Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 114: Hiến Thân (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,289 từ - Cập nhật:

Cuộc gặp đầu tiên giữa Phá Diệt Vương và Anh Hùng Xúi Giục trái ngược hoàn toàn với những gì thuộc hạ tưởng tượng lại diễn ra trong bầu không khí vô cùng êm ả và thân thiện.

Địa điểm là đại điện trong vương cung Mynoghra.

Bao quanh họ là những thuộc hạ thân tín cùng các bản thể 《Lỗi Phẩm》 của Takuto làm nhiệm vụ hộ vệ, đang lặng lẽ dõi theo mọi diễn biến.

Điều kỳ lạ là Vittorio hôm nay lại mang theo một cô gái có vẻ là phụ tá.

Một việc vốn hiếm thấy với hắn.

“Anh hùng VITTORIOOOOO! Xin được diện kiến đức vuaaaa!”

Gã “anh hùng” ấy trịnh trọng cúi đầu làm lễ, vừa xin lỗi vì đến muộn, vừa dõng dạc bày tỏ lòng trung thành.

Takuto cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng điệu thư thả, không quá nghiêm khắc nhưng vẫn toát ra khí chất và uy quyền của một vị vương giả.

Thoạt nhìn, đây chỉ là một cuộc hội ngộ bình thường giữa vua và tôi.

Một khung cảnh sẽ không bao giờ được ghi vào sách sử, vì quá đỗi đơn điệu và đúng khuôn mẫu.

Nhưng những ai đủ nhạy cảm đều hiểu rõ cuộc gặp mặt này thực chất là một chiến trường, nơi từng lời nói đều là đòn công kích.

Takuto, với cương vị một vị vua, đang quan sát từng cử chỉ và từng chữ thốt ra từ miệng thuộc hạ, để soi rõ ý đồ ẩn giấu phía sau.

Còn Vittorio, thân là bề tôi, thì dốc hết lời lẽ để giải trình hành vi của mình, đồng thời khẳng định lòng trung thành tuyệt đối với vị vua tối cao.

“Cảm ơn vì đã đến, Vittorio.”

Hai bên vẫn đang dò xét nhau.

Đám thuộc hạ đứng quanh vẫn không thể đoán được trong lòng Takuto thực sự đang nghĩ gì khi đối mặt với tên thuộc hạ kỳ quặc này.

Bề ngoài là một buổi trò chuyện ôn hòa, nhưng ai nấy đều biết rõ Vittorio là kẻ đã liên tục gây rối.

Không ai tin mọi thứ có thể kết thúc suôn sẻ như vậy được.

“Trong lúc ta không thể hành động, có vẻ ngươi đã làm việc rất tích cực. Cảm ơn nhé. Dù hơi muộn nhưng cuối cùng ta cũng có thể dành thời gian cho ngươi.”

"Đức vua nói gì vậy! Một anh hùng phụng sự vì lãnh đạo của mình là lẽ đương nhiên! Vua là trung tâm của thế giới, bề tôi là hiện thân của sự tận hiến! Đó là chân lý bất biếnnnn!”

“...Ra vậy. Vậy để ta giới thiệu lại: Ta là Ira Takuto. Ngươi còn nhớ ta không?”

“Dĩ nhiên là còn! Trí tuệ thấu tỏ ‘Eternal Nations’! Không đối thủ, vượt mọi hiểm nguy bằng ánh sáng của minh triết! Ira Takuto, người đứng trên đỉnh mọi tồn tại! Là vị thần duy nhất mà kẻ này nguyện cúi đầu phục tùng!!”

“Haha, nghe bao nhiêu lần vẫn thấy ngượng thật. Nhưng ta rất vui vì ngươi cũng từng đồng hành cùng ta trong những ngày tháng ấy.”

“Làm sao thần có thể quên được! Không đời nào thần quên được! Ôi trời ơi, ôi đấng vĩ đại! Thần chưa từng quên dù chỉ một giây những ngày được ở bên Ngài!!”

Takuto liếc mắt nhìn quanh, xác nhận rằng các Dark Elf đang mang vẻ mặt bối rối.

Bởi lẽ, việc Mynoghra vốn là một quốc gia tồn tại trong game “Eternal Nations” là bí mật chưa từng được tiết lộ.

Vittorio biết điều đó mà vẫn thản nhiên nói ra là cố ý tạo sự hỗn loạn để giành thế chủ động trong đối thoại?

Hay đơn giản là hắn muốn quan sát phản ứng của đám Dark Elf?

Hoặc cũng có thể chỉ là vì quá kích động mà quên mất phải giữ miệng?

Dù sao thì chuyện này vẫn trong tầm kiểm soát.

Các Dark Elf vốn không hiểu “Eternal Nations” là gì, cứ bảo đó là tên gọi cổ của một vương quốc thần thánh là xong.

Takuto không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, khẽ mỉm cười.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cậu phải dè chừng từng câu từng chữ trong một cuộc đối thoại như thế này?

Cảm giác phải nghiêm túc đối mặt với từng nước cờ thật ra, lại khá hợp gu của cậu.

Takuto vốn là người mang máu hiếu chiến.

Nhưng giờ cậu đã là vua của một quốc gia.

Nếu đây chỉ là một trò chơi, hoặc đối phương chỉ là kẻ vô danh, thì cậu có thể làm mọi thứ theo bản năng.

Nhưng hiện tại thì không thể.

Vì Takuto gánh trên vai cả một vương quốc.

(Trước hết là xử lý chuyện tự ý hành động… Đây là lần đầu mình phải đích thân chỉ trích hành vi của thuộc hạ. Từ trước đến giờ ai cũng nghe lời, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu là đủ. Nhưng chắc sau này mình phải làm chuyện này thường xuyên hơn.)

Vậy thì nên bắt đầu từ đâu?

Với tư cách lãnh đạo, Takuto không thể bỏ qua chuyện Vittorio tự ý hành động.

Nguyên tắc thưởng phạt rõ ràng là điều tối quan trọng trong bất kỳ tổ chức nào.

Tuy nhiên, xử lý Vittorio lại không hề đơn giản.

“Báo cáo về hoạt động của ngươi ta đều đã nghe qua. Công lao rất lớn, không thể phủ nhận. Nhưng ngươi đã hành động quá mức, đi quá giới hạn cho phép. Dù ta hiểu bản chất của ngươi là vậy, nhưng làm ảnh hưởng tới những người khác thì không thể bỏ qua được.”

“Ngài cho rằng hành động của thần là có vấn đề? Vậy xin hãy trừng phạt! Nếu điều đó là cần thiết vào lúc này, xin Ngài hãy mạnh tay trừng phạt! Thần đã chuẩn bị tinh thần! Xin hãy ban cho thần một hình phạt thật cay nghiệt, thật khốc liệt, đức vua của thầnnnn!!”

“Ừm… Sung quá nhỉ. Phạt sao cho xứng với ngươi đây, khó nghĩ thật.”

“Nhân tiện thì thần có thể biến đau đớn và khổ sở thành khoái cảm đó! Nào nào, cứ trừng phạt đi!”

…Đây mới là vấn đề.

Dù có trừng phạt gì đi nữa, Vittorio là kẻ đặc biệt đến mức hình phạt thông thường chẳng có tác dụng.

Đau đớn và tra tấn?

Với hắn chỉ là trò vui.

Tước chức hoặc cách chức?

Cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Muốn chạm đến cốt lõi, phải giáng cho hắn một nỗi nhục không thể tha thứ.

Nhưng liệu có thứ gì khiến một kẻ như Vittorio cảm thấy “nhục nhã”?

Takuto bắt đầu điều chỉnh lại chiến lược trong đầu, xem xét các lựa chọn.

“Nếu phạt nửa vời thì ngược lại lại khiến ngươi thất vọng mất… Thôi được, chuyện đó để sau. Ta sẽ đưa ra hình phạt phù hợp để tất cả mọi người đều hài lòng. Mọi người, như vậy được chứ?”

““Vâng!!””

Đám Dark Elf tuy đồng thanh đáp lời, nhưng gương mặt thì không giấu nổi vẻ chưa cam lòng.

Không được trừng phạt ngay tại đây đúng là hụt hẫng.

Nhưng nếu đã có lời hứa sẽ xử lý sau, thì cũng đành tạm chấp nhận.

Biểu cảm của họ chính là như vậy.

Xét từ góc độ nhà cai trị, việc phải để ý đến tâm trạng của thuộc hạ có phần không thỏa đáng, nhưng hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp.

Takuto nghĩ vậy và chuyển sang chủ đề tiếp theo.

“Tiếp theo nhé. Vittorio, về cái gọi là… ừm, tên gì nhỉ… thôi cứ gọi như mọi người gọi, ‘Giáo phái Ira’. Ta muốn nghe mục đích thật sự khi ngươi lập ra nó.”

“Tất nhiên là vì Thần Ira Takuto-sama vĩ đại và vì giấc mơ của thần!”

Takuto khẽ “hừm” một tiếng, ra chiều suy nghĩ.

Bởi vì cậu không hề biết gì về “giấc mơ” của Vittorio cả.

Điều đó có nghĩa là nó không nằm trong thiết lập gốc của nhân vật trong “Eternal Nations”.

Vittorio là “Anh hùng xúi giục”, kẻ chỉ biết cười cợt mọi thứ, xem thế giới như một trò chơi, sống bằng sự khinh miệt.

Một kẻ như vậy lại có mộng tưởng riêng?

Takuto hoàn toàn không ngờ tới.

Rốt cuộc, “giấc mơ” ấy là gì?

Cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị câu trả lời bất ngờ giáng thẳng vào tai.

“Giấc mơ của thần là được trở thành một cô gái dễ thương và ở bên cạnh thần Ira Takuto-sama vĩ đại suốt đời! Thần là tín đồ chủ nghĩa happy ending! Chỉ cần thần và ngài ở bên nhau là đủ! Đó chính là! Ước mơ của thầnnnnn!!”

“Uh, đau đầu thật đấy…”

“Nhân tiện, ngài có muốn xem bản phác họa thần dưới hình dạng mỹ thiếu nữ không? Đáng yêu lắm đó!”

Ngay lập tức, bầu không khí căng như dây đàn bỗng lỏng ra bởi sự mệt mỏi xen lẫn bất lực.

Các thuộc hạ chỉ biết thở dài trước mớ hoang tưởng quen thuộc của gã điên, còn cô gái đi theo Vittorio, người có vẻ là phụ tá thì tỏ ra kinh hãi thấy rõ trước lời lảm nhảm quá sức vô duyên trong một nơi trang nghiêm thế này.

Ai cũng nghĩ rằng lời của Vittorio chỉ là trò đùa nhảm như mọi khi.

Nhưng lý do khiến Takuto phải ôm đầu lại chẳng giống họ chút nào.

Vấn đề là cái “giấc mơ” mà Vittorio buột miệng nói ra ấy, không thể khẳng định được là đang nói đùa hay nói thật.

Vittorio vốn là kẻ luôn làm những chuyện không ai lường được.

Điều đó đúng từ lúc hắn còn trong thiết lập gốc của “Eternal Nations”, đến cả trong thực tế khi đã thành cá thể AI, hành vi của hắn vẫn kỳ quặc không thể đoán trước.

Duy chỉ có Takuto là hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Những hành động kỳ quái của hắn trong game tưởng chừng vô nghĩa, nhưng thực ra đôi khi lại ẩn chứa mục đích cực kỳ sâu xa.

Chính vì có thể đọc được phần nào ý đồ ấy, Takuto mới có thể “điều khiển” được Vittorio, khiến hắn trở thành quân bài chiến lược dưới trướng mình.

Tất nhiên, đi kèm theo đó là bao lời tán dương, kinh ngạc… và cả sự ngán ngẩm từ bạn chơi khác.

Chính vì thế, Takuto không thể nào xem nhẹ lời vừa rồi như một trò đùa được.

“Còn tranh minh họa thì thôi, không cần đâu. Với lại… cái giấc mơ đó, có vẻ hơi khó để thành hiện thực đấy. Ít nhất thì ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu…”

“Chính vì là giấc mơ ngu ngốc, nên nó mới rực rỡ! Chính vì là thứ không thể với tới, nên ta mới khao khát! Đó là giấc mơ! Là dream! Là dream come true! Thần nhất định sẽ trở thành một bé gái tai thú ngốc nghếch cô đơn đáng yêu và cùng thần tiến đến kết cục hạnh phúc viên mãn trọn đời trọn kiếp!!”

“Giả sử… nếu thật sự có thể làm được như vậy. Ngươi chắc mình làm được à?”

“Tất nhiên! Nếu là thần, chắc chắn làm được!”

“Ờ… Càng nghe càng đau đầu thật sự.”

Cái màn đối đáp hết sức ngớ ngẩn đó lại được trét lên một lớp mơ hồ giữa thật và giả, khiến Takuto vừa bất lực vừa phải căng đầu ra mà phân tích.

Mà thật ra, những màn giải mã ẩn ý như vậy đối với Takuto không hẳn là điều gì đáng ghét.

Thậm chí, khi bị đối phương khéo léo thách thức bằng lời lẽ như thế này, cậu lại càng muốn “chơi” cho tới nơi tới chốn.

Manh mối để đoán được suy tính của Vittorio, có lẽ nằm ở cô gái mà hắn mang theo.

Takuto liếc sang cô bé thú nhân có cặp sừng dê, từ nãy đến giờ vẫn ngồi im như tượng là YonaYona.

“À phải rồi, suýt thì quên mất. Cô bé kia là lần đầu gặp ha?”

“R-r-r-rất vinh hạnh được diện kiến… thưa thần!”

Yonayona giật bắn mình khi đột nhiên bị gọi tên.

Theo những gì đã được báo cáo, cô là “giáo tổ đại diện” của Giáo phái Ira, do chính Vittorio dìu dắt.

Xét cho cùng thì đây cũng là một kiểu diện kiến chính thức. Nhưng Takuto vẫn thấy hơi lạ, một lựa chọn kỳ quặc.

Có vẻ như ảnh hưởng từ Giáo phái Ira rất mạnh, khiến cô bé gần như vỡ òa vì xúc động khi được chính vị thần của mình gọi tên.

Trên gương mặt ấy hiện rõ cảm xúc đan xen giữa bối rối, kính ngưỡng, và hồi hộp.

“Hmm. Để xem sao…”

Takuto vừa cười khẽ vừa ngước nhìn lên trần, gọi ra một thể hiện diện khác.

Ngay tức thì, một trong các bản thể hộ vệ 《Lỗi Phẩm》 của cậu lặng lẽ xuất hiện.

Thực thể này dù gọi là “hắn” hay “cô ta” đều không đúng, có hình dạng mơ hồ như sương khói.

Nó chăm chú nhìn YonaYona, rồi đột ngột phát ra âm thanh như tiếng trẻ sơ sinh:

“Nmah!”

“Ra là vậy. Một cô gái hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường.”

“Là năng lực 《Khám Phâ》 của 《Lỗi Phẩm》 đó! Thật đúng là đấng thần tối cao, thận trọng chẳng khác gì ngài ngày trước!”

Giọng nói của Vittorio như mang chút bất ngờ và khiêu khích, cố tình khều Takuto xem có nhận ra dụng ý hay không.

Nhưng với Takuto, sau những lần bị chơi khăm thì chuyện cẩn thận đã thành phản xạ.

Cậu chẳng thấy có lý do gì để buông lỏng cảnh giác cả.

“Dạo này nhiều chuyện xảy ra lắm. Người mình tin tưởng hóa ra lại là kẻ địch đội lốt. Ngươi cũng nên để ý đấy, Vittorio. Bất trắc luôn xảy ra vào lúc ta không ngờ nhất.”

“Ôi ôi ôi! Lời khai sáng từ đấng Ira Takuto-sama! Ngàn lần đội ơn!!”

Nếu xét tính cách của Vittorio, thì việc hắn dẫn theo YonaHona nhất định không chỉ đơn giản là bày trò.

Cô bé này rõ ràng được chọn với một ý đồ cụ thể.

Hiện tại, không phát hiện dấu hiệu của năng lực như Ngụy trang, nên tạm thời có thể thở phào.

Dù vậy, Takuto cũng chẳng ngây thơ tới mức nghĩ rằng mọi thứ đã an toàn tuyệt đối.

“Chà, nói chuyện lại bị kéo đi xa rồi nhỉ. Thế cô bé… đang đảm nhận nhiệm vụ gì do Vittorio giao vậy?”

Cậu đặt câu hỏi một cách rất đỗi bình thản.

Nhưng chỉ riêng câu đó thôi, YonaYona đã có vẻ như muốn xỉu đến nơi.

Gương mặt đỏ ửng như cà chua chín, miệng há ra ngậm vào liên tục như con cá koi, chẳng phát nổi thành lời.

Chuyện này không hiếm.

Người dân Mynoghra nhìn chung đều rất kính sợ Takuto.

Việc một cô gái lần đầu được vị thần trong truyền thuyết trực tiếp hỏi chuyện mà run lẩy bẩy là điều rất đỗi bình thường.

Tuy nhiên, biểu hiện của YonaYona vượt xa mức “bình thường”, như thể đang diễn lại cảnh tín đồ diện kiến thần linh vậy.

“T-thôi nào, đừng căng thẳng quá. Cô làm ta cũng bắt đầu run theo luôn đấy…”

Có vẻ cái “năng lực giao tiếp xã hội bằng âm lượng tiêu cực” của Takuto đã lan sang người khác rồi, vì giờ cậu cũng đang thật sự thấy bối rối.

Thấy vậy, Vittorio vội chen vào làm cầu nối.

“Cô bé này là YonaYona! Là phương án dự phòng nếu thần thất bạiiii! Nên đã được huấn luyện một số công việc căn bản rồiiii!”

“Phương án dự phòng…?”

Takuto liếc nhìn YonaYona, ánh mắt có phần nghi hoặc.

Không phải vì cô bé ấy đang co rúm người lại.

Mà vì điều khiến cậu thấy lạ là chính hành động của Vittorio.

Bởi lẽ, bản chất của gã anh hùng này là không tin ai ngoài bản thân.

Làm gì cũng thích tự mình xử lý từ đầu đến cuối.

Cái gọi là “phương án dự phòng”, “phương án thay thế” là những thứ hắn cực kỳ ghét.

Vậy mà giờ lại đích thân lập sẵn một kế hoạch thay thế?

Thật chẳng giống hắn chút nào.

“Chính xác đó! Trong bất kỳ tình huống nào cũng cần có phương án dự phòng! Ngay cả thần Ira Takuto-sama cũng cần có! Ví như… nếu đám Dark Elf vô dụng kia thất bại thì thay luôn là xong!”

“—Cái gì!?”

Một lời sỉ nhục trắng trợn.

Đám Dark Elf bị chỉ đích danh lập tức nổi đóa.

Tưởng như lửa giận sẽ bùng nổ ngay sau đó, nhưng Takuto lại một lần nữa giơ tay ngăn lại.

Cậu đã hiểu phần nào lý do tại sao Vittorio công khai nói về "phương án thay thế" trước mặt toàn bộ triều thần.

Và chợt nhận ra, những hành động khiêu khích trước đó của Vittorio đối với Dark Elf hay Atou… cũng là có chủ đích.

“Ra vậy. Ngươi định biến cô ta thành ‘phương án thay thế’ cho bất kỳ ai trong Đại Chú Giới này…”

"Ừm, đúng là như vậy!!"

Một lời khẳng định dứt khoát.

Vị anh hùng này, ngay từ đầu đã chẳng hề tin tưởng bất kỳ ai cả.

Dù là đám Dark Elf hay cả Atou.

Chính vì thế, hắn mới tự tay chuẩn bị một lực lượng do bản thân kiểm soát hoàn toàn.

Một sự sắp đặt… rất đúng chất Vittorio.

Thứ gọi là “phương án dự phòng” ấy, chắc chắn cũng có một lớp ý đồ giấu sau bức màn kịch.

Che đậy tất cả trong lớp mặt nạ lố bịch của một kẻ hề, âm thầm tiến về phía mục tiêu bằng mọi giá, thái độ ấy thậm chí khiến người ta phải nể phục.

Một kẻ mưu lược nên là như vậy.

Takuto cảm thấy mình cũng học được một điều hay, liền nhanh chóng chuyển mũi nhọn tấn công.

Không phải nhắm vào Vittorio, mà là cô gái đang đứng cạnh hắn, căng cứng cả người vì hồi hộp.

“Ừm, ta biết là mọi người trong lòng có điều muốn nói. Nhưng giờ thì tạm nhịn một chút đi đã. ——À, cô là YonaYona đúng không? Hình như vừa rồi được giới thiệu là giáo chủ thay mặt? Công việc đó có vất vả lắm không? Vittorio tính tình như vậy, chắc cô bị phiền nhiều lắm phải không?”

“K-không đâu ạ! Vì Ngài, thần nguyện chịu đựng bất cứ gian khổ nào cũng được ạ!”

“Câu đó chẳng phải ngầm bảo ta là đồ phiền phức saoo~”

Vittorio lẽo đẽo chêm một câu, nhưng Takuto chẳng buồn để tâm mà vẫn giữ ánh mắt dịu dàng hướng về phía YonaYona.

Cô bé đang cực kỳ căng thẳng, nên cậu cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu trái tim ấy.

“Vất vả cho cô rồi. Nhưng cảm ơn vì đã cố gắng. ——À mà, cô có muốn xin gì không? Như kiểu xin chữ ký chẳng hạn. Gặp người nổi tiếng thì hay có mấy trò đó đúng không?”

“Nh… nhưng mà việc tôn sùng thần tượng là điều cấm kỵ ạ!”

Takuto bật cười khoan khoái trước câu trả lời đó.

Nhưng rồi ngay sau đó, giọng cậu hạ thấp, trở nên lạnh đến rợn người:

“——Là vì sợ sự cầu nguyện bị phân tán à?”

Một câu hỏi nhẹ như gió, nhưng vang vọng rõ ràng khắp đại điện.

“Ể!? À, chuyện đó… ờm…”

“Chữ ký cũng hiểu nghĩa. Lúc Vittorio nói về ‘phương án dự phòng’, cô cũng tỏ ra là hiểu chuyện. Ta nghĩ có thể là như vậy… Và đúng thế thật. YonaYona, cô được dạy nhiều thứ lắm nhỉ.”

Takuto tiếp tục mỉm cười hiền hậu nhìn cô bé.

Nhưng chính ánh mắt ấy, khi xuất phát từ người mà giáo lý gọi là “Thần”, đã đủ sức trói chặt tâm hồn YonaYona bằng nỗi sợ.

Mình vừa nói hớ điều gì rồi.

Mình đã vô tình bước vào vùng cấm rất nguy hiểm.

Bản năng thú nhân trong cô gào thét đòi chạy trốn khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng lý trí lại lên tiếng:

Nếu làm thế, đó sẽ là lựa chọn tồi tệ nhất.

Dù thế nào đi nữa, cô gái đáng thương này cũng chẳng có bao nhiêu phương án để lựa chọn.

“À, không sao đâu. Ta không ép cô phải trả lời. Cô có ý chí tự do mà. Đặc biệt là trong giáo lý của 'Giáo phái Ira’, những bí mật về tà thư cũng là điều không thể nói ra được. Ngay cả khi câu hỏi đó đến từ ta.”

“YonaYona, hãy trả lời đi. Lời của Thần là tuyệt đối.”

Vittorio lập tức chen vào.

Giọng hắn gần như là ra lệnh.

Không nghi ngờ gì, đây là một cuộc đấu trí.

Một trận tranh giành từng lời nói để rút lấy sự thật.

Nhưng ngoài hai nhân vật chính thì chẳng ai khác trong phòng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

“Vittorio, ép con gái như thế thì hơi quá rồi đấy. Ta muốn tôn trọng ý chí của cô ấy. Dù cô có gọi ta là Thần thật, thì cũng đừng quên, mọi người đều có quyền tự do lựa chọn. Đúng không?”

“Không thể được.”

“Tại sao?”

“…………”

“Thôi đổi ý vậy. Được rồi, cô cứ trả lời đi. Dù sao thì lời ta nói cũng là tuyệt đối cơ mà, đúng không?”

“V-vâng ạ. Theo lời Thần dạy… việc dựng nên tượng thần là điều tối kỵ trong giáo lý ạ… Vì với 'Giáo phái Ira’, điều quan trọng là lời cầu nguyện, và nếu hướng sai nơi thì… điều đó là tội lỗi không thể tha thứ…”

YonaYona nói đến đó rồi im bặt.

Căng thẳng khiến giọng cô khản đặc, yếu ớt khác hẳn lúc đầu.

Nhưng từng chữ, Takuto vẫn nghe rất rõ.

“Cũng vì thế mà cô đã đặt tên giáo phái là kiểu ‘Tôn thờ đấng tối cao vĩ đại Takuto-sama’ đúng không? Một cái tên lố bịch đến mức không ai nhận ra là thật. Bởi nếu tên thật được truyền miệng giữa tín đồ, lời cầu nguyện sẽ bắt đầu tụ về đó. 'Giáo phái Ira’ chẳng qua chỉ là tên gọi phổ biến, chứ không phải danh hiệu thật. Một cái tên giả sẽ không trở thành thần tượng được. Lời nguyện cầu phải luôn hướng đến duy nhất một nơi mà thôi…”

Takuto nói tiếp.

Dù trước đây cậu từng giải thích cho Atou và các Dark Elf, lần này cậu còn bổ sung thêm thông tin.

Những mảnh ghép ấy, từng chút một, bắt đầu hé lộ chân tướng đằng sau mục tiêu thật sự của Vittorio.

“Nếu nguồn sức mạnh của ta không phụ thuộc vào bản thân mà có thể chuyển hóa sang bên ngoài, thì sẽ tránh được tình trạng cạn kiệt như khi chiến đấu với Thần quang quốc Renea. Việc củng cố quyền năng của ‘Tà Thần Vô Danh’ chẳng những không có hại, mà còn cực kỳ có lợi. Nhất là khi ta còn muốn bước xa hơn nữa, thì lại càng cần thêm sức mạnh.”

Vẻ mặt của Vittorio nhăn lại như một đứa trẻ sung sướng, méo mó và quái đản.

Một nụ cười đầy ngây ngô, nhưng lại tỏa ra sự hiểm độc sâu không đáy.

“——Và khi ngươi nắm quyền kiểm soát 'Giáo phái Ira’, nơi cung cấp sức mạnh cho ta, thì ta buộc phải lệ thuộc vào ngươi. Một kế hoạch tham vọng, không để lại đường lui. Thật là tuyệt vời đấy.”

Lời buộc tội đã được đưa ra.

Ánh mắt Takuto chuyển sang anh hùng xúi giục.

Và ngay lập tức, đáp án được trả lời.

“Thật sáng suốt quá đi mà! Nhưng, xin đừng hiểu lầm! Điều này không phải phản bội! Chỉ là một hành động dâng hiến tuyệt đối mà thôi! Là thuộc hạ, dĩ nhiên thần phải phấn đấu để Ngài ngày càng vĩ đại, ngày càng mạnh mẽ! Không làm được điều đó mới là tội lỗi, là thất bại nặng nề, là nỗi ô nhục không thể chấp nhận! Vậy nên——”

Một quốc gia tôn giáo tuyệt đối, nơi tất cả đều hướng về duy nhất một vị Thần mang tên Ira Takuto.

Hất văng các Dark Elf và những anh hùng khác, kéo cậu lên ngai vàng tối cao.

Biến vị vua của Mynoghra thành một vị Thần đích thực nhờ sức mạnh của lời cầu nguyện.

Độc chiếm Takuto.

Chính là giấc mơ điên rồ mà Vittorio đang ấp ủ trong đầu.

“Với một vị Chúa Tể vĩ đại nhất trong ‘Eternal Nations’ như Ira Takuto-sama, bọn vô dụng này quá sức không xứng đáng! Hãy để thần chuẩn bị cho ngài những thuộc hạ chân chính! Xin ngài hãy đợi thêm một chút thôi! Xin hãy dõi theo quá trình ấy!”

——Đó chính là một phần lời giải cho kế hoạch hiện thực hóa giấc mộng ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận