Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 103: Lưỡi Xúi Giục (2)

1 Bình luận - Độ dài: 3,191 từ - Cập nhật:

Cô đã đánh giá sai hoàn toàn!

Ngay khi nghe báo cáo, đôi mắt Atou trợn trừng vì sốc, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt không thể che giấu.

“Vittorio có nói gì không!? Không lẽ là phản bội!? Mà ngay lúc này ư!?”

Cô bật dậy, nhưng rồi nhận ra bản thân cũng chẳng thể làm gì khác ngoài đập tay xuống bàn trong cơn bất lực.

Kẻ mang biệt danh Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc, tên đầy đủ là Vittorio, là một anh hùng vô cùng đặc biệt trong Eternal Nations.

Một trong những đặc điểm khốn khiếp nhất của hắn:

Không thể điều khiển được.

Dù thuộc về quốc gia, nhưng anh hùng này tuyệt nhiên không nghe bất kỳ mệnh lệnh nào của người chơi.

(Không thể điều khiển… Vậy mà lại gây họa ngay lúc này sao!? Hắn vốn đã không phải loại chịu nghe người khác, nhưng để mặc thì quá nguy hiểm!)

Tên này không những không nghe lời, mà còn thích tự phán đoán, tự tiện hành động và tự tiện sử dụng kỹ năng.

Vấn đề là kỹ năng của hắn cũng cực kỳ rắc rối.

Trong số đó, nguy hiểm nhất chính là khả năng sử dụng một số lệnh dành riêng cho người chơi.

Cụ thể, hắn có thể xây công trình, sản xuất đơn vị, nghiên cứu kỹ thuật, lập thành phố mới... nói ngắn gọn, hắn có thể thực hiện gần như mọi hành động mà lẽ ra chỉ người chơi mới làm được, mà còn không bị giới hạn hay chịu hậu quả tiêu cực gì.

Nghe thì tưởng là lợi thế… nhưng thực tế thì đại họa.

Bởi vì mọi hoạt động trong game đều cần sự cân bằng, trình tự, và chiến lược lựa chọn.

Một quốc gia muốn vận hành ổn định cần dựa trên những lựa chọn có tính toán, hợp lý và đồng bộ.

Những hành động này tương hỗ lẫn nhau, dẫn dắt đất nước đến thịnh vượng hoặc tiêu diệt kẻ thù.

Còn cái kiểu thấy gì làm nấy, đụng đâu nhảy vô đó, là cách chơi trẻ con thiếu suy nghĩ.

Có những thứ tuyệt đối không nên đụng tới.

Nhưng Vittorio thì có thể bỏ qua tất cả.

Và hắn đã làm vậy.

Hắn làm theo ý mình, làm những gì hắn cho là cần thiết.

Thậm chí bất chấp đó là đồng minh hay kẻ địch.

Tức là việc hắn hành động có thể mang lại lợi ích, nhưng cũng có thể gây tổn hại nghiêm trọng cho chính quốc gia của hắn.

Nói cách khác, mỗi lần hắn sử dụng năng lực theo cái logic điên rồ của riêng mình, thì khả năng Mynoghra dính thảm họa là cực kỳ cao.

(Nếu là Takuto-sama thì đã có thể kiểm soát được Vittorio… Không một người chơi nào trong Eternal Nations có thể điều khiển hắn khéo như Takuto-sama cả. Chính vì vậy mà mình đã chủ quan, nghĩ rằng hắn sẽ không làm điều gì quá đáng…)

Trong cốt truyện, Vittorio vốn được miêu tả là một bậc thầy mưu mô.

Takuto hiểu rất rõ bản chất đó và lợi dụng triệt để để điều khiển hắn theo cách… tưởng như bất khả thi.

Thậm chí từng có lời đồn rằng người duy nhất xứng đáng làm chủ thực sự của Vittorio không ai khác chính là Takuto.

Nhưng có lẽ… với một kẻ tôn sùng hỗn loạn và bất định như hắn, chuyện đó cũng không có mấy ý nghĩa.

Không, chính vì hắn là Vittorio, nên mới hành động theo niềm tin của riêng mình.

Với hắn, hỗn loạn và bất trật tự chính là lẽ sống.

(Nếu tận dụng năng lực của Vittorio, thậm chí hắn còn có thể tự ý ly khai khỏi quốc gia! Nhưng… mục đích là gì!? Không lẽ hắn rời khỏi thành phố vì lý do khác hoàn toàn? Nhưng một kẻ suốt ngày chỉ biết gây chuyện như hắn thì có thể có âm mưu gì? Mà nếu có, nó liên quan gì đến việc hồi phục của Takuto-sama!?)

Hành động của hắn, lúc nào cũng bất ngờ và khó hiểu đến mức người khác không thể theo kịp.

Tuy nhiên, theo như cốt truyện trong Eternal Nations, tất cả những gì hắn làm đều xuất phát từ một trí tuệ sâu sắc, tầm nhìn xa, và tính hài hước bệnh hoạn.

Ai không hiểu hành động của hắn… là vì chưa đủ tầm để nhìn thấy thế giới mà Vittorio đang nhìn.

(Mình không hiểu nổi mục đích thật sự của hắn!)

Nếu hắn hành động theo bản năng thì còn đỡ.

Đằng này, hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm.

Chính điều đó mới khiến Atou cảm thấy tuyệt vọng.

(Chết tiệt! Phải bình tĩnh lại. Tốn công cố hiểu mấy thứ không thể hiểu chỉ phí thời gian. Nhất là với Vittorio…)

Cô phải tỉnh táo.

Giờ đây khi Takuto hoàn toàn không thể hỗ trợ, thì tương lai của Mynoghra đang nằm trọn trong tay Atou.

Atou nhanh chóng vận dụng toàn bộ đầu óc để xử lý tình huống trong phạm vi khả năng của mình.

Lúc này, điều quan trọng nhất chính là thu thập thông tin.

Manh mối có thể nằm trong những điều nhỏ nhặt nhất.

“Trước tiên, cần phải nắm rõ tình hình. Bất cứ điều gì cũng được, có thông tin gì về hắn không?”

Cô phải tìm hiểu nguyên nhân khiến Vittorio hành động như vậy.

Nén lại cảm giác bực bội, Atou quay sang hỏi Emul, người mang tin đến.

Với tính cách của Vittorio, chắc chắn hắn sẽ để lại thông điệp gì đó, ít nhất là một dấu vết cho thấy hắn đã hành động có chủ đích.

“À, thật ra thì… có để lại một mảnh giấy.”

“...Giấy? Ý ngươi là thư tay?”

Emul rút từ ngực áo ra một tờ giấy viết thư.

Tờ giấy được gấp rất ngay ngắn, hoa văn trang trí sặc sỡ đến mức thoạt nhìn cứ như thư bạn bè con gái gửi nhau khi rảnh rỗi.

Nhưng Atou biết chắc, bên trong không thể nào là lời lẽ đáng yêu dễ thương gì được.

Vì người viết là Vittorio.

“Được rồi, để ta xem. Dù sao cũng phải hiểu được hắn nghĩ gì khi làm chuyện này…”

“Vâng, nhưng mà… thần nghĩ người không nên xem thì hơn…”

“Không, ta phải xem. Dù không muốn, nhưng không thể không làm.”

Atou khẽ giật nhẹ khóe miệng.

Hẳn là nội dung thư sẽ cực kỳ mỉa mai, trào phúng.

Đến mức chính Emul cũng không nỡ đưa ra.

Nhưng Atou không có lựa chọn nào khác.

Không thể bỏ qua.

Dù cô rất muốn ném nó ngay vào lửa và quay lại với công việc thường ngày.

Atou nuốt khan một cái, chuẩn bị tinh thần.

Liệu Vittorio thật sự đã phản bội?

Liệu hắn không còn chút tôn trọng nào với Takuto?

Để biết được tên anh hùng hỗn loạn và hí kịch ấy đang nghĩ gì cô phải đối mặt với lá thư đó.

―――――――――――――――――――

Kính gửi,

Mùa xuân ấm áp đã đến, dạo này mọi người sống có tốt không?

Chân thành cảm ơn vì đã luôn quan tâm, chăm sóc cho ta, Vittorio, niềm hy vọng của mọi người.

Và hôm nay, ta xin gửi thư này để chia sẻ một điều mà ta mong mọi người sẽ ghi nhớ.

Xin hỏi, Atou-kun có biết loài thỏ không?

Vâng, chính là thỏ đấy. Loài động vật đáng yêu thường ăn táo, hay xuất hiện trong truyện cổ tích ấy.

Dù cái đầu toàn bánh kẹo như của Atou-kun có hơi thiếu chất xám, ta tin chắc ít ra vẫn biết thỏ là gì.

Thế còn điều này, cô đã từng nghe chưa?

Rằng ―― thỏ sẽ chết nếu bị bỏ mặc một mình quá lâu.

Vâng, đúng như cô đã đoán.

Thật ra, bản thân ta, Vittorio, "Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc” của các vị cũng là một chú thỏ đấy.

Ta biết mình được triệu hồi đến thế giới này bởi Atou-kun, và dĩ nhiên là ta cũng đến đây với một tinh thần rất chi là tích cực, đầy háo hức.

Ấy vậy mà… môi trường thì tệ hại, đồng nghiệp thì khỏi nói, đúng là kinh khủng khiếp.

Thái độ y như kiểu “ma cũ bắt nạt ma mới”.

Cứ hở ra là mỉa mai, chì chiết, cà khịa từng chút một.

Mà hễ ta có ý kiến hay phản ứng gì là họ lại bày ra vẻ mặt sốc toàn tập như kiểu mình mới là nạn nhân.

Với một người đến từ thế giới mới, đầy mơ mộng như ta, sự tiếp đón ấy đúng là một cú sốc văn hóa theo nghĩa đen luôn ấy chứ không đùa.

Phải nói là, ta đã khóc trong lòng đấy.

Khóc thật sự đấy nhé.

(Nên ta mới nhắc lại lần hai cho cô nhớ kỹ điều này.)

Thỏ mà, cô biết rồi đấy.

Thỏ mà cô đơn quá là chết đó.

Ta cũng vậy.

Nếu tiếp tục bị bỏ rơi, bị ngó lơ thế này, ta chắc cũng không qua nổi mất…

Tuy vậy, ta vẫn ý thức được trọng trách của mình.

Ta chưa bao giờ, tuyệt đối chưa bao giờ quên đi vai trò bản thân.

Khác với một số người, ta không vô trách nhiệm đâu nhé.

Thế nên, để thoát khỏi nỗi buồn và tìm lại động lực, ta quyết định bắt đầu hành trình “tìm lại chính mình”.

Vâng, hành trình tự khám phá bản thân, để trở lại với một phiên bản mới mẻ, tích cực hơn, và tiếp tục làm việc với tinh thần mới.

Vì ta là một người trưởng thành.

Ta là thành viên của xã hội.

Và đây chính là thử thách mà xã hội giao cho ta!

Không được khóc mãi thế này!

Cố lên nào, ta ơi!

Vì người ta yêu quý vô cùng tận là Takuto-sama, ta nhất định phải nỗ lực hết sức!

Xin cảm ơn mọi người vì sự cổ vũ không ngừng nghỉ trên toàn quốc.

Với sự động viên đó, hôm nay, ta chính thức bắt đầu chuyến đi tìm kiếm bản thân.

À, xin phép không công bố điểm đến, vì lý do... phòng tránh bị theo dõi.

Ngoài ra cũng vì... lười trả lời tin nhắn, nên ta xin phép không liên lạc lại với ai luôn nhé.

Và nhân tiện, xin nhắn nhủ các đồng chí đần độn ở Mynoghra bao gồm cả Atou-kun là làm ơn đừng có phí công vô ích đi tìm ta làm gì.

Chính cái kiểu hành xử thừa hơi rảnh rỗi của mấy người mới khiến Takuto-sama bị ngất đấy.

Bọn vô dụng.

Ah!!!!

Nhân tiện thì nói rõ luôn cho khỏi hiểu lầm:

Ta KHÔNG hề phản bội Takuto-sama nhé.

Khác với ai đó từng bị tẩy não rồi ngu như bò, ta thông minh lắm.

Ta… là một THIÊN TÀI!!!

Ta… CỰC KỲ THÔNG MINH!!!

Thế nhé.

Xin gửi lời tri ân từ kẻ trung thành nhất, độc nhất của đấng tối cao, ánh sáng trong bóng tối, vị thần sẽ thống trị thế giới này:

Phá Diệt Vương Ira Takuto-sama.

Từ Vittorio, với tất cả “tình yêu” của ta, gửi đến con nhỏ lùn tịt ngực phẳng lì thảm hại đáng thương kia.

Trân trọng.

―――――――――――――――――――

“CÁI THẰNG KHỐN NẠN CHẾT TIỆTTT AAAAAAAH!!!”

Atou gào lên, đồng thời nổi trận lôi đình.

Cơn phẫn nộ của cô bùng nổ khiến chiếc bàn gỗ bị đập nát tan tành.

“Kyaaa! Atou-san nổi điên rồi! Ngài ấy nổi điên thật rồi đóóóóó!!”

Emul, người đang nín thở quan sát bên cạnh, la hét hoảng loạn.

Nhưng cơn giận của Atou vẫn chưa hạ.

Cô tiếp tục giẫm nát mảnh bàn vô tội vừa bị bẻ đôi.

Mỗi cú đạp là một tiếng “rắc rắc” ghê rợn, chiếc bàn từng góp phần phục vụ Mynoghra giờ đây chỉ còn là đống gỗ vụn tả tơi.

“B-bình tĩnh lại đi Atou-dono! Thần hiểu cảm giác của người, nhưng đập phá đồ đạc không giải quyết được gì đâu!”

“Đúng vậy! Chúng thần rất thấu hiểu, rất thấu hiểu luôn, nhưng xin hãy kiềm chế một chút!!”

Lão Mortar và chiến binh trưởng Gia, hai người vốn đến để bàn việc với Atou giờ đây đang phải gấp rút xoa dịu tình hình.

Thế nhưng Atou, người từ đầu đến cuối đã phải dồn nén hết lần này đến lần khác vì vai trò lãnh đạo giờ đây bị đổ lên đầu cả tá rắc rối và một màn khiêu khích cực nặng, thì mấy lời khuyên đó chẳng khác nào nước đổ lá khoai.

Càng hét, cô càng điên.

“CÁI TÊN DỞ NGƯỜI ĐÓ…! DÁM COI THƯỜNG TA! DÁM ĐÙA GIỠN VỚI TA NHƯ THẾ SAO! LẦN TỚI GẶP LẠI, TA SẼ TIỄN HẮN VỀ CHẦU TRỜI NGAY LẬP TỨC!!”

“Rút lui! Rút lui hết! Trước khi bị vạ lây thì lo mà chạy đi!”

“Mau lên! Atou-dono sẽ không đợi đâu đấy!!”

Lão già và chiến binh vừa hốt hoảng vừa kêu gọi mọi người rút lui.

Khi họ thấy những xúc tu bắt đầu trườn ra từ lưng Atou, một dấu hiệu không thể nhầm lẫn rằng cơn giận đang tiến đến mức không thể kiểm soát thì đám người lập tức hoảng loạn tháo chạy.

Xúc tu đập phá hết mọi thứ xung quanh, từ bàn ghế cho đến cả tường vách.

Thậm chí công trình cũng bắt đầu rung chuyển.

Thế nhưng dù đã phá tan hoang cả phòng, cơn giận của Atou vẫn chưa nguôi.

“Nào nào, tụi mình là hai người cuối cùng rồi. Đi thôi chị ơi~”

"Kẹo ơi…”

"THẰNG ĐÁNG GHÉTTTTT… ĐÁNG GHÉT QUÁ ĐI MẤTTTT!! Ít nhất! Ít nhất thì cũng phải giải thích rõ là định làm gì chứ MÀ CÁI 'PHẲNG LÌ’ LÀ SAO HẢ!? Ta… ta cũng… uh… uu… em không muốn làm việc với thằng đó nữa đâu! Uwaaaanh! Takuto-samaaaaa!!”

Chị em nhà Elfur là những người cuối cùng rút khỏi phòng.

Và rồi, chỉ còn mình Atou đứng giữa đống đổ nát.

Bị bỏ mặc, bị chọc điên, bị sỉ nhục đến tận cùng, Atou cứ thế hét lên như đứa trẻ giận dỗi, vừa tức vừa tủi thân, chỉ biết gọi tên chủ nhân mình không thể nương tựa vào lúc này…

◇ ◇ ◇

Tại thành phố Dragontan thuộc Mynoghra, mọi thứ trên bề mặt vẫn diễn ra như thường lệ.

Việc không công bố tình hình quốc gia cho người dân vốn là lẽ thường, nên bề ngoài sự bình lặng vẫn được giữ nguyên.

Nhưng công lớn trong việc duy trì nhịp sống đó là nhờ thị trưởng lâm thời, cô nàng Elf lang thang tên là Anterise.

Mặc dù ban lãnh đạo vẫn đang rối bời vì vụ việc, lực lượng ma vật hỗ trợ từ Mynoghra cũng bị hạn chế, nhưng người dân vẫn không ngừng cải thiện và gìn giữ thành phố.

Ít nhất, ở Dragontan, sức sống vẫn còn nguyên vẹn.

Và rồi một ngày nọ vào buổi chiều, khi làn gió ẩm ướt và âm ấm quẩn quanh các con phố, một vị khách lặng lẽ đến gõ cửa một căn nhà nhỏ trong thành.

Đó là nơi sống của một người mẹ đơn thân, một nữ thú nhân tộc miêu đang nuôi đứa con gái bốn tuổi của mình.

Khi tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng “cốc cốc”, cô mèo mẹ đang bận rộn trong bếp khẽ gọi con gái:

“Ơ? Ai đến vậy ta? Toto, con mở cửa giùm mẹ được không?”

“Dạ đượcccc~!”

Cô bé lanh lảnh đáp, tai mèo và đuôi cứ vẫy vẫy đầy hứng khởi.

Cô chạy tung tăng ra cửa, kiễng chân vươn tay chạm vào chốt cửa.

“Ai đó vậy ạ~?”

Dragontan hiện là lãnh thổ của Mynoghra, không giống thời còn là thành phố của Fanwcaven nữa.

Giờ đây, nhờ có đoàn tuần tra và lũ Brain Eater canh giữ nghiêm ngặt, trộm cướp gần như đã biến mất.

Thành ra, chuyện để trẻ con ra mở cửa cũng chẳng mấy đáng lo.

Thế nhưng, người mẹ vẫn tò mò ngoảnh lại.

Giờ này mà có khách thì là ai nhỉ?

Gia đình cô cũng đâu có giao du rộng gì…

Và rồi, khi bé gái xoay nắm cửa…

Cánh cửa bắt đầu mở ra chậm rãi――

“Kuo~n, baa~n, waa~!”

Từ bên ngoài, một kẻ khả nghi với khí chất đáng ngờ hiện nguyên hình lù lù trước cửa.

“Híh!”

Toto, cô bé thú nhân giật mình ngã ngồi xuống nền, ngây người nhìn sinh vật quái dị trước mặt.

Áo khoác rách bươm, tay chân dài ngoằng bất thường.

Và hơn hết, nụ cười ma mãnh hệt như của một tên lừa đảo hiện rõ trên gương mặt hắn.

“À, à... ngài tìm ai ạ?”

Người mẹ đang tất bật trong bếp tuy có hơi hoảng nhưng vẫn giữ lại chút bình tĩnh.

Cô vội vàng chạy tới, kéo con gái nấp sau lưng rồi dè chừng quan sát.

Kẻ lạ mặt đưa mắt liếc qua hai mẹ con như đang liếm láp một món ngon, rồi trượt người nhẹ nhàng bước vào nhà như thể nơi này là của hắn.

“Giờ này cô cảm thấy... hạnh phúc không nhỉ~?”

——Vittorio nở một nụ cười kỳ quặc đầy khả nghi khi cất lời.

=Eterpedia============

【Vittorio, Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúv】– Đơn vị đặc biệt

Công: 0

Tốc độ di chuyển: 3

Thuộc tính: 《Tà ác》《Anh hùng》《Cuồng tín》

Kỹ năng: 《Kích động》 《Tẩy não》 《Thuyết phục》《Hăm dọa》 《Thuyết giảng》 《Cải đạo》 《Tuyên giáo》《Phá hoại》 《Ô nhiễm ma lực》 《Suy thoái văn hóa》《Thiêu hủy sách vở》 《Lừa đảo》 《Làm giả tiền tệ》《Gián điệp》《Ẩn thân》 《Ngụy trang》 《Ẩn nấp》 《Đào thoát》

※ Không thể điều khiển đơn vị này

※ Không thể tham gia chiến đấu

※ Có thể sử dụng một số lệnh chỉ đạo

※ Và còn nhiều hơn thế nữa――――

~~Những tai hoạ tuôn ra từ miệng gã,

           vĩnh viễn chẳng ai có thể lý giải được~~

―――――――――――――――――

Vittorio là đơn vị anh hùng của quốc gia Mynoghra.

Đây là một trong những đơn vị đặc biệt nhất trong số các anh hùng, với khả năng độc đáo và gần như không thể kiểm soát.

Đơn vị này có thể sử dụng một số lệnh chỉ đạo đặc biệt, và thay vì tuân theo người chơi, hắn sẽ hành động theo trí tuệ nhân tạo riêng biệt.

Kết quả của các hành động đó có thể mang lại lợi ích lớn, cũng có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho quốc gia.

Tuy nhiên, vì có thể sử dụng năng lực mà không cần trả chi phí, nếu nắm bắt và tận dụng được hắn, Vittorio sẽ trở thành một quân cờ vô cùng lợi hại.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Khứa này có vẻ khá đấy
Xem thêm