Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 125: Cực Quang

0 Bình luận - Độ dài: 1,288 từ - Cập nhật:

Nerim từng là một cô bé hết sức bình thường.

Khi còn rất nhỏ, cha mẹ cô qua đời vì dịch bệnh.

Theo phong tục của Qualia, cô được giao phó cho một Thánh Kỵ Binh cấp cao, Verdel.

Dù thường xuyên vắng nhà và có phần phóng túng, nhưng người cha bất đắc dĩ ấy vẫn mang đến cho cô một tình cảm ấm áp.

Nerim học được rất nhiều điều từ Verdel.

Và Verdel cũng học được vô số điều từ việc lần đầu tiên làm cha, lại là làm cha của một cô con gái.

Họ không có nhiều chuyện quá đặc biệt để kể lại, nhưng… họ thực sự là một gia đình hạnh phúc.

Cái tên Nerim cũng là món quà ông dành tặng cô vào lúc ấy.

Vậy, mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Lúc Nerim đã dần quen với cuộc sống mới.

Lúc cô đủ thân thiết để dám phàn nàn về thói lười biếng của cha mình.

Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, một ngày không có dấu hiệu gì đặc biệt, cuộc đời và cả thế giới của Nerim đã hoàn toàn đổi khác.

Sự thức tỉnh với tư cách Thánh Nữ luôn được ghi dấu bằng một lời mặc khải từ thần.

Lời mặc khải ấy chỉ truyền đến ba người:

Bản thân cô, Thánh Nữ, và Tam Pháp Vương của Qualia.

Và như thế, Thánh Nữ thứ bảy của đại lục Hydragia đã ra đời.

Ngay khi trung ương loan báo sự giáng thế của Thánh Nữ, cả đất nước như hóa thành lễ hội.

Người dân thi nhau chúc tụng sự xuất hiện của một Đấng Hộ Pháp mới, ai nấy đều hy vọng thế giới sẽ tràn ngập thiện lương hơn nữa.

Nhưng… dù cho người đời có hạnh phúc bao nhiêu, dù có tung hô ra sao, thì cô bé buộc phải làm vật hy sinh kia chưa từng có được niềm hạnh phúc ấy.

Phải rời xa người cha yêu quý.

Phải liên tục thực hiện những “phép màu” mà người ta luôn mong chờ ở cô.

Cái tên Retrein NerimbQuartz mà cô mang…

Là cái tên méo mó sinh ra từ việc cố bảo vệ mảnh ký ức cuối cùng về người cha.

Bởi trung ương đã xóa sạch quá khứ của cô, muốn thay luôn cả cái tên mà ông đã đặt.

Và rồi, là những ký ức dành trọn cho người khác.

Là những kỷ niệm quý giá cứ dần rơi rụng theo từng lần “ban phát phép màu”.

Điều duy nhất giúp tâm hồn Nerim không tan vỡ… là những lời dạy của cha.

Nhờ chúng mà cô có thể tiếp tục mạnh mẽ.

Rằng sau khi làm điều tốt, nhất định sẽ có điều tốt đến với mình.

Rằng một ngày nào đó, cô sẽ được giải thoát khỏi thân phận Thánh Nữ, được trở về sống bên cha.

Và vì thế, cô đã không ngừng viết nhật ký.

Để khi ngày ấy đến, dù chỉ là chút ít, vẫn giữ lại được những hồi ức quý giá.

Để nếu có thể, cô còn biết đường đi tìm lại những người thân yêu mà mình đã lãng quên.

Trong những ngày đầu tiên đầy bối rối và mệt mỏi, người đầu tiên đến bên cô… là Claire.

Lý do chọn cô ấy, có lẽ vì khó kiếm được ai thích hợp, hoặc chỉ vì cả hai cùng là nữ, tiện chăm sóc hơn.

Dù sao, Nerim cũng không rõ.

Nhưng có một điều không thể chối cãi:

Trong vô số trang nhật ký mà cô ghi lại, cái tên xuất hiện nhiều nhất… chính là Claire.

Dù những ký ức ban đầu đã phai mờ gần hết, nhưng qua từng dòng chữ, vẫn có thể cảm nhận rõ Nerim tin tưởng Claire biết nhường nào.

Và đồng thời, cũng cảm nhận được Claire đã luôn dốc lòng dốc sức vì cô ra sao.

“Mình được sống… là nhờ có ai đó bảo vệ.”

“Mạng sống này tồn tại… là vì ai đó đã không tiếc thân mình gìn giữ.”

Cô tuyệt đối chưa từng quên điều ấy.

Vì vụng về trong giao tiếp, vì ký ức không trọn vẹn, nên chưa một lần cô trực tiếp nói lời cảm ơn.

Trong trí nhớ của cô cũng không có cảnh nào như vậy.

Nhưng trái tim Nerim luôn tin tưởng và biết ơn Claire.

Tình cảm của Claire… đã thực sự chạm đến cô.

◇◇◇◇

Một bước.

Nerim tiến lên một bước.

Là bước chân mà chính cô tự nguyện lựa chọn, không phải vì ai đó cầu xin hay mong muốn.

Là sự dũng cảm từ tận đáy lòng cô bé ấy.

"Thẩm vấn quan Imleis. Em… đã nhận được rất nhiều điều từ chị.”

Giọng cô run lên vì căng thẳng.

Nhưng bên trong đó là ý chí mạnh mẽ không gì lay chuyển nổi.

“Em biết… rằng chị luôn quan tâm đến em. Nhưng em thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ lo vâng lời và cứu giúp người khác theo mệnh lệnh. Em đã quên mất cả việc phải cảm ơn chị.”

Nerim nói chậm rãi.

Claire khẽ lắc đầu, định lên tiếng phản bác.

Nhưng cô lại không thể nói nên lời.

Bởi trái tim đang run sợ trước quyết định mà Nerim sắp đưa ra.

“Lẽ ra em đã định cảm ơn chị từ lâu, nhưng rồi cũng quên mất. Em mãi mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Lúc nào cũng được bảo vệ, lúc nào cũng chỉ biết nhận lấy sự giúp đỡ từ người khác. Nhưng… hóa ra, chị cũng đã rất đau khổ.”

Nerim ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng.

Như thể đang nắm giữ tất cả ký ức quan trọng nhất trong đời.

Như thể đang mượn sức mạnh từ những người mà cô đã lãng quên để bước tiếp.

“Nhưng… giờ em sẽ không nhầm đường nữa. Giờ em có thể nói được rồi. Sức mạnh này, ký ức này, tất cả là để dành cho khoảnh khắc này. Em không muốn cứu cả thế gian, em chỉ muốn cứu chị. Tất cả những gì chị đã trao cho em… giờ em sẽ trả lại. Không sao đâu. Trái tim em… luôn ở bên chị.”

“Không… không được. Không được đâu, Nerim!”

Claire chỉ còn biết khóc.

Cô từng tin rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn… nhưng hóa ra đó lại là điều tồi tệ nhất.

Không ai có lỗi cả.

Không ai có ý xấu, không ai muốn điều ác xảy ra.

Chỉ là… vì mọi người quá dịu dàng, nên bi kịch mới ra đời.

“Vậy nên… xin đừng khóc. Xin đừng để bóng tối nuốt chửng chị.”

“NERIM, ĐỪNG MÀ!”

“Để em… cứu chị.”

Claire lao tới, nhưng một cơn chấn động vô hình đã đánh văng cô ra.

Làn sóng ánh sáng trắng thần thánh bùng lên quanh Nerim, cuốn phăng mọi trở ngại, dẫn dắt lời cầu nguyện thành hiện thực.

“Thần linh ơi… con xin hiến dâng tất cả ký ức về cha mình—”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng và dứt khoát.

Tuyên ngôn ấy vang vọng đến mọi tâm hồn có mặt tại đó.

Một lời khẩn cầu thành kính.

Một phép màu thiêng liêng.

Một lời nguyện dâng trọn cả linh hồn.

Và lời nguyện ấy, đã được thần linh lắng nghe.

“—Xin hãy ban cho con đủ sức mạnh… để cứu lấy Claire-san.”

Vầng cực quang sáng rực khắp bầu trời, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô gái ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận