Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 112: Hộ Vệ (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,420 từ - Cập nhật:
Khi bàn tay tà ác của "Anh hùng xúi giục" bắt đầu vươn đến các thành phố ở cựu miền nam Qualia, thì trước đó chừng một tuần, Takuto đã nhận được một lời khẩn cầu hay đúng hơn là một mệnh lệnh cứng rắn từ lão Mortar, một trong những trụ cột của quốc gia và hiện đang đảm nhận vai trò Tể tướng.
"Thần cho rằng cần phải tăng cường lực lượng hộ vệ cho đức vua."
"Ừm, đúng là vậy. Bây giờ thì, có lẽ càng cần thiết hơn nữa."
Takuto gật đầu đồng tình.
Trong những cuộc đối đầu trước đây, họ đã liên tục phạm phải những sai sót nhỏ.
Từ việc đánh giá thấp kẻ địch, đến cái nhìn quá chủ quan, và cả sự phụ thuộc thái quá vào hệ thống "Eternal Nations", tất cả đều để lại những bài học đắt giá.
Takuto hoàn toàn ý thức được những điểm yếu đó và vẫn đang từng bước điều chỉnh, cải thiện.
Nhưng trong tất cả các vấn đề cần xử lý, thì việc củng cố hệ thống bảo vệ đức vua như lời Mortar nói là chuyện cấp thiết nhất.
Kinh nghiệm đã cho thấy rằng các tổ chức thù địch không chỉ sở hữu sức mạnh tương đương họ, mà đôi khi còn tấn công bằng những phương thức vượt ngoài mọi khuôn mẫu, đầy bất ngờ và dị thường.
Nếu đối phương chỉ là lũ man tộc hay Thánh Vương Quốc Qualia, những thế lực vẫn còn trong phạm vi "hiểu được" thì Takuto đã chẳng phải lo đến thế.
Nhưng đám địch thủ đang đối mặt hiện nay, và cả những kẻ có thể xuất hiện về sau, đều sẵn sàng vứt bỏ mọi logic thông thường để bày ra vô số thủ đoạn dị hợm nhằm đoạt lấy tính mạng cậu.
Chiến lược từng được Takuto tin tưởng tuyệt đối trong "Eternal Nations" giờ đã lỗi thời.
Cả bản thân hệ thống cũng không còn là thứ có thể dựa dẫm hoàn toàn.
Mortar cùng những người thân cận hiểu rõ điều đó, nên sự lo lắng của họ là điều hiển nhiên.
Vì vua chính là quốc gia, nên tăng cường bảo vệ vua là lẽ tất yếu.
Nhất là khi Takuto hiện vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, đã tuyên bố tạm thời phong ấn gần như toàn bộ sức mạnh, việc các cận thần cuống cuồng lo liệu bảo vệ cho cậu là điều không thể khác.
"Đặc biệt là trong thời gian tới, khi Atou-dono sẽ phải rời cung và hoạt động tích cực hơn, thì việc bảo đảm an toàn cho đức vua lại càng quan trọng. Dù sức chúng thần có hạn, lần này thần nguyện làm lá chắn, cho dù chỉ chút ít."
Mortar dứt khoát thúc giục hành động, chẳng chừa cho Takuto lấy một khe hở từ chối.
Tuy tình hình Mynoghra có phần ổn định hơn trước, nhưng vẫn còn rất mong manh.
Ngay cả khi Takuto hoàn toàn hồi phục và lấy lại sức mạnh từng hủy diệt cả thần quang quốc Renea, thì cuộc đối thoại này vẫn là điều khó tránh.
Kẻ địch quá lớn.
Quá bí ẩn.
Takuto hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
"Chuyện hộ vệ, cứ yên tâm."
Và dĩ nhiên, Takuto đã sớm chuẩn bị.
"Ogyaa... gyaaaa."
"Gì vậy!?"
Một tiếng khóc trẻ con vang lên từ đâu đó.
Nhưng không, đó không phải tiếng khóc thông thường, mà là một âm thanh dị hợm khiến tinh thần như bị mài mòn từng chút một.
Mortar giật bắn, lập tức bật dậy để bảo vệ đức vua.
Thế nhưng trước khi kịp vào thế phòng thủ, mắt ông đã mở to sửng sốt khi thấy thứ đang trồi ra từ quanh Takuto.
"Cái gì...!!"
"Aah... bubuu~"
Cùng tiếng khóc nửa mê sảng, nửa lảm nhảm, thứ đó xuất hiện như thể đang trồi ra từ khoảng không quanh Takuto.
Một sinh vật kỳ dị với thân thể phình to như thịt thối, những bộ phận của chó, mèo, côn trùng và chim bị chắp vá với nhau một cách hỗn loạn đến mức từ "thịt bầy nhầy" nghe còn có vẻ tế nhị.
Từ thân thể ấy mọc ra vô số cánh tay dài ngoằng, mỗi bàn tay lại như có ý thức riêng, khẽ rung lên giữa không trung.
Nổi bật nhất là phần thân trên khổng lồ của một bào thai quái đản trồi lên từ trung tâm khối thịt, trông vừa giống trẻ sơ sinh, vừa như ác mộng.
Nó quay sang Mortar, đưa hai tay lên cao như đang làm trò hề, rồi nhoẻn miệng cười toe toét mà hét lên "Kyah!" đầy khoái chí.
"Vệ binh của ta đấy."
"C-cái gì cơ... Đây là...?"
Mortar lập tức nhận ra đó là gì.
Ông đã nghe nói về những sinh vật mới được tạo ra từ công trình 《Vườn thú Dị Hình》 mà đức vua mới xây dựng.
Dù chưa tận mắt thấy, nhưng ông biết chúng quái đản đến mức vượt xa cả lẽ thường.
Chưa kịp hỏi thêm, sau gáy ông bỗng có luồng hơi tanh thổi qua.
(Chẳng lẽ!? Từ lúc nào!?!)
Một con nữa đứng phía sau ông.
Tiếng cười trẻ con vang lên từ cả trước lẫn sau khiến Mortar run rẩy.
Không phải vì sợ những sinh vật ấy, dù trông có kinh khủng, chúng vẫn là thuộc hạ của Mynoghra, chẳng có lý do gì để ông phải lo sợ.
Điều khiến ông choáng váng chính là khí tức.
Cái cảm giác áp lực tỏa ra từ hai sinh thể kia... như thể chúng đang tiến gần đến ngưỡng sức mạnh của một anh hùng.
(Áp lực này... khí thế này... Chẳng khác nào một anh hùng thực thụ...)
"Chắc ông chưa thấy 《Lỗi Phẩm》 bao giờ nhỉ? Là đơn vị mới có thể tạo ra từ Vườn thú Dị Hình đấy."
Takuto cười nhẹ giới thiệu.
Mortar không nói nổi lời nào.
Ông chỉ cảm động khi nhận ra:
Vị đức vua trẻ tuổi mà ông hết mực trung thành này, đã đi trước ông tới hai, ba bước từ lúc nào không hay.
◇◇◇
"Chỉ số công của 《Lỗi Phẩm》 là 13, còn cao hơn cả các anh hùng mới ra trận. Vì thuộc tính Tà Ác nên chúng còn nhận thêm nhiều hiệu ứng hỗ trợ nữa, cực kỳ phù hợp để làm vệ binh. Mà nhìn thì ghê thật, nhưng bình thường chúng sẽ ẩn thân nên cũng khá ngoan."
"Xem ra gọi chúng là 'động vật' thì đúng là khiên cưỡng quá rồi ha..."
Sau đó, buổi lễ công bố đơn vị hộ vệ mới của đức vua được long trọng tổ chức.
Bởi vì không chỉ riêng Mortar, mà tất cả các trụ cột trong triều đều có chung mối lo về an nguy của Takuto, nên việc triệu tập họ để ra mắt lực lượng mới là điều hợp lý.
Nó cũng nhằm mục đích trấn an toàn dân, đồng thời tái khẳng định rằng:
Uy quyền của đức vua vẫn còn vững như bàn thạch.
Và thật ra, Takuto còn có một lý do đơn giản khác là cậu muốn khoe.
Bởi vì... lượng ma lực tiêu tốn để tạo ra đám 《Lỗi Phẩm》 này lớn đến mức chính Takuto, kẻ từng ra quyết định tiêu toàn bộ vàng Brave Questus trong một ván cược lớn cũng phải ngập ngừng khi nhìn con số cuối cùng.
Nếu không tổ chức rình rang một chút thì thật chẳng xứng với mức đầu tư quá lớn ấy.
Dù vậy, năng lực của bọn chúng hoàn toàn xứng đáng với cái giá đó.
"Còn nữa, 《Lỗi Phẩm》 được sản xuất tại vùng đất hoang, Dragontan, sẽ sở hữu kỹ năng 《Khám Phá》. Khả năng này cho phép phát hiện ra kẻ địch đang ngụy trang hoặc cải trang, thậm chí phá được cả ảo ảnh của anh hùng. Vậy nên về mặt phòng thủ thì rất hữu dụng."
Như hiểu được Takuto đang nhắc đến mình, một con 《Lỗi Phẩm》 đang chơi với cái lục lạc mà Takuto tặng bỗng "pauh!" một tiếng đầy phấn khích, kèm theo nụ cười tươi rói.
Một nụ cười đủ khiến người bình thường phát điên nếu lỡ nhìn thấy.
Nhưng đây là Mynoghra.
Nên mọi người chỉ biết cười gượng cho qua.
“Còn những con ‘Lỗi phẩm’ được sinh ra từ khu rừng thì lại sở hữu kỹ năng ‘Ngụy trang’ và 'Đánh lén’. Nhờ khả năng ẩn mình, chúng có thể ra tay mà đối phương chẳng kịp phản ứng. Làm vệ binh ngầm thì đúng là không ai sánh bằng.”
Một trong những con “Lỗi phẩm” đang liếm lấy liếm để chiếc ghế mới toanh được đặt trong phòng họp lớn, dường như hiểu rằng Atou đang nói đến mình nên liền ngẩng đầu lên, “Kya!” một tiếng trả lời.
Vài người trong phòng thoáng xót xa nhìn chiếc ghế tơi tả, nhưng rồi ai nấy đều chỉ biết cười khổ.
“Còn về phía Caria và Mearia, ta cũng đã yêu cầu họ luôn túc trực gần vua. Hai Phù thủy cấp Anh hùng, cùng với hai quái vật cấp Anh hùng nữa. Đội ngũ hộ vệ của ngài giờ đã hoàn chỉnh.”
“Em sẽ cố gắng hết sức!”
“Yaaay!”
Caria và Mearia đồng thanh đáp lời.
Nhân tiện cũng nói luôn, về vấn đề hộ vệ cho Takuto lúc ngủ, thời điểm dễ bị ám sát nhất đã từng gây ra một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa Atou và hai cô chị em.
Cuối cùng, giải pháp được chọn là cho một con "Lỗi phẩm” ngủ chung với Takuto để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
“Giờ thì, có thể nói đây là đội hình hộ vệ mạnh nhất mà Mynoghra hiện tại có thể huy động. Nếu có kẻ nào đủ sức vượt qua tất cả bọn họ thì… ta cũng đành bó tay thôi.”
Takuto cười cợt buông một câu nửa đùa nửa thật, khiến mọi người có mặt đều đồng loạt cúi đầu sâu một cách trang trọng.
Không một ai lên tiếng phản đối.
Đây đúng là một hệ thống bảo vệ lý tưởng.
Dĩ nhiên, nói “hoàn hảo” thì hơi quá bởi chẳng ai biết kẻ địch sẽ dùng thủ đoạn gì tiếp theo.
Nhưng nếu thế thì cũng chẳng có cái gì là hoàn hảo cả.
Mà như vậy, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thấy được sự đồng thuận hiện rõ trong ánh mắt mọi người, Takuto khẽ gật đầu đầy hài lòng.
Vậy là ít nhất, một trong những vấn đề nhức đầu của Mynoghra đã được giải quyết.
Còn cả đống việc khác nữa, nhưng… từng bước một, Takuto vẫn đang tiến lên.
Từng bước hướng về chiến thắng mà cậu đã thề phải giành lấy bằng mọi giá.
“Được rồi, cảm ơn hai ngươi nhé. Nhưng hai đứa có thể lui vào ẩn nấp như cũ được không? Áp lực tỏa ra hơi nhiều đấy.”
“Babuh…”
“Kyakkya!”
Hai con “Lỗi phẩm” đồng thanh đáp lại bằng những âm thanh gớm ghiếc dễ khiến người thường phát điên, rồi lập tức làm theo chỉ thị.
Một con trườn mình trèo tọt lên trần nhà.
Con còn lại thì như hòa tan vào không khí mà biến mất hoàn toàn.
Theo dõi động thái của chúng, Atou bất giác thở dài.
“Biết là chuyện chẳng đặng đừng, nhưng… ngoại hình của chúng thực sự là một vấn đề, nhỉ.”
“Ừ thì… cũng đúng.”
Các đơn vị của Mynoghra, nói thẳng ra thì, cái nào cũng có hình dạng dị hợm chẳng giống ai.
Với những người mê phim kinh dị hạng B thì đúng là cực phẩm, và nhờ thiết kế quái lạ nên cũng có lượng fan riêng trong cộng đồng game.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảm giác khó chịu là điều không thể tránh khỏi.
Mặc dù vậy, sức mạnh của chúng thì không có gì để chê trách.
Bản thân Takuto, sau bao nhiêu lần chạm mặt đám sinh vật quái dị trong nội bộ Mynoghra, cũng đã được rèn tâm lý đến mức chỉ than thở vài câu là cùng.
“Phù… Tóm lại thì, từ giờ ta sẽ luôn được bảo vệ theo đội hình mới này. Mọi người thấy yên tâm hơn một chút rồi chứ?”
“““Vâng thưa đức vua!”””
Và cả đám Dark Elf cũng không phải ngoại lệ.
Trái lại, chính ngoại hình dị dạng kia lại càng khiến bọn họ thêm tin tưởng vào sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Hai con “Lỗi phẩm” với thân hình khổng lồ vừa đủ chui vào gian đại điện nơi đặt ngai vàng, đồng thời liên tục phát ra luồng khí tà dị khiến người ta rợn tóc gáy, chừng ấy thôi cũng đã đủ khiến các tướng lĩnh như lão Mortar an tâm phần nào về an toàn của vua mình.
“Dù sao thì, trong thời gian tới ta vẫn sẽ tiếp tục dưỡng thương trong cung. Nói thẳng ra thì, việc ta ra ngoài vốn đã là sai lầm rồi.”
“Thật, thật lòng xin lỗi ngài…”
Người hầu gái đang vênh váo nãy giờ bỗng rụt cổ lại, gương mặt sụp xuống vì buồn bã.
Cô vẫn còn canh cánh trong lòng việc mình để phe TRPG chiếm quyền, khiến Takuto phải đích thân ra tay giải cứu.
Dù sự việc đã qua, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn chưa phai nhạt.
Thấy vậy, Takuto lập tức xua tay, vội vàng đính chính.
“Không, không phải trách em đâu! Với Atou, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Đừng buồn nữa nhé. Nhờ có em ở bên mà ta mới trụ được tới giờ đấy.”
“Takuto-sama…”
"Khụ khụ!”
Một tiếng đằng hắng nhẹ nhàng vang lên từ phía lão Mortar.
Không hề có ý chen ngang, nhưng với tư cách là người chủ trì buổi họp, lão muốn nhắc khéo:
"Nếu có chuyện riêng tư thì xin mời về phòng sau.”
Ánh mắt của những người khác trong hội trường tuy không lời, nhưng đều ngầm đồng tình với lời nhắc ấy.
Takuto, cảm nhận được bầu không khí xung quanh, chỉ biết cười gượng rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài tiếp theo mà cậu định nói từ đầu buổi họp…


0 Bình luận