Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
Chương 34 : Cùng lên không?
0 Bình luận - Độ dài: 1,501 từ - Cập nhật:
Chiếc Volkswagen dừng lại cách điểm hẹn không xa, ngay bên ngoài một lò mổ đã cũ kỹ, đèn neon hắt ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, điểm xuyết những vết rỉ sét trên tường gạch mục nát. Không khí ở đây đặc quánh một thứ mùi hôi thối nồng nặc, pha trộn giữa máu tươi, mỡ động vật và mùi phân hủy khiến người ta chỉ muốn bịt mũi.
Cách xe không xa, bốn gã đàn ông có dáng vẻ cứng cỏi tụm lại quanh một chiếc bàn nhỏ mục nát, đang mải mê chơi một trò cá cược kỳ quái "chặt ngón tay". Trò chơi này nhìn qua thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng luật chơi vô cùng đơn giản và tàn khốc: đặt nguyên bàn tay xuống mặt bàn, tay kia cầm một con dao mũi nhọn, nhanh chóng đâm vào khe giữa các ngón tay. Người nào phản ứng nhanh hơn, không bị dao chạm vào ngón tay của mình sẽ thắng cuộc. Một trò chơi không chỉ đòi hỏi sự gan dạ mà còn là cách để phô trương bản lĩnh và tạo uy thế.
Bốn người đàn ông chơi say sưa, gần như không để ý đến chiếc Volkswagen vừa đỗ bên cạnh. Không khí đầy mùi máu và sự hiểm nguy dường như hòa quyện với mùi hôi thối của lò mổ, tạo nên một khung cảnh ngột ngạt đến nghẹt thở.
Thầy giáo Hóa học, ngồi trong xe, không khỏi lo lắng lên tiếng: "Còn... còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn. Chúng ta làm gì đây, ngồi trong xe chờ hay để tôi xuống nói với họ một tiếng?"
Trương Hằng chỉ trả lời bằng một giọng lạnh lùng: "Không cần phiền thế." Cậu nhấn nút bật đèn pha xe, luồng sáng trắng mạnh mẽ vọt ra, chiếu thẳng vào bốn gã đàn ông kia.
Bất ngờ bị ánh sáng chói lóa, bốn người vội vã bật dậy, tay vội chụp lấy vũ khí và lẩm bẩm những câu chửi rủa nặng nề, đầy giận dữ.
Thầy giáo Hóa học há hốc miệng, vẻ mặt ngạc nhiên pha chút sợ hãi: "Cách này... có hơi bất lịch sự không?"
Trương Hằng không ngẩng đầu, giọng cậu vẫn điềm tĩnh: "Ông từng thấy bọn cướp hay lưu manh nào biết lịch sự chưa? Chúng ngồi đây là để dằn mặt ông. Chúng biết ông là người bình thường. Tôi cá nếu ông không bước xuống xe, chúng cũng chẳng thèm đứng dậy. Còn nếu ông tiến lại gần, chúng sẽ giả vờ không nghe thấy. Đây là cách chúng làm để khiến ông căng thẳng. Càng sợ hãi, cuộc thương lượng sắp tới càng có lợi cho chúng."
Little Boy gật đầu, lên tiếng bình luận: "Đây là địa điểm do chúng chọn đúng không? Cái camera gần nhất cũng cách đây cả cây số, tầm nhìn thế này thì chẳng ghi được gì. Nói cách khác, chúng nắm toàn bộ thế chủ động."
Thầy giáo Hóa học thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng: "Ban đầu chúng tôi hẹn giao dịch ngay dưới gầm cầu chỗ các cậu đón tôi. Nhưng sau đó bên kia nhận điện thoại, nói ông trùm của họ yêu cầu giao dịch phải diễn ra trên địa bàn của họ, nếu không sẽ hủy kèo. Tôi biết vậy là không hay... nhưng người phụ trách bên họ cam đoan sẽ an toàn."
Trương Hằng cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: "Chỉ là một vở kịch cũ rích, một kẻ đóng vai tốt, một kẻ đóng vai xấu. Không có camera cũng chưa chắc đã là điều tệ. Giờ ông nghe tôi, thấy tôi ra hiệu thì lập tức ra khỏi xe."
Ánh đèn pha vẫn chiếu thẳng vào bọn đàn ông đứng chơi trò chặt ngón tay, khiến họ vừa mất đi sự tỉnh táo vừa phải căng mắt dò xét chiếc xe đen. Những cử chỉ giận dữ dần được thay bằng sự cảnh giác, từng ánh mắt sắc lẹm quét qua xe như đang dò xem bên trong có bao nhiêu người, vũ khí gì.
Thầy giáo Hóa học lại nhìn quanh, cố giấu sự run rẩy trong người, thầm nghĩ: "Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cánh cửa này mở ra..."
"Hả?" thầy giáo Hóa học vẫn còn đang ngồi trong xe, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Trương Hằng mở cửa bước xuống.
Ngay lập tức, gã đứng đầu, người có hình xăm phủ kín cả khuôn mặt, giọng gằn thét như muốn rạch không khí: "Thằng nhãi mày là tài xế à? Bật đèn sáng thế là muốn chết hả?! Biết đây là địa bàn của ai không?"
Trương Hằng dửng dưng, không thèm giấu sự khinh bỉ trong giọng nói: "Hơn hai trăm năm trôi qua mà bọn mày vẫn không khá lên được tí nào. Chỉ biết dựa vào đông người và lớp hóa trang rẻ tiền để giả vờ cứng rắn. Thật khiến tao thất vọng."
Gã đàn ông tức tối bước tới, tay nhanh như chớp chộp cổ áo Trương Hằng: "Mày lảm nhảm cái quái gì vậy?! Muốn chết rồi đúng không?"
Trong xe, thầy giáo Hóa học sợ hãi lên tiếng, giọng run run như đang ngồi trên đống lửa: "Sao tự nhiên lại đánh nhau thế? Chắc có hiểu lầm gì rồi... Để tôi xuống nói chuyện với họ."
Little Boy đặt tay lên vai thầy giáo, giọng cô nghiêm nghị: "Nghe lời anh ta nói trước khi xuống xe rồi chứ? Việc này để anh ta xử lý. Ông chỉ cần chờ tín hiệu."
Dù nói vậy, trong mắt cô vẫn thoáng hiện một tia lo lắng. Đó không chỉ là sự cẩn trọng, mà còn là một cảm giác bất an không dễ che giấu.
Bất ngờ, gã xăm trổ bị Trương Hằng đấm thẳng vào khí quản. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, mắt trợn trừng há hốc, há miệng cố hớp lấy không khí nhưng dường như chẳng vào nổi. Hắn ôm cổ quỵ xuống đất, bất động.
Ba gã còn lại nhìn nhau đầy kinh hoàng, sự tự tin ban đầu nhanh chóng hóa thành nỗi sợ hãi lặng lẽ len vào ánh mắt.
"Cùng lên không?" Trương Hằng lạnh lùng hất tay như ra lệnh.
Khác hẳn với cách xử lý nhanh gọn trước đó ở sòng bạc, lần này cậu muốn gửi một thông điệp rõ ràng: đây không chỉ là một cuộc đụng độ, mà là sự dằn mặt đau đớn và kinh hoàng.
Một gã vung chiếc móc sắt treo thịt bổ thẳng xuống đầu Trương Hằng, nhưng chưa kịp chạm, một con dao găm sắc lẹm xuất hiện như từ hư không đâm xuyên cổ tay hắn.
Trương Hằng rút con dao vừa mới mua, để lại một vệt máu dài, giọng lạnh lùng: "Trong vòng hai mươi phút tới mà tìm được bệnh viện chữa thì sẽ không bị tàn phế. Tự chọn đi."
Hắn không hề rút lui, trái lại máu nóng nổi lên, buông cổ tay rỉ máu, gào thét lao tiếp.
"Can đảm đấy, nhưng ngu. Mất sức rồi thì nghĩ mình còn sống được ở đây à?" Trương Hằng vừa nói vừa phản đòn bằng cú cùi chỏ gãy sống mũi tên đang lén tập kích phía sau. "Nghề này chẳng ai nhường chỗ cho kẻ tàn phế đâu."
Tên cuối cùng bị Trương Hằng đá gãy một chân, nằm rên rỉ trên mặt đất. Gã máu nóng kia tiếp tục lao tới, cậu đứng im chờ đợi, rồi khi hắn gần áp sát, nhanh chóng nghiêng người né tránh, cú đầu gối thẳng vào bụng khiến gã gục xuống, thở dốc.
Mọi thứ nhanh chóng lắng xuống, im lặng bao trùm không gian đầy mùi máu và mỡ.
Trương Hằng đi đến gã xăm trổ đầu tiên, túm tóc hắn lôi lê trên mặt đất gần ba mét đến chiếc bàn nhỏ cũ kỹ nơi bọn đàn ông chơi trò chặt ngón tay. Cậu dí đầu hắn xuống, tay kia rút con dao găm từ bàn, giọng đầy đe dọa: "Mày thích mất mắt bên nào hơn, trái hay phải?"
Gã xăm trổ hoảng loạn, nước mắt và nước mũi lẫn lộn chảy ròng ròng trên mặt, hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại sự sợ hãi bản năng nguyên thủy.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên, sắc thái hòa lẫn giữa sự bình tĩnh và quyền uy:
"Đủ rồi."
Một người đàn ông cao tuổi mặc tạp dề da, dáng vẻ đồ tể, râu tóc tỉa tót gọn gàng, bước ra từ trong lò mổ. Ông ta rút khăn tay lau vệt máu trên tay một cách điềm tĩnh, từng bước từng bước tiến về phía nhóm.
"Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm. Này anh bạn, hình như chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải?"


0 Bình luận