Phần 15 : Búp bê điện có mơ về một tình yêu Yuri thuần khiết ?
Chương 01
0 Bình luận - Độ dài: 1,124 từ - Cập nhật:
V15 CH01 – Kẻ Ẩn Thân
Gió khẽ lay động.
Trên đỉnh một cột điện cao chót vót, một bóng người đứng đó, mái tóc bay nhẹ trong làn gió thoảng.
“Không, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra đâu,” nàng thì thầm vào khung cửa sổ đang mở.
Giữ thăng bằng với sự chuẩn xác của loài dã thú, nàng cất giọng nhẹ nhàng. “Không một ai trong trại huấn luyện ma thuật đó—dĩ nhiên bao gồm cả hắn—biết chúng ta đã sắp đặt Lời Nguyền Tự Hủy Phản Tự Sát.”
Phía bên kia khung cửa sổ, một màn hình đen kịt trống rỗng đang đối diện với nàng. Nàng tiếp tục bài báo cáo thường lệ của mình.
“Bọn họ nghĩ đó là tác phẩm của The Broken Q. Hẳn là một sự may mắn cho chúng ta, dù điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đã vô tình bị Q lợi dụng. Cái cách Q phân tích và tái sử dụng Lời Nguyền Tự Hủy Phản Tự Sát thông qua Chloe Lane Riedevelt chỉ có thể được miêu tả là ma quỷ—thậm chí là dị thường. Chúng ta đã cài được Lời Nguyền Tự Hủy Phản Tự Sát vào con búp bê huấn luyện tự động của Quý cô Otori, nhưng lại không thể đạt được mục tiêu ban đầu.”
Góc nghiêng của nàng, thanh thản như một thiên thần đang say ngủ buổi chiều, thật hoàn mỹ. Thế nhưng, như một diễn viên trên màn ảnh, nàng khẽ chau mày.
“Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ hắn ta đoán ra rồi. Hắn tham gia trại huấn luyện ma thuật trước cả khi chúng ta kịp dụ dỗ, và tôi đã hoảng lên khi chạm mặt Quý cô Otori trong lúc chuẩn bị.”
Nàng lắc đầu trước một câu hỏi từ màn hình đen. “Không sao, không có vấn đề gì. Tôi đã tự bẻ gãy tay mình để che đậy.”
Một tiếng hét vỡ tan trong không trung, gương mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại. “Trí nhớ của con người thật đáng ngạc nhiên là không đáng tin cậy. Nó sẽ bị lôi kéo về phía cú sốc lớn hơn. Bẻ gãy một cánh tay là đủ hiệu quả. Không vấn đề gì—tôi đã tự trả tiền viện phí và giải quyết xong xuôi rồi.”
Mái tóc búi cao của nàng như hòa tan vào bầu trời xanh trong khoảnh khắc.
“Nghi ngờ ư? Ngài nghĩ tôi là ai chứ? Trên đời này còn có người phụ nữ nào phù hợp với nhiệm vụ đột nhập hơn tôi sao? Mối bận tâm duy nhất có lẽ là việc tôi bị nhìn thấy ở chung phòng với con tin. Vâng, tôi hiểu nỗi lo của ngài, nhưng tôi đã đánh lạc hướng bọn họ rồi. Tôi cho họ xem một bức ảnh của kẻ chủ mưu, chụp bằng camera trước. Ai mà ngờ được thủ phạm thật sự lại tự thú bằng một tấm ảnh selfie trong tình huống đó chứ? Tôi đã tạo ra một học sinh không có thật, Shiina Watarai, và dùng danh tính đó để gieo rắc sự hỗn loạn. Bọn họ sẽ không bao giờ tìm ra được sự thật.”
Nàng bật cười khe khẽ.
“Đừng lo. Tôi không tự tin vào nghệ thuật quyến rũ, nhưng tôi tin tưởng vào cơ thể này. Trong vai một kẻ ăn bám, tôi sẽ khiến hắn phải lòng mình.”
Màn hình vẫn im lặng.
Vài giây sau, một giọng nói trầm thấp rò rỉ ra. “Cô nói đúng. Hắn không giống những gã đàn ông khác. Hắn không phải là kẻ mà chúng ta có thể phớt lờ. Bản năng của hắn nhạy bén, trí óc còn sắc sảo hơn. Về mặt cảm quan chiến đấu, hắn thậm chí có thể vượt qua cả Astemil. Hắn có thể xâu chuỗi sự thật từ những manh mối nhỏ nhất. Cách mọi người nhìn hắn đang dần thay đổi. Những tay chơi lớn trong mọi lĩnh vực đều nhìn thấy tiềm năng của hắn và sẽ cố gắng tiếp cận. Việc những luật lệ bất thành văn cũ kỹ sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Cô gái đứng lặng, đôi môi màu hoa anh đào mấp máy. “Kiriu Kirisame có lẽ đã chắc chắn rồi. Không chút do dự, cô ta sẽ cạy mở vết nứt đó, bất chấp bào thai đang cuộn mình bên trong lớp vỏ. Rei không thể được cứu nữa rồi.”
Màn hình đen vẫn câm lặng, không một lời hồi đáp.
“Kaou,” Edelgard Shinobu Schmidt cất tiếng thay vào đó. “Nghiệp chướng gắn liền với các gia tộc Sanjou, Tokudaiji và Saionji—mối thù đẫm máu—sẽ quay về điểm khởi đầu với nhân tố Fujiwara.”
Màn hình biến mất không một tiếng động.
Thở dài, Edelgard ngước nhìn bầu trời xanh đến đáng sợ. “Hiiro-san, nếu có thể, tôi đã muốn mang đến cho anh những ngày bình yên, nhưng anh lại chẳng phải kiểu người sẽ lo lắng cho bản thân mình. Ngay cả trong những tình huống mà người thường sẽ bỏ cuộc, anh vẫn không ngừng vật lộn, vươn tay ra, dù biết rằng phía trước chẳng có gì cả.”
Nàng vươn tay ra, nắm chặt lại, rồi mỉm cười nhạt. “Hiiro-san, ai rồi cũng sẽ phải tỉnh giấc khỏi cơn mơ của mình. Không có ngoại lệ.”
Nhẫn.
Mường tượng ra Hán tự duy nhất đó, nàng chôn vùi những cảm xúc chực trào nơi sâu thẳm lồng ngực.
“Vậy thì, với tư cách một ninja, mình nên về nhà mà không để ai thấy nhỉ?”
Ánh mắt nàng hạ xuống, dừng lại ở mấy đứa trẻ đang ngước nhìn mình với đôi mắt lấp lánh.
“Oa, là chị ninja kìa!” một đứa hét lên. “Chị cho tụi em xem nhẫn thuật nữa đi!”
“Không được, Mami-chan!” một đứa khác mắng. “Ninja không được để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ bị phạt vì làm hỏng việc đó!”
“Chị ơi, chị mua cái quần ngầu đó ở đâu vậy?”
Edelgard mỉm cười. “Đúng như dự đoán, ngay cả ninja hàng đầu trong ngành cũng không thể tránh khỏi việc bị chú ý. Chắc đây cũng là một phần số phận của ninja.” Nàng bật cười khúc khích.
Bị lũ trẻ vây quanh và không thể trèo xuống, nàng định nhảy sang mái nhà bên cạnh nhưng rồi lại thôi, nghĩ rằng nếu thất bại sẽ bị cười vào mặt.
“Biết thế đã không trèo lên cột điện,” nàng lẩm bẩm.
Nhìn đám trẻ ồn ào bên dưới, nàng khoanh tay, vẻ mặt nhuốm một nét u sầu khi thì thầm vào khoảng không xa xăm.


0 Bình luận