• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 11 : Yuri Rả Rích Giữa Mùa Hạ

Chương 28

1 Bình luận - Độ dài: 2,561 từ - Cập nhật:

Chương 28 – Đồ Ăn Vặt Chỉ Tối Đa 500 Yên

Sương mù. Tôi biến một tay của mình thành một Bàn Tay Sương Mù, móc nó vào một cành cây phía trên– và bắn một ít ma lực vào đó trong khi đồng thời biến toàn bộ cơ thể mình thành sương mù.

Sau khi mất đi phần lớn trọng lượng, tôi được kéo lên đỉnh của cái cây, nơi tôi đột nhiên mất ý thức và rơi xuống đất.

"... Không được à?"

"Tôi phải nói là cậu đã làm tốt nhờ vào bản năng chiến đấu của mình. Nhưng, ý thức của cậu đã bị cuốn quá sâu vào thế giới khác. Với tốc độ đó, tâm trí của cậu sẽ bị ác thần ăn mòn trong nháy mắt. Hãy nhớ điều này, nếu cậu bước quá sâu vào Niflheim, cậu sẽ không thể trở về... và ngay cả khi cậu định chỉ chạm vào nó bằng đầu ngón chân, hãy chắc chắn rằng đó chỉ là phần đầu ngón."

Khi Arshariya-sensei chọc vào mũi tôi, tôi nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình. Đúng như dự đoán, việc đồng bộ hóa tạm thời với Niflheim đã gây ra rất nhiều căng thẳng cho cơ thể tôi... Ngay cả khi tôi có thể lấy ma lực bên ngoài bằng sức mạnh của ác quỷ, việc chuyển đổi nó thành ma lực nội tại của tôi cũng mất thời gian và công sức... Lần sau, tôi sẽ cố gắng trượt vào khoảng trống giữa các ý thức và nhắm đến một sự đồng bộ hóa tức thời.

Tôi chạy qua khu rừng Karuizawa, sử dụng quyền năng của Arshariya để rút ngắn thời gian nhiều nhất có thể để có được thời gian uống Dr. Pepper của mình. Sau khi hoàn thành buổi tập luyện buổi sáng hàng ngày, tôi lơ đãng nghịch màn hình cửa sổ trong khi uống Dr. Pepper– cho đến khi có người gọi tôi.

『Tại sao cậu không gọi cho ta?!』

Một bức ảnh cận cảnh khuôn mặt của Sư phụ xuất hiện trước mặt tôi, và tôi ngay lập tức tắt màn hình. Không lâu sau đó, chuông điện thoại lại vang lên và tôi mở màn hình.

『Hiiro, làm ơn hãy bình tĩnh và nghe ta nói... Có vẻ như màn hình của ta bị hỏng. Sư phụ của cậu đang gặp khó khăn ngay bây giờ. Bởi vì không đời nào học trò dễ thương của ta lại cúp máy cuộc gọi của Sư phụ, chắc chắn đó là một loại virus.』

"À, vâng, tôi đoán cũng gần đúng. Vậy, hôm nay tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa Sư phụ? Đệ tử dễ thương của ngài đang bận rộn với giờ phút Dr. Pepper tối cao sau khi luyện tập."

『Tsun~!』

"... Hả?"

『Tsun~! Tsun, tsun~!』

Với mái tóc bạc dài bay trong gió, Sư phụ khoanh tay và quay mặt đi như một đứa trẻ.

Cái gì với cô gái 420 tuổi này vậy... Mặc dù cách cô ấy hờn dỗi khác xa với tuổi của mình, nhưng thành thật mà nói, nó không có cảm giác gì sai cả... Nhưng cách cô ấy liếc nhìn qua đây để xem phản ứng của tôi thật sự khó chịu... Và sự khó chịu này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là bản chất của Sư phụ tôi, Astemil Klue la Lumette...

『Trời ạ! Đệ tử của ta đúng là ngốc nghếch! Không thể tin được cậu lại không hiểu tại sao Sư phụ của mình lại tức giận như vậy! Cậu đúng là chậm tiêu, hay nói ngắn gọn là "ống nước¹"!』

"Vâng, vâng, xin lỗi vì đã là một cái ống nước... xin lỗi vì đã dịch chuyển một ông thợ sửa ống nước già từ 『1-2』 đến 『4-1』 như một công việc..."

Nữ yêu tinh tóc bạc 420 tuổi khịt mũi và liếc nhìn tôi.

『Ta có nên cho cậu một gợi ý không?』

"Sẽ rất lãng phí thời gian, vì vậy xin hãy nói cho tôi câu trả lời."

『Đó là bởi vì Hiiro đã không gọi cho Sư phụ yêu quý của mình! Cậu có biết ta đã lo lắng đến mức nào không? Theo dõi cuộc sống khỏe mạnh của đệ tử từ sáng đến tối là nhiệm vụ của một Sư phụ! Chà, loại chuyện đó sẽ không thể thực hiện được nếu không phải là ta, mặc dù (tự mãn).』

Trong trường hợp đó, cô đã nói cho tôi câu trả lời ngay khi cô gọi cho tôi rồi. Vậy thì màn kịch dài dòng đó là về cái gì? Thuộc tính đeo bám của cô ấy, mà cô ấy đã vun đắp trong suốt 420 năm qua, dường như đang bùng nổ ở đây.

Tôi thở dài và ném lon nước đã rỗng vào thùng rác.

『Cậu có ăn sáng đầy đủ không? Còn việc luyện tập thì sao? Lời yêu thương dành cho Sư phụ của cậu đâu rồi?』

"Tôi ăn uống đầy đủ, tôi luyện tập hàng ngày, và yêu ngài."

『Ufufu, ta cũng yêu Hiiro. Trời ạ. Trời ạ, ta thật phiền lòng nếu cậu phụ thuộc vào Sư phụ của mình đến mức đó ngay cả ở tuổi này~』

Tôi đã kiềm chế không gọi cho cô ấy vì cô ấy có vẻ bận rộn gần đây, nhưng... nó dường như có tác dụng ngược lại, vì cô ấy đã ở trong tâm trạng muốn nuông chiều đệ tử của mình trước khi tôi kịp nhận ra.

Về cơ bản, cô ấy là một người tốt bụng miễn là không liên quan đến việc luyện tập. Nhưng, mỗi khi cô ấy phấn khích sau khi thấy sự trưởng thành của tôi, cô ấy cười khi ném tôi xuống một vách đá, và đá tôi khi tôi đang cố gắng trèo lên lại. Vâng, cô ấy là loại người đó. Nhờ đó, bây giờ tôi có thể di chuyển ngay cả khi tôi bị tấn công vào một khu vực trọng yếu.

"Nhân tiện, Sư phụ, có một điều con muốn hỏi."

『Vâng, ta là người mạnh nhất.』

"Xin đừng trả lời ảo giác của ngài như thể nó là bình thường. Sư phụ, ngài có biết gì về Karuizawa không? Vì đây là nơi phe chiến tranh và phe hòa giải đã chiến đấu với nhau khoảng 100 năm trước, con đoán người sư phụ sống lâu và phiền phức của con chắc hẳn có lợi thế của việc sống lâu để biết rất nhiều điều về nó."

『Này, nói về tuổi của một quý cô còn tệ hơn cả việc xấu tính và là một điều đáng bị tử hình đấy, cậu biết không? Ta đã thoáng thấy trái tim của cậu đã bị méo mó bởi sự huấn luyện của ta. Ta không biết nên cảm thấy vui hay buồn vì sự thật đó.』

Sau khi nói điều đó, Sư phụ chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

『Hừm, Karuizawa, Karuizawa... Nếu là 100 năm trước, ta nghĩ ta đang đi cùng Sư phụ của mình, vì vậy hầu hết ký ức của ta vào thời điểm đó đã bị xóa... Ta nghĩ ta đã gây rối với một con quỷ ở đó cùng với Sư phụ của mình... Kẻ cuồng tín của gia tộc Riedevelt và kẻ đào hoa từ gia tộc Sanjou cũng có liên quan đến chuyện đó... Hừm, ta không muốn nhớ bất cứ điều gì liên quan đến Sư phụ của mình, vì vậy ta giữ một khóa chặt chẽ trong ký ức của mình về bà ấy...』

"C-con hiểu rồi..."

Cô đã có một người sư phụ như thế nào để khiến cô phải đi xa đến mức khóa chặt ký ức của mình để quên bà ấy... Nhưng chà, sư phụ của Astemil là người đó, rốt cuộc... Không có gì ngạc nhiên...

"Kẻ cuồng tín từ gia tộc Riedevelt mà ngài đã đề cập, có phải là Lunati Lane Riedevelt không? Để ngài biết, bà ta là một người phụ nữ trong ngành Kinh doanh Nuôi trồng Grimoire."

『Có lẽ vậy. Ta chỉ nhớ bà ta là một kẻ cuồng Grimoire.』

"Vậy, còn kẻ đào hoa từ gia tộc Sanjou thì sao? Bà ta là ai?"

『Sanjou... Sanjou... tên bà ta² là gì nhỉ... Ta đã có một trận đấu tay đôi với bà ta và nhớ rằng đã cảm thấy ngạc nhiên trước kỹ năng của bà ta... Ta nghĩ bà ta là tổ tiên của Hiiro, nhưng... Vì đó là 100 năm trước, bà ta chắc hẳn đã chết rồi...』

Một thành viên của gia tộc Sanjou đã có một trận đấu tay đôi với Astemil, hử... Tôi nên hỏi Rei và Eidelgard về điều đó. Nếu là Rei, cô ấy cũng có thể kiểm tra gia phả của chúng tôi. Tôi không nghĩ bà ta còn sống, nhưng miễn là chúng ta có thể tìm thấy họ hàng của bà ta, chúng ta có thể biết thêm về bà ta.

"Nhân tiện, Sư phụ."

Nhìn Sư phụ, người có đôi tay đang run rẩy, tôi lo lắng hỏi.

"Ngài có đang bị tấn công không?"

『À, vâng, ta đang bị tấn công ngay bây giờ. Tuy nhiên, ta là người mạnh nhất, vì vậy ta có thể ưu tiên cuộc gọi điện thoại với đệ tử của mình.』

Tôi có thể thấy hình ảnh những tiếng kêu đau đớn của các pháp sư đang tuyệt vọng cố gắng tấn công Sư phụ. Mặc dù vậy, không có đòn tấn công nào của họ có thể chạm tới cô ấy, và họ bị xử lý bằng một ngón tay, khiến họ phải thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng.

"... Ngài có ổn không, Sư phụ?"

『Mặc dù mọi thứ hơi phiền phức, nhưng không có vấn đề gì. Quan trọng hơn, Hiiro, ta nghe gió nói rằng cậu đang học dưới sự chỉ dạy của Liu–』

"Oups, một cuộc tấn công."

Tôi nói một cách đơn điệu với Sư phụ rằng có một cuộc tấn công (giả) và sau đó cúp máy. Đó cũng là thời điểm hoàn hảo, vì thời gian nghỉ của tôi sắp kết thúc.

Với thông tin mới từ một cuộc gọi bất ngờ từ Sư phụ, tôi duỗi các dòng ma lực đến chân và chạy hết tốc lực. Cùng lúc đó, một đàn chim bay lên, và còn nhanh hơn cả khi chúng có thể bay lên trời, tôi đã đến đích, đập chân xuống đất để dừng lại và thở ra.

"Nó ở đây, hử."

Sau khi kiểm tra xem đó có phải là 『nơi nên đến để mua đồ ăn vặt』 được Flare giới thiệu không, tôi ngẩng mặt lên và nhìn thấy cửa hàng tư nhân trước mặt.

Kẹo, đồ chơi, và đồ nội thất trang trí phía bên kia của cửa sổ lớn ở phía trước cửa hàng... Cửa hàng dường như bán nhiều sản phẩm nước ngoài khác nhau, và những viên kẹo được trưng bày được gói trong những bao bì không thường thấy ở Nhật Bản.

"Cái này có vẻ hứa hẹn."

Với một nụ cười toe toét, tôi bước vào cửa hàng.

Chuông cửa reo lên, và một người phụ nữ có vẻ là chủ cửa hàng nhìn tôi qua tờ báo với một điếu thuốc trong miệng.

"..."

Có vẻ như 'lòng hiếu khách' hiện đang hết hàng, vì bà ta nhanh chóng quay lại nhìn vào tin tức địa phương.

Bên trong cửa hàng, có một chiếc đồng hồ treo tường với một con chim bồ câu đứng yên ngoài đồng hồ, đồ nội thất cổ với các thẻ giá ngẫu nhiên, và những chiếc giỏ đan bằng liễu gai chứa đầy kẹo nhiều màu sắc, dường như để thu hút khách hàng tiềm năng.

Sàn nhà kêu cọt kẹt với mỗi bước tôi đi. Ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa hàng, khiến bụi bay bên trong cửa hàng có thể nhìn thấy được, và âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng tích tắc của kim giây của đồng hồ và tiếng lật báo.

Với đôi mắt được che bởi kính áp tròng màu, tôi tinh tế mở Epic Daybreak. Tôi mở đôi mắt ma thuật của mình, thứ gây căng thẳng cho mắt và não của tôi, chỉ vì một lý do: để tìm ra sự kết hợp đồ ăn vặt tốt nhất trong ngân sách giới hạn 500 yên.

Sự hạn chế tàn ác của 『đồ ăn vặt chỉ tối đa 500 yên』 là một sự từ bỏ hoàn toàn các giá trị đạo đức và là loại hạn chế tồi tệ nhất khiến chúng ta phải vắt óc suy nghĩ cho một sự kết hợp hoàn hảo.

Có vô số khả năng trong câu 『Đồ ăn vặt chỉ tối đa 500 yên』.

Số lượng hay chất lượng? Mặn hay ngọt? Tôi có nên mua kẹo cao su không, vì ăn hết chúng mất thời gian? Tôi có nên chọn để trao đổi với bạn bè trong đầu không? Hay có lẽ tôi có thể đánh cược mọi thứ cho đồ chơi kẹo, với rủi ro cao và lợi nhuận cao? Hay là thử đạt được thành tích mang kem đến để cho mọi người thấy tôi được làm từ gì?

Với những suy nghĩ như vậy, tôi nhìn chằm chằm vào vô số khả năng.

Nghĩ, nghĩ, nghĩ đi Hiiro... điều gì là tốt nhất cho mình...?

Không biết từ lúc nào, mồ hôi rơi xuống từ da tôi, và sau khi nhặt những viên kẹo và rên rỉ hết lần này đến lần khác, tôi cuối cùng cũng hoàn thành sự kết hợp đồ ăn vặt hoàn hảo cho 500 yên.

"C-cuối cùng... nó hoàn hảo...!"

Tôi nhắm mắt lại và ngắm nhìn sự kết hợp đã hoàn thành, được tạo ra với những tính toán và khả năng hoàn hảo. Tôi chắc chắn mình có thể tự hào về kết quả xuất sắc và lý tưởng nhất này của 『đồ ăn vặt chỉ tối đa 500 yên』 trong đời mình.

Fufu, có vẻ như tối nay tôi sẽ có một giấc mơ đẹp...!

Cùng với đó, tôi tự tin mang những viên kẹo đến quầy và đập đồng xu 500 yên mà Flare đã cho tôi trước đó.

"Tôi không cần tiền thừa."

Tôi nhếch mép cười– và rung chuông.

"Bởi vì không có!"

Chính nó...

"..."

Không nói gì, người chủ cửa hàng bỏ đồng xu 500 yên vào máy tính tiền– ngay lúc đó, nội thất của thanh kiếm biến đổi như một vòng xoáy– và một cầu thang dẫn xuống tầng hầm xuất hiện trước mắt tôi.

"Sanjou Hiiro-sama, phải không ạ? Chúng tôi đã chờ đợi ngài. Xin hãy đi thẳng xuống tầng hầm."

Bà ta kính cẩn thu thập những viên kẹo tôi đã đặt trong giỏ.

"..."

Tôi từ từ quay lại nhìn người chủ cửa hàng.

"... Còn kẹo của tôi thì sao?"

Bà ta nhanh chóng đặt những viên kẹo trở lại kệ.

"Còn kẹo của tôi thì sao?"

Người chủ cửa hàng nhẹ nhàng đẩy tôi vào lưng và tôi đi xuống cầu thang trong khi khóc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

động não như holmes, tính toán như senku, dùng sharingan cho đã vào cuối cùng vô nghĩa :V
Xem thêm