Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 123: Khuất Phục (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,780 từ - Cập nhật:
Cuộc dụ dỗ trong bóng tối mà Vittorio tiến hành vào giữa đêm đã trôi qua được vài ngày.
Kể từ đó, Claire vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.
Tình hình thì vẫn tồi tệ như cũ.
Mặc dù Thánh nữ Nhật Ký, Retrein vẫn đang dùng sức mạnh của mình để cứu giúp dân chúng, nhưng những “trò chơi” do Vittorio cùng giáo phái Ira bày ra vẫn tiếp tục đè bẹp phía Thánh Thần.
Kết quả là, thế cờ ngày một nghiêng hẳn về phía tà giáo.
“Hiện tại, tình hình ở Amrita đã vượt quá khả năng kiểm soát của chúng ta.”
“Chín phần mười cư dân đã cải đạo sang giáo pháo Ira và quay lưng với vị thần của chúng ta.”
“Làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…”
Trong trướng lớn từng đông nghẹt người đến chữa bệnh và lắng nghe thánh ngôn giờ đây lại vắng lặng đến lạnh người, như thể tất cả tiếng ồn náo nhiệt trước kia chỉ là ảo ảnh.
Tất nhiên, họ không phải ngồi yên bó tay.
Các Thánh Kỵ Binh và tín đồ vẫn cố gắng hết sức để truyền đạo và cảm hóa dân chúng, trong khi số ít những thánh chức giả còn lại thì cùng Retrein đi khắp nơi chữa bệnh cho người nghèo khổ.
Nhìn từ góc độ khách quan, họ đã làm rất tốt.
Nhưng… phía giáo phái Ira lại luôn đi trước một bước.
Nếu họ truyền được mười điều răn, thì phía kia đã truyền tới 100.
Nếu họ chữa được mười người, thì giáo phái Ira đã cứu được cả ngàn.
Không ai hiểu nổi họ đã dùng thủ đoạn gì.
Nhưng sự thật là họ đã cứu giúp dân chúng một cách hiệu quả, và đổi lại, những người được cứu lại cúi đầu thuận phục giáo phái Ira.
Ngay cả những người từng được Claire dốc sức cảm hóa, kể cả vị tư tế y liệh Cayman, người có vai trò quan trọng trong công cuộc tái thiết Amrita cũng đã rời bỏ hàng ngũ, bằng chính ý chí của họ.
Thất bại là điều không thể tránh khỏi.
Tuy vậy, Claire vẫn xoay xở đưa được một bộ phận dân cư chạy về phía Bắc.
Hơn nữa, những người đã cải đạo trong thành phố cũng không bị đối xử tàn bạo hay bất công.
Ít nhất về điểm này, dù không ưa nổi tên Vittorio, nhưng phải thừa nhận rằng vị “giáo chủ thay mặt” YonaYona của giáo phái Ira vẫn giữ đúng lời hứa.
Không ai phải chịu đau khổ thêm.
Tình thế thì quá sức tồi tệ, nhưng chỉ riêng điểm đó thì không ai phải chết thêm nữa, vẫn đủ để Claire giữ chút hy vọng.
Tuy nhiên, không phải ai trong số các Thánh Kỵ Binh cũng đồng cảm với cô.
Ngược lại, suy nghĩ của họ đã bắt đầu đi theo hướng khác.
“Không còn cách nào khác ngoài việc dựa vào sức mạnh của Thánh nữ nữa.”
“Không được! Nerim-sama... sức mạnh của Thánh nữ-sama gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể người sử dụng! Nếu ép cô bé phải tạo ra một phép màu đủ để xoay chuyển cục diện… hậu quả sẽ ra sao chứ!”
Bất ngờ trước lời đề xuất đó, Claire bật dậy phản đối.
Dù tình hình không mấy khả quan, cô vẫn tin rằng kế hoạch sắp tới là rút khỏi Amrita và từ bỏ nơi này, trở về trung tâm giáo hội, rồi củng cố lại lực lượng cùng các thánh nữ.
Cô đã lầm.
“Thẩm vấn quan Imleis, thái độ của cô đối với tà giáo khiến chúng tôi phải đặt dấu hỏi. Cô định cứ giữ mãi cái dáng vẻ nhu nhược ấy sao? Cô không quên rằng vai trò Thẩm vấn dị đoan là để đối đầu với dị giáo, chứ không phải chỉ để dọa nạt người cùng phe, đúng không?”
“Phải đó. Ứng phó vừa rồi quá yếu đuối. Thử thách từ Thần luôn khắc nghiệt, nhưng không phải không thể vượt qua. Chúng tôi tin rằng Thánh nữ được gửi tới nơi này chính là để vượt qua thử thách đó.”
Claire thầm kinh ngạc.
Cô không ngờ các Thánh Kỵ Binh lại có thể dễ dàng vứt bỏ lý trí như vậy và dồn mọi hy vọng vào sức mạnh của Thánh nữ.
Chính những người từng bị Vittorio đe dọa, không dám nói một lời phản đối, giờ đây lại phẫn nộ hừng hực, mà lại không tự mình hành động, chỉ biết trông chờ vào người khác.
Dù gần đây Claire vẫn cố mềm mỏng khi ứng xử với họ, nhưng đến nước này thì cô không thể không phản bác.
Cô không thể để họ hi sinh Retrein, một cô bé vẫn còn quá non trẻ.
“Các anh bất lực, không làm được gì, giờ lại trông chờ sức mạnh của Thánh nữ sao? Đổ hết gánh nặng lên vai một đứa trẻ, vậy mà vẫn tự xưng là Thánh Kỵ Binh?”
“Chính vì là Thánh Kỵ Sĩ, chúng tôi buộc phải đưa ra những quyết định lạnh lùng. ――Thẩm vấb quan Imleis, e rằng ngài đã quá mệt mỏi. Có lẽ nên ra ngoài hít thở một chút thì hơn. Những phần còn lại, xin phép để chúng tôi bàn tiếp.”
Cô đưa mắt nhìn quanh.
Những ánh mắt đầy giận dữ và nghi ngờ đồng loạt đổ dồn vào cô.
Tất cả đều như bị cơn sốt cuồng tín chiếm lấy tâm trí.
Cô biết bản thân đang bị ghét bỏ, nhưng không ngờ lại ở mức độ này.
Không một ai đứng về phía cô.
“…Ta hiểu rồi. Vậy thì, xin phép lui trước.”
Nói xong, cô quay lưng bước đi, rời khỏi trướng.
Rốt cuộc, đây chỉ là cách nhã nhặn để đuổi cô ra khỏi cuộc họp.
Chắc chắn, cô sẽ không được mời trở lại nữa.
Sau lưng cô, tiếng cười của bọn đàn ông vang lên sảng khoái...
…....
…..
…
“A… thẩm vấn quan Imleis?”
“Nerim… Thì ra em ở đây à. Ta cũng đang nghỉ một lát. Ta ngồi cùng được không?”
Lang thang vô định, cuối cùng Claire tìm thấy Nerim đang viết nhật ký trong một góc yên tĩnh của trạm nghỉ.
Trước kia nơi này luôn đông đúc, nhưng giờ chẳng còn ai, nên hai người dễ dàng nhận ra nhau.
Claire ngồi xuống cạnh cô bé.
Bản thân cô giờ đã bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực.
Từ nay về sau, mọi quyết định sẽ do các Thánh Kỵ Binh đưa ra.
Nhưng liệu họ sẽ đối xử thế nào với Retrein?
Không, không cần giả vờ nữa.
Họ nhất định sẽ yêu cầu điều đó.
Yêu cầu cô bé dâng hiến toàn bộ ký ức của mình lên Thần để xoay chuyển tình thế.
Yêu cầu một phép màu vượt ngoài tầm với con người.
“Thẩm vấn quan Imleis. Em đồng ý.”
“Em… đang nói chuyện gì vậy?”
Claire biết rõ, nhưng vẫn hỏi lại.
Vì cô không muốn nghe điều đó phát ra từ chính miệng Nerim.
Không muốn phải chấp nhận rằng cô bé đã sẵn sàng đánh đổi tất cả.
“Em sẽ dùng sức mạnh của mình. Em nghĩ Thần đã ban cho em món quà này… là để dành cho thời khắc này.”
“Em phải nghĩ đến hạnh phúc của chính mình nữa chứ. Em đã đau khổ quá nhiều, đã hy sinh vì người khác, đã dâng cả đời mình cho Thần. Em xứng đáng được đền đáp.”
Dù cố gắng thuyết phục, Retrein vẫn lắc đầu.
“Nerim-sama… nếu em vượt qua ranh giới cuối cùng đó, sẽ không còn là em nữa. Xin em đừng bắt ta phải đưa ra quyết định ấy.”
Claire gắng gượng nói hết lòng.
Chưa khi nào cô thấy ghét sự vụng về trong cách diễn đạt của mình đến vậy.
Ta sẽ tìm cách.
Ta sẽ giải quyết được.
Nên em đừng, đừng quyết định như vậy…
Nói thì dễ.
Nhưng để khiến người khác chấp nhận, cần bao nhiêu lời nói, bao nhiêu sự chân thành?
Ý chí của Nerim dường như đã rất vững.
Nhưng đó không hẳn là sự cứng cỏi, mà giống như… một sự buông xuôi.
“Thẩm vấn quan Imleis… Chị nghĩ cha em… còn sống không?”
“…………”
“Mọi thứ đều đã mất rồi. Không còn gì nữa. Vậy em… còn sống tiếp để làm gì đây?”
Claire không trả lời được.
Cô chỉ biết một điều là cô muốn cô bé sống.
Cô muốn Nerim được hạnh phúc.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng lẽ nào… cả điều đó cũng là sự ích kỷ của riêng cô?
Chẳng còn cách nào khác sao?
Chỉ còn lại sự bất lực bao trùm lấy Claire.
Chẳng còn chút hy vọng nào… ít nhất là ở nơi này.
“Vì em đã sống lương thiện… nên chắc chắn sẽ được gặp lại cha ở thế giới bên kia. Em tin là vậy…”
Vài canh giờ sau đó—
Nerim được các Thánh Kỵ Binh và tín đồ hân hoan đón chào.
Cô bé đã tuyên bố sẽ thi triển phép màu.
Mọi người nở nụ cười rạng rỡ, thi nhau ca ngợi lòng tận tụy của cô.
Không ai nghi ngờ.
Không ai phản đối.
…....
…..
…
“Tại sao chứ!? Tại sao lại như vậy, hỡi Thần Linh!?”
Căn phòng của Claire tan hoang như vừa trải qua một cơn bão.
Nơi từng được cô sắp xếp ngăn nắp, phản ánh phần nào tính cách tỉ mỉ, gọn gàng của mình giờ đây chỉ còn là đống đổ nát.
Bàn ghế gãy nát, giấy tờ bị xé nát, văng tứ tung khắp sàn.
Và ở giữa tất cả, một cô gái đáng thương đang khóc gào như xé toạc ruột gan.
Một cô gái chẳng thể giữ nổi dù chỉ một điều ước nhỏ nhoi.
Một đứa con gái ngu ngốc, bất lực, không thể bảo vệ nổi người bạn thân duy nhất của mình.
Vị Thần mà cô bấu víu đã không đáp lời.
Vị Thần đó cũng chẳng dang tay cứu giúp.
Nếu đã bị bỏ rơi, thì kẻ bị ruồng bỏ còn biết làm gì khác ngoài…
“…Xin hãy tha lỗi cho con, hỡi Thần Linh. Bởi vì Ngài đã không làm gì cả.”
Claire đứng dậy, thân thể lảo đảo như một hồn ma.
Rồi cứ thế, cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Và kể từ đó, cô không bao giờ quay trở lại.


0 Bình luận