Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 116: Chiến lược
0 Bình luận - Độ dài: 5,870 từ - Cập nhật:
Thành phố thương mại Seldoche, nằm về phía nam Amrita, thủ phủ cũ của miền Nam của Qualia đồng thời cũng là thủ đô hiện tại của Thần quang quốc Renea, tọa lạc ở gần ranh giới quốc gia, ngay sát với Hắc Đại Lục.
Hắc Đại Lục là mảnh đất khắc nghiệt đến mức đòi hỏi cư dân nơi đây phải chịu đựng đủ mọi gian truân.
Giữa chốn tận cùng ấy, hai thế lực đang trỗi dậy mạnh mẽ:
Quốc gia đa chủng tộc Fawncaven và Quốc gia hắc ám Mynoghra.
Cả hai quốc gia này đều đang phát triển thần tốc nhờ vào vô số kỹ thuật và vật phẩm được ban tặng bởi Phá Diệt Vương, Ira Takuto.
Seldoche nằm giáp ranh với cả hai nên không thể nào không bị cuốn vào vòng xoáy ảnh hưởng của họ.
Hơn nữa, hiện tại toàn miền Nam đang rơi vào tình trạng tê liệt vì xung đột trực tiếp với Phá Diệt Vương.
Nếu là thủ phủ nơi Thánh nữ của Nhật Ký đóng quân thì còn đỡ, nhưng với một thành phố ngoại biên như Seldoche dù có quy mô tương đối thì hoàn toàn bị bỏ mặc, chẳng ai ngó ngàng gì tới.
Tình yêu của thần có thể là vô hạn.
Nhưng số phận mà con người cứu được thì lại có giới hạn.
Một quyết định cay đắng, nhưng không thể khác hơn.
Và tất nhiên, Vittorio, Anh hùng Xúi giụcnsẽ chẳng đời nào để mặc tình cảnh như thế mà không can thiệp…
………
……
…
Giáo hội của Giáo khu I tại Serdoch, Điểm trị liệu khẩn cấp tạm thời
“Khụ… khụ… uu… vẫn không khá hơn gì cả…”
“Xin lỗi… ai đó cho tôi xin ít nước với…”
Khắp giáo hội là tiếng rên rỉ của những người bệnh đang vật lộn trong đau đớn.
Căn bệnh lạ, được tạo ra trong một đêm trăng tròn bởi Caria, em gái trong cặp song sinh Elfur, những cô gái trở thành anh hùng sau bi kịch đã lan rộng tới cả vùng đất này.
Bệnh này thực chất giống như một loại cúm hơi nặng.
Nó có thời gian ủ bệnh, lây qua không khí, và nếu để tự khỏi thì người bệnh sẽ phải chịu đựng trong thời gian rất dài.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng người khỏe mạnh, nhưng…
Chính vì thế, căn bệnh lại càng nguy hiểm hơn.
Tốc độ lây lan cực nhanh thông qua việc giao thương nhộn nhịp đã khiến nó bùng phát khắp toàn miền Nam chỉ trong chớp mắt.
Nói cách khác là một đại dịch.
Không hề bất ngờ khi cảnh tượng tương tự đang diễn ra tại hầu hết các thành phố và làng mạc trong khu vực.
“Các vị ơiii! Mọi người sẽ sớm khỏe lại thôi nhaaaa!”
Giáo hội thuộc Giáo khu I cũng không nằm ngoài tình cảnh đó.
Vốn được xây dựng để phục vụ lễ nghi tôn giáo nhưng cũng đóng vai trò là trung tâm điều phối và nơi trú ẩn trong tình huống khẩn cấp, giáo hội giờ đây chẳng khác gì một chiến trường.
Người thì ngồi trên ghế, người ngồi bệt dưới sàn, thở dốc chờ được chữa trị.
Những ca nặng thì được đặt nằm trên những tấm đệm trải sẵn trên sàn, dù chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẻ mặt ai cũng đầy mệt mỏi, nhăn nhó.
Những người trông bệnh chạy tới chạy lui không ngơi nghỉ.
Từ già đến trẻ, giàu nghèo, ai cũng cầu mong được chữa trị.
Sức chứa đã đến giới hạn.
Không còn một chỗ trống để đặt chân.
Vì không có phương pháp chữa trị tận gốc, chỉ còn cách làm dịu triệu chứng nên người thì cứ vào mà chẳng ai ra được mấy.
Nói đúng hơn thì… giới hạn đã bị vượt qua từ lâu.
Giữa lúc ấy, một bệnh nhân khác được đưa vào.
Có lẽ là một Thánh Kỵ Binh?
Một ông lão với bệnh trạng nghiêm trọng được một thanh niên mặc giáp kỵ binh đặc trưng cõng đến.
Có vẻ như do tuổi cao nên ông cụ bị biến chứng thành viêm phổi, khiến sức khỏe giảm sút nghiêm trọng.
Ngay cả người không chuyên cũng có thể nhìn ra, tình trạng ông ấy rất nguy kịch.
“Thưa Giáo Chủ! Giáo Chủ có ở đây không ạ!? Có ca cấp cứu! Khẩn cấp lắm luôn đó ạ!!!”
Người vừa gào lên là một thanh niên đã chăm chỉ chạy quanh chữa bệnh từ nãy giờ.
Thấy ông cụ được đỡ ngồi xuống ghế, cậu ta lập tức lao đến, hét toáng lên như chuông vỡ.
Tiếng hét chân thành, rõ ràng xuất phát từ sự lo lắng và hoang mang tột độ trước tình cảnh quá tải này.
Giáo Chủ là ai?
Không rõ.
Nhưng nếu một người tận tâm như cậu ta phải la to như vậy thì hẳn là nhân vật rất quan trọng.
“Cấp cứu! Cấp cứu! Giáo Chủ ơiiii! Giáo Chủ tạm quyền của Giáo phái Iraaaa ơi!!”
Giọng the thé chói tai vang vọng khắp giáo đường…
Và kẻ la lên không ai khác chính là…
Vittorio, Anh hùng Xúi giục.
“Ồn ào quá… Tôi đang ở ngay trước mặt anh đây. Mắt anh để trưng à?”
Tiếng chửi rủa nhè nhẹ cùng cái lườm sắc lẹm ấy phát ra từ một cô gái tên là YonaYona, Giáo Chủ tạm quyền của Giáo phái Ira.
Cô ta vốn đã đứng cạnh Vittorio từ nãy đến giờ, cũng đã nhìn thấy và hiểu rõ tình trạng của ông cụ kia.
Còn Vittorio, dĩ nhiên cũng thừa biết cô có mặt.
Cả hai còn chạm mắt nhau mấy lần là đằng khác.
“Ồồ! Giáo Chủ YonaYona-sama đây rồi saoooo!”
Thế mà hắn vẫn diễn cái màn ‘ồ ngạc nhiên chưa’ như thể vừa tìm thấy người yêu thất lạc.
Diễn xuất giả trân đến mức không chịu nổi.
YonaYona tặc lưỡi lớn hơn nữa.
Nhìn mặt là biết cô đang nghĩ:
“Bận chết đi được mà cũng bày trò!”
Ông lão bệnh nhân, chứng kiến thái độ gắt gỏng ấy, bắt đầu run rẩy co rúm người lại.
“Khụ, khụ… tôi… tôi xin lỗi… cái thân già vô dụng này lại gây phiền hà…”
“Đừng bận tâm. Người đang bực là thằng hề đang nhảy múa kia kìa. Còn ông, mệt quá rồi đúng không? Nằm xuống đi…”
Cách nói có phần cộc lốc, nhưng giọng điệu thì lại dịu dàng.
Từng hành động của YonaYona đều toát lên sự quan tâm và lòng nhân ái, cho thấy cô là người thế nào chỉ qua một ánh nhìn.
Khi hơi thở dồn dập của ông cụ đã dịu lại, cô lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh.
Giáo đường chật cứng.
Không thể tiếp nhận thêm người nữa.
Và cũng đã đến lúc… phải bắt đầu chuyện đó.
Cô khẽ thở dài, chuẩn bị tinh thần thì…
“Được rồi cả nhà ơiii! TẬP TRUNG LẠI NÀOOOOO!!! Bây giờ, Giáo Chủ Tạm Quyền YonaYona-kun của chúng ta sẽ giải thoát các bạn khỏi nỗi đau này đấyyyyy!”
Không khí vừa tĩnh lại đã bị đập tan bởi tiếng hét như sấm nổ của Vittorio.
Dưới sức mạnh ngôn từ và âm lượng vượt mức cho phép của hắn, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía YonaYona.
Cô rất ghét khoảnh khắc này.
Vốn chỉ là một cô gái quê bình thường, chưa từng quen với việc bị chú ý, lại càng không muốn bị tâng bốc như một vị thánh.
“Thế nào hả? Ai cũng đang trông chờ YonaYona-kun lắm đó nhaa! Nào nào nàooo?”
Chẳng cần phải nghi ngờ gì, đây rõ ràng là chiêu trò cố tình gây khó dễ của Vittorio.
Hắn nhếch mép cười nham hiểm, thích thú nhìn cô lúng túng.
YonaYona lườm hắn cháy mặt rồi mạnh bạo dẫm lên mũi chân hắn.
Sau đó, cô hắng giọng, hít sâu để trấn tĩnh, rồi tuyên xưng bằng chất giọng kiên quyết:
“H-hỡi Vị Thần Vĩ Đại, Ira Takuto! Xin hãy ban cho những linh hồn đáng thương này… sự chữa lành từ bàn tay của Người!”
YonaYona ngửa mặt lên trời, dang rộng hai tay, cất tiếng gọi lớn.
Dù vẫn còn chút vụng về, nhưng lời cầu nguyện chất chứa khẩn thiết ấy lại có một sự thành thật lay động lòng người, khiến tất cả đều dõi theo cô.
Chuyện gì sắp xảy ra đây?
Không ai trong những con người đang vật vã vì bệnh tật nhận ra, ngay khoảnh khắc ấy, cùng lúc với lời hô vang, YonaYona đã thì thầm một câu rất khẽ, gần như không thể nghe thấy.
“――Bây giờ. Nhờ em đấy.”
“Đã rõ…”, một giọng đáp nhỏ vang lên.
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Chẳng khác gì ánh hào quang của thần xua tan tà khí, cơn đau đớn đè nén mọi người bỗng chốc tiêu tan.
Căn bệnh từng hành hạ họ đến thở không ra hơi, từng đeo bám họ dai dẳng như vũng bùn lầy, cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại.
Như thể bệnh tật mang một ý chí riêng, nghe theo mệnh lệnh của thần rồi cúi đầu rút lui vậy.
“Không… không còn đau nữa! Đây là… chuyện gì vậy?”
“Ôi trời ơi! Đau họng biến mất như chưa từng có! Đúng là phép màu!”
Tiếng reo vui vang lên khắp nơi, xen lẫn những câu thì thầm bối rối.
Người đàn ông già nua khi nãy còn run rẩy giữa lằn ranh sinh tử, giờ mặt mày hồng hào trở lại, hô hấp cũng đã dễ dàng hơn nhiều.
Không chỉ thứ bệnh lạ không rõ nguồn gốc biến mất, ngay cả chứng viêm phổi do tuổi già gây nên cũng như tan vào hư vô.
Trước sự hồi phục khó tin của bản thân, ông lão chỉ còn biết mở to mắt nhìn xung quanh, ngỡ ngàng như trong mơ.
Đám đông thì vẫn chưa theo kịp sự thật này, chỉ lặng thinh mà ngây người.
Trong bầu không khí ấy,YonaYona hiếm hoi cất cao giọng giải thích:
“À… Vị thần vĩ đại của chúng ta, Ira Takuto, đã ban cho mọi người một phép màu. Tôi, ý tôi là, bản thân tôi không làm gì cả. Tôi chỉ là người truyền lời khẩn cầu của mọi người đến với thần thôi. Xin hãy gửi lời cảm tạ đến đấng vĩ đại. Xin hãy dâng lời nguyện cầu đến đấng duy nhất của chúng ta: Ira Takuto.”
Dĩ nhiên, Ira Takuto ở thời điểm đó chẳng làm gì cả.
Đấng thần nói trên, hiện đang chôn mình trong núi sổ sách giấy tờ, lo xử lý mớ hậu quả do chính tay Vittorio gây ra, đồng thời còn phải chuẩn bị cho chiến dịch tiếp theo.
Vậy nên phép màu “trục xuất dịch bệnh” diễn ra tại đây… là nhờ một người khác.
“Ổn rồi đó. Vụ lần này cũng trót lọt.”
“Tốt lắm rồi.”
Kẻ đó chính là nữ phù thủy hối hận, một nửa còn lại của cặp chị em Elfur, Caria Elfur.
“Trời đất ơi! Đây đúng là phép màu sao?”
“Thần đã giáng phép màu xuống! Ôi, tuyệt vời làm sao!”
“Ira Takuto vĩ đại… lòng nhân từ của ngài thật bao la vô tận…”
Khắp nơi, những tiếng hân hoan vỡ òa.
Khi nỗi đau từng đè nén họ tan biến chỉ trong chớp mắt, sức sống bị kìm nén bấy lâu cũng bùng nổ mãnh liệt.
Niềm vui, sự an tâm, sự phấn khích… tất cả cảm xúc như cuốn theo cơn sóng reo hò.
Trên thực tế, việc chữa khỏi một căn bệnh nhẹ không phải chuyện quá khó.
Chỉ cần vài loại thảo dược bổ dưỡng, hay những thuật sư hay thánh chức giả đã qua đào tạo đều có thể làm được.
Tuy nhiên, nếu là ở quy mô này, và trong một khoảnh khắc… thì độ khó của việc ấy sẽ tăng vọt đến mức phi lý.
Phải là phép màu của thần mới có thể giải thích nổi hiện tượng ấy.
Vì vậy, dân chúng mới tin tưởng, mới cuồng nhiệt như thế.
Và thế là đức tin của họ, cảm động của họ, tất cả đổ dồn về một nơi—
Ira Takuto, vị thần mới trong tâm khảm họ.
“À vâng, vị thần của chúng ta cũng đang rất vui mừng vì mọi người đã khỏe mạnh trở lại. Xin đừng quên danh hiệu vĩ đại ấy. Ira Takuto, người cai trị Mynoghra, hoàn hảo và không chút tì vết, là đấng tuyệt đối mà chúng ta nên dâng trọn lòng tin tưởng… phải rồi.”
Caria Elfur là kẻ điều khiển dịch bệnh.
Nếu là lời nguyền dịch bệnh do chính cô gieo rắc, thì việc thu hồi nó với cô chẳng khác gì chuyện ăn sáng.
Kế hoạch xóa sạch cơn bệnh đúng thời điểm để dựng nên một “phép màu” không có gì khó cả.
Kẻ gieo rắc dịch bệnh giờ lại là người chữa khỏi, được người ta cảm tạ như thánh nhân.
Thật là một vở bi hài kịch kỳ quặc.
Thế nhưng, có những lúc sự ngu ngơ lại mang đến hạnh phúc.
Nhất là đối với những người dân lương thiện và yếu đuối, dễ bị cuốn trôi như chiếc lá giữa cơn bão của những thế lực to lớn…
Từ vị trí của YonaYona, mọi người bắt đầu tự động quỳ gối cầu nguyện.
Tất cả lời cầu ấy, như một dòng chảy lớn, đổ dồn về phía Ira Takuto.
“Đây chính là phép màuuuuuuuuu! Một phép màu đích thực đó mấy người ơi!! Chính mắt ta đã chứng kiến tận tường khoảnh khắc ấyyyyyyy!!! Quý vị! Mọi người có thấy không!? Đây là phép màu thật sự đóóóó!!”
Vittorio lại gào lên một cách khoa trương, không quên châm lửa cho đám đông.
Dù là nhiệt huyết thực sự hay do khả năng đặc biệt của hắn, thì có một điều chắc chắn:
Người dân ở Seldoche đang hoàn toàn chìm trong cơn cuồng tín.
“““Ồn ào quá…”””
Chỉ có ba cô gái nhỏ là vẫn tỏ ra khó chịu thấy rõ.
Và dĩ nhiên, không đời nào Vittorio lại tỏ ra chút cảm thông hay nhượng bộ nào với họ.
“Thế thì! Từ nay mọi người sẽ cùng nhau tiếp tục cầu nguyện cho vị thần vĩ đại của chúng ta là Ira Takuto, đúng không nèè?”
“““Dạ có ạ!!”””
Đây chính là khung cảnh lặp lại mỗi sáng, trưa, chiều, tối trong thành phố này.
Từ khắp nơi người ta bị gom lại, chứng kiến cái gọi là “phép màu”, rồi trong cơn hưng phấn ấy mà bị dẫn dắt vào giáo lý.
Ngay lúc này, các tín đồ của giáo phái Ira, những người vừa lo chăm sóc bệnh nhân, cũng đang phát các bản “thánh thư” ca ngợi thần Ira Takuto.
Giáo phái Ira đã cắm rễ sâu trong lòng thành phố này.
Chỉ cần đẩy nhẹ thêm một chút, người dân Seldoche sẽ chính miệng xin được quy thuận về quốc giáo Mynoghra.
Thực tế, chuyện này đã được thương lượng, và phía Mynoghra đã phái thêm quan lại đến.
Tuy vậy, có một điều khó hiểu.
Hầu hết dân cư nơi đây đều là tín đồ trung thành của giáo hội cũ.
Liệu họ có dễ dàng đổi niềm tin như vậy sao?
Chưa kể, phần lớn tín đồ của Ira hiện giờ đều đến từ Dragontan, thú nhân chiếm số đông.
Ngay cả đại diện hiện tại là YonaYona cũng là thú nhân, một chủng tộc bị xem là “man rợ” ở vùng Đại Lục chính thống.
Thế nhưng họ lại được chấp nhận một cách quá đỗi tự nhiên, điều này chẳng phải kỳ lạ lắm sao?
Nhưng tất cả những điều đó… đều đã có lời giải.
Vittorio đâu phải loại người bỏ qua những chi tiết gây lo ngại.
Còn Ira Takuto, chắc chắn chẳng đời nào quên chuẩn bị kỹ càng.
Giữa cơn cuồng loạn ấy, có một Thánh Kỵ Binh đang ngơ ngác nhìn quanh với vẻ khó chịu.
Là người của Thánh Giáo chính thống, và cũng là một trong số ít may mắn thoát nạn vì không có mặt tại Amrita lúc thủ đô sụp đổ.
“Hmm? Thánh Kỵ Binh-dono, trông có vẻ không ổn nhỉ? Ngài thấy trong người thế nào? Có gì không khỏe chăng?”
“À, không… tôi ổn. Nhưng… hình như tôi quên mất điều gì đó… Tôi… tôi đã từng cầu nguyện với vị thần nào nhỉ…”
Chính người đã đưa ông lão tới đây, lúc này lại nhìn quang cảnh xung quanh với ánh mắt đờ đẫn, như thể hồn phách đã bị hút sạch.
Im lặng trong một nơi cuồng nhiệt như thế lại khiến người ta càng dễ bị chú ý.
Thế nên việc Vittorio nhanh chóng bắt chuyện là điều không có gì lạ.
Nhưng bản thân người được hỏi, thậm chí còn không hiểu nổi câu mình vừa nghe.
Chỉ biết nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang như kẻ vừa đánh mất điều gì rất quan trọng.
「Hmmmm~? Lạ ghê ha? Đáng lẽ tụi dân ở cái thành phố này đã được “quên sạch mấy chuyện dư thừa” hết rồi mà ta…? Vậy thì, ta sẽ phải thi triển giáo dục siêu cấp đặc biệt thôi! Nhờ cô đó nhéééé!」
「Rồi rồi, biết rồi mà…」
Vittorio vừa xoay vài vòng như đang đóng nhạc kịch, vừa chỉ tay cái rụp về một hướng.
Người ở đầu ngón tay ấy, chính là một nửa của cặp song sinh, Mearia Elfur.
Với gương mặt uể oải và thái độ chán chường, cô đưa tay lên trước mặt vị Thánh Kỵ Binh đang trông vô cùng hoang mang.
「Quên hết sạch nhaaa~」
「—Ơ? Ủa? Tôi… tôi là ai…?」
Chẳng hiểu sao, chỉ một khoảnh khắc sau, ánh mắt của người đàn ông thay đổi hoàn toàn.
Cái vẻ bồn chồn lo lắng khi nãy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt thảnh thơi, nhẹ nhõm, như thể những vướng bận trong lòng chưa từng tồn tại.
Một biểu cảm kỳ lạ khó tả.
「Hừmm~ cậu ta là Thánh Kỵ Binh cấp trung à… Xem ra kháng theo cấp độ rồi. Lúc cậu ấy mới đến thành phố này, ta nhớ đã bảo đảm mấy người Thánh Kỵ Binh đều được tẩy não kỹ càng rồi mà nhỉ? Kiểm tra thiếu sót rồi~ Ể này nhóc con? Cô làm việc cẩu thả quá đó nhaa?」
「Câm mồm đi!」
「Ố kìa!? Nổi loạn à!?」
Mearia lè lưỡi ra trêu ngươi, khiến Vittorio phản ứng lố lăng như vừa bị đâm thủng tim vậy.
Cứ làm như bị đối xử thiếu hợp tác là chuyện đau khổ lắm không bằng.
Dĩ nhiên, hình ảnh như vậy khiến người ta dễ dàng nhận ra địa vị thật sự của Vittorio ở Mynoghra.
Nhất là với hai chị em nhà Elfur, thái độ của họ đối với hắn từ lâu đã chẳng còn tí kính trọng nào nữa, chửi thẳng mặt hay chống đối cũng là chuyện cơm bữa.
「Xin hỏi… có chuyện gì sao?」
Người Thánh Kỵ Binh vừa rồi, giờ thì đã quên béng cả nội dung cuộc trò chuyện ban nãy, cùng với cả lòng tin cũ của mình.
Thứ còn sót lại chỉ là bản năng phục vụ dân chúng, thân thể cường tráng được rèn luyện bằng máu và mồ hôi và một đức tin mãnh liệt không biết đặt vào đâu.
――À không, giờ thì chỗ đặt đức tin cũng đã được chuẩn bị sẵn rồi.
「À không sao không sao, Thánh Kỵ Binh-dono! Mà… gọi ngài là Thánh Kỵ Binh giờ thì hơi sai rồi ha? Chúng ta nên gọi là Kỵ Binh của giáo phái Ira đi, nghe oách hơn nhiều đó nha~」
Chỉ với một câu nói, ánh mắt của người đàn ông sáng rực lên.
Đó là tia lửa của đức tin bùng cháy trở lại.
Dù cho thứ đức tin này chẳng còn giống với niềm tin khi xưa chút nào nhưng đối với một người không còn nhớ gì nữa thì cũng chẳng sao.
Giờ đây anh ta thậm chí còn không hiểu nổi vì sao mình từng được gọi là Thánh Kỵ Binh.
…Mà cũng không cần hiểu.
「Kỵ Binh của giáo phái Ira! Đó là một danh hiệu cao quý! Tôi xin hết lòng phụng sự, dốc sức vì vinh quang của vị thần vĩ đại!」
「Goooood job!」
Và thế là, một cách gần như vô hình với nhận thức con người, người đàn ông ấy đã đổi phe.
Kẻ lạc lối rất dễ bị dẫn dụ.
Xóa bỏ tín ngưỡng cũ, khiến họ trở nên lạc lõng, rồi kéo họ về phe mình, đó là chuyện dễ như bỡn.
Kỵ Binh của giáo phái Ira là một chức vụ đặc biệt yêu cầu cả chiến lực, kiến thức lẫn đạo đức.
Một con người toàn diện như vậy không dễ tìm chút nào.
Vậy là thế lực bóng tối lại thu nhận thêm được một con tốt đắc lực mà chẳng cần tốn mấy công sức.
Đây chính là kế hoạch được Ira Takuto, Phá Diệt Vương, sắp đặt, và được Vittorio hiện thực hóa.
Gây hỗn loạn toàn khu vực phía nam bằng dịch bệnh của Caria, chui sâu vào lòng đối phương.
Rồi dùng năng lực “xóa trí nhớ” của Mearia để bòn rút tín ngưỡng vào thánh thần, sau đó thản nhiên đặt Ira Takuto vào chỗ trống vừa để lại.
Amrita, thủ phủ của miền Nam, đã mất chức năng hành chính cả với tư cách thủ đô lẫn trung tâm khu vực, từ sau sự kiện Ira Takuto xuất hiện.
Giờ họ không còn kiểm soát được thông tin hay ảnh hưởng gì đến các vùng lân cận.
Mà cũng dễ hiểu thôi vì chính Amrita là tâm chấn của dịch bệnh và làn sóng quên lãng mang danh lời nguyền của Phá Diệt Vương.
Phái quân do Thánh Nữ Nhật Ký chỉ huy, chưa từng gặp tình huống hỗn loạn quy mô này, cũng chỉ có thể đối phó theo kiểu chữa cháy.
Màn kịch tráo trở trắng trợn này thật chẳng còn gì để nói.
Từ những ngôi làng nhỏ đến các thị trấn đã rơi vào tay Mynoghra, đâu đâu cũng thấy người dân dâng lời cảm tạ, chắp tay thành tín nguyện cầu giáo phái Ira.
Còn ở đây, thành phố thương mại Seldoche, chính là khâu cuối cùng, bước chốt hạ.
Lãnh thổ, dân số, sản xuất, quân sự, tín ngưỡng…
Kế hoạch này sẽ giúp họ chiếm trọn tất cả.
「Uhm uhm~ đúng là quốc gia này có nhiều nhân tài ghê! Tha hồ chọn lựa, muốn làm gì cũng được! Cảm xúc của ta đang lên cao tột đỉnh luôn đó nhaaaa~」
Vittorio cứ thế luyên thuyên khiến ba chị em càng lúc càng khó chịu.
Nhưng kế hoạch thì vẫn đang tiến hành suôn sẻ.
YonaYona thầm nghĩ nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, Seldoche sẽ hoàn toàn thuộc về Mynoghra.
Cô cũng thấy bản thân có phần tham vọng hơn, muốn thừa thắng xông lên chiếm cả miền Nam.
Nhưng nếu mà cứ vội vàng hành động như vậy thì cô đã chẳng được giao phó kế hoạch ngay từ đầu.
Được giao nhiệm vụ này nghĩa là cô đã đủ năng lực để gánh vác nó.
Lúc YonaYona đang âm thầm rà soát lại toàn cục để đảm bảo không xảy ra sai sót khi tên giáo chủ giả kia đang bận làm màu, một tín đồ chuyên phụ trách công việc thống kê tiến lại gần báo cáo:
「Giáo tổ YonaYona. Nhờ phép màu lần này, tỷ lệ cải đạo của thành phố đã đạt khoảng 70%. Chỉ cần vài phép màu nữa, phần còn lại có thể hoàn tất bằng cách giảng đạo từng hộ gia đình.」
「Hiểu rồi. Số người tin vào thần càng tăng thì thần càng vui. Tôi không muốn lần tới gặp ngài lại phải mang về một cái báo cáo chán ngắt đâu. Mọi người cùng cố lên nhé.」
「Ta cũng cố nữa! Cố gắng hết sức luôn đó nhaaa!」
「「……Tsk」」
Cô cùng các tín đồ tiếp tục rà soát lại tình hình.
Dân số đông khiến quá trình cải đạo ở thành phố này hơi tốn công, nhưng chỉ cần ở lại thêm vài ngày và thi triển thêm vài “phép màu”, kết quả cuối cùng đã quá rõ ràng.
Tại Đại Chú Giới, căn cứ chính của Mynoghra, công cuộc chuẩn bị đang được tiến hành gấp rút:
Từ nhân lực cần thiết để cai quản các khu vực vừa chiếm được, đến việc cung cấp giống Cây Thịt Người để gieo trồng.
Đúng như câu nói:
“Tấn công là phòng thủ tốt nhất.”
Kế hoạch lần này vừa làm suy yếu quốc lực địch, vừa củng cố sức mạnh cho ta, một mũi tên trúng hai đích.
Những điều đó YonaYona hiểu rõ.
Thậm chí cô cũng đã quen dần với cách suy nghĩ và phong cách của Vittorio.
Thế nhưng, vẫn có những điều cô không thể nào hiểu nổi.
「Nè đồ giáo chủ khùng, tại sao lại là tôi làm mấy trò này vậy? Thiệt tình, cứ như đang diễn hài nhảm ấy, tôi phát ngấy rồi đó… Anh mà làm thì đâu phải xoắn quẩy thế này?」
Cô buột miệng hỏi thẳng điều băn khoăn từ lâu.
Vì cớ gì cô lại là người đảm nhận vai trò đó?
Nếu xét về hiệu quả, Vittorio tự ra mặt thì mọi việc có phải gọn gàng hơn không?
Tất nhiên, mong đợi một câu trả lời đàng hoàng từ hắn thì đúng là viển vông.
「Ta làm trực tiếp á? Đừng mơ nhé? Tại vì ta thấy để cô ra tuyến đầu tiện hơn, đỡ phải dính mấy việc phiền toái. Với cả, ta cũng muốn thấy cái bản mặt khó chịu của cô mà! ât không thể ngừng lại được đâu nha, hehe!」
「Tôi đang kiềm chế vì đang làm việc thần giao cho, chứ không thì anh tiêu từ lâu rồi. Kế hoạch xong là tôi cho anh biết tay.」
「Ố là la! Nổi loạn nữa kìa!」
Điều mà YonaYona không nhận ra, đó là lý do thật sự Vittorio để cô ra mặt, là để bản thân hắn… có thể hành động thoải mái hơn.
Nếu một giáo chủ mà cứ thích lộ mặt quá mức, thì sau này làm chuyện mờ ám sẽ khó bề xoay sở.
Việc Vittorio tránh ngồi vào vị trí bị bó buộc cũng là vì thế.
Ấy vậy mà gã vẫn giữ lấy chức “giáo chủ” cho mình, hẳn là vì một loại tự tôn nào đó.
Là niềm kiêu hãnh rằng chỉ có mình mới là kẻ có đức tin mạnh mẽ nhất với Ira Takuto, người được gọi là Thần.
「Ôi trời… ánh sáng vĩ đại của Thần khiến mắt ta cay xè… huhu… ta không thể mở mắt được nữa rồi…」
「Wow… lần đầu tiên trong đời tôi thấy phép màu của thần đó. Mà… đúng là phép màu ghê thiệt.」
「Thần… đúng là bá đạo. Ira Takuto-sama… đúng là ngoài sức tưởng tượng…」
Không rõ là do hiệu quả của kỹ năng tuyên giáo, hay vì tẩy não quá mức, mà đám thanh niên vừa mới ho sù sụ kia đã đổi giọng 180 độ.
Ánh mắt họ giờ đây long lanh một cách kỳ quái, miệng không ngừng ca tụng và tán dương đức tin vào “Thần”.
Dĩ nhiên, vị thần mà họ nhắc đến giờ đã chẳng còn là đấng thiêng liêng của vài ngày trước nữa rồi.
Với một anh hùng sở hữu nhiều năng lực thao túng tâm trí như Vittorio, việc dẫn dắt tín ngưỡng của con người chỉ là chuyện vặt.
Huống hồ, những người đó còn được giải thoát khỏi đau đớn thể xác, một lợi ích thiết thực quá rõ ràng.
So với việc vặn vẹo sự thật để cưỡng ép niềm tin, thì lợi dụng lòng biết ơn để đẩy họ về phía mình còn dễ hơn nhiều.
Thế là, tai họa do “anh hùng xúi giục” gây ra cứ thế âm thầm len lỏi vào tim người ta, chẳng ai hay biết.
「Nào nào, giờ là lúc dốc sức lần cuối cùng! Hãy rủ thêm nhiều người đến đây nào! Khác hẳn với mấy vị thần vô dụng kia, phép màu của Ira Takuto-sama là vô tận! Tình yêu thương của ngài không bao giờ cạn, và sẽ bảo vệ tất cả quý vị khỏi mọi ác ý lan tràn trên vùng đất này!!!」
Giữa dòng người lũ lượt ra về dưới sự hướng dẫn của các tín đồ giáo phái Ira, Vittorio dang rộng hai tay, cao giọng tuyên bố như một bậc tiên tri.
「Cứu xong thành phố này thì tới thành tiếp theo! Cứu tiếp thành đó rồi thì cứu tiếp thành sau nữa!」
Cứ như muốn nhấn mạnh rằng gã sẽ phủ kín cả thế giới bằng tín đồ giáo phái Ira.
「Khi mọi nơi đã được cứu rồi ư? Dĩ nhiên là tiến về phía Bắc! Càng đi càng xa! Vẫn còn vô số người đang đau khổ, vẫn còn vô số linh hồn đang chờ được Thần ban phước!」
Phía Bắc mà gã nhắc tới chính là Amrita vừa là thủ đô của Miền Nam, vừa là trung tâm chính trị của cả thần quang quốc Renea.
Nơi ấy hiện đang do Thánh nữ Retrein và Thẩm vấn dị đoan Imleis trấn giữ, ra sức xoa dịu lòng dân.
Với sự quỷ quyệt như rắn độc và tính toán như ma quỷ, không đời nào Vittorio không biết điều đó.
Vậy thì mục tiêu của gã chỉ có một:
Chính là Thánh nữ Retrein.
Muốn lôi kéo cả một vị thánh vào bẫy mưu mô, đó là sự tự tin thái quá hay là ngạo mạn điên cuồng?
Chỉ biết rằng, chẳng ai ở đây có thể cản nổi gã.
「Này… thật sự ổn khi để tên đó muốn làm gì thì làm hả…?」
Ngay cả YonaYona, người từng rất bình thản, lúc này cũng phải chột dạ.
Quá tự do, quá phóng túng.
Và hậu quả gã gây ra thì quá sức khủng khiếp.
「Em cũng chỉ thấy toàn bất an thôi... nhưng mà nghe bảo rốt cuộc thì vua sẽ chịu hết trách nhiệm mà…」
「Vua chịu thiệt cũng đâu có sao~」
Dù Yoyona đã yếu giọng đi hỏi ý kiến hai chị em Elfur, nhưng ngay cả họ cũng chẳng còn thiết tha kiểm soát gì nữa.
Không phải họ buông xuôi mà là vì ngay từ đầu, vốn đã không ai kiểm soát nổi gã.
Sự thật chỉ vừa được xác nhận lại lần nữa mà thôi.
「Trường hợp tệ nhất, em được lệnh là cứ để mặc hắn rồi mang YonaYona-san về thôi, nên chị yên tâm nghen」
「Tên biến thái đó nổi quá, đem làm mồi nhử luôn đi~」
「Rõ ràng. Gì cũng nhờ các em cả~」
Ngay giữa cuộc trò chuyện tỉnh rụi của ba cô gái, “anh hùng xúi giục” vẫn không hề dừng lại.
Nhảy nhót tí ta tí tởn khắp nơi, tung hết kỹ năng để tiếp tục tẩy não dân chúng không ngơi nghỉ.
「Giáo phái Ira vạn tuế! Ira Takuto-sama vạn tuế! Hỡi thần vĩ đại, xin hãy nhận lấy lời cầu nguyện của chúng thần đây! Nào nào, mọi người cùng nhau nào! Rủ cả bạn bè đến nữa nhé!」
Mỗi kế hoạch của Vittorio luôn dẫn đến kết quả tối ưu.
Trong cuộc chiến trí tuệ với chủ nhân của gã, Ira Takuto, gã cũng luôn tung ra những nước đi hiệu quả nhất.
Những mưu tính của gã là kết tinh của trí tuệ được mài giũa, từng bước đều không để lọt một kẽ hở.
Đường đến thứ “hạnh phúc” mà gã mơ ước vẫn đang được lát gạch cẩn thận từng viên một.
…Trong khi đó, Thánh Quân của Qualia vẫn chưa hay biết rằng, một tai họa mới đang sắp ập tới.
=Eterpedia============
【Giáo chủ đại diện YonaYona】
Chủng tộc: Thú nhân (dê núi)
Thuộc: Mynoghra
Chức vụ: Giáo chủ tạm quyền của giáo phái Ira
―――――――――――――――――
~Một cô gái bình thường chỉ có lòng tin là điểm mạnh
Nhưng chính những người như vậy lại dễ được đưa lên làm thần tượng nhất~
Cuộc đời YonaYona, vị giáo chủ thực tế của giáo phái Ira quả là đầy sóng gió.
Bị cha mẹ bỏ rơi trong đợt xâm lăng của man tộc từ Dragontan, cô trở thành trẻ mồ côi.
Không biết tự bao giờ, cô đã trở thành dân của Mynoghra.
Không hay biết, cô thành tín đồ giáo phái Ira.
Và không hiểu sao, cô đã ngồi vào ghế giáo chủ đại diện.
Tất cả đều là những sự kiện trong dòng chảy lớn của định mệnh, cô chưa từng được tự quyết điều gì.
Ấy thế mà, cô lại chẳng có lời oán thán nào về vị trí hiện tại.
Cũng như chính cô đã từng được ai đó cứu lấy, giờ đây cô cũng muốn trở thành người có thể cứu lấy người khác.
Chỉ riêng điều đó, là quyết định chân thành và tự nguyện duy nhất của cô.
Ngoài ra, cô còn là một trong số ít người có thể trực tiếp uốn nắn Vittorio, nên trong giới tín đồ, cô được đánh giá là người xứng đáng nhất cho vai trò giáo chủ đại diện dù chính bản thân cô có nhận thức được điều đó hay không.
―――――――――――――――――
=Eterpedia============
【Kỵ Binh của giáo phái Ira】 — Đơn vị chiến đấu
Công: 3~7
Tốc độ di chuyển: 1
Kỹ năng:《Thánh Kiếm Kỹ》
Thuộc tính: 《Tà ác》《Cuồng Tín》《Tín Đồ giáo phái Ira》
―――――――――――――――――
~~Nhân danh Thần, bảo vệ dân lành và tiêu diệt kẻ thù
Sự tồn tại của họ đã vượt khỏi ranh giới thiện ác~~
Kỵ Binh của giáo phái Ira vốn là Thánh Kỵ Binh của Qualia nhưng đã quay lưng về phía bóng tối.
Sau khi cải đạo sang giáo phái Ira, họ mất đi khả năng dùng kỹ năng hệ Thiện, thay vào đó sở hữu Tà Ác và Cuồng Tín.
Tuy đã trở thành thuộc hạ của phe bóng tối, họ vẫn sử dụng được Thánh Kiếm Kỹ, khiến họ trở thành những kỵ binh đặc biệt chuyên trị chính các sinh vật hắc ám.
Việc đánh mất luân lý vì đã thuộc về Hắc Ám càng khiến sự hung bạo ẩn sâu trong họ được giải phóng.
Do đó, xét về sức chiến đấu thuần túy, họ thường vượt trội hơn hẳn so với các Thánh Kỵ Binh cùng cấp.
―――――――――――――――――


0 Bình luận