Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 108: Mộng tưởng
0 Bình luận - Độ dài: 2,618 từ - Cập nhật:
Trong lúc Takuto vừa hồi phục, đã bắt đầu thể hiện tài lãnh đạo và dẫn dắt Mynoghra trở lại quỹ đạo thì tại Dragontan, “Tà giáo Ira” cũng đang âm thầm phình to thế lực.
Hiện tại, việc mà bọn họ dốc sức nhất chính là xây dựng căn cứ.
Tín đồ của Ira đã bỏ tiền ra mua lại một biệt thự lớn nằm trong khu thương nghiệp, nơi trước kia từng là tư dinh của một quý tộc giàu có sau đó sửa sang lại để làm nơi tụ họp.
Dù tổ chức này mới được thành lập chưa bao lâu, nhưng cơ cấu vận hành của nó đang dần hoàn thiện từng ngày.
“Ê! Này đồ giáo chủ dở người, có trong đó không đấy?”
Một cô gái đẩy cửa bước vào căn phòng đơn sơ vốn là buồng của người hầu nay được dùng làm một trong các phòng làm việc của tổ chức.
Giọng điệu chả có tí tôn trọng hay phép tắc nào.
Cô ta là một thú nhân thuộc giống dê, loài khá hiếm ở Dragontan.
Dù vậy, yếu tố con người trong cơ thể chiếm phần lớn nên nếu không nhìn kỹ vào cặp sừng hay đôi tai thì khó mà nhận ra.
Cô gái trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Ánh mắt đặc trưng kiểu dê và cái kiểu ăn nói ngang ngược khá nổi bật, nhưng phụ kiện trang sức trên người thì toàn hàng cao cấp.
Đặc biệt là bộ sừng đẹp mắt kết hợp với ngoại hình xinh xắn, chỉ cần cô không mở miệng thì thể nào cũng có cả đống trai theo đuổi.
Cô gái ấy tên là YonaYona, người giữ chức “Phó giáo chủ” của Tà giáo Ira, đồng thời cũng là nhân vật số hai trong tổ chức.
"Ửm~ có có có, ta ở đâyyy mà~”
Vittorio, kẻ đang đắm mình trong suy tưởng suốt từ nãy trong căn phòng trống chỉ có mỗi cái ghế trả lời uể oải.
Gần đây, hắn không có bất cứ hành động nổi bật nào.
Sau khi cơ bản thiết lập xong bộ khung tổ chức, hắn liền quẳng hết việc truyền đạo lẫn xử lý sự vụ cho cấp dưới, còn mình thì chui rúc trong phòng suốt ngày.
Dù sao cũng là giáo chủ của một tôn giáo, hắn vốn nên thường xuyên xuất hiện trước mặt tín đồ để thuyết pháp mới phải.
Nhưng rõ ràng, tôn giáo này vốn dĩ đã quá dễ hiểu, người người tự động tụ tập mở hội tán tụng công đức của Takuto, thành ra tổ chức vẫn vận hành khá suôn sẻ.
Dĩ nhiên, vẫn có những vụ lặt vặt hay rắc rối xảy ra.
Khi gặp sự vụ mà chỉ có hắn mới xử lý được thì việc bị gọi tên là điều hiển nhiên.
“Bảo đừng có làm phiền? Cơ mà anh có làm cái gì đâu. Đã không làm gì lại còn bày đặt ra dáng làm sếp. Dậy đi, làm việc đê, không thì tôi táng cho giờ.”
“Ưm~! Mối quan hệ này có hơi… bạo lực hóa quá không?”
Lời của YonaYona đầy gai nhọn, nhưng với Vittorio thì như nước đổ lá khoai.
Hắn vẫn nở nụ cười nham hiểm thường trực, không ai hiểu nổi trong đầu hắn nghĩ gì.
Là người gánh hết mọi việc vì bị nhét cho cái chức “phó giáo chủ” nghe có vẻ to tát nhưng toàn làm việc của chân sai vặt, YonaYona đã quá mệt mỏi.
Tuy xuất thân là một cô nhi lang thang, đã lăn lộn ngoài đời từ bé, nhưng cái kiểu “dùng đầu” này thì cô mãi không thể quen được.
Cấp trên thì lười chảy thây, mọi thứ từ lớn đến nhỏ đổ cái rầm lên đầu cô.
Thậm chí có cả những yêu cầu ngang ngược do chính hắn bày ra.
Cô buông một tiếng thở dài nặng nề.
Ai đó từng nói:
Thở dài thì hạnh phúc sẽ bay đi, YonaYona chỉ biết lườm hắn đầy bất lực.
“Ui chà! Cái ánh nhìn sắc bén kia! Khiến ta muốn... xì ra luôn mất! Mà nè nè, nếu đã vác xác tới tận phòng ta thì hẳn phải có chuyện gì đúng khônggg~? Vậy thì là chuyện gì thế, YonaYona-kun đáng yêu~?”
Hiếm lắm mới có người chủ động tìm đến phòng Vittorio.
Tổ chức Tà giáo Ira giờ đã tự vận hành một cách độc lập, chẳng ai còn mấy quan tâm tới ông giáo chủ chỉ thích ngồi một chỗ mưu tính chuyện gì đó trong đầu.
Vậy nên việc YonaYona xuất hiện khiến chính Vittorio cũng phải tò mò.
“Có lệnh triệu tập từ trụ sở chính. Đến lúc nộp sổ rồi đấy. Tính sao?”
Cô lấy ra một bức thư từ trong ngực áo.
Lá thư được niêm phong bằng con dấu màu tím mang huy hiệu quốc gia đủ để cho thấy đây là văn kiện chính thức mang tính nghiêm trọng.
Trước đây, khi có việc cần truyền đạt từ Mynoghra, Takuto thường dùng truyền tâm thuật để báo trực tiếp cho cấp dưới.
Nhưng giờ cậu đang nghỉ ngơi, không thể làm vậy được.
Thế nên mới phải dùng cách thức rườm rà này.
Một bức thư mang quốc ấn đương nhiên không thể xem thường, nhưng YonaYona thì chẳng buồn khách sáo mà quăng thẳng nó về phía Vittorio.
“Cô bé cư xử kiểu gì vậy hả! Ta thật muốn gặp cha mẹ cô để mà… ơ chết! YonaYona-kun nhà ta là bị cha mẹ bỏ rơi nhỉ, ui giời, ta xin lỗ…”
Chỉ trong chớp mắt…
Cô gái thú nhân lao vụt tới như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt vào sát người Vittorio rồi đột ngột tung ra một cú đấm vào bụng.
“Guhooh!! Phản đối bạo lực!!”
Vittorio không phải dân chiến đấu nên ăn trọn cú đấm liền lăn khỏi ghế, rên rỉ đầy thảm hại.
Nhưng rõ ràng hắn tự chuốc lấy nên chẳng ai thấy thương nổi.
Thậm chí ở Mynoghra, kể cả khi hắn báo bị đánh, thì người nghe cũng chỉ thấy… khoái chí là cùng.
Tất nhiên, YonaYona chẳng buồn để tâm đến lời than phiền kia.
“Thôi đi, đừng có lắm mồm nữa. Đọc lẹ cái thư đi. Tôi không quan tâm anh bị xử sao ở trụ sở, nhưng đừng để cái tổ chức này hay đám tín đồ phải gánh hậu quả là được rồi.”
"Ưm~! Đức tin đó thật là tuyệt vời~ Cơ mà nè, YonaYona-kun yêu dấu~ tình cảm dành cho ta hơi bị thiếu đấy nha~ cần phải more love, more kindness~!”
Vừa ôm bụng đau đớn run lẩy bẩy, hắn vẫn không quên giơ ngón cái ra và cười toe toét.
Chính vì đức tin mãnh liệt ấy mà hắn mới chọn cô làm phó giáo chủ.
Tín đồ có đức tin mạnh là tài sản vô giá cả với hắn lẫn với Ira Takuto.
Người có niềm tin vững vàng sẽ không dễ bị dụ dỗ, cũng không bị cuốn theo dục vọng.
Họ chỉ biết dựa vào tôn giáo, hoàn toàn khước từ sự can thiệp từ bên ngoài.
Ngay cả giáo chủ như hắn cũng không là gì trong mắt họ.
Chức vị hay địa vị chẳng có nghĩa lý gì với họ cả.
Với những người ấy, ngoài đức tin nơi thần, chẳng còn chỗ nào khác cho bất kỳ ai dù là đồng đội, quốc gia, hay chính bản thân họ.
Vittorio không cần tín đồ dễ bảo.
Hắn cần những kẻ hoàn toàn phụng sự thần thánh, những "vật hiến tế sống" đẹp đẽ nhất cho Ira Takuto.
“YonaYona-kun đúng là kiểu người ta cần đó, chỉ có điều… cái tật bạo lực thì khó chấp nhận ghê~. Vậy mà cũng đòi làm phó giáo chủ hả?”
“Yên tâm. Tôi trông thế thôi chứ đời tôi hiếm khi động tay chân với ai lắm. Với người của Mynoghra và tín đồ của Ira thì tôi hiền lắm nha. Chắc thần cũng muốn như thế mà!”
“Ể!? Nghe như kiểu đang gạt ta ra khỏi nhóm luôn vậy? Ta cũng là người của Mynoghra mà đúng không? Đúng không hả?”
“ĐỌC. THƯ. NHANH.”
Cả hai tiếp tục ném qua tung lại vài câu bông đùa, rồi Vittorio bắt đầu đọc thư.
Kế hoạch của hắn vẫn đang tiến triển một cách trơn tru đến đáng sợ.
YonaYona chính là hình mẫu lý tưởng cho vị trí giáo chủ đứng mũi chịu sào.
Cặp mẹ con tộc miêu cũng là nhân tài hiếm có, dù chỉ là tín đồ đời đầu nhưng đức tin rất mạnh và không chút hoài nghi.
Ngoài ra, tổ chức cũng dần quy tụ được nhiều nhân vật xuất sắc để làm nền móng.
Tín đồ thì ngày một đông thêm, mạng lưới truyền bá hẳn đã len lỏi đến tận vùng Fawncaven thông qua các tuyến thương mại.
Đám cuồng tín liên tục tăng lên, và lời cầu nguyện không ngừng dâng lên thần thánh.
Tà giáo Ira, mục tiêu của Vittorio đang từng bước tiến tới hoàn thành.
………
……
…
"Hmmmm~. Thế à là thế à! Ra là vậy, ra là vậy ha~"
Vittorio ngả hẳn người ra ghế, nở một nụ cười mơ hồ khó đoán sau khi đọc xong lá thư từ bản quốc tức Đại Chú Giới.
Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ nhẹ hều, bất cần và chẳng ai biết trong đầu hắn đang nghĩ trò gì.
Nhưng ít nhất có một điều chắc chắn:
Hắn lại đang toan tính chuyện chẳng lành.
YonaYona khẽ nhíu mày.
Mỗi khi Vittorio tỏ ra vui vẻ kiểu đó, y như rằng sắp có chuyện phiền toái xảy ra.
"À mà, cái tên truyền lệnh mang thư tới bảo muốn xin quyển giáo điển, nên tôi đưa cho hắn rồi. Không sao chứ?"
Cô hỏi thêm như xác nhận.
Mặc dù quyền điều hành hiện tại của Tà Giáo Ira đều đã được chuyển giao hết cho cô, nhưng cô vẫn cẩn thận hỏi qua một tiếng.
Cứ ném thông tin sang cho tên này, rồi hắn sẽ tự xoay sở kiểu gì đó.
Ít nhất, chuyện này chắc cũng chẳng gây thiệt hại gì lớn cho giáo đoàn cả, cô tính toán như vậy.
Xuất thân từng là kẻ mồ côi đầu đường xó chợ, nên có người vẫn dè dặt với cô.
Nhưng YonaYona cũng là người được chính Vittorio công nhận về tài năng.
"Không thành vấn đề gì cả~! Ngược lại ấy chứ! Được đích thân Ira Takuto-sama biết tới những lời răn dạy tuyệt vời này, mới thực sự là điều quan trọng đó nha! Chính vì có chuẩn bị trước cho tình huống thế này mà ta đã đẩy nhanh tốc độ soạn giáo điển! Quá đúng đắn!"
Câu nói ấy khiến YonaYona nghiêng đầu, thấy kỳ lạ.
Theo lời Vittorio từng thì thầm riêng với cô, đức thần Ira Takuto hiện đang nằm liệt giường, mất trí nhớ.
Vậy mà giọng điệu khi nãy của hắn chẳng khác nào đang nói chuyện ấy chưa từng xảy ra.
Hắn khó mà nói dối vì khi hắn nói dối thì sẽ có thói quen rõ rệt mà cô nhận ra ngay.
Nên lần này không phải nói dối.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất:
Thần đã tỉnh lại.
"Hở? Không phải trước nói là Thần đang nằm liệt giường sao? Giờ hồi phục rồi à!?"
Giọng cô vút hẳn lên vì phấn khích.
Là một tín đồ sùng đạo của Ira, với cô thì tin này chẳng khác nào được thăng thiên.
Nhật ký hôm nay coi như khỏi cần nghĩ thêm.
Lịch trình kế tiếp cũng rõ ràng luôn:
Cầu nguyện, cầu nguyện, cầu nguyện!
Còn Vittorio?
Cô đã chẳng còn để tâm đến hắn nữa.
Với cô và các tín đồ, hắn chẳng qua chỉ là cái bóng.
"Nếu Thần đã tỉnh giấc, vậy thì sứ mệnh của ta lại tiến thêm một bước! Ohoho! Thật là phấn khích quá đi mà! Giấc mơ của ta lại được kéo thêm một bước về hiện thực rồi!!"
Vừa nói, Vittorio vừa uốn éo người đầy kịch tính, hai tay dang rộng như múa.
Có lẽ đó là điệu vũ ăn mừng gì đó, nhưng YonaYona chẳng thèm để ý.
Mấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.
"Thế, giờ định trả lời sao? Nếu có định lên đường thì nhớ viết sẵn di chúc giùm. Mà cũng đừng trông mong tôi đào mộ chôn cất gì đâu đấy. Thả xác cho quạ rỉa là hợp với anh nhất rồi."
"Xin mời giao thư này đến nơi cần gửi."
Không biết đã viết từ lúc nào, Vittorio chìa ra một lá thư trông cực kỳ màu mè, nữ tính.
YonaYona hơi ngập ngừng, không biết có nên mở ra đọc không.
Nhưng thư chẳng hề dán kín, không bì không phong, trao tay trần trụi như thế thì không đọc cũng kỳ.
Nội dung chỉ vỏn vẹn đúng một dòng:
"Nếu rảnh thì tới."
Câu trả lời như không phải trả lời khiến YonaYona ôm đầu bất lực.
Ngay cả trước vị thần mà mình phụng thờ, tên này cũng vẫn hành xử tự tung tự tác không chút kiêng dè.
Cô không biết nên ngao ngán hay thán phục.
Và trong lòng, cô âm thầm khấn nguyện thần sẽ giáng một trận thiên phạt thật nghiêm xuống tên vô đạo này.
"...Mà có bị thần nổi giận thì đừng bảo không ai báo trước đấy nhé?"
YonaYona vừa nghiến răng vừa buông lời cảnh cáo.
Nhưng Vittorio thì vẫn như mọi khi, chỉ cười toe toét đáp lại.
◇◇◇
Gã dị nhân đó một mình trong phòng chìm đắm trong giấc mộng.
Từ khi đặt chân tới thế giới này, hắn đã bị cuốn theo một khát vọng không tên, và từng bước cuốn mọi thứ xung quanh theo.
Tất cả người chơi trong "Eternal Nations" từng thử, nhưng trừ một người, không ai làm được:
Kiểm soát Vittorio.
Một trí tuệ không ai trói buộc được.
Một kẻ dùng mưu lược vượt xa người thường.
Bộ óc ấy được sinh ra là để phục vụ khoảnh khắc này.
Hắn gặm nhấm thông tin với cơn đói khát vô độ, rồi tuôn ra mưu lược như thác lũ.
"Nfufufu~"
Tất cả đều đã nằm trong toan tính.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Đến mức giờ đây, không ai có thể đánh bại những nước đi của hắn.
Không ai có thể phản bác.
Và vì vậy, Vittorio chỉ háo hức chờ xem Takuto sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấu được toàn bộ kế hoạch hắn đã bày ra.
Chờ xem ngài sẽ đánh giá giấc mơ của hắn ra sao.
"Mộng tưởng, mộng tưởng, mộng tưởng—"
Tên lừa đảo quái gở ấy dối trá với tất cả.
Ngay cả người chủ mà hắn kính yêu nhất, hắn cũng chẳng ngại lừa gạt.
Hắn muốn điều gì ở cuối con đường đó?
"Giấc mơ ấy... càng ngốc nghếch bao nhiêu, càng tỏa sáng rực rỡ bấy nhiêu. Ngài nghĩ vậy có đúng không... thưa thần của ta?"
Và rồi, ở cuối những lời cầu nguyện, giấc mộng của hắn cũng sẽ thành hiện thực.
Tất cả là để dâng lên vị Player vĩ đại:
Ira Takuto.
"Ngày đại lễ đã sắp tới rồi đóó! Thần của ta ơiiiii!!"
Vittorio, vẫn còn đắm mình trong giấc mộng êm dịu ấy, khẽ mỉm cười.


0 Bình luận