểm. Không tệ, nhưng cũng chỉ là "không tệ" thôi còn cách xa mức 609 gần cả trăm điểm. Hơn nữa, đề thi cấp sáu còn khó hơn cấp bốn nhiều.
Với trình của Trương Hằng thì vượt qua cấp sáu không khó, nhưng để bứt phá lên 609 thì đúng là mơ giữa ban ngày.
Một mục tiêu bất khả thi chỉ vì xui xẻo gặp đúng lúc thầy giáo lên cơn, muốn tìm người làm gương.
Việc học lại thì là chuyện nhỏ, nhưng học lại cùng mấy em khóa dưới thì đúng là... ngượng chín mặt.
Trương Hằng quay về phòng vào buổi tối. Vừa bước vào đã thấy giữa phòng kê sẵn bàn gỗ nhỏ, bày nào là bò trộn, cánh gà, xúc xích hun khói, thêm mấy món nguội nữa, và cả bánh áp chảo. Trần Hoa Đống còn lôi ra một thùng Coca đại.
"Ai nhà này có chuyện vui à?" Trương Hằng hỏi.
"Không, bữa này bọn tôi tổ chức để chữa lành tâm hồn bị thương của cậu với Giang Dương đấy." Trần Hoa Đống nói, còn nhiệt tình kéo Trương Hằng ngồi vào vị trí chính giữa.
"Tớ... tớ có gì cần chữa đâu?" Trương Hằng hỏi lại.
"Anh mày ngưỡng mộ cái khí thế coi cái chết nhẹ tựa lông hồng của mày thật sự. Hôm nay có điểm cấp sáu rồi, cậu còn chưa xem à?"
"À, quên mất."
Cậu thật sự quên. Tuy mới thi cách đây hai tháng, nhưng cậu đã sống qua ba phó bản trong quãng thời gian đó tổng cộng vài năm. Chuyện thi cử đã sớm rơi khỏi đầu, đến tận khi Trần Hoa Đống nhắc mới sực nhớ ra.
Trần Hoa Đống đưa cho cậu đôi đũa dùng một lần, vừa nói như an ủi:
"Nghĩ thoáng lên, ít ra kỳ sau mày có cớ danh chính ngôn thuận tiếp cận mấy em khóa dưới. Với nhan sắc và khí chất của cậu, chắc chắn không FA lâu đâu. Lúc ấy phải giúp tớ giải quyết nỗi khổ đời trai đấy. À mà, cậu chưa tra điểm à? Giờ tra không?"
"Ừ, tra luôn đi." Trương Hằng gật đầu.
Trần Hoa Đống lập tức nhường máy tính, còn ân cần mở sẵn trang tra cứu điểm. Trương Hằng gõ tài khoản, dừng lại một chút rồi mới nhập tiếp mật khẩu. Trang web chuyển sang hiển thị kết quả.
Cả phòng bỗng rơi vào im lặng.
Miệng Trần Hoa Đống há rộng như đủ nhét vừa cả một cây xúc xích. Một lúc sau mới sực tỉnh, dụi mắt nói:
"Lỗi hệ thống... đây chắc chắn là lỗi hệ thống chứ gì nữa?!"


0 Bình luận