Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 119: Đe doạ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,494 từ - Cập nhật:

"Fuffuffu~n. Funfunfu~~n~”

Tiếng ngân nga đầy phấn khích vang lên, như thể người hát đang mong chờ một điều vô cùng thú vị sắp diễn ra.

Khắp thiên hạ có lẽ chẳng mấy ai ngân nga vui vẻ như thế.

Chỉ có điều, nếu phải nói cho công bằng thì tiếng ngân đó vừa chênh phô thảm hại, lại phát ra từ một tên đang bị trói như bánh tét, không ai khác ngoài Vittorio.

“—Này, này, đồ giáo chủ rởm!”

Một giọng bực bội vang lên bên cạnh hắn.

Chủ nhân của giọng nói là YonaYona, phó giáo chủ giáo phái Ira, đồng thời là một thú nhân mang hình hài dê núi.

Nói đơn giản hơn thì cô là một cô gái tội nghiệp, bị cuốn vào rắc rối không biết từ khi nào và giờ đang bị trói cùng với tên hề bên cạnh.

“Funfufufu~n! Fufufufuh~n! Fufufu, fuoooon!”

Tiếng ngân vẫn tiếp tục… đáng buồn thay.

Và khổ nỗi, ở đây không chỉ có hai người họ.

Địa điểm hiện tại là đại sảnh của trụ sở cũ của Thánh Kỵ Binh Đoàn miền Nam, nay là một nhà tù tạm thời được dựng nên bởi binh lính và Thánh Kỵ Binh của quốc gia thần thánh Qualia.

Chốn từng là nhà ăn, rồi trở thành tổng hành dinh của Thần quang quốc Renea, giờ đây chỉ còn hai kẻ bị bắt trói buộc vào cột giữa phòng, mặc cho hàng chục ánh mắt sắc như dao của những người canh gác trừng trừng dõi theo.

“Này đồ giáo chủ ngu ngốc! Có nghe không đấy hả!?”

Mà… có lẽ, trong hai người thì chỉ có YonaYona mới ý thức được tình cảnh "bị bắt làm tù binh".

Còn Vittorio thì từ nãy đến giờ cứ lo ngân nga thứ giai điệu thảm hại ấy, như thể đang tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng vậy.

YonaYona, người bị lôi theo vì bị hắn "gọi tới cho có" là người duy nhất đang cuống cuồng trước tình hình này.

“NGHE TÔI NÓIIIII!!”

Không rõ vì không chịu nổi những ánh nhìn như muốn xé xác, hay vì cảm thấy có lỗi vì đã tra tấn người ta bằng tiếng ngân đó quá lâu, YonaYona bực tức xoay người một cách khéo léo dù bị trói, rồi dùng cặp sừng trên đầu… chọt thẳng vào đầu Vittorio.

Ngay lập tức, bản nhạc kinh hoàng ấy ngừng lại, nhường chỗ cho một tiếng hét thảm thiết.

“Đauuuuu!! Sao lại hét lớn thế hả, YonaYona-kun! Không hay chút nào đâu đấy! Chẳng phải các vị ở Qualia đã tốt bụng cho ta một cơ hội đàm phán à? Mà như thế này thì còn đâu không khí ôn hòa nữa! Mặt mũi ta cũng mất hết rồi còn gì!”

“Im đi! Im ngay! Anh không thấy mấy người kia đang sắp nổi trận lôi đình à!?”

“Được rồi, được rồi, miệng ta sẽ khóa kéo!”

Một sự im lặng rợn người bao trùm căn phòng rộng lớn.

Có vẻ như nhóm Thánh Kỵ Binh của đoàn điều tra Amrita, đứng đầu là Claire, cuối cùng cũng hài lòng với sự yên tĩnh vừa có được.

Họ lùi lại một chút để thảo luận, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi hai kẻ bị bắt, luôn cảnh giác cao độ với từng cử động.

“Này, đồ giáo chủ ngốc… sao tụi mình vẫn còn sống vậy? Bình thường á, bị bắt là người ta tra khảo hay xử tử luôn rồi mà, đúng không?”

YonaYona thì thào.

Có vẻ cô đã bắt đầu nghi ngờ vì từ nãy đến giờ bọn họ chỉ bị giam mà chưa bị "làm gì".

Vittorio có vẻ cũng tạm mãn nguyện sau màn solo âm nhạc của mình, hiếm hoi lắm mới chịu trả lời tử tế:

“Chuyện đó đơn giản thôi, YonaYona-kun! Trong giáo lý của họ, không được phép làm hại kẻ đã đầu hàng đấy! Nên một khi ta đã nói ‘ta đầu hàng’, thì họ không thể dùng vũ lực với ta! Tuyệt vời biết bao, tinh thần bất bạo động! Thiêng liêng làm sao, chủ nghĩa hòa bình! Đây chính là phương pháp duy nhất mà một kẻ không có khả năng chiến đấu như ta nghĩ ra được!”

Tại quốc gia Qualia, họ tôn thờ Thánh thần Aros, và lời dạy trong Thánh kinh được xem là pháp lý tối thượng.

Tuy cũng có luật dân sự và điều lệ hành chính, nhưng tất cả đều phải dựa trên Kinh thánh để thi hành.

Vì vậy, dù đối phương là quỷ ma tà đạo, họ cũng không thể làm trái với lời dạy thiêng liêng ấy.

Vi phạm điều đó chẳng khác nào phá nát bản sắc của chính dân tộc mình.

Vittorio hiểu quá rõ điều đó.

Đó là lý do hắn tỏ ra tự tin đến thế.

Thậm chí không ai biết hắn đã lấy được bản Thánh kinh từ đâu, đọc hết từ trang đầu đến trang cuối, ghi nhớ từng dòng một lúc nào, chỉ biết rằng… hắn đọc thật, và hiểu quá đủ để khai thác kẽ hở đó.

Thế nhưng, những kẻ thuộc về thánh giới… cũng không dễ để mặc cho hắn làm càn.

Có lẽ do nghe được phần nào màn trình bày lươn lẹo kia, Claire bước đến gần hai người họ.

“Đủ rồi, ngươi—kẻ tà đạo. Cho dù ngươi có giở bao nhiêu trò giả bộ ở đây đi nữa, thì rồi cũng sẽ bị đưa ra xét xử đàng hoàng. Chết sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.”

Cô nói đúng.

Kinh thánh cấm bạo lực với người đầu hàng nhưng đó chỉ là tạm thời.

Khi phán quyết được đưa ra từ trung ương, thì nó sẽ trở thành luật, trở thành ý chỉ của thần.

Và khả năng có một kết cục không phải là tử hình… gần như là bằng không.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó Vittorio đều biết rõ.

Hắn cố tình thở dài thật to một cách khiêu khích, rồi bắt đầu cất lời bằng giọng điệu y như đang giảng giải cho một đứa trẻ kém hiểu biết, đầy khinh miệt:

“Ooooh~? Thật sự cô muốn như vậy sao? Ta tới đây là để đàm phán đó! Một giao kèo cực kỳ có lợi! Thậm chí, nếu quyết định ngay hôm nay còn được cộng điểm thưởng đấy! À mà, có muốn làm thẻ thành viên không nào?”

“Đồ ngốc… Chúng ta không thỏa thuận gì với phường tà đạo như ngươi—”

“VITTOOOOORRRIOOOO!!”

Đột ngột, hắn hét lên.

Âm lượng đủ để làm chấn động cả căn phòng.

Các Thánh Kỵ Binh đang đứng xa theo dõi cũng phải giật bắn mình.

“……Gì cơ?”

Claire thở dài, liếc sang YonaYona đang bị hét thẳng vào tai đến choáng váng, rồi hỏi thẳng hắn.

Dù không muốn bị kéo theo câu chữ của hắn, nhưng nếu không mở miệng nói thì chẳng có cách nào tiến triển được cả.

“Khi gọi ta, làm ơn gọi là Vittorio! Nếu không thì… ta sẽ gọi cô là bé mèo con đó nhaaa!”

“Không cần nhớ tên ngươi. Tên của kẻ tà đạo không đáng để gọi, cũng không đáng để ghi nhớ.”

“Bé mèooo cooon~!!”

“Ngươi có nói gì thì ta cũng không bị—”

“Nyanyanyaaaa~~~n! Bé mèo con ơiiiii!!”

Gò má của Claire đỏ bừng không rõ vì tức, vì ngượng, hay cả hai.

Dù sao đi nữa, trước kẻ cứ thao thao bất tuyệt và không ngừng bẻ lái cuộc đối thoại theo hướng vớ vẩn của mình, Claire cũng không biết nên đối phó thế nào cho hiệu quả.

Bị cuốn vào nhịp của đối phương là cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng bỏ mặc hắn cũng chỉ khiến tình hình thêm rối rắm.

Dù cô đã từng đối mặt với vô số kẻ điên rồ trong vai trò Thẩm vấn Tối cao, nhưng tên điên trước mặt này… quả thật là loại khó nhằn ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt.

Là một Thẩm vấn Dị đoan, Claire vốn đã quen với việc phải tiếp xúc với những kẻ đã rơi vào cảnh sụp đổ tinh thần và trượt dài vào cơn điên loạn.

Những kẻ như thế thường tự nhốt mình trong thế giới méo mó riêng, nhưng kẻ trước mặt cô lại vượt xa cả mức đó.

Điều khiến cô khó chịu nhất không phải là sự điên loạn của hắn, mà chính là việc hắn hoàn toàn tỉnh táo và cố ý hành động như vậy, một sự giả điên đầy toan tính, đáng khinh và khó tha thứ.

“…Xin lỗi, cho em nói một chút…”

YonaYona, người vừa mới lịm đi vì bị hét thẳng vào tai lúc này đã tỉnh lại.

Claire liếc nhìn cô gái tội nghiệp bị vạ lây này, ra hiệu cô nói tiếp.

Dù bản thân vốn có thành kiến với thú nhân vì là người của Qualia nhưng trong hoàn cảnh này, Claire bất giác thấy biết ơn vì sự hiện diện của YonaYona.

“Thiệt tình, em xin lỗi thay cho cái đồ dở người nhà em. Một khi hắn đã nói ra cái gì là không ai cản nổi nữa, nên… ít nhất, trong tình huống này, chị có thể gọi hắn bằng tên được không ạ? Cho hắn bớt điên chút thôi…”

“…Vittorio, phải không? Được thôi. Nhưng hãy hiểu rằng đó không phải là vì ta nhượng bộ, mà là do lòng từ bi của chúng ta.”

Đầu cô nhói lên vì uất, nhưng đành phải chấp nhận để tiếp tục cuộc nói chuyện.

Dù việc xưng tên có thể bị xem là cúi đầu trước tà đạo, nhưng cô không muốn để người khác nghĩ rằng mình đã bị khuất phục bởi điều tầm thường đến thế.

Và rồi Claire tự thuyết phục bản thân rằng cô đang làm thế là để giữ thể diện cho cô gái đáng thương kia, chứ hoàn toàn không phải vì thỏa hiệp với cái ác.

“Gooodd!! Vậy là giờ chúng ta đã có thể đàm phán một cách nghiêm túc rồi đấy, Thẩm vấn quan Imleis-dono!”

“Ta đã nói rồi, không có chuyện đàm phán gì ở đây cả, tà nhân Vittorio. Sứ mệnh được thần giao phó cho chúng ta, là ngăn ngươi gieo rắc tà ý và lôi kéo dân lành thêm nữa.”

“Uhhuhu~ nghiêm túc ghê. Lẽ ra cô cứ tự quyết theo tình hình thực tế là được, vậy mà vẫn ngoan ngoãn đợi quyết định từ trung ương. Cô là kiểu người bị kẹt giữa cấp trên và cấp dưới nên lúc nào cũng đau đầu đúng không~?”

Claire im lặng.

Không rõ là vì ngại tranh cãi, hay vì… trúng tim đen.

Lợi dụng khoảng lặng ấy, YonaYona lập tức chen vào.

Có vẻ cô đang định đánh nhanh rút gọn bằng cách tự giới thiệu thay cho gã giáo chủ điên kia.

“Vì cái tên ngáo bên cạnh không nói được gì nên để em giới thiệu thay. Bọn em đến từ Mynoghra, vương quốc do vị Đại vương vĩ đại Ira Takuto trị vì. Và trong vương quốc ấy, bọn em là người theo ‘Giáo phái Ira’, xem ngài ấy là thần linh tối thượng. Em là phó giáo chủ, còn cái tên khùng bên cạnh là giáo chủ chính thức. Chúng em đến đây là để loan báo sự giáng lâm của vị thần mới và truyền bá đức tin.”

“Ờ thì đúng là… ‘về mặt hình thức’ là vậy nha!”

“Đừng có nói mấy thứ thừa thãi!”

Lời của YonaYona khiến đám Thánh Kỵ Sĩ đang đứng quan sát phía xa phải xôn xao.

Có vẻ họ cũng vừa mới biết được thông tin này và tỏ ra không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Claire cũng không phải ngoại lệ.

Cô chưa từng nghe nói đến tôn giáo phái Ira, nên không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Tuy nhiên, dù có mới lạ thế nào, cô cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất:

“Đây là lãnh thổ thuộc về Qualia. Tuyệt đối không ai được phép sùng bái bất kỳ vị thần nào khác ngoài Thánh Thần Aros. Huống chi là những kẻ tà ác như các người, đừng mơ có chỗ chen chân.”

“Ơ hay? Chỗ này vốn là lãnh thổ của Renea đúng không? Chứ không phải Qualia. Cái kiểu cư xử như đất người ta là của mình ấy, nghe cứ sai sai ha?”

“Renea vốn là một quốc gia được dựng nên bởi các Thánh nữ có cùng đức tin với chúng ta, là chi phái sinh ra từ Qualia. Việc Qualia dang tay bảo hộ và dẫn dắt Renea cũng là lẽ tự nhiên.”

“Ơ cơ mà ta đang nói chuyện bằng lý lẽ, không phải cảm xúc nha? Ý cô là… khi một nước bị sụp đổ, thì đi hôi của là hợp pháp á? À mà nói trước, trong quốc gia bọn ta thì chuyện đó được phép nha!”

“Ta không cần ngươi phải hiểu. Chúng ta sẽ dùng ý chí thiêng liêng của Thánh thần mà quét sạch tà khí các ngươi gieo rắc trên mảnh đất này. Đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra.”

“Ừ, thì ta cũng đoán là cô sẽ nói vậy thôi.”

Bị công kích đúng điểm yếu là thật, nhưng với Claire, loại tranh luận kiểu này cũng không quá lạ lẫm.

Cô đã từng đối đầu với vô số dị giáo đồ, kẻ điên, những kẻ ưa lươn lẹo lý sự, và luôn biết cách xử lý chúng bằng niềm tin sắt đá cùng lời dạy của thần.

Trong những vấn đề như chủ quyền lãnh thổ, Claire hoàn toàn tự tin rằng mình không để lộ sơ hở nào trước thần cũng như trước con người.

Tuy nhiên… người cô đang đối mặt là Vittorio, gã "anh hùng xúi giục".

Không ai dám chắc hắn đến đây là để chiến thắng bằng lý luận.

Và đúng như dự đoán hoặc đúng hơn là, quá rõ ràng ngay từ đầu…

“Vậy thì! Cho phép ta được đưa ra một đề nghị!”

Vittorio lại quay trở lại chủ đề ban đầu, như thể mọi lời vừa rồi chỉ là màn dạo đầu.

“Lại nữa à. Đừng có nhai đi nhai lại mãi một thứ. Chúng ta sẽ không chấp nhận bất kỳ đề nghị nào từ tà nhân như ngươi Nhưng nếu chỉ muốn nói cho sướng miệng, thì cứ nói.”

Có lẽ sợ hắn lại gào lên kiểu “Mèo con ơiiii!!”, Claire đành nhanh chóng đồng ý để giữ thể diện.

Lúc này, việc nhượng bộ ở mức này chưa đủ để gây chia rẽ trong đội ngũ.

Các Thánh Kỵ Binh cũng không ai lên tiếng phản đối, ngầm xem đây là quyết định hợp lý.

Nói đúng hơn là họ chẳng muốn bị đẩy cho cái gã điên kia xử lý thay Claire đâu.

“Vậy, đề nghị đó là gì?”

“Chính là… chơi một ván game! Hãy cùng chơi một trò chơi đi nào! Game tức là trò chơi vui vẻ đó! Nghe thôi đã thấy rạo rực chưa nào!?”

“Trò chơi? Trong tình cảnh này mà dám nói chuyện chơi bời à? Và ngươi quên rồi sao, chúng ta không bao giờ nghe theo lời kẻ tà ác như ngươi. Ngươi sẽ chờ phán quyết từ trung ương và bị xử lý theo ý chỉ thánh thần. Chấm hết.”

“Vậy thì… giết thôi.”

Claire sững người.

Khí áp thay đổi.

Cái không khí nhốn nháo nãy giờ bỗng chốc căng như dây đàn.

“Lillie, Sally của làng Polne. Rudolph, Rudas, Frey của Seldoche. Và cả Lillie cùng Flocia nữa. Tất cả giết sạch.”

“—Cái gì!? Ngươi…!”

Một trong các Thánh Kỵ Binh gầm lên.

Gương mặt hắn đỏ rực vì phẫn nộ, siết chặt chuôi kiếm như thể sắp lao tới chém Vittorio bất kỳ lúc nào…

“Có chuyện gì vậy?”

Claire giữ giọng thật bình tĩnh khi quay sang hỏi viên Thánh Kỵ Binh đang nổi giận, vừa thầm rà lại những cái tên trong đầu để đối chiếu với ký ức của mình.

“...Thứ lỗi cho tôi. Sally là cháu gái tôi.”

Chỉ một câu nói, mục đích thực sự đằng sau lời đe dọa của Vittorio lập tức trở nên rõ ràng.

Một kẻ vừa rồi còn giở giọng đùa cợt, miệng lải nhải đề nghị này nọ, vậy mà giờ lại quay ngoắt sang đe dọa bằng chiêu trò con tin.

Đúng là kiểu tiểu nhân hèn hạ điển hình.

Claire không khỏi lẩm bẩm một câu đầy khinh miệt.

“Tên cặn bã…”

“Chuẩn khôôôông cần chỉnh!”

Thế nhưng ánh mắt khinh bỉ và căm phẫn mà mọi người đổ dồn về phía hắn dường như chỉ khiến kẻ trước mặt là Vittorio càng thêm hứng khởi.

Hắn vừa ngang nhiên công bố việc bắt giữ con tin, vừa thản nhiên đáp lời với giọng điệu sặc mùi khiêu khích.

“Bản thân ta cũng đâu có muốn làm chuyện này! Ta thấy nó thật tàn nhẫn! Nghĩ mà xem, Sally-chan của làng Polne, hoàn toàn vô tội, đáng lẽ sẽ có một tương lai rạng rỡ, được gả cho cậu bạn thuở nhỏ Kyle-kun, cậu thợ rèn chất phác! Vậy mà giờ lại bị giết ngay trước mắt Kyle-kun thì đau đớn biết nhường nào chứ!!”

“Ngươi… Ngươi dám đụng tới Sally, ta sẽ xé xác ngươi ra từng mảnh không chừa một mẩu!!”

Thánh kỵ binh cũng chính là chú của Sally rút kiếm.

Dù những người xung quanh muốn can ngăn, nhưng có vẻ cũng đang kìm nén cảm xúc tương tự, nên chẳng ai thực sự ra tay cản lại.

"Kỵ binh Grein, dừng lại đi. Thánh thần không mong muốn máu phải đổ vì những điều vô nghĩa như vậy.”

“Kh…! T-thứ lỗi, Thẩm vấn quan Imleis… nhưng mà…”

“Không sao đâu. Chuyện anh lo sẽ không xảy ra. Ta sẽ không để nó xảy ra.”

Không khí nơi đây trở nên căng như dây đàn.

Không chỉ Grein mà chắc chắn những người còn lại trong nhóm cũng có người thân nằm trong danh sách con tin mà Vittorio đã nêu.

Chẳng cần suy đoán nhiều, chỉ cần nhìn vào nét mặt cứng đờ của từng người là Claire có thể đọc ra điều đó.

“Nè, để em nói thay cho tên ngốc kia nha… bọn họ hiện giờ vẫn ổn. À, nói đúng hơn thì đã trở thành tín đồ của tụi em rồi, coi như là người nhà luôn đó. Nên đừng lo, mấy chuyện như bị hành hạ hay giết chóc đều không xảy ra đâu. Thậm chí nhờ bên em cải thiện hậu cần mà cuộc sống còn dễ thở hơn nữa kìa.”

Thấy không khí đang sôi lên, YonaYona liền chen lời để hạ nhiệt.

Dù xuất thân từ “kẻ ác”, lời của cô vẫn giúp đám Thánh Kỵ Binh vơi bớt phần nào lo lắng, khiến bầu không khí đang căng cứng cũng tạm lắng xuống.

“Cơ mà… à, em nói rồi mà. Tên giáo chủ ngu si này, một khi đã mở miệng ra là không nghe ai nữa đâu. Vậy nên, nếu mấy người định từ chối… thì cũng chuẩn bị tinh thần trước đi.”

Tình hình vẫn chưa có gì khá hơn.

Ai nấy đều hiểu rất rõ không thể nào chiều theo mưu ma chước quỷ của kẻ thù, nhưng nếu từ chối thì mạng sống của những người thân yêu kia sẽ bị đe dọa.

Phương án tốt nhất là ngay lập tức chém chết Vittorio, rồi cấp tốc hành quân đến các làng mạc và thành phố nơi con tin đang bị giam giữ để cứu người.

Nhưng chiến lược lý tưởng và chiến lược khả thi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tất cả bọn họ đều hiểu rõ điều đó.

“Thôi, thôi! Không cần phải làm mặt nghiêm trọng vậy đâu! Làm thế thì vận xui sẽ bám dính đấy! Mọi người cười lên đi! Nhé, cười một cái nào!”

Gã hề cười khẩy.

Như thể mọi chuyện đang diễn ra đều nằm trong tính toán của hắn.

Như thể từ đầu đến cuối hắn đã chuẩn bị hết, để không cho đối phương có bất kỳ lối thoát nào.

Như thể đang tận hưởng đến từng chút một những giằng xé đau đớn trong lòng các Thánh Kỵ Binh.

“Tại anh chứ ai. Cũng làm ơn đừng có chọc người ta nổi khùng thêm được không?”

“Ủa, vậy hả? Mà thôi kệ đi… nào, giờ không khí cũng náo nhiệt rồi, cùng chơi một ván game đi! À không, phải gọi là ‘trò chơi’ cho trang trọng hả?”

Và gã hề ấy lại tiếp tục cười vang.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận