Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 121: Khuyến Dụ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,913 từ - Cập nhật:

Chuyện nhóm họ bị cuốn vào miệng lưỡi của kẻ tà ác mang tên Vittorio, tạm thời được gác lại.

Các Thánh Kỵ Binh đều hiểu rõ tình thế.

Nếu Claire không chấp thuận đề nghị của hắn, thân nhân của họ sẽ phải đối mặt với số phận thảm khốc.

Chính vì thế, họ quyết định tạm gác chuyện đúng sai lại, đặt sự an toàn của dân chúng lên hàng đầu, rồi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Tuy vậy, sự thật rằng Claire đã đi ngược lại giáo lý thiêng liêng vẫn không thể thay đổi.

Cũng bởi vì họ là những kẻ trung thành tuyệt đối với thánh thần, nên nỗi bất lực cùng sự bất mãn về hành động "tự ý quyết định" của Claire dần dần khiến lòng họ xuất hiện vết rạn.

Mối quan hệ từng là niềm tin vững chắc giữa Claire và các Thánh Kỵ Binh, giờ đây bắt đầu nứt vỡ.

"Không ổn chút nào..."

Tại căn phòng được sắp xếp trong trụ sở cũ của Thánh Kỵ Binh Đoàn Phía Nam, Claire đang bình tâm suy xét tình hình xung quanh.

Nhưng dù phân tích thế nào, dù cân nhắc bao nhiêu thông tin, thì hoàn cảnh hiện tại của cô và cả Thánh nữ Retrein vẫn cực kỳ hiểm nghèo.

(Các Thánh Kỵ Binh đang dần trở nên lạnh nhạt. Không chỉ vậy, họ còn bắt đầu ngờ vực mình...)

Có lẽ họ cũng có lý lẽ riêng.

Kể từ sau sự kiện hôm ấy, thái độ của họ đã thay đổi thấy rõ.

Dĩ nhiên, không ai trẻ con đến mức công khai chỉ trích hay lên án Claire vào lúc này.

Việc họ không gây rối là minh chứng cho sự trưởng thành.

Tuy nhiên, điều đó cũng không thể ngăn cản vết rạn âm thầm mở rộng giữa đôi bên.

(Mình đã đưa ra lựa chọn hợp lý để cứu lấy dân chúng. Nhưng hành động ấy lại bị xem như là nhượng bộ tà đạo. Vậy thì, quyền lực mình từng dựa vào để lãnh đạo đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi.)

Vị thế của Claire từ trước đến nay được bảo chứng nhờ vào một lý do duy nhất:

Cô là đại diện của Thánh nữ Nhật Ký Retrein.

Nếu cần thêm lý do thì chỉ có thể nói là vì chức danh thẩm vấn dị đoan khiến người ta e dè.

Nhưng giờ đây, uy tín đó cũng đang dần rơi rụng.

Lòng tin từ Retrein, mệnh lệnh từ trung ương, tất cả chỉ có giá trị khi được các Thánh Kỵ Binh ủng hộ.

Trong hoàn cảnh hiện tại, mọi thứ đều trở nên vô hiệu.

Bởi vì chỉ một việc thôi, việc cô thỏa hiệp với kẻ tà ác, cũng đủ để phủ bóng đen lên tất cả những gì cô gây dựng.

(Không, không cần biện minh nữa. Mình thật sự đã nhượng bộ tà đạo. Vì nếu không làm vậy, Nerim-sama đã có thể gặp nguy hiểm. Mình... mình đã nghĩ tới gương mặt của em ấy ngay khi tên đáng sợ đó đọc ra hàng loạt cái tên.)

Năng lực mà Thánh nữ Retrein sở hữu qua quyển Nhật Ký thật sự phi thường.

Miễn là chấp nhận hi sinh ký ức, cô ấy có thể tạo ra những phép màu vượt ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng Nerim, người sử dụng sức mạnh ấy, chỉ là một cô gái nhỏ đáng thương.

Không giống Claire, Nerim hoàn toàn không có khả năng chiến đấu.

Khi các Thánh Kỵ Binh và binh lính đều đang bận rộn, thì cô bé lại là mục tiêu dễ bị tổn thương nhất.

Claire là một thánh chức giả, đồng thời là một chiến binh.

Là người đại diện cho ý chí của thần, là người bảo vệ cho muôn dân.

Nhưng hơn thế nữa, cô còn là bạn của Retrein.

Dù Retrein có thể đã quên đi tình bạn đó, thì Claire sẽ không bao giờ quên.

Và cũng vì thế, cô không phải là loại người đủ tàn nhẫn để hi sinh người bạn thân yêu của mình.

Dù có phải hi sinh mọi thứ khác để đổi lấy điều đó.

Claire sẽ không bao giờ bỏ rơi Nerim.

(Thưa Thần Linh... con phải làm gì đây?)

Cô đã cầu nguyện hàng vạn lần.

Lời thánh đã thuộc làu đến mức không thể sai sót.

Những nghi lễ cô dâng lên nhiều không đếm xuể.

Nhưng hoàn cảnh của cả hai người họ chưa một lần được cải thiện.

"Thưa Thần Linh... vì sao Ngài không giúp chúng con...?"

Ngay khi câu nói không nên thốt ra ấy buông xuống, một tiếng cộc khẽ vang lên trong phòng.

Claire giật mình quay phắt lại.

Không lâu sau đó, cánh cửa phòng từ từ mở ra, và khuôn mặt bối rối quen thuộc của Nerim khẽ ló vào.

"Ờm... thưa Thẩm vấn quan Imleis..."

"Ô kìa, Nerim. Em thấy trong người thế nào rồi?"

Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, Claire lên tiếng.

Không biết nụ cười ấy có giấu được cảm xúc thật hay không.

Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Nếu Nerim vừa nãy đã nghe thấy điều gì, thì sao đây?

Giờ đây, cô chỉ biết cảm ơn phép màu khiến ký ức của Nerim dần mai một.

Vì rồi, bí mật này cũng sẽ trôi vào quên lãng trong tâm trí cô bé.

Dù vậy, cái cách Nerim nghiêng đầu ngơ ngác dường như cho thấy cô bé chẳng nghe được gì.

"...Ể? Em khỏe mà."

"Vậy à. Gần đây em có vẻ mệt mỏi quá mức, ta hơi lo thôi."

"Thật ạ?"

Claire mời cô bé ngồi, rồi quỳ một gối xuống để đưa ánh nhìn ngang bằng với cô.

Đôi mắt long lanh như thủy tinh trong suốt của Nerim nhìn thẳng vào Claire, khiến cô có cảm giác như tâm hồn mình bị hút vào đó.

Rồi thật chậm rãi, Claire mở lời.

"Năng lực của em... là món quà thiêng liêng từ Thần. Nó có thể chữa lành mọi người, khơi lại đức tin, và xua đuổi cái ác. Nhưng để làm được thế, nó cần ký ức của chính em."

Dù ký ức ấy có thể bị xóa bỏ ngay tức khắc...

"Ta không muốn em phải gánh thêm gánh nặng nào nữa..."

"Nhưng mà... cha em từng nói: nếu làm điều tốt, thì chắc chắn điều tốt sẽ đến với mình."

Đó là thánh kỵ binh cấp cao Verdel.

Trong tim Nerim, ký ức về cha luôn hiện diện mạnh mẽ.

Dù phải đánh đổi tất cả những ký ức khác, chỉ duy nhất ký ức về cha là thứ còn lại, và chính nó đã tạo nên con người cô hiện tại.

Mỗi lần nghe cô nói về cha, lòng Claire như bị bóp nghẹt.

Bởi vì... cha của cô bé...

"Ờm... bọn em còn hứa là sẽ sống cùng nhau nữa. Thế nên em phải cố gắng hết sức để sớm được sống cùng cha. Em cần làm thật nhiều điều tốt!"

Đó là một sự thật mà Claire đã cố tình né tránh.

Khi hỗ trợ người dân ở Amrita, cô đã tiến hành một cuộc điều tra.

Và trong cuộc điều tra đó, cô phát hiện ra một sự thật.

Nếu cố bám vào chữ "có lẽ", thì vẫn có thể nuôi chút hi vọng.

Nhưng trên thực tế, đó là một kết cục đầy tuyệt vọng.

Tức là...

"Nhưng mà đấy nhé~! Dù có cố đến mấy đi chăng nữa, thì rõ ràng chẳng thể nào thay đổi được kết quả đâu nha~!"

"Ngươi!"

Bất thình lình, một giọng nói vang lên từ góc phòng.

Claire lập tức bế lấy Nerim rồi tung người nhảy lùi lại bằng sức bật phi thường.

Không rõ hắn xuất hiện từ bao giờ, vẫn là nụ cười gian xảo, tay chống cằm như đang đánh giá món đồ chơi mới, đôi mắt không chút kiêng nể nhìn thẳng về phía họ.

"Nerim-sama, xin hãy lùi về sau. Vittorio, tà nhân của Ma Tộc. Ngươi định giở trò gì? Rõ ràng đôi bên đã thỏa thuận không can thiệp vào nhau. Giờ ngươi định phá bỏ lời thề ngay sao?"

"Ây dà, lần này chỉ là đến trò chuyện thôi! Không hề ảnh hưởng gì đến trò chơi mà chúng ta đang tiến hành cả!"

"Ngụy biện! Ngươi tưởng chỉ cần nói vài lời hoa mỹ là ta sẽ tin sao? Đại diện giáo hội ngươi, Phó Giáo Chủ đâu? Cô ấy nói sao về chuyện này?"

"Không, ta không nói gì với YonaYona-kun cả. Vì nếu nói ra thì thế nào cũng bị ăn đập cho xem…"

"Thế thì quá tốt. Cho phép ta được kiến nghị: cô ấy chính là người xứng đáng trở thành giáo chủ chính thức."

"Fufufun, bản thân ta cũng nghĩ vậy đó nha."

Xem ra cô gái đang giữ chức vụ giáo chủ tạm quyền là YonaYona hiện không có mặt tại đây.

Nếu lời hắn nói là thật thì lần này là hành động tự ý cá nhân, không thông qua cô bé.

Mà nghĩ đến tính cách ngay thẳng, chân thành của YonaYona, thì có lẽ quả thật là như vậy.

Điều đó cũng có nghĩa là… không ai kiềm chế gã đàn ông trước mặt cô lúc này.

Và đây chính là minh chứng cho việc tên phản diện nham hiểm ấy giờ đã được thả xích, hoàn toàn muốn làm gì thì làm.

"Vậy là… ngươi đang nói rằng muốn chiêm ngưỡng tháng kiếm kỹ của ta sao?"

Nói rồi, cô lướt mắt nhìn về phía xa, nơi đặt trang bị của mình.

Vì đang ở trong phòng riêng nên cô đã sơ suất để kiếm ở một góc.

Miệng thì nói sẽ rút kiếm, nghe thì khí thế lắm, nhưng thực tế, nếu hỏi liệu cô có đủ nhanh để rút được thanh kiếm đó trước gã đàn ông đang đứng ngay trước mặt hay không… thì cô không dám chắc.

Thế nhưng, Claire không thể lùi bước.

Cô đã thề sẽ bảo vệ cô gái nhỏ đang run rẩy sau lưng mình, dù có phải trả giá bằng bất kỳ điều gì.

Và rồi… như đã từng, hoặc như mọi khi.

"Không, không cần phải làm thế! Hôm nay ta chỉ đến để… đưa ra một đề nghị mà thôi!"

Lại là hắn.

Gã đàn ông trước mặt tiếp tục lựa chọn đối thoại.

Một lời đề nghị như cái bẫy xảo quyệt thường thấy.

Lời mời gọi đầy hiểm họa, thứ ngôn từ cấm kỵ có thể dẫn dắt con người đến bờ vực diệt vong.

"Đề nghị? Lại nữa sao? Rốt cuộc thì ngươi—"

Chưa kịp dứt lời, câu tiếp theo của hắn đã được thốt ra.

Và chính câu nói đó khiến cả Claire và Retrein, cô gái đang nép sau lưng cô, trợn tròn mắt sửng sốt.

"Thưa Thẩm vấn dị đoan Imleis. Cô có muốn đưa theo tiểu thư đáng thương ấy… và cùng gia nhập phe chúng ta không?"

Một lời mời không ai ngờ tới.

Và ngay khoảnh khắc đó, Claire liền nhìn Vittorio với ánh mắt giận dữ, như muốn đốt cháy kẻ dám thốt ra thứ lời lẽ báng bổ ấy ngay tại chỗ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận