Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 131: Lưu Chuyển
0 Bình luận - Độ dài: 3,007 từ - Cập nhật:
Vị anh hùng xúi giục luôn thao túng mọi thế cục đã bại trận trước Phá Diệt Vương
Không, thật ra… ngay từ đầu đã chẳng phải là một cuộc đấu ngang ngửa.
Takuto đã lường trước mọi diễn biến của chuyện này từ rất lâu, kể cả khi Atou còn chưa triệu hồi cậu.
Nếu Atou có thể đánh thức cậu và khơi dậy bản ngã, thì tốt.
Mà nếu cô không làm được và Vittorio phải ra tay cứu viện, cũng chẳng sao.
Dù cục diện rẽ hướng nào, chiến thắng vẫn luôn nằm gọn trong tay Takuto từ đầu đến cuối.
Nhận định rằng trong Eternal Nations, không ai điều khiển Vittorio giỏi hơn Ira Takuto, quả thực không hề phóng đại, đó là sự thật tuyệt đối.
“Takuto-samaaaaaa!!”
Người bấy giờ còn như tượng đá là Atou bỗng bật dậy, chạy ào đến và ôm chầm lấy Takuto.
Bị bất ngờ đôi chút, nhưng Takuto vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Có lẽ đó là một dấu hiệu cho thấy cậu đã trưởng thành hơn.
“E…em cảm động quá đi mấttttt!”
Ngược lại với vẻ ngoài bình thản của Takuto, Atou cứ thế mà tuôn trào cảm xúc.
Người con gái ấy đang ngập tràn hạnh phúc không chỉ vì nỗi hả hê sau khi kẻ địch không đội trời chung là Vittorio bị đánh bại, mà còn vì sự thật hiển hiện:
Takuto luôn chọn cô, luôn đặt cô ở bên cạnh.
“Tuyệt vời quá đi mất! Takuto-sama tuyệt vời quá! Có thể nhìn thấu và phá hủy toàn bộ âm mưu của Vittorio một cách hoa mỹ đến vậy… em cảm động lắm ạ!”
Nhân tiện, Takuto lúc này đang bị ôm chặt đến mức đơ cả người.
Tuy có cố giữ bình tĩnh, nhưng đó là giới hạn của cậu rồi.
Không thể nói được lời nào hay ho, Takuto chỉ còn biết lặng thinh để mặc bản thân trở thành gối ôm cho cô cận thần đang trong trạng thái phấn khích tột độ.
“Nhưng… sao ngài không nói trước với em? Em… em đã lo lắng phát điên luôn ấy! Em cứ tưởng Takuto-sama sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!”
“Không, ta có nói rồi mà. Nhưng em hoàn toàn không hiểu gì cả, Atou…”
“...Takuto-samaaaa!!”
Thôi chết rồi, cô nàng chuyển qua đấm lưng giận dỗi.
Takuto toát mồ hôi hột.
Đúng là cậu đã giải thích mọi thứ từ sớm rồi.
Lý do là vì Atou lo lắng quá mức, và Takuto cũng muốn ngăn cô tự ý hành động sai lệch vì hiểu nhầm tình hình.
Nhưng nhìn thái độ của cô lúc này thì rõ ràng… cô chẳng hiểu gì cả.
Cũng phải thôi.
Vốn dĩ Atou không phải kiểu người rành mấy chuyện âm mưu thủ đoạn và cũng chẳng cần thiết phải rành.
Tuy nhiên, Takuto vẫn không khỏi cảm thấy chút bất lực, khi đối phương chẳng thèm cố gắng hiểu gì cả.
Chỉ là, bản thân Atou lại chẳng mảy may bận tâm đến điều đó.
Vị chủ nhân cô tôn kính từng bị kẻ thù bắt đi giờ đã được chính tay cô cứu lại, và mọi rắc rối cũng đều nằm trong lòng bàn tay Takuto mà được giải quyết gọn ghẽ.
Cô có phấn khích quá đà cũng là điều dễ hiểu.
Dù vậy…
“Fuffuffu! Vậy là mọi chuyện đã rõ rồi ha. Người xứng đáng làm cận thần của Takuto-sama, dĩ nhiên là ta đây! Một kẻ như ngươi thì đừng mơ chen chân vào giữa ta với ngài ấy, Vittorio!”
Đó là tuyên bố chiến thắng đến từ Atou.
Cho dù người ta có thắc mắc “Cô đã làm gì để giành chiến thắng vậy?”, thì cô vẫn nhất quyết phải tuyên bố.
Bằng cảm xúc nửa ngây thơ nửa trẻ con của một người con gái yêu chủ đến khờ dại, Atou nghiễm nhiên tuyên bố:
Đây không còn là chỗ cho Vittorio chen vào nữa.
Và người bại trận từng được ca tụng là anh hùng xúi giục…
“OGYAAAAA!!”
Bỗng dưng rú lên một tiếng rồi lăn đùng ra đất như một đứa trẻ ăn vạ.
““Ể… ờm…””
Cả Takuto và Atou đang ôm chầm lấy nhau cùng lúc cứng đờ trước màn phát rồ bất ngờ này.
Trông họ chẳng khác gì một cặp vợ chồng son đang bối rối vì chứng kiến cảnh dở hơi.
Phản ứng đồng điệu của cả hai lại càng khiến Vittorio gào lên như phát điên.
“C-CÁI TRÒ CẮM SỪNG CÔNG KHAI TRƯỚC MẮT THẦN DÂN NÀY LÀ SAO!! NÃO TA… TRÁI TIM TA… LINH HỒN TA ĐANG BỊ HỦY HOẠI MẤT RỒIIIII!!”
“Không, cắm sừng gì chứ… ngay từ đầu ta với ngươi có là gì của nhau đâu…”
“IM!! IM HẾT ĐI!!”
Trong đầu Vittorio, có vẻ đang tái hiện một bi kịch:
Vị chủ nhân yêu quý bị một đứa con gái vớ vẩn nào đó cướp mất.
Dù Takuto và Atou đã hết lời phủ nhận, nhưng thử hỏi một kẻ luôn kiêu ngạo tự cho mình là không bao giờ bị qua mặt làm sao chịu chấp nhận điều đó dễ dàng?
Cứ thế, Vittorio vừa gào lên oán thán vừa thao thao bất tuyệt về nỗi đau khôn nguôi khi bị “cắm sừng”.
Dĩ nhiên, hai kẻ còn lại chẳng buồn nghe gì hết.
“N-này Atou… em hơi gần quá thì phải…”
“Ah! E-em xin lỗi! Chỉ là, em nghĩ đến chuyện Takuto-sama luôn quan tâm em… nên không kiềm được…”
“Ừ… ta cũng phải cảm ơn em. Thật sự, nhờ em ở bên chăm sóc mà ta mới tỉnh lại được nhanh đến vậy.”
“B-bởi vì em yêu ngài mà…”
“Ơ, ờ thì…”
“Uwaaa! Uwaaa! Em nói nhầm! Vừa rồi không tính đâu Takuto-samaaaa!”
Cuối cùng thì cả hai cũng sực nhận ra mình đang ôm nhau rất chặt.
Mặt đỏ ửng, vội vã tách ra.
Còn Vittorio xem ra đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới riêng của hai người.
Nghe hắn tiếp tục lảm nhảm chắc đến sáng mai cũng chưa xong, thôi kệ.
Takuto và Atou đều đi đến cùng một quyết định là mặc kệ luôn.
Và kỳ lạ thay, đó lại là lựa chọn đúng đắn nhất.
Tất nhiên, kẻ thảm bại đứng nhìn cặp đôi tình cảm trước mặt thì không thể nuốt nổi cục tức.
“KHỐN NẠN THẬT! CÁI THỨ TÌNH YÊU NON NỚT KIỂU HỌC SINH MỚI YÊU NÀY!! CÓ BIẾT ĐÃ DỒN BAO NHIÊU TÂM HUYẾT VÀO KẾ HOẠCH NÀY KHÔNG HẢ!!”
“H-học sinh mới yêu…! M-mà đúng rồi! Ta với Takuto-sama rất thân nhau đấy! Chúng ta đã định sẵn một cái kết hạnh phúc từ đầu rồi! Ngươi là kế hoạch B thì biết điều tránh xa ra, từ nay cống hiến âm thầm cho Mynoghra là đủ rồi! Phải không ạ, Takuto-sama~?”
“Ờ… ừ, đúng vậy, Atou.”
“Eheheh~!”
Atou là kiểu người đơn giản, chẳng có gì toan tính.
Mỗi lời cô thốt ra đều xuất phát từ trái tim, từ tình yêu chân thành dành cho Takuto và chính điều đó lại càng khiến Vittorio phát rồ.
Hiếm khi nào Vittorio nổi giận thật sự, nhưng lần này thì có lẽ hắn đang nghiến răng nghiến lợi đến tận đáy lòng.
Nói thế chứ, có lẽ Atou và Vittorio… trời sinh đã là kỳ phùng địch thủ.
Hai người họ giống như nước với lửa, đã gặp là không thể hòa hợp.
“Cô tưởng mình là nữ chính chắc!? Còn lâu mới xong cuộc đua này nhé!”
“Ơ… ai cho ngươi tự tham gia cuộc đua nữ chính hả!? Ai cho phép!?”
“Im Hếttttt!! Ta không từ bỏ đâu, vĩ đại thay Tà Thần Vô Danh!! Một ngày nào đó, thần sẽ đá văng con nhỏ đầu óc ngập tràn hoa lá này, trở thành phối ngẫu của ngài, và khoác lên mình bộ đồng phục hầu gái tai thỏ ngốc nghếch cho xem!!”
“Cái chuyện đó… vẫn chưa chịu dừng à.”
Takuto lộ rõ vẻ bất lực.
Nếu mưu kế của hắn thành công, thì giờ đây hẳn là “Takuto Vô Địch”, tay bá chủ thế giới bên cạnh thuộc hạ thân cận nhất là nữ hầu tai thỏ hậu đậu tên Vittorio đã chính thức bắt đầu rồi.
Hắn chắc sẽ bằng mọi cách biến thân cho ra dáng “nữ chính số một”, nhưng khổ cái... cái nguyên bản là Vittorio, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Takuto rùng mình.
Rồi trong cái thế giới kỳ dị ấy, Atou sẽ bị đá khỏi cung điện, sống lay lắt bên vệ đường trong kiếp ăn mày...
Chưa gì mà cảm thấy đúng là địa ngục trần gian.
May thay kế hoạch đó đã bị dập tắt kịp thời.
"Thần không bỏ cuộc đâu! Chừng nào còn hy vọng, mơ ước vẫn sẽ thành hiện thực! Never give up!”
“Bỏ đi là vừa rồi đấy! Không còn cơ hội đâu! Người thắng cuộc là ta và Takuto-sama! Trận đấu kết thúc! Game set!”
Hai kẻ được gọi là “anh hùng” lại cãi nhau chí chóe vì chuyện… không thể vớ vẩn hơn.
Nhưng mà… dù gì đi nữa, cũng coi như mọi chuyện đã hạ màn.
Takuto đã thể hiện rõ phẩm chất của một bậc đế vương, đè bẹp Vittorio một cách hoàn toàn.
Sức mạnh đã trở lại.
Atou thì vẫn kề bên trung thành.
Quốc gia tuy còn nhiều thứ phải chỉnh đốn, nhưng ít nhất đã quay lại quỹ đạo.
Đúng là do cái trò bày vẽ của Vittorio mà Đoàn Quân Thánh càng mạnh hơn, nhưng thôi, đó cũng là việc ngoài ý muốn.
Mà độ khó tăng thì lại càng đáng chinh phục.
Chưa kể còn có thêm “Giáo phái Ira” cực kỳ thú vị, từ đây sẽ còn khối việc phải làm.
Mục tiêu thì vẫn không thay đổi là đạt được chiến thắng thượng thăng thứ nguyên, giành lại tất cả những gì đã mất.
Chính khát vọng đó khiến Takuto không bao giờ lơi lỏng, không bao giờ tự mãn.
“Ừ thì… có ngươi ở đây cũng tốt. Từ giờ nhớ dùng trí tuệ đó để hỗ trợ ta thật đàng hoàng nhé. Còn mấy trò hề... tiết chế lại chút.”
“Đương nhiên, đương nhiên là vậy rồi, yesssir!! Takuto-sama thần thánh! Thần, lưỡi xúi giục hạnh phúc nhất thế gian Vittorio đây, sẽ dốc trọn linh hồn phục vụ duy chỉ mình ngài mà thôi!!”
Vậy là mọi rắc rối lần này cũng tạm khép lại.
Với quyền năng của thủ lĩnh, Takuto đã nắm được rõ diễn biến cuộc chiến ở Amrita và tình hình bên Seldoche nơi tín đồ Giáo phái Ira rút lui.
Còn việc tái tổ chức lực lượng như gọi lại hai chị em Elfur hay ra lệnh mới cho YonaYona thì vẫn cần thực hiện, nhưng tổng thể mà nói, lãnh thổ đã được mở rộng, có thể xem như một thành quả tốt.
Mà việc quốc gia bành trướng quá nhanh thì đồng nghĩa với… núi sổ sách cho mấy đứa kia xử lý.
Có vẻ cái kiếp ngồi bàn giấy là số phận không thể tránh.
Nghĩ lại thì, cũng lâu lắm rồi Takuto mới có cơ hội ngồi yên để vạch chiến lược.
Ý tưởng về những kế hoạch tiếp theo cùng với Vittorio khiến cậu không khỏi háo hức.
“Vậy thì ngay lập tức, ta xin trình bày kế hoạch tiếp—”
...Tất nhiên, để hắn khỏi làm loạn thì phải rào trước đón sau cái đã.
Takuto liếc sang, nhắc nhở như ra lệnh:
“Trước khi làm gì đó, nhớ đi giải thích rõ với mọi người đã nhé.”
“Hả? ‘Mọi người’ là ai cơ?”
“YonaYona và hai chị em Elfur.”
“…Chết thật.”
Chắc hắn quên béng, hoặc là chưa bao giờ quan tâm.
Hắn giả chết để lùi bước khỏi Thánh Nữ Nhật Ký rồi biệt tích luôn, không buồn báo cho ai biết mình còn sống hay đã hồi sinh.
Takuto cũng chẳng rõ ba người kia cảm thấy thế nào, nhưng nhìn qua thái độ bên ngoài cũng đoán được... lần “tính sổ” tới sẽ không nhẹ đâu.
“Ừ thì... cũng là tự mình chuốc lấy. Cứ xác định sẵn tâm lý đi. Mà yên tâm, ngươi đâu có chết được, bị hành tí cũng đáng mà.”
Takuto cười nhếch mép, như thể thưởng thức “quả báo” của kẻ gây chuyện.
Rốt cuộc, sau chuỗi rối rắm vừa qua, hai chủ tớ cũng sắp khép lại đoạn hội thoại thì...
『Ah ah— alo alo, nghe rõ không nhỉ?』
"""――!?"""
Bỗng một giọng nói vang lên khắp không gian, dội vào như sấm sét.
Cả ba lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, ánh mắt đề phòng cực độ.
Người đầu tiên phát hiện vị trí phát ra âm thanh là Atou.
“Takuto-sama! Ở ngoài kia!”
Cả ba vội lao ra ngoài.
Bất ngờ là chuyện cơm bữa ở thế giới này.
Ngạc nhiên thì có, nhưng hoảng loạn thì không.
Tuy nhiên...
『Chào buổi sáng các cư dân đáng yêu trên đại lục Hydragia! Chị gái Succubus gợi cảm của mấy em đây, Vagia xin chào cả nhà nhé〜』
Trên bầu trời xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ, một mụ đàn bà gần như khỏa thân, dáng dấp lẳng lơ, khiến ai nhìn cũng muốn trẹo cổ.
“…Cái thứ đồi trụy gì kia vậy trời…”
Atou vừa thốt vừa chau mày.
Takuto cũng không biết phải đồng tình hay bình luận ra sao.
Ảo ảnh đó to đến nỗi che kín cả bầu trời.
Có vẻ là do kỹ thuật ảo thuật nào đó, vì nhìn kỹ vẫn thấy được cảnh vật phía sau.
Trông như kiểu màn giới thiệu phản diện trong game hay manga, nhưng mà gắn cái bộ dạng thiếu vải ấy vào thì đúng là... quá sức nhức mắt.
“Là... phù thủy của El-Na à? Tưởng bên đó chưa có động tĩnh gì, ai dè lại hành động kiểu này luôn à...”
Ảo ảnh không nhìn về phía họ, chứng tỏ đây không phải thông điệp gửi riêng Takuto mà là phát sóng toàn cõi đại lục.
Quả nhiên, nội dung tiếp theo xác nhận giả thuyết đó.
『Gửi đến toàn thể người chơi, tổ chức, và quốc gia trên thế giới này! Dù ai cũng có lý do riêng, nhưng cãi nhau mà chẳng hiểu gì về nhau thì phí lắm đúng không? Nào, tạm ngừng chiến tranh một chút, cùng nhau họp mặt nói chuyện tử tế đi! Tất cả đã được chị Vagia lo liệu rồi đó〜』
Takuto từng đối đầu với phe TRPG.
Dù cuộc chiến đó diễn ra bất ngờ và kết thúc dang dở, nhưng rõ ràng phía bên kia cũng chưa thể hiện rõ mục tiêu thật sự.
Cả nhóm phù thủy, lũ succubus ở El-Na, thậm chí cả vị “thần” triệu hồi họ đến thế giới này, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Cho nên, lời đề nghị họp mặt này, ít nhất... cũng đáng để cân nhắc.
『Chị sẽ cử sứ giả tới từng nơi nha~! Nào, dưới danh nghĩa của Tín đồ Thần Khuếch Đại, phù thủy Vagia tuyên bố triệu tập các cưng, rất mong được gặp trực tiếp đó nha〜』
Chỉ nói rồi biến mất.
Rất mực tự do.
Việc “sẽ cử sứ giả đến từng tổ chức” nghĩa là bọn họ đã nắm kha khá thông tin về phía này rồi.
Về Vagia, phù thủy succubus, lực lượng của El-Na gần như là trang giấy trắng trong kho tư liệu hiện tại.
Takuto nghiến răng nhẹ.
Một mối nguy mới.
Nhưng cũng là một lời mời đáng để cân nhắc.
Dù bị cuốn vào cuộc đối đầu với Qualia và Renea, nhưng không thể phủ nhận đối phương đang nắm thế thượng phong về mặt thông tin.
“Takuto-sama, chuyện này là sao vậy ạ…?”
Atou cất tiếng hỏi, vẻ mặt lộ rõ nét bối rối.
Ánh mắt cô như muốn nói:
Mới yên ổn được một chút thôi mà lại có chuyện nữa à?
Mà thật lòng Takuto cũng không thể không đồng cảm.
Cậu vốn định tận dụng khoảng lặng này để củng cố quốc lực trong lúc dựng biên giới vững chắc với Qualia.
Thế mà vừa mới yên ả đôi chút đã bị đạp văng khỏi kế hoạch.
Tuy nhiên… một khi bánh xe thế giới đã chuyển động, chẳng ai có quyền dừng lại.
“Ừm… chuyện lớn rồi đây.”
“Cuối cùng thì thế giới cũng bắt đầu xoay chuyển rồi nhỉ.”
Cả Vittorio, kẻ vốn chẳng xa lạ gì với sự phô trương, lần này cũng phải chép miệng ngao ngán.
Có lẽ hắn cũng thấy hơi chột dạ trước màn ra mắt quá mức lộng lẫy vừa rồi.
Takuto chỉ mong Vittorio đừng nổi máu ganh đua mà gây thêm phiền toái, dù bản thân cậu cũng thừa hiểu:
Mong vậy chứ chẳng có gì đảm bảo.
Và rồi, vận mệnh chẳng đợi ai.
Ngay khoảnh khắc đó, một cơn dự cảm vụt lướt qua tâm trí Takuto và liền sau đó, hệ thống đã lên tiếng.
=Thông báo thế giới==========
Đã xác nhận: Người chơi Onigou Masato và Phù thủy vô giá trị Munin đã bị tiêu diệt.
Thần Minh Bạch đã thất bại và chính thức rút khỏi trò chơi.
Chúc các người chơi còn lại tiếp tục chiến đấu thật tốt.
––Từ quản lý trò chơi, Thần Bàn Cờ.
―――――――――――――――――
Một hệ thống thông báo giữa thời điểm này…
Chắc chắn có liên quan đến chính cuộc tranh đấu đang diễn ra ở thế giới này.
Hơn nữa, còn dính đến cả “thần” nữa cơ à…
“Có vẻ từ giờ sẽ bận rộn lắm đây…”
Trước cơn lũ thông tin đang tràn về, Takuto chỉ khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt sẵn sàng đón lấy thử thách từ chính thế giới này.


0 Bình luận