Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 120: Đe Dọa (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,031 từ - Cập nhật:

Cuộc dụ dỗ không lối thoát của tên hề tà ác vẫn chưa dừng lại.

Cái thứ gọi là “trò chơi” mà hắn đề cập rốt cuộc là gì?

Trong khi ai nấy đều vừa căm ghét vừa thoáng chút tò mò, nội dung trò chơi cuối cùng cũng được hé lộ.

“Luật chơi rất đơn giản. Truyền đạo đối kháng ngay tại thành phố này. Dùng kết quả ấy để phân định xem Thần của ai vĩ đại hơn.”

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người, kể cả Claire, là bối rối.

Ai cũng tưởng hắn sẽ đưa ra một đề xuất đê tiện, độc ác hơn cơ.

Ấy vậy mà so với những gì tưởng tượng, đề xuất này lại quá đỗi ôn hòa.

Dĩ nhiên, đây mới chỉ là màn dạo đầu.

Xét theo hành vi lươn lẹo của đối phương từ đầu đến giờ, chẳng ai tin được mọi chuyện sẽ kết thúc trong yên bình.

Trái lại, có lẽ đây mới là lúc bộ mặt thật của tâm trí tà ác ấy lộ ra.

Toàn bộ không khí lập tức căng lên.

Nhưng rồi...

“Về luật chơi thì đáng ra phải 'tự do tuyệt đối' mới đúng, nhưng bọn ta hiểu các người sẽ không chấp nhận điều đó. Thế nên, hành vi bạo lực, tẩy não, và bất kỳ hành động nào làm lệch cán cân công bằng sẽ bị cấm. Bọn ta cũng chẳng hề muốn làm hại dân chúng mà, thiệtttt đó nha~”

Không có mưu mẹo hay mồi nhử gì thêm.

Trái lại, nghe qua thì nội dung đó có lợi cho phía Claire hơn.

Không thể nói là không có kẽ hở, nhưng nhìn bề ngoài thì không thấy điều gì bất ổn.

Dẫu sao, việc lấy hành động truyền đạo thiêng liêng của tín ngưỡng để làm “trò chơi” thì vẫn là điều khó lòng chấp nhận.

“Ngươi bảo bọn ta tin vào điều đó à?”

Claire lên tiếng với giọng lạnh như băng.

Kẻ trước mặt là loại người, một khi bị từ chối là lập tức lấy con tin ra đe dọa.

Hắn có hứa gì thì cũng chỉ để phá vỡ sau đó.

Chẳng ai tin hắn sẽ thực sự tuân thủ những quy tắc mà mình tự đề ra.

Nhưng như thường lệ, hắn lại mượn sự lươn lẹo và kiểu nói quanh co để lẩn tránh câu hỏi chính.

“Xin đừng hiểu lầm. Đây là một sự nhượng bộ đấy nhé? Dĩ nhiên các người có quyền từ chối, nhưng nếu làm vậy thì cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình nha~ Ta chỉ là đưa ra đề xuất thôi! Quyết định và gánh lấy hậu quả là việc của các người!”

Một chiêu ngụy biện trơ trẽn.

Rõ ràng là hắn đang đe dọa, dồn ép, cắt hết đường lui, nhưng lại mượn lời hoa mỹ như thể để đối phương tự lựa chọn.

“Là quyết định của cô, nên hãy tự chịu trách nhiệm.”

Câu nói quen thuộc của mấy kẻ bịp bợm, thứ chiêu trò khiến biết bao người rơi vào bi kịch.

Lẽ ra phải bác bỏ ngay tức khắc.

Đây là loại ngôn từ chỉ dùng để trói buộc và lợi dụng người khác.

Thế nhưng...

“Hay là... với quy mô một đoàn điều tra nhỏ bé, các người nghĩ có thể cứu được tất cả mọi người sao?”

Câu nói tiếp theo của hắn lại là một đòn hiểm.

Dù có giữ được lòng tin mạnh mẽ và trái tim thuần thành đến đâu, Claire cũng không thể chối bỏ điều này.

Vittorio đã chạm vào đúng điểm yếu.

Nếu cô từ chối, nếu chém đầu kẻ trước mặt, liệu cô có thể cứu được toàn bộ dân chúng?

Một khi vị “Giáo Chủ” tự xưng của giáo pháo Ira này chết, Phá Diệt Vương Ira Takuto sẽ phản ứng ra sao?

Liệu hắn có giáng thảm họa lên vùng đất Amrita vừa mới le lói chút hy vọng phục hưng hay không?

Câu hỏi ấy khiến bước chân Claire khựng lại.

Không một ai nói lời nào, cuộc đối thoại tạm ngừng.

Phải chăng cô do dự, hay là… Vittorio đã liệu trước điều này từ đầu?

Tên hề kia lại nở nụ cười méo mó đến mức buồn nôn.

“Chà chà, đành phải đại hạ giá rồi nhỉ~! Chúng ta muốn gì ư? Là người và đất! Thế nên mới phải nhượng bộ đến mức này Không chiến tranh thì dễ làm ăn hơn nhiều mà, phải không nào~?”

Tình huống trở nên khó xử hơn bao giờ hết.

Ai cũng biết phía nam đại lục Hydragia, nơi có Mynoghra là vùng đất cằn cỗi.

Đặc biệt là khu vực Đại Chú Giới nơi họ trú ngụ, càng khắc nghiệt hơn.

Nếu họ nhắm vào vùng đất phì nhiêu trù phú của cựu Renea thì cũng có phần dễ hiểu.

Còn về con người, nếu thật sự bọn họ có thể “cải đạo” và biến người dân thành tín đồ trung thành của giáo pháo Ira, thì họ sẽ có đủ nguồn lực để phát triển.

Chẳng khác gì trường hợp Liên minh Khế Ước Elf El-Na cũng đang mở rộng thế lực bằng chiêu trò tương tự.

Nghĩa là, ít nhất thì tính mạng của người dân sẽ được đảm bảo.

Dĩ nhiên, không thể lấy lý do “còn sống là tốt rồi” để bào chữa cho việc đánh mất tất cả.

Ai biết được những tín đồ bị giáo phái Ira thu phục sẽ phải chịu đựng điều gì?

Thông tin quá thiếu thốn.

Không ai biết thực chất bên trong vùng đất của kẻ địch là thế nào.

Đứng giữa mê cung của lựa chọn, vô thức Claire đưa mắt nhìn sang YonaYona như muốn cầu cứu.

“Ờ thì... nói đúng đó. Bọn em đến đây là để làm chuyện đó. Em biết trong mắt mọi người, bọn em chẳng khác gì quái vật máu lạnh chỉ biết gieo rắc ác ý. Nhưng thật ra bọn em cũng biết khóc biết cười. Chỉ cần mọi chuyện không rối beng lên là tốt rồi. ...Dù, cái tên ngu này lại cứ thích đi gây rối.”

Nếu là cô gái này nói, có lẽ đó là sự thật?

Dù sao đi nữa, cô ấy vẫn đáng tin hơn gã giáo chủ lươn lẹo kia rất nhiều.

Ít nhất, họ đã biết mục đích của đối phương.

Việc Phá Diệt Vương chưa trực tiếp xuất hiện có nghĩa là họ vẫn còn thời gian để cân nhắc.

Suy cho cùng, sự sụp đổ của Thần Quang Quốc Renea cũng bắt nguồn từ đòn tấn công của Ira Takuto.

Mà gốc rễ của sự kiện ấy lại là do hai vị Thánh Nữ là Soarina Hoa Táng và Fenneh Nhan Phục đã đánh thức và kích động vua.

Nếu nhìn nhận như thế, có thể thấy hiện tại bọn họ đang chủ động duy trì hòa bình, và hành động lần này chưa chắc đã là một cái bẫy.

Khi nhận ra điều đó, Claire đã tự biện minh cho bản thân bằng cách tái cấu trúc mọi thông tin theo hướng có lợi nhất cho mình.

Không một ai lên tiếng vạch trần điều đó.

Cũng chẳng có gì đảm bảo rằng, dù có vạch trần, tình hình sẽ khá hơn.

Cuối cùng, Claire đã đưa ra một quyết định.

“Nếu các người cam kết giữ đúng lời, không can thiệp vào hành động của nhau... thì ta chấp thuận.”

Cô chấp nhận đề xuất của Vittorio.

Một người phụng sự Thánh Vương Quốc, nay lại bắt tay với kẻ thuộc về quốc gia tà ác.

Tức là cô đang vi phạm điều răn của Thánh Thần Aros, người đã cấm tuyệt giáo lý ngoại lai.

"T-Thẩm vấn quan Imleis!?”

Các Thánh Kỵ Binh kinh ngạc kêu lên.

Họ la ó phản đối, cho rằng đó là lời điên rồ.

Thế nhưng, bản thân họ cũng không có phương án nào khác.

“Ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Trước mắt... chúng ta cần câu thêm thời gian.”

“Nhưng mà!!”

Trách nhiệm là thứ dễ nói, nhưng khó làm.

Chỉ trích thì dễ, đưa ra giải pháp thì khó.

Claire hiểu rất rõ điều đó.

Cô cũng hiểu rằng, đôi khi phải có một người chịu hy sinh để bảo toàn phần còn lại.

Làm sao có thể ép người ta chọn giữa đức tin và sinh mạng của người thân?

Cô không thể ra lệnh cho họ “Hãy nhìn người nhà mình bị giết” chỉ để giữ lòng trung thành với giáo điều.

Nếu phải trở thành một kẻ phản giáo để cứu lấy họ, thì Claire chấp nhận một mình gánh lấy mọi tội lỗi và bị xử tử cũng được.

Người dân sống tại Thánh Vương Quốc Qualia đều trung thành với tín ngưỡng.

Họ sống hiền lành, yêu thương gia đình, tôn trọng đồng đội.

Chính lòng nhân hậu ấy lại trở thành xiềng xích kéo họ xuống hố sâu bất hạnh.

“Em biết mọi người vẫn lo. Nên về thằng ngu kia, em sẽ đích thân giám sát, không để hắn làm chuyện bậy. Tư cách là Phó Giáo Chủ của giáo phái Ira, em lấy danh Vị Thần Vĩ Đại Ira Takuto để thề. Cứ yên tâm. Đây là thiện chí và nhượng bộ cuối cùng từ phía giáo phái Ira. Đồng thời, cũng là cam kết rằng tụi em sẽ không động tới người thân mọi người.”

Chiếc phao cứu sinh mà YonaYona ném ra lúc nào cũng đúng lúc và đúng thứ người ta cần.

Trong lòng thầm cảm kích sự chân thành đó, Claire cuối cùng cũng thốt ra một lời tuyên bố sẽ trở thành bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.

“Được thôi. Kẻ tin vào Thần sẽ không bao giờ cúi đầu trước ác quỷ. Ta chấp nhận lời thách đấu này.”

"Đỉnh quá đỉnh quá! Quả đúng là một lựa chọn sáng suốt, thưa Thẩm vấn dị đoan Imleis!”

Liệu đây có thực sự là điều đúng đắn không?

Tưởng rằng chỉ là câu giờ, nhưng liệu có khi nào lại đang vô tình rước họa lớn hơn vào thân?

Trong lòng Claire, một nỗi bất an âm ỉ cứ như đám bùn nhão bám lấy tâm can không chịu rời.

Thế nhưng, có lẽ dù quay lại thời điểm đó bao nhiêu lần đi nữa, cô cũng sẽ không chọn điều gì khác.

Bất giác… hình ảnh cô bé dịu dàng ôm chặt cuốn nhật ký, vừa đi vừa chạy theo bóng lưng người cha, hiện về trong tâm trí.

“Vậyyy thìーー!!”

““Uoh!!””

Trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió lốc nổi lên cuồn cuộn. Vittorio bật dậy, động tác dứt khoát đến khó tin.

Các Thánh Kỵ Binh đồng loạt rút kiếm, nhưng tên đó đã nhanh như chớp bế gọn YonaYona rồi nhảy vọt lên bậu cửa sổ.

Bảo là không đề phòng thì không đúng, nhưng rõ ràng vẫn đã có sơ hở.

Ngay từ đầu, hắn đã có thể thoát ra bất cứ lúc nào.

Mọi thứ chỉ là màn kịch.

Hắn cố tình “bị bắt” chỉ để dẫn đến thỏa thuận này.

“Tạm biệt mọi ngườii! Hẹn gặp lại hôm kháccc! Adieu~~~!!”

Tiếng cười the thé của tên hề ma quái vang vọng dần xa phía ngoài cửa sổ.

Claire bỗng thấy có chút nhẹ nhõm kỳ lạ khi nhận ra hắn không quên mang theo YonaYona.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cô lại sẫm lại khi nghĩ đến những sóng gió sắp ập đến từ quyết định vừa rồi.

"Thẩm vấn dị đoan Imleis.”

Các Thánh Kỵ Binh đồng loạt nhìn cô với vẻ khó hiểu, lo lắng, cả phẫn nộ.

Trước mắt, cô cần thuyết phục họ.

Nếu không, thời gian quý giá mà cô đã liều cả danh dự để giành lấy sẽ trôi tuột đi vô nghĩa.

"Tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng.”

Claire khẽ gật đầu.

Cuộc chiến của cô… vẫn chưa thể kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận