Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 130: Kiêu ngạo
1 Bình luận - Độ dài: 2,660 từ - Cập nhật:
"Ừ, ừm. Tốt lắm, rất tuyệt. Nhưng đề xuất đó thì… ta từ chối.”
“…Ể?”
Nghe lời từ chối thẳng thừng ấy, Vittorio sững sờ thốt lên một tiếng đầy ngớ ngẩn.
Hắn không hiểu chủ nhân mình vừa nói gì.
Không, hắn hiểu được mặt chữ, nhưng lại chẳng thể nào lý giải nổi tại sao Takuto lại nói điều đó.
“Không đùa đâu. Rất giống với con người mà ta biết là Vittorio. Nói ra những điều ngươi thật sự nghĩ, ta vui lắm đấy.”
“Tại sao…?”
Một kẻ mưu lược như hắn hỏi “tại sao” là điều tối kỵ.
Nhất là khi không phải để che mắt đối phương, mà là vì không thể nào hiểu nổi tình huống, nên mới phải đi tìm câu trả lời, đó chẳng khác nào tuyên bố mình đã thất bại.
Vittorio hiểu rõ điều đó.
Hắn thừa biết.
Nhưng dù thế, trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một câu hỏi đó bật ra.
“Ồ? Ngươi tưởng ta sẽ gật đầu sao? Mà cũng phải thôi. Trong quyển tà thư đó có viết rằng Vittorio là thuộc hạ được ta tin tưởng nhất. Còn nói ta chỉ lắng nghe lời ngươi mà thôi, đúng chứ?”
Takuto mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy ẩn ý.
Cậu nói thật.
Và chính vì điều đó, Vittorio mới dám đứng trước mặt chủ nhân mà thao thao bất tuyệt suốt một hồi như vậy.
Takuto đã thức tỉnh nhờ sức mạnh của đức tin từ các tín đồ tôn giáo phái Ira do chính Vittorio dựng nên.
Tức là những điều ghi trong tà thư đã được hệ thống 《Tà Thần Vô Danh》 công nhận, và theo đó, Takuto cũng nên xem Vittorio là tâm phúc số một và luôn nghe theo lời hắn.
Chưa kể, Vittorio đã chuẩn bị đủ thứ kế hoạch.
Giáo phái Ira, như một thế lực thứ hai trong quốc nội, đã nâng tầm sức mạnh Mynoghra lên rất nhiều.
Thêm vào đó, tôn giáo còn là một phương tiện thống trị không cần lệ thuộc quốc gia, giúp hắn mở rộng ảnh hưởng ra ngoài biên giới.
Kết quả, hắn còn khiến cả “Thánh nữ Nhật ký”, một kẻ địch cực mạnh xuất hiện, tạo nên tình thế mà Takuto trước kia chắc chắn không thể nào đối phó nổi.
Với từng đó thành tựu, chẳng có lý nào Takuto lại khước từ kế hoạch của hắn.
Vittorio đã tính hết cả rồi. Không thể sai được.
Ấy thế mà…
“Có điều, ngay từ đầu ta đã cảm thấy có gì đó lấn cấn rồi. Hành động của ngươi, dù rất hợp lý và đáng tin, nhưng lại có vẻ như đang... e dè điều gì đó. Giống như cách ngươi nghi ngờ sức mạnh của ta, ta cũng bắt đầu cảm thấy bất an từ cách ngươi hành xử.”
Takuto nói, giọng nhẹ nhàng như đang kể chuyện đời thường.
Cứ như thể từ đầu đến giờ cậu vẫn luôn nhìn thấu mọi toan tính trong lòng Vittorio.
Không thể nào!
Ngay lúc tỉnh dậy, Takuto đã bị ảnh hưởng bởi hình ảnh “Ira Takuto” mà Vittorio vẽ ra.
Nếu đã bị định nghĩa thành vị thần tối thượng như thế, chẳng có lý nào Takuto lại suy nghĩ được như vậy.
Lúc lần đầu yết kiến, chẳng phải cũng vì muốn tuyên bố với mọi người rằng “thuộc hạ thân tín nhất của ta là Vittorio”, nên hắn cố ý không cho Atou hiện diện đó sao?
Thế nhưng bất chấp những suy luận đang vỡ vụn trong đầu Vittorio, Takuto vẫn thản nhiên nói tiếp, vẻ mặt như đang chuyện trò cùng một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Cũng đúng là ta đã có vài pha xử lý thảm hại. Khinh địch, chủ quan, để mất cơ hội và sức mạnh. Nếu vì thế mà ngươi thất vọng thì cũng dễ hiểu thôi. Cho nên… ta đã chuẩn bị đối sách từ trước rồi.”
Không đúng… hoàn toàn không đúng!
Rõ ràng có gì đó sai ở đây!
Vittorio ra sức vận não, rà soát lại mọi nước đi mà mình đã thực hiện.
Không một kế hoạch nào bị sơ hở, không có sai sót.
Vậy thì Takuto đã biết kế hoạch từ lúc nào?
Và từ lúc nào mà cậu kịp phản công?
Trong sự hoang mang, sốc nặng và lạ lùng thay, một chút hưng phấn, Vittorio dõi theo lời chủ nhân.
“—Ngươi từng nói: 'trong bất kỳ tình huống nào cũng cần có phương án dự phòng’, đúng không? Nhớ chứ?”
“Đương nhiên. Thần đâu có quên!”
Phương án dự phòng tức kế hoạch thứ hai.
Một chiến lược gia giỏi luôn chuẩn bị sẵn đối sách cho các tình huống bất ngờ.
Vittorio cũng có chuẩn bị:
Người kế vị tạm thời YonaYona.
Mặc dù cô bé chỉ dùng để thay mặt Vittorio điều hành giáo phái Ira trong trường hợp hắn mất khả năng điều phối.
Ở góc độ đó, chức giáo chủ thay thế hoàn toàn chính xác.
Nhưng rõ ràng thứ Takuto nói đến không phải cô bé ấy.
Mà là một hình thức "dự phòng" sâu hơn.
“Vậy thì tốt. Vậy thì giờ ngươi sẽ hiểu điều này.”
Takuto mờ dần.
Xuất hiện trước mắt Vittorio là một sinh vật có hình dạng trẻ sơ sinh quái dị, một trong những thuộc hạ sở hữu năng lực ngụy trang cực kỳ mạnh mẽ của cậu.
“Đúng là ta đã dùng sức mạnh của 《Tà Thần Vô Danh》 quá mức khi tự định nghĩa bản thân là Ira Takuto. Và ta thừa nhận, kế hoạch của ngươi rất đáng gờm. Nhưng ta cũng không đến mức chẳng có đề phòng gì cả.”
Tiếng Takuto vẫn phát ra từ miệng sinh vật đó.
Muốn vạch trần một kẻ có năng lực ngụy trang cần có kỹ năng chuyên biệt tương xứng.
Vittorio cũng có khả năng đó, nhưng vốn không phải chuyên gia trong việc phá giải ngụy trang.
Dù không đến nỗi quá bất ngờ, nhưng việc này vẫn vượt ngoài tính toán của hắn.
“Vậy là… thứ 'lỗi phẩm’ đó có khả năng mô phỏng!? Nhưng tại sao!? Chẳng lẽ…!”
Ký ức hiện về.
Lần trước diện kiến, Takuto từng yêu cầu hắn tuyên thệ lòng trung thành.
Hắn đã có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng hắn đã thề trung thành với ai?
Đó có thật sự là Ira Takuto?
Hay là bản thể ngụy trang kia?
Nếu đúng là bản thể kia, thì toàn bộ tiền đề sẽ sụp đổ.
Giáo phái Ira vốn cấm thờ phụng hình tượng thần.
Nếu người đại diện cho thần lại là một sinh vật mô phỏng thì…
Việc đó sẽ gây phân mảnh tín ngưỡng, tạo ra khoảng trống cho các cách diễn giải khác.
Và chính Vittorio, giáo chủ của giáo phái Ira, lại là người đã gây ra chuyện ấy!?
"Ngài… ngài đã lừa thần sao!?”
Nghe thế, lỗi phẩm khẽ bật cười.
Không rõ bản thể thật đang ở đâu, nhưng chắc chắn Takuto đang dõi theo toàn bộ diễn biến.
Nghe nói năng lực lãnh đạo của cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, rõ ràng đó cũng là một lời nói dối.
“Mỗi lần đấu trí với ngươi đều khiến ta phấn khích. Thật nhớ quá đi mất. Mỗi lần đoán trúng mưu kế của ngươi, ta lại vỗ tay cười thích thú.”
Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Toàn bộ kế hoạch của Vittorio bị vô hiệu.
Chiến thắng của Takuto giờ đã là điều không thể chối cãi.
Dù có là một chiến lược gia bậc thầy, Vittorio cũng chẳng thể vãn hồi.
Hắn hoàn toàn mù tịt về những quân cờ mà đối phương đã bày ra.
“Nhưng! Dù vậy thần vẫn không thể chấp nhận được! Thần chắc chắn rằng tái định nghĩa mà mình thực hiện đã chạm tới được ngài! Nếu không thì, ngài vẫn còn bất tỉnh tới giờ, sao có thể vạch ra chiến lược này!? Thần chính là thuộc hạ trung thành và duy nhất mà ngài đặt trọn niềm tin cơ mà!!”
“Ngươi đoán đúng đấy. Việc ta mất đi ý thức là do ảnh hưởng từ sức mạnh của Tà Thần Vô Danh. Cho rằng đó là một phần bản chất của ta giống như Phá Diệt Vương hay Thủ lĩnh của Mynoghra cũng không sai. Nhưng ngươi đã nhầm một điều: tất cả những điều đó chỉ đúng với Tà thần Vô danh, chứ không phải với Ira Takuto.”
Nghe đến đây, Vittorio thở dốc, ánh mắt trợn lớn.
Hắn đã hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng chính vì vậy mà nỗi nhục nhã cũng dâng trào dữ dội.
Bởi nếu lời Takuto là sự thật, thì tất cả những nỗ lực từ đầu đến giờ của hắn chẳng qua chỉ là màn múa rối một mình trong bóng tối mà thôi.
"Ngươi chắc cũng mơ hồ nhận ra rồi nhỉ? Rằng thế giới này thực ra có cấu trúc tầng lớp chồng lên nhau.”
Takuto gật đầu chậm rãi.
Vittorio cũng hiểu mơ hồ về sự tồn tại của một giới hạn không thể vượt qua, thứ chia rạch giữa những kẻ “thuộc về thế giới này” và “đến từ bên ngoài”.
Ví dụ, như bọn Dark Elf, những cư dân gốc ở đây thường bị xem là giống với NPC trong game, hoặc thậm chí thấp hơn.
Còn những “người chơi” được triệu hồi từ thế giới khác là tồn tại cao hơn.
Và vượt lên cả họ là những “vị thần” đã dẫn lối và triệu hồi những kẻ đó đến thế giới này.
Không có ranh giới rõ ràng về ngoại hình hay cách cư xử, nhưng sự khác biệt về sức mạnh là minh chứng rõ rệt nhất cho khoảng cách giữa các tầng lớp.
"Tà thần vô Damh chỉ là một nhân cách trong trò chơi Eternal Nations. Và nó chỉ là một phần của tồn tại cấp cao hơn là Ira Takuto.”
Sức mạnh của Tà Thần Vô Danh vốn chỉ là một đặc tính thuộc về nhân vật Ira Takuto, kẻ từng giữ vị trí số một trong game Eternal Nations.
Giống như việc một quân cờ không thể tác động ngược lại người chơi cờ, những tồn tại cấp thấp không thể ảnh hưởng trực tiếp đến cấp cao hơn.
Ngay cả khi Tà thần Vô danh bị tiêu diệt, điều đó không đồng nghĩa với việc Ira Takuto cũng biến mất.
Nhất là khi vấn đề nằm ở tâm lý hay ý nghĩa tồn tại thì sự khác biệt giữa tầng lớp càng trở nên tuyệt đối.
“Hiểu đơn giản thì từ đầu đến cuối, cho dù Tà thần Vô danh có mất ý thức vì bị ảnh hưởng, thì bản thân ta, Ira Takuto vẫn chẳng hề hấn gì.”
Từ khi được chuyển sinh sang thế giới này, Ira Takuto luôn sống như một người chơi của Eternal Nations, là Thủ lĩnh của Mynoghra, là Phá Diệt Vương và Tà Thần Vô Danh.
Nhưng bản chất của cậu vẫn luôn là một chàng trai yêu game, đang trong những tháng ngày cuối đời, từng cùng nhân vật mình yêu thích vượt qua vô số trận chiến.
Một con người bình thường, có cái tên Ira Takuto, và đó mới là bản thể thật sự không thể lay chuyển.
“Chỉ là... sau quãng thời gian dài sống như một thủ lĩnh, ta cần một chút ‘can thiệp’ để điều chỉnh lại.”
Việc Takuto mất kiểm soát thực chất giống như bị “say xe”.
Khi đắm mình quá lâu vào trò chơi, người ta có thể dần đồng nhất mình với nhân vật trong đó.
Cũng như việc có người bị sốc nặng chỉ vì xem phim quá chân thật, Takuto cũng từng bị ảnh hưởng để rồi suýt bị cuốn vào tính cách tà ác của nhân vật.
Nhưng điều đó cậu đã sớm đoán trước.
Và phương pháp đối phó chỉ có một.
“Ví dụ như... có một cô gái luôn ở bên ta, người đã cùng ta vượt qua vô số ván chơi, hiểu rõ ta hơn bất kỳ ai. Nếu người đó cứ đều đặn kể lại những ký ức của ta thì ta sẽ sớm nhớ lại bản thân mình. Kiểu kiểu như vậy đấy?”
Việc Atou luôn ở bên cậu.
Chính Atou với những lời thì thầm bên tai khi cậu nằm bất tỉnh đã khơi gợi ký ức, giúp Takuto thoát khỏi xiềng xích.
Một câu chuyện có phần cổ tích, nhưng lại diễn ra chính xác theo cách mà Takuto dự đoán.
Và dĩ nhiên, cậu thừa biết Atou sẽ làm như thế.
Vì nếu tình huống đảo ngược, chính cậu cũng sẽ làm như vậy.
Việc Takuto hồi phục hoàn toàn không phải nhờ vào kế hoạch của Vittorio.
Chỉ là tình cờ trùng khớp thời điểm thôi.
Thực chất, tất cả là nhờ vào lòng tận tụy của Atou.
Cậu không nói ra vì thấy ngại, nhưng niềm tin cậu dành cho cô ấy là tuyệt đối.
“Một kẻ tự xưng là có trí tuệ vượt trội, chưa từng bị ai lừa gạt, luôn giễu cợt mọi thứ vì nghĩ mình nhìn thấu tất cả. Nhưng cũng chính vì chưa từng bị lừa, hắn không thể ngờ rằng sẽ bị đánh gục chỉ bởi một cú ngáng chân nhỏ.”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Cánh cửa khẽ mở ra, ai đó bước vào phòng.
Nhưng Vittorio đã hoàn toàn sụp đổ, không còn sức để ngoái đầu lại nữa.
“Chính những kẻ nghĩ mình bất khả xâm phạm lại dễ dàng bị đánh bại bởi sự tự phụ ấy. Niềm tin rằng ‘mình sẽ không bị lừa’ chính là kiêu ngạo, và kiêu ngạo... thì giết chết tất cả.”
Gọi đó là “kiêu ngạo” có đúng không?
Ngay từ đầu, kết cục đã được định sẵn.
Trước cả khi hắn được triệu hồi, kế hoạch đã hoàn chỉnh.
Không có bất kỳ kẽ hở nào để chen vào.
Thay đổi quá khứ là điều không thể.
Cũng như không có cách nào chen vào một màn “phục sinh hoàn hảo” đã được dàn dựng từ đầu đến cuối.
“Phải rồi. Ta sẽ nói thẳng cho dễ hiểu.”
Một giọng nói cất lên từ phía sau.
À, đúng rồi.
Chính là giọng nói này.
Cái giọng từng khiến Vittorio ngoan ngoãn nghe lời, nhảy múa như con rối trên tay người đó.
Kẻ duy nhất có thể chế ngự Anh hùng xúi giục và từng cười nhạo cả thiên hạ bằng trí tuệ và chiến lược của mình.
“—Ngay từ đầu, chỉ cần có Atou là mọi việc sẽ được giải quyết.”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Nước mắt trào ra nơi khóe mắt Vittorio.
Bởi người mà hắn chờ đợi, người mà hắn trung thành tuyệt đối đã quay lại.
Và đúng như hắn tin tưởng, vị chủ nhân ấy vẫn luôn vĩ đại như xưa.
Mau lên... mau nói đi.
Hãy dạy cho thần biết thế nào là nhục nhã khi thất bại đi.
"Ngươi là phương án dự phòng, Vittorio. Có vẻ lần này ngươi không có dịp ra tay, nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi đã chuẩn bị mọi thứ.”
Takuto bước ra trước mặt, ánh mắt đối diện với Vittorio.
Những lời nhẹ nhàng như ru ấy, đối với hắn, còn quý giá hơn bất cứ phần thưởng nào.
Lần đầu tiên, được chính diện nghe lời từ miệng vị chủ nhân ấy—
Và hương vị của thất bại ấy, chính là thứ khiến Vittorio càng thêm điên dại vì lòng trung thành đến tuyệt đối.


1 Bình luận