• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 5 : Học Thuyết Làm Giàu Bằng Yuri

Chương 01

1 Bình luận - Độ dài: 2,847 từ - Cập nhật:

Chương 1 – Hai Mặt Của Hoạt Động Yuri

Cuối cùng thì dòng chảy của kịch bản cũng đã quay về với nguyên tác.

Sau chuỗi biến động, kỳ cắm trại giải trí cuối cùng cũng kết thúc, và chúng tôi đã trở lại với cuộc sống học đường vui vẻ.

Tin tức về vụ tấn công vào Cung Điện Nữ Hoàng bởi tà giáo dường như đã bị gia tộc Ootori (bên quản lý học viện) ém xuống, và đến lúc tôi trở về thì truyền thông đã im hơi lặng tiếng.

Cũng phải thôi, kẻ duy nhất mất tích trong vụ việc đó xét cho cùng cũng chỉ là một gã trai có điểm số bằng không. Đó là nạn nhân duy nhất của sự cố, và gia tộc Sanjou đã nói với các bên liên quan rằng cứ coi tôi như thể 『Chết rồi cũng chẳng sao』. Thế nên, chẳng có lý do gì để vụ việc bị làm ầm lên cả.

Có vẻ như các thành viên cốt cán của phe Arshariya, những kẻ có căn cứ ở Thực Tại, đã bị tống vào tù và vụ án cứ thế khép lại.

Trong khi đó, Rei, người có tranh chấp với các chi nhánh của gia tộc Sanjou, vẫn giữ vững vị trí người thừa kế hợp pháp. Ngay cả bây giờ, cuộc tranh chấp phe phái trong gia tộc Sanjou vẫn tiếp diễn, vì ngoài liên minh các bà cô đã chọn Rei làm người thừa kế hợp pháp, vẫn còn những kẻ khác đang cố gắng bắt giữ Rei để bản thân hoặc con cái họ được công nhận là thành viên của gia tộc chính nếu có cơ hội (Dĩ nhiên, sự tồn tại của Sanjou Hiiro đã bị lờ đi).

Nói cách khác, chúng tôi đang ở trong tình thế không thể đổ lỗi cho toàn bộ gia tộc Sanjou chỉ vì Rei bị bắt cóc.

“Em không có ý định từ bỏ vị trí người thừa kế đâu. Vì có chút quyền lực trong tay vẫn tốt hơn.”

Rei, người trong cuộc, chỉ đơn giản nói vậy.

“Em sẽ bảo vệ Onii-sama bằng cách đứng ra che chắn cho gia tộc Sanjou.”

Cô ấy thậm chí còn cười và nói thế.

Tôi chẳng hề muốn đẩy Rei vào rủi ro khi để cô ấy tham gia vào cuộc chiến giành quyền thừa kế. Khi kịch bản tiến triển, Tsukiori sẽ giải quyết vấn đề này, nhưng… đến lúc đó, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình.

Lapis cũng đã trở về học viện thành công. Nhân tiện, tôi đã bị cấm vào Alfheim. Tôi thậm chí còn nhận được một bức thư dài 300 chữ lịch sự có thể tóm gọn lại là 『Lần tới ngươi bén mảng đến, bọn ta sẽ giết ngươi』.

Trong khi đó, Tsukiori vẫn như thường lệ, thản nhiên và khó đoán. Tuy nhiên, tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng tôi đã gần hơn trước. Thỉnh thoảng, cô ấy cũng tỏ ra nũng nịu với tôi, khiến tôi nghĩ cô ấy giống như một con mèo. Mà, tôi vẫn mong cô ấy có thể nhận thức được mình là nhân vật chính của một game Yuri và bắt đầu khiến các cô gái đổ rầm rầm.

Giờ thì, nói về tôi.

“Chúng ta hết tiền rồi.”

“…Hả?”

Vừa đưa cho tôi bát cơm thứ hai, Snow vừa nói.

“Thế nghĩa là sao?”

“Nghĩa đen chứ sao. Chứ còn nghĩa gì khác nữa? Chẳng lẽ câu 『Chúng ta hết tiền rồi』 trong đầu Chủ nhân lại được chuyển thành 『Đưa tiền đây đi chơi pachinko, thằng oắt con』 à? Ngài đúng là có đầu óc của một mụ đàn bà điên cuồng đi nuôi trai bao đấy.”

Tôi rưới tương miso tía tô lên cơm và bắt đầu ăn, cảm nhận những hạt cơm ấm nóng nhảy múa trên lưỡi hòa quyện với vị miso.

“Ngon thật…”

“Tôi không nghĩ đây là lúc để ngài chép miệng với vẻ mặt kinh tởm như thế đâu. Chúng ta đang nói chuyện tiền nong đấy, đồ vô dụng. Ngài có biết mỗi ngày tôi phải dùng bao nhiêu tiền tiết kiệm không? Mấy bà cô tôi gặp ở đợt giảm giá theo giờ ở siêu thị cận chiến khỏe quá, một loại tầm xa như tôi không có cửa thắng.”

Vừa ăn món mực mentai, tôi vừa không giấu được sự ngạc nhiên, thầm nghĩ 『Người đầu tiên kết hợp mực với mentaiko đúng là thiên tài』, vì nó quá ngon. Và rồi, vẫn với vẻ mặt ngạc nhiên đó, tôi thì thầm với Snow.

“Ý cô là… chúng ta không còn tiền… ư?!”

“Đó là điều tôi đã nói nãy giờ.”

“Tôi lỡ đãng trí, xin lỗi, nên làm ơn tha cho tôi khỏi một trận cận chiến một chiều bằng dao đi.”

Snow, người đang cầm con dao trên tay, từ từ giắt nó ra sau lưng.

“Phải rồi, số tiền do đám sát thủ cung cấp cũng chỉ là tạm thời thôi… nhưng mà, đừng lo. Ít nhiều gì tôi cũng có ý tưởng để kiếm tiền rồi.”

Vừa gắp con cá mòi khô, tôi vừa lơ đãng xoay đầu đũa trong không trung. Trong khi đó, Snow, người đang ngồi theo kiểu seiza, lặng lẽ ăn bữa của mình.

“Tôi đang nghĩ đến việc trở thành một mạo hiểm giả.”

“Ra vậy, đó là một ý hay. Dù sao thì Hiiro-sama cũng đã được cấp phép vào hầm ngục rồi.”

“Nghĩ vậy nên hôm qua, tôi đã đến Hiệp hội Mạo hiểm giả của học viện, nhưng… tôi bị bảo rằng không thể đăng ký làm mạo hiểm giả với điểm số bằng không.”

“Hee, ra vậy.”

Snow gật đầu trong khi cắn một miếng củ cải muối– rồi cô ấy khựng lại.

“Không, khoan đã, thế không phải là tệ sao? Có nghĩa là ngài đang ở trong tình trạng thất bại với thân phận vừa là NEET vừa thất nghiệp à?”

“Đừng có coi một học sinh là NEET thất nghiệp chứ. Thật lòng mà nói, tôi không ngờ đến chuyện đó. Vốn dĩ, tôi chưa bao giờ nghĩ vị trí của một kẻ không điểm lại đặc biệt đến mức không thể đăng ký làm mạo hiểm giả.”

Trong game, chẳng có điều kiện đặc biệt nào để đăng ký làm mạo hiểm giả cả… hoặc đó là những gì tôi nghĩ ban đầu. Nhưng, thực tế chắc hẳn phải khác.

Vào thời điểm nhân vật chính đến học viện và tới Hiệp hội Mạo hiểm giả, điểm số của cô ấy đã hơn 100. Và tuyệt đối không có cách nào tôi có thể nhận ra điều kiện để đăng ký làm mạo hiểm giả là phải có 『Điểm số cao hơn 1』, trừ khi tôi chơi game theo một cách độc nhất vô nhị.

“Vậy thì, chúng ta nên làm gì đây? Vì trước đây tôi phải đi tìm Hiiro-sama… nên tôi cũng chưa tìm được việc làm.”

“Ể, không, chẳng phải cô đang làm việc cho gia tộc Sanjou sao?”

“Dĩ nhiên là tôi đã bị sa thải từ lâu rồi.”

Snow bình tĩnh nói. Sau khi húp một ngụm súp miso, Snow thở ra.

“Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao? Dĩ nhiên là họ sẽ bắt quả tang tôi rồi. Dù sao thì Hiiro-sama cũng đang bị gia tộc Sanjou giám sát. Nên việc tôi, người vốn dĩ phải luôn ở bên cạnh Rei-sama, lại bỏ bê nhiệm vụ để chăm sóc ngài, bị sa thải là điều đương nhiên.”

“Ể… ý cô là, từ đó đến giờ cô làm việc không công à?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Nghe vậy, mặt tôi tái mét.

“Cô, quay về với Rei đi… hầu gái trong gia tộc Sanjou lương cao lắm đúng không? Tại sao cô lại lãng phí cuộc đời mình bằng cách ở lại với tôi?”

“Chà,”

Snow liếc nhìn tôi.

“Tôi cũng tự hỏi tại sao nữa.”

“Đồ ngốc… cô nên nói sớm hơn chứ… chết tiệt… mau quay về với Rei ngay. Nếu là Rei, con bé hẳn có rất nhiều tiền, nên chắc chắn sẽ trả lương cho cô–”

“Tôi không muốn.”

Nói đoạn, Snow nhai một miếng củ cải muối.

“Cô không muốn… nhưng tại sao?”

Cô ấy quay mặt đi.

“… sao ngài không tự mình nghĩ thử xem?”

“Tôi hỏi vì tôi không biết mà.”

Có vẻ như ý chí muốn ở lại với tôi của Snow rất kiên định. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ đồng ý dù tôi có thuyết phục, và ngay cả khi Rei là người thuyết phục, khả năng cô ấy đồng ý cũng không cao. Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải tìm cách trả lương cho cô ấy.

Nếu không thể làm mạo hiểm giả, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi làm thêm… và chừng nào tôi còn là học sinh, tôi không thể làm việc vào giữa đêm, và nếu bây giờ bắt đầu một công việc làm thêm lương tháng, chúng tôi sẽ chết khô vào tháng tới. Hiện tại, tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách duy nhất để kiếm tiền nhanh chóng và dễ dàng.

“Sanjou-sama.”

Khi tôi rời ký túc xá trong tâm trạng chán nản, Lily-san, người đang dọn dẹp, chào tôi.

Như thường lệ, chị ấy mặc một bộ trang phục hầu gái xinh đẹp và thanh lịch. Chỉ cần có sự hiện diện của chị ấy cũng khiến tôi cảm thấy bầu không khí trở nên dịu dàng và yên bình.

“Cậu định ra ngoài à?”

“Vâng, một chút ạ… Thực ra, em muốn ôn lại những bài đã lỡ khi vắng mặt, nhưng… mà thôi, Lily-san đúng là tuyệt thật, làm việc cả ngày Chủ nhật.”

“Tôi cũng ngưỡng mộ Sanjou-sama vì đã nghĩ đến việc ôn bài vào Chủ nhật. Ngay cả cô bé đó bây giờ vẫn còn đang ngủ kia kìa.”

Lily-san cười khúc khích.

“Ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng giờ thật sự không phải là lúc để ôn bài.”

“Cậu ổn chứ? Sắc mặt cậu cũng không tốt lắm.”

Lily-san nhẹ nhàng nhìn vào mặt tôi.

“Nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì, hãy nói với tôi bất cứ lúc nào nhé. Chúng tôi đã để cậu sống trên gác mái, nên nếu có vấn đề gì, tôi mong mình có thể giúp được.”

Tốt bụng với cả một gã con trai đến mức này, chị ấy là thánh nữ sao… Hơn nữa, chị ấy còn cho tôi hít ké mùi Yuri trong mối quan hệ với Mulle, chị ấy đúng là tuyệt nhất…

Trong lúc cảm nhận sự phấn khích thấm đẫm lồng ngực, Lily-san lấy một tờ giấy và đưa cho tôi.

“Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa đưa cái này cho Sanjou-sama, phải không? Của cậu đây.”

Đó là một tờ báo của ký túc xá được gói gọn trong một trang giấy.

Ở mỗi ký túc xá, có những vị trí có thể được giao cho các thành viên do quản lý ký túc xá chỉ định. Một trong số đó là 『Nhiệm vụ làm báo』. Học sinh được giao vị trí này sẽ phải xuất bản một tờ báo, với nội dung là các sự kiện xảy ra trong ký túc xá, tin tức và các vấn đề thông tin, rồi phân phát cho mọi người trong ký túc xá.

Tuy nhiên, dù gọi là báo, nó cũng chỉ là một bản in một trang. Nó sẽ không phải là gánh nặng lớn cho học sinh, vì vấn đề học tập được ưu tiên ở đây, nên ngay cả khi học sinh không thể xử lý được, họ thậm chí có thể nghỉ một tuần. Tuy nhiên, ở Flavum, Mulle đã dồn tâm huyết vào tờ báo của ký túc xá, điều mà các ký túc xá khác không có.

Tờ báo của ký túc xá Flavum, cũng được xuất bản trong game, được làm tốt một cách đáng ngạc nhiên. Tôi thậm chí còn nhớ đã đọc chi tiết những thông tin không liên quan gì đến câu chuyện chính từ tờ báo đó.

Trong tờ báo đó, có một bức tranh do Mulle tự vẽ cùng ngày giờ của sự kiện đặc biệt của ký túc xá 『Tiệc Chào Đón Học Sinh Mới Flavum』. Đến mức bạn có thể thấy được tâm huyết của Mulle từ tờ giấy. Tôi nghĩ cô ấy định thể hiện phẩm giá của mình với tư cách là quản lý ký túc xá thông qua bữa tiệc chào mừng này.

Tiệc chào đón học sinh mới… Nhắc mới nhớ, cuộc phỏng vấn đã kết thúc trong khi tôi vắng mặt. Vì tất cả học sinh đều được phân về các ký túc xá, nên việc có một sự kiện tiệc chào đón học sinh mới là điều tự nhiên, và có vẻ như tôi cũng đủ điều kiện tham gia.

Những học sinh không sống trong ký túc xá cũng được phép tham gia bữa tiệc chào mừng này. Nhân tiện, tôi nghĩ cũng có một kịch bản mà tên khốn Hiiro-kun rác rưởi chết tiệt đó vui vẻ tham gia sự kiện và bị Tsukiori hạ gục vì đi đánh giá các cô gái.

“Hãy tham gia sự kiện nhé.”

“À, vâng, nếu em có thời gian.”

Mà, tôi sẽ không tham gia đâu ^_^

Ở một nơi mà các cô gái vun đắp tình cảm, một gã đàn ông là không cần thiết… nên, tôi đoán mình sẽ cử Snow đi tham gia thay.

Sau khi chia tay Lily-san, tôi đến thành phố. Và khi đến trước nhà ga, tôi đi vào con hẻm phía sau– và chui vào một thùng rác. Nhân tiện, đây không phải là một phép ẩn dụ cho việc vứt bỏ một gã đàn ông không cần thiết trên thế giới này, mà tôi vào đó vì cái thùng rác này thực chất là một cánh cổng không gian.

Vùuuuu

Tôi cắm đầu rơi xuống nước và bơi đến dinh thự ở giữa vùng nước xanh biếc.

“Thủy Tổ-sama,”

Đến dinh thự, tôi được Slyphyel chào đón, cô ấy mang theo một chiếc khăn tắm trên tay. Và trong khi cô ấy nhẹ nhàng lau đầu cho tôi, tôi đi lên cầu thang trong dinh thự.

Ở tầng cao nhất, trong một căn phòng nhỏ và đơn sơ, có một ngai vàng cũ kỹ. Khi tôi phủi bụi khỏi ngai vàng, tôi có thể thấy phần tựa lưng nơi các đường ma thuật đang chạy.

Khi tôi ngồi lên ngai vàng, tôi truyền ma lực của mình vào tay vịn– và một màn hình cửa sổ hiện lên trước mặt tôi.

【Tên Quốc Gia】

Không Tìm Thấy

【Số Lượng Tài Nguyên】

Gỗ: 0

Thép: 0

Lương thực: 0

【Số Lượng Sản Phẩm】

Gỗ: 0

Thép: 0

Lương thực: 0

【Thành Viên】

Đơn vị Chỉ huy

Sanjou Hiiro

Đơn vị Độc nhất

Sylphyel Diablot

Vallachia Tepes

Heine Skullface

Đơn vị Thường

Không Tìm Thấy

【Công Trình】

Căn cứ

【Công Nghệ】

Không Tìm Thấy

Nhận ra ma lực của Arshariya bên trong cơ thể tôi, thiết bị ma thuật kiến tạo ngay lập tức nhận tôi làm chủ nhân của nó.

Có lẽ vì tôi chưa thay đổi cài đặt, tôi bật cười trước trang trạng thái quốc gia đơn giản.

Thế này là làm được.

Vừa cười toe toét, tôi vừa nhập tên quốc gia.

Tên quốc gia -> Đế Chế Yuri Thần Thánh

Sau khi nhập xong cái tên quốc gia tuyệt vời, tôi dang tay và phá lên cười.

“Sylphyel.”

“Vâng.”

Với bàn tay đặt trên ngực, Sylphyel cúi đầu thật sâu.

“Ta sẽ mở rộng Đế Chế Yuri Thần Thánh này và kiếm tiền… và cuối cùng,”

Vắt chéo chân, tôi cười lớn.

“Ta sẽ nhuộm sắc thế giới này bằng những đóa hoa Yuri nở rộ. Đây chính là khát vọng đích thực của Đế Chế Yuri Thần Thánh chúng ta.”

“Thần đã nhận lệnh.”

Tiền của thế giới khác có thể đổi được với tiền của thực tại.

Nhân tiện, hệ thống quản lý quốc gia này thực chất chỉ được sử dụng trong 『Tuyến đường Ác ma』, nhưng… tôi sẽ sử dụng hệ thống game này để kiếm tiền, kiếm điểm, và làm cho hoa Yuri nở rộ ở thế giới khác.

Tôi sẽ sử dụng bất cứ thứ gì có thể sử dụng được. Với suy nghĩ đó, tôi đeo chiếc mặt nạ yuri trắng như một dấu hiệu của công việc hậu trường.

“Chúng ta, Tà Giáo, hay còn được biết đến với cái tên Yuri Giáo, sẽ bắt đầu hoạt động từ hôm nay!!”

“Vâng.”

Vừa cười, tôi vừa vẫy một tay– và bắt đầu cuộc sống thường nhật bất thường của mình– với việc làm học sinh ở bề nổi và quản lý quốc gia ở bề chìm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận