Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 127: Vô Cấu (2)

1 Bình luận - Độ dài: 3,095 từ - Cập nhật:

Ánh sáng chính nghĩa tuôn trào không dứt, quét sạch lũ tà ác ra khỏi tầm với. 

Một mình một chiến tuyến, "đoàn quân thánh" ấy lấy sức mạnh tuyệt đối áp đảo những chiến binh của Mynoghra.

"Tất cả lùi lại!"

Caria, vốn đã sẵn sàng chiến đấu, ngay lập tức ra lệnh sơ tán cho các chức nghiệp không chuyên chiến.

Cô cũng đồng thời rút vũ khí, ánh mắt sắc lạnh như sẵn sàng cắt đứt sinh mạng kẻ địch trong tích tắc.

Ánh trăng giúp hai chị em nhà Elfur tăng cường sức mạnh, nên có lẽ biểu hiện đó đã khiến Nerim chú ý.

Cô quay sang nhìn họ, ánh mắt ngây thơ tuyệt đối, không chút hằn học hay sát khí.

"A! Hai chị là ai thế nhỉ? À à, nhớ rồi! Là người của giáo phái Ira đúng không! Là người xấu! Phải xử lý mới được!"

Mặt đất nổ tung.

Khi kịp nhận ra, Thánh nữ nhật ký Nerim đã ở ngay trước mặt.

Mang theo phúc lành của thần linh, cuốn nhật ký được vung lên như vũ khí.

Caria vội vã giơ vũ khí đỡ đòn, ánh mắt đảo nhanh rồi hét lên gọi chị gái.

"Chị ơi!"

Là chị em song sinh, nên chỉ với câu nói ngắn gọn, Mearia lập tức hiểu ý.

Cô lao lên, tung đòn vào Nerim, người vẫn đang tập trung vào Caria.

Nhưng...

"Á! Suýt nữa thì trúng! Nhưng mà chừng đó chưa đủ đâu!"

Dù trông có vẻ lúng túng, nhưng thực tế như thể cô đã lường trước tất cả.

Nerim né đòn một cách hoàn hảo, rồi lại lui ra, tiếp tục giở nhật ký ra đọc.

"Kỹ năng của mình không ăn thua... Có lẽ là vì đã quên hết mọi thứ rồi?"

"Chậc! Lẽ ra ngoan ngoãn quay về phe mình cho xong chuyện!"

Cả [Truyền nhiễm Thiểu Năng] của Mearia lẫn [Truyền nhiễm Dịch bệnh] của Caria đều không có hiệu lực với cô bé.

Nhiều khả năng là do thần lực quá áp đảo đã ngăn cản mọi ảnh hưởng xấu.

Dù hai chị em mang sức mạnh được cường hoá bởi ánh trăng, cũng không thể lay chuyển được cô gái kia.

Chừng đó thôi đã đủ hiểu:

Thánh nữ trước mắt họ đang ở một tầng cao hoàn toàn khác.

Và tình hình, chỉ càng lúc càng tồi tệ hơn.

"Thần linh ơi! Xin hãy cho con thêm sức mạnh! Thật nhiều vào! Để con có thể tiêu diệt hết những kẻ xấu!"

""Kyah――!""

Một phép màu nữa giáng xuống.

Hai chị em bị hất văng đi.

Thế giới rực sáng, bóng tối bị quét sạch như giữa ban ngày.

Chênh lệch chiến lực đã quá rõ ràng.

Không còn ánh trăng, sức mạnh của hai chị em cũng suy giảm.

Nếu không bị thương thì cũng không còn đủ sức giữ chân Nerim được nữa.

YonaYona, người còn lại trấn thủ nơi này để chỉ huy việc rút lui, run giọng thốt lên:

"C-cái gì mà kinh khủng vậy chứ... đây là sức mạnh thật sự của thánh nữ sao...?"

"Không không, hoàn toàn không phải đâu. Vốn dĩ sức mạnh của Thánh nữ Nhật ký là thứ giới hạn và cần đánh đổi. Cho dù có đạt được sức mạnh to lớn nhờ hiến dâng ký ức... thì mất toàn bộ ký ức đồng nghĩa với việc đánh mất cả bản thân. Đáng lý ra! Đáng lý ra thì cô ấy chỉ còn là một con búp bê rỗng ruột mang trong mình sức mạnh khủng khiếp mà thôi!"

Người cất lời, chẳng mảy may vội vã, là Vittorio, dù hắn chẳng có khả năng chiến đấu nhưng vẫn bình thản đưa ra phân tích, như thể đang thưởng thức một màn kịch.

Dù thế, lời hắn nói lại khiến YonaYona hiểu ra một điều:

"Là... nhật ký! Cô bé đang dựa vào cuốn đó để quyết định hành động!"

"Hẳn là hành vi đọc nhật ký đã ăn sâu như một thói quen. Cho nên dù ký ức mất hết, cô bé vẫn tiếp tục đọc. Mà chỉ cần đọc rồi, thì sẽ biết mình nên làm gì."

Quả đúng như lời hắn, Nerim lại mở nhật ký ra.

Tư thế hoàn toàn để lộ sơ hở, cứ như đang mời gọi đối phương ra tay.

Nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ, đó không phải là chiến thuật mà là bản năng.

Một cái bẫy tự nhiên chết người.

Luồng sáng vô tận bao bọc quanh cô, đẩy lùi mọi sát ý.

Tựa như thay thế cho ký ức về người cha đã bị hiến dâng...

"Vậy ra, sức mạnh có được từ việc hi sinh ký ức về cha mình lại lớn đến thế sao! Đẹp thật đấy, mong manh nữa! Những chuyện thế này, ta mê lắm cơ!"

Vittorio cười khanh khách.

Đến mức này thì hắn cũng chẳng làm gì được nữa ngoài gây rối bằng miệng.

Dĩ nhiên, năng lực của hắn giờ đây cũng vô dụng.

Lớp thần lực bao quanh thánh nữ sẽ không cho phép bất kỳ tác động nào tiếp cận.

Và rồi...

"Nè, chú kia! Ồn ào quá! Trong nhật ký có ghi là đừng để người xấu nói nhiều đó!"

Sau một nhịp, Nerim đột ngột xuất hiện trước mặt Vittorio.

Ngay tức thì, cô vung nhật ký với tốc độ mắt thường không theo kịp, nhắm thẳng đầu hắn mà giáng xuống.

"Guoooh! Né khẩn cấppppp!"

Hắn tránh được trong gang tấc.

Nhưng đòn tấn công đâu chỉ dừng lại ở đó.

Dù hụt một nhịp, Nerim lập tức điều chỉnh thế đứng rồi tiếp tục quật cuốn nhật ký vào phần bụng hắn.

Không thể tránh lần nữa.

Vittorio tưởng chừng đã tới số.

Ngay khoảnh khắc đó, Caria và Mearia như hai cánh chim ưng lao đến, dùng vũ khí chặn đòn thay cho hắn.

"Cảm tạ! Mọi người cứu ta một bàn thua trông thấy đấy!"

"Chậc! Lo mà làm gì đi chứ! Cái đầu lanh lẽo của anh gắn lên đó đâu phải để trang trí!"

"Nghĩ nhanh lên đi chú hề. Cứ thế này là cả bọn chết cả lũ đấy."

Lời thì đanh thép, nhưng nét mặt hai cô gái đã thoáng căng thẳng.

Chỉ với hai người hợp lực mà mới đỡ được một chiêu, nếu Nerim chuyển sang tấn công nghiêm túc, thế trận sẽ sụp đổ nhanh chóng.

"Ừmm... đúng là rắc rối thật nhỉ..."

Vittorio liếc nhìn Nerim.

Cô vẫn đang lơ đãng nhìn quanh đâu đó, rồi như sực nhớ ra điều gì lại lật nhật ký xem tiếp.

Chính nhờ những giây phút sơ hở đó mà phía Mynoghra mới còn giữ được thế thủ.

Cả hai chị em đều ngầm yêu cầu Vittorio phải đưa ra giải pháp ngay lúc này.

Nhưng liệu có cách nào thay đổi cục diện không?

Hay với hắn, chuyện này vẫn chưa phải bài toán hóc búa?

Kỳ vọng bỗng trào dâng.

Nhưng "anh hùng xúi giục" ấy chỉ im lặng, không động tĩnh.

"Nerim! Nerim! Làm ơn dừng lại đi! Xin em, đừng làm nữa!"

"Ừm... chị là ai vậy? Để mình coi thử đã..."

Người phá vỡ sự im lặng, chính là Claire,nữ thẩm vấn dị đoan.

Cô vẫn còn bàng hoàng trước mọi chuyện vừa diễn ra, vẫn chưa theo kịp dòng biến chuyển quá nhanh, quá mạnh.

Nhưng dẫu đang tuyệt vọng trước hình hài xa lạ của đứa bé mình thương yêu, cô vẫn không từ bỏ hy vọng.

Câu nói ấy có vẻ chạm đến Nerim, Thánh nữ Nhật ký khiến cô dừng lại lâu hơn thường lệ để đọc tiếp nhật ký.

“Aah! Ở đây viết là thẩm vấn quan Imleis đã từng chăm sóc cho mình! Là người lúc nào cũng để tâm đến mình! Là người đã dịu dàng với mình! Là người mà mình rất thích! Viết rõ ràng là phải cứu chị ấy! Bằng mọi giá, bằng mọi hy sinh, nhất định phải cứu cô ấy! Ừm… mà trang này thì ướt hết cả vì nước mắt rồi…”

Những cảm xúc không thể nói thành lời của một cô bé dịu dàng nay đã mất, được khắc ghi trong trang nhật ký ấy.

Liệu Nerim có đoán được mình rồi sẽ thành ra thế này?

Liệu cô bé có biết trước rằng chính mình sẽ tan biến?

Lời nguyện cầu tha thiết gửi về tương lai ấy, nay trở thành kim chỉ nam mang tên “hi vọng” cho một cô gái ngây thơ không còn gì trong trí nhớ.

—Ấy là nếu mọi chuyện êm xuôi.

“Nhưng… sao kỳ vậy ta? Chị đang bị nhuốm tà khí. Ơ… ghi là phải đánh bại kẻ xấu, mà cũng ghi là phải cứu thẩm vấn quan Imleis… Ừm? Mình phải làm sao đây…?”

Ngay lúc ấy, bi kịch bắt đầu ngóc đầu dậy.

Mệnh lệnh “cứu lấy Claire” được viết trong nhật ký đã va chạm trực diện với mệnh lệnh “tiêu diệt kẻ xấu” và rốt cuộc gây nên xung đột.

Một cô bé trắng tinh như trang giấy giờ bị đẩy vào tình thế phải tự phân định giữa hai chỉ dẫn đối lập.

Nerim lúng túng, cứ cầm cuốn nhật ký mà giở đi giở lại, mong tìm được đáp án.

“Vậy thì… chắc là phải xử hết mấy người khác trước, trừ thẩm vấn quan ra nhỉ?”

“Nerim! Nghe chị nói đi! Làm thế này thì cha em sẽ buồn lắm đấy!”

“Cha hả? Em có cha à!? Tuyệt ghê! Ở đâu vậy ta? Ơ… hửm? Không có ghi gì hết...”

Lúc ấy, Claire phạm một sai lầm chí mạng.

Trong nhật ký của Nerim, không có lấy một dòng nào viết về cha cô bé.

Vì quá sợ rằng những ký ức ấy sẽ rơi rớt mất nếu viết ra, Nerim đã cố giữ chặt chúng trong lòng, không dám ghi chép lại.

Đó là một nỗi cố chấp mong manh, nhưng lại vô cùng thật thà và nó đã khiến cô bé không thể nào nhớ đến người cha của mình nữa.

Dù có nhắc tới người cha bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vô ích.

Bởi với “Thánh nữ Nhật ký” bây giờ, người cha chưa từng tồn tại.

Trớ trêu thay, câu nói ấy lại y hệt với điều mà những thánh chức giả vô tâm đã thì thầm mỗi ngày bên tai cô, khi cố gắng loại bỏ tầm ảnh hưởng của Veldel ngay từ lúc Nerim mới được phong Thánh nữ…

“Không thể nào…”

“Chị lừa tôi! Chị là người xấu! Phải chết đi!”

Đòn công kích tàn nhẫn của Nerim lao thẳng tới khuôn mặt của Claire, đang đứng chết lặng trong tuyệt vọng.

“Nè! Ta nói rồi mà! Đừng có ba hoa!”

“Khụ…!”

Người cứu mạng Claire là Caria Elfur.

Có lẽ cô ấy đã lường trước một đòn tấn công sẽ tới, nên đã kịp thời lao ra chắn đòn.

Nhưng lần này cô không thể ngăn được cú đánh.

Thay vào đó, cô tung một cú đá mạnh vào bụng Claire, đẩy người kia bay ngược về phía sau.

Tuy cú đá có gây đau đớn, nhưng còn hơn là để khuôn mặt bị nát vụn vì đòn chí tử kia.

“Ơ? Tại sao chị lại đánh bạn mình? Thẩm vấn quan Imleis là người xấu mà đúng không?”

Caria không đáp, chỉ im lặng.

Còn Mearia thì từ phía sau tiếp tục tìm kẽ hở, nhưng rõ ràng vì thiếu đòn kết liễu nên không dám hành động quá mạnh.

Ở phía xa, Claire ôm bụng rên rỉ, cố gắng đứng dậy.

“Hửm...? À à! Mình hiểu rồi! Người xấu thì không thể thân thiết với nhau được đâu! Khiếp thật đấy!”

Một bước, Nerim tiến lên.

Caria vô thức lùi lại, rồi khẽ nghiến răng vì nhận ra bản thân đang sợ hãi.

Lại một bước nữa, Nerim tiếp tục tiến về phía trước.

“Ơ? Mình đang làm gì vậy ta? Mấy người là ai thế?”

Cô bé lại mất trí nhớ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Có thể là do một phép màu khác cô vừa thầm nguyện, hoặc là hệ thống thần tích đang gặp lỗi.

Dù là gì đi nữa, cái cách mà cô cứ tắt bật trí nhớ như đèn nhấp nháy khiến người ta không chỉ thấy kỳ quái mà còn xót xa.

“À đúng rồi. Trước tiên phải giúp người cái đã! Vì… trong nhật ký có viết là giúp người thì sẽ có chuyện tốt! Mà chuyện tốt là gì nhỉ? Ờ thôi, không sao. Viết là đúng thì đúng thôi!”

Hai chị em Elfur từ từ lùi lại, giữ khoảng cách với Nerim.

Lần mất trí nhớ vừa rồi đã vô tình cứu mạng họ.

Giờ đây, có vẻ Nerim đã chuyển sự chú ý sang chuyện khác.

Nếu tin lời cô bé, thì mục tiêu hiện giờ là “giúp đỡ người khác”.

Nhưng thực tế, bệnh dịch và những đau thương do giáo phái Ira gây ra ở đây đã hoàn toàn biến mất.

Tất cả đều là màn kịch có sắp xếp.

Bởi vậy nên cái gọi là “giúp đỡ” lúc này lại trở nên đầy mâu thuẫn.

“Thần linh ơi Thần linh!! Xin hãy ban cho con sức mạnh! Thêm nữa! Thêm nữa! Cho con sức mạnh để cứu người!”

Lại một lần nữa, hào quang cực mạnh tràn ngập không gian.

Với những kẻ bị coi là “tà ác”, ánh sáng ấy quá mức chói mắt.

Không chỉ về mặt ánh sáng, mà còn vì thứ sức mạnh thần thánh ẩn chứa bên trong có thể thiêu rụi tận gốc sự tồn tại của họ.

Chị em Elfur nhíu mày, vẫn không rời mắt khỏi Nerim và dõi theo từng diễn biến.

Lúc ấy, YonaYona thì thầm từ phía sau:

“Caria-san, Mearia-san, người theo đạo Ira trong thành phố đang giảm mạnh đó.”

Một tín hiệu báo nguy.

Với tư cách là giáo chủ tạm thời, YonaYona có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình biến chuyển của giáo chúng.

Khả năng đặc biệt của cô cho thấy, số tín đồ của giáo phái Ira tại nơi này đang biến mất với tốc độ chóng mặt.

“Là thần tích à… mạnh đến mức này sao. Dịch bệnh của em chẳng còn tác dụng nữa, chuyện này bắt đầu xấu rồi. Tính sao đây?”

Caria trầm giọng.

Không thể khẳng định chắc chắn, nhưng rất có khả năng giáo lý Ira đang bị xóa bỏ và thay thế bằng giáo lý chính thống.

Caria đã tận mắt chứng kiến cảnh Vittorio dùng năng lực để cải hóa lòng tin, và cô biết chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng cũng thật khó chấp nhận khi đó lại là tổn thất nghiêm trọng cho phía Mynoghra.

“Kusukusu. Có vẻ chuyện này quá sức chúng ta rồi. Nếu không mau làm gì đó, sẽ có người chết đấy, Vittorio. Và đó sẽ là lỗi của anh. Vua mà biết thì chắc sẽ thất vọng lắm.”

Mearia lại giục một lần nữa.

Một lời cảnh báo rằng:

Đến lúc hắn phải ra tay rồi đấy.

Cô cố tình nhắc tới vua chính là Takuto như để nhấn mạnh rằng không thể tiếp tục đứng nhìn nữa.

Ai cũng biết Vittorio tôn sùng Ira Takuto đến mức nào.

Mearia thừa hiểu, một khi đã lôi tên vua ra thì Vittorio khó lòng mà cứ ung dung như mọi khi được nữa.

Dù vậy, cô cũng cẩn trọng không đẩy vấn đề đi quá xa, bởi làm vậy dễ bị phản công.

Nhưng lần này thì hiệu quả.

“Ừ thì, chắc cũng đến lúc rồi ha. Ta thật không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức này. Nếu có thể thì bây giờ ta cũng muốn rút lui cho rồi…”

Vittorio khẽ liếc mắt nhìn về phía Nerim.

Và không rõ là may mắn hay xui xẻo, đúng lúc ấy, cô bé đang ngơ ngác đứng đó, gương mặt như hỏi “Chuyện gì đang xảy ra thế?”.

“Ơ? Mấy người là ai vậy?”

Ánh mắt cô bé đã chuyển hướng về phía bọn họ.

Có lẽ ký ức lại vừa bay biến.

Mục tiêu “cứu lấy mọi người” mà cô ôm ấp trước đó cũng không còn trong đầu.

Nếu vậy thì hành động tiếp theo chắc chắn sẽ là:

Xử lý người trước mắt.

…Phập.

Cuốn nhật ký được gập lại.

“Ừm, mấy người là kẻ xấu phải không? Vậy thì phải đánh bại thôi!”

“Để ta chặn hậu vậy.”

Vittorio lên tiếng bằng một chất giọng trĩu nặng áp lực.

………

……

Tất cả mọi người đều đã rút lui.

Chỉ còn lại hai cái bóng lặng lẽ trong khuôn viên đổ nát của giáo hội Ira.

Dưới cột sáng khổng lồ, một ác ma đang dần đi đến hồi kết.

“Gufuuh…!”

Vittorio toàn thân đầy thương tích, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.

Tay chân đều gãy nát, thân thể rách nát, máu me đầy mình.

Nhưng chỉ riêng đôi mắt đen thẳm vẫn rực sáng trong hốc mắt cháy bỏng như than hồng.

Và nụ cười khó ưa của hắn chính là niềm kiêu hãnh cuối cùng lại càng thêm méo mó, càng lúc càng đậm nét.

“Phù… Mệt thật đấy. Tên này chạy giỏi kinh khủng luôn. Làm mình hết hồn. Nhưng đến đây là hết rồi!”

Cô gái giơ cuốn nhật ký, bảo vật quan trọng nhất của mình bằng cả hai tay.

Vittorio mở to mắt, như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào tận tâm khảm, rồi dốc toàn bộ hơi thở cuối cùng gào lên.

“Ôi chủ nhân của ta, Ira Takuto vĩ đại…! Thần đã làm đúng như lời Ngài căn dặn…! Thần… xin được chết tại đây…! Ôi đấng thần linh vĩ đại, Chúa tể của――”

“Vĩnh biệt.”

Một âm thanh nặng trịch vang lên.

Chỉ có thế.

Mọi thứ chấm dứt.

Còn lại là tĩnh mịch, một khoảng không đáng sợ bao trùm lấy tất cả.

Một lúc sau, cô gái đưa mắt ngơ ngác nhìn quanh như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Rồi như bị điều gì đó thu hút, cô lại cúi xuống xem cuốn nhật ký đẫm máu trong tay, nét mặt đầy tò mò.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ôi đức ngài! Tại sao cơ chứ
Xem thêm