Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6: Hội đàm Thánh Ma toàn cõi

Chương 132: Tái Động (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,260 từ - Cập nhật:

Cuộc tranh đấu quanh việc giành lại ý thức đã mất của Takuto. 

Sau những âm mưu ngầm của Vittorio và trận chiến với Thánh nữ Nhật Ký, cuối cùng Mynoghra cũng vừa mới chạm đến được đôi chút yên bình thì biến cố lại bất ngờ kéo đến.

Xem ra thứ gọi là "số phận" rất ưa trò đùa trớ trêu với họ.

Giữa lúc Takuto đang suy đoán ý đồ thật sự đằng sau lời tuyên bố táo bạo đến ngạo mạn của mụ phù thủy trinh thục Vagia, kẻ địch mới vừa xuất hiện, cậu đã mơ hồ cảm nhận được một cơn cuồng phong hỗn loạn khác đang rình rập chực tràn vào đời họ.

"Tức là... cái lời mời đó là thật?"

Lời Takuto vang lên trong phòng ngai vàng.

Atou đứng bên cạnh, vừa rà lại tài liệu vừa đáp:

"Vâng, chúng em đã xác nhận là tất cả các nước bao gồm cả Fawncaven đều đã nhận được thư mời chính thức tham gia hội nghị. Dù thông tin từ Qualia còn thiếu, nhưng phía các quốc gia khác trên Hắc Đại Lục cũng có vẻ đã được gửi thư."

Vài ngày đã trôi qua kể từ hôm mụ succubus tự xưng là đại diện phe mình phát đi lời tuyên bố vừa nghiêm trọng vừa lố bịch khắp toàn cõi thế giới.

Và hiện tại, nhiều nguồn tin đã bắt đầu xác nhận rằng chuyện đó không phải trò đùa.

Takuto đã nắm được kha khá thông tin về quân đoàn succubus, phe đã đưa ra lời đề nghị rắc rối này.

Tuy nhiên, mức độ hiểu biết của cậu vẫn còn rất hạn chế.

Lẽ ra nên điều tra sâu thêm, nhất là về những biến động từ phía tộc Elf bao gồm cả Liên minh Khế ước Elf El-Na nhưng do trước đó đã quá bận rộn ứng phó với các cuộc chiến và khủng hoảng khác nhau, nguồn lực bị phân tán nên không thể dồn sức cho mảng tình báo.

Takuto cắn răng tiếc nuối vì để lỡ thời cơ, rồi vừa gõ nhẹ lên tay vịn ngai vàng vừa cân nhắc các quân bài hiện có.

"Khó nghĩ thật..."

Atou chỉ lặng lẽ quan sát Takuto suy tư mà không nói một lời.

Cô hiểu rõ:

Chen ngang lúc này chẳng khác nào quấy nhiễu nhà vua.

Và cũng bởi cô tin rằng Takuto rồi sẽ tự mình tìm ra câu trả lời không phải bằng niềm tin mơ hồ, mà gần như là một quy luật bất biến.

"Triệu tập tất cả quốc gia và thế lực... chẳng khác nào một Hội Nghị Toàn Đại Lục."

Takuto tiếp tục dòng suy luận.

Nếu hiểu đúng nghĩa lời của Vagia, kẻ từng tuyên bố bằng giọng điệu phóng đại khắp thế giới thì đây chẳng khác nào một buổi gặp mặt long trọng quy tụ mọi thực thể trên đại lục Hydragia.

Dù mục đích thực sự là gì, với một lời tuyên bố quy mô toàn cầu đến thế, dĩ nhiên Mynoghra cũng bị cuốn vào vòng xoáy.

Nhưng Takuto phải nói thật lòng là chẳng mấy mặn mà.

Đi vào lãnh thổ địch trong khi còn chưa rõ lai lịch đối phương là hành động vô cùng liều lĩnh.

Việc cậu đích thân đến Renea để cứu Atou cũng đã là lựa chọn quá mức mạo hiểm.

Nếu cứ để nhà lãnh đạo của một quốc gia chạy khắp nơi như vậy thì lính tráng theo hầu làm sao an tâm mà sống nổi.

Bản thân Takuto cũng tự nhắc đi nhắc lại rằng:

Vai trò của người chỉ huy không nằm ở tiền tuyến.

Hơn nữa, chiến lược tối cao của Mynoghra, chiến thắng thượng thăng thứ nguyên và hồi sinh Isla tuyệt đối không cho phép thỏa hiệp hay rẽ hướng.

Tức là, về sau chắc chắn sẽ phải đối đầu với tất cả các thế lực khác.

Hòa đàm hay đình chiến gì đó mà mụ Vagia rêu rao thực chất là bất khả thi.

Với những điều kiện tiền đề đó, rõ ràng cái lời mời kia chẳng hề hấp dẫn chút nào.

"Dù thông tin còn ít, nhưng bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu thân phận thật của đối phương thì cũng uổng. Phải nói thật, ta cũng khá tò mò không biết có thể gặp thêm mấy thể loại game dị hợm nào nữa. Mà về lâu dài, nó sẽ rất hữu ích cho chiến lược của ta. Chỉ có điều, rủi ro lại không hề nhỏ."

Atou gật đầu, môi khẽ mỉm cười, tỏ ý:

Chỉ cần ngài thấy hợp là được.

Takuto cũng nhìn cô với nụ cười mà thời gian gần đây cậu mới học cách tự nhiên hơn đôi chút, rồi ngẩng đầu nhìn lên trần, hít sâu một hơi.

"Lưỡng lự thật đấy. Chọn hướng nào mới phải đây?"

Giọng cậu như đang tận hưởng chính sự do dự của mình.

Đường lối của Mynoghra là thống trị toàn thế giới.

Nhưng nếu cứ phớt lờ hội nghị mà chỉ tập trung xây dựng quốc gia như ý mình thì cũng không ổn.

Những kẻ địch mà họ phải đánh bại về sau đều cực kỳ nguy hiểm.

Năng lực của họ hoàn toàn phi logic, có thể thay đổi thế giới như phép màu.

Trong trận chiến với Game Master, Takuto đã thắng bằng chiến thuật bất ngờ.

Nhưng nếu cậu không biết TRPG, có lẽ đã bị đè bẹp ngay từ đầu.

Nghĩ đến điều đó mới thấy, cứ bị động mãi trong khi không hề nắm rõ kẻ địch là ai thì đúng là rất nguy hiểm.

Hiện tại, họ còn chưa biết có bao nhiêu kẻ cùng cấp bậc với mình tức là những "người chơi" đang hiện diện trong thế giới này.

Nói thật lòng, nếu có thể lấy thông tin mà không phải tự đặt mình vào chảo dầu thì đó là lựa chọn lý tưởng.

"Không còn cách nào. Dùng tới Lỗi Phẩm vậy..."

Takuto ngước mắt nhìn lên trần điện.

Tại đó, một sinh vật méo mó hình dạng như bào thai đang bám vào xà nhà, liên tục cựa quậy như đòi chú ý.

Đó là Ma Thú được tạo ra để hộ vệ cho Takuto, đơn vị tên là "Lỗi Phẩm".

Vốn dĩ cậu không muốn để nó rời khỏi bên mình, nhưng khả năng chiến đấu và năng lực đặc biệt của nó mạnh chẳng kém gì một Anh Hùng thực thụ.

"A! Em hiểu rồi. Ngài định dùng nó làm thế thân, đúng không ạ!?"

Atou, người từ sau khi Takuto sống lại thì gần như không rời nửa bước reo lên như đã bắt trúng ý.

Cô gật đầu hăng hái trước mặt Takuto như đang muốn nói:

Em biết ngài giỏi lắm mà!

Takuto nhìn cô bằng ánh mắt hơi ngượng nhưng vẫn tiếp tục trình bày kế hoạch.

"Chi phí tạo ra nó thì đắt đỏ thôi rồi, mất nó thì thiệt hại không thể đong đếm được. Nhưng nếu xét đến tính linh hoạt thì đây là một lá bài có thể tung ra mà không quá do dự. Cứ vì quá cẩn thận mà lỡ thời cơ thì cũng dở."

"Lỗi Phẩm" có thể nhận được kỹ năng đặc biệt khác nhau tùy vào nơi nó được tạo ra.

Con hiện tại mà Takuto đang nhìn có năng lực chuyên về ẩn thân và giả dạng.

Trong đó có một năng lực gọi là "Ngụy trang", cho phép nó hóa thành hình dạng của Takuto, đồng thời sử dụng kết nối tư tưởng và chia sẻ tầm nhìn để vận hành như máy điều khiển từ xa.

Đây là phương pháp từng được Takuto dùng để qua mặt Vittorio, và giờ sẽ tiếp tục phát huy tác dụng.

"Lựa chọn tuyệt vời! Với cách này, lão Mortar cùng các tộc Dark Elf chắc chắn cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm. Và tất nhiên, em cũng vậy ạ!"

"Nghĩ lại thì... cả ta với em đều đã gặp quá nhiều phen suýt chết kể từ lúc tới thế giới này rồi. Dù có muốn đi cũng không nên."

"Nếu ngài mà dám nói muốn đi thật, em sẽ hết sức ngăn cản đó!"

"Hahaha... Ta đoán vậy mà."

Atou nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc đến độ Takuto không biết nên cười hay lo lắng.

Cậu hiểu rõ cảm xúc của cô.

Nếu đảo ngược lại vị trí, nếu Atou mà từng đề xuất tự mình đi làm đại diện dự hội nghị thì Takuto cũng sẽ liều chết cản bằng được.

Tóm lại, việc Takuto sẽ không trực tiếp tham dự đã là chuyện chắc chắn.

Vấn đề giờ chỉ còn là:

Làm sao tận dụng điều kiện hạn chế để thu về lợi ích lớn nhất có thể.

"Nói thật thì, ta chỉ muốn trốn trong góc rồi mặc kệ tất cả. Nhưng nếu đây là cơ hội cấp một để thu thập tin tức thì không thể bỏ qua. Nếu quả thực toàn bộ thế lực sẽ góp mặt, ít nhất chúng ta sẽ nắm được hình dạng của những kẻ phải đối đầu trong tương lai."

Rốt cuộc thì, vấn đề cốt lõi vẫn là ở chỗ đó.

Dù là thế lực RPG hay TRPG đi nữa, một trong những lý do khiến họ luôn bị động trong các cuộc đối đầu trước giờ chính là thiếu thông tin.

Lần triệu tập toàn thể đại diện lần này tuy mang nhiều rủi ro, nhưng nếu có thể nắm được khái quát về các thế lực hiện diện tại thế giới này thì chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều trong việc lên phương án đối phó.

Vì thế, suy nghĩ của Takuto dần dần nghiêng về phía tham gia.

“Liên quan đến mấy thứ của người chơi đúng là nhức đầu thật. Vì nó luôn dính đến chuyện game nên không tiện nói với bọn Dark Elf, cứ như nuốt đá mà chẳng được than.”

“Chính vì thế nên mới có em đây mà, Takuto-sama! Nếu ngài cần tâm sự hay hỏi han gì, thì bất kể lúc nào, em cũng luôn sẵn sàng lắng nghe! Em là người duy nhất ở thế giới này mà ngài có thể bàn chuyện thế giới thực, đúng không nào?”

“Ừm, ta rất cảm kích và cũng thấy yên tâm khi có em… nhưng mà, em không quên là còn một người nữa đấy chứ?”

“Ể? Còn ai nữa hả? Trong trí nhớ em thì chẳng có ai như vậy hết…”

“V–vậy à…”

Người anh hùng không có mặt ở đây là Vittorio, Lưỡi xúi giục hạnh phúc.

Hắn ta cũng là người mà Takuto có thể trao đổi về những vấn đề liên quan đến thế giới thực.

Chỉ tiếc là mối quan hệ giữa Atou và Vittorio thì... thảm hại đến mức không cần nói cũng biết.

Nguyên nhân lớn nhất là do tính cách cực kỳ khó ưa và hay châm chọc người khác của Vittorio.

Là người nắm giữ vị trí trung tâm trong bộ máy quốc gia mà xung đột nội bộ thế này thì chẳng tốt chút nào, nhưng Takuto cũng đành bó tay vì đó là kiểu không ưa nổi theo bản năng mất rồi.

“Nhưng Takuto-sama, em nghĩ việc cử 'lỗi phẩm' đi dự hội nghị là một sách lược rất hay. Tuy vậy, cũng không loại trừ khả năng đây là một cái bẫy. Đúng là chúng ta đã xác nhận lời mời được gửi đến toàn bộ các thế lực, nhưng nếu phe đối phương cũng nhắm đến việc đối đầu toàn diện như chúng ta, thì việc triệu tập về lãnh địa của chúng chính là cơ hội trời cho để tung đòn. Vậy nên khả năng mất đi 'lỗi phẩm' cũng không hề nhỏ…”

“Em nói đúng. Mình muốn quan sát đối thủ thì đối phương cũng có thể nhìn ngược lại. Ít nhất, khả năng bị dò ra thông tin về trò chơi và năng lực là rất cao. Thậm chí còn có thể bị gán hiệu ứng bất lợi nào đó. Chỉ là... ta có một cảm giác gần như là linh cảm rằng khả năng đây là bẫy trắng trợn thì thấp.”

“Ý ngài là sao ạ?”

Thấy Takuto nói khá mơ hồ, Atou nghiêng đầu, vẻ đầy khó hiểu.

Trước phản ứng ấy, Takuto gật nhẹ rồi giải thích thật chi tiết để cô dễ hiểu.

Đó là… điều mà cậu lo nhất vào lúc này.

“Em còn nhớ lời tuyên bố của con Succubus hôm trước chứ? Ta tạm gọi cô ta là Vagia nhé, cô ta có nhắc đến một ‘vị thần’ trong tuyên bố của mình đấy.”

“À… Hình như là… ‘Thần Khuếch Đại’ thì phải? Em chưa từng nghe nói tới vị thần đó…”

Thần là một thực thể siêu việt vượt ra ngoài lý tính loài người.

Có lúc được ví như ý chí tập thể, có khi lại là hiện thân của vũ trụ.

Dù sao thì, đó cũng chính là mối lo lớn nhất đang đè nặng lên tâm trí Takuto.

“Ta vẫn luôn nghi ngờ là có một thế lực vượt khỏi sức tưởng tượng đang can thiệp vào tình cảnh hiện tại của mình. Cả chuyện ta và em mang hình thể nguyên vẹn dịch chuyển đến dị giới, nếu nghĩ theo chiều tự nhiên thì quá vô lý. Giải thích bằng việc có ai đó đứng sau thì hợp lý hơn nhiều.”

“Vậy nghĩa là… việc chúng ta tới thế giới này, hay những kẻ thù mà Takuto-sama đã đối đầu, tất cả đều có một ‘vị thần’ giật dây phía sau?”

“Có khả năng cao là vậy.”

Gương mặt Atou tối sầm lại.

Trong Eternal Nations, đúng là cũng có tồn tại khái niệm thần.

Ví dụ như bản thân Takuto chính là người sở hữu khái niệm của Tà Thần Vô Danh.

Ngoài ra cũng có vài vị thần khác xuất hiện trong trò chơi, nhưng đa phần chỉ tồn tại như đơn vị, lãnh đạo, hoặc một nhân vật phụ làm nền cho cốt truyện.

Tức là, chỉ là yếu tố trang trí.

Còn điều mà Takuto đang nói đến bây giờ lại là thứ không giống với các khái niệm giả tạo ấy.

Là thần đích thực, cái loại có thể tạo ra hoặc hủy diệt thế giới, thao túng khái niệm, chi phối hiện tượng.

Là tồn tại vượt khỏi mọi thứ.

Atou cảm nhận được điều đó từ sắc thái của Takuto, và hiếm hoi thay, cô thấy bất an mà chẳng thể lý giải vì sao.

“Chính vì thế, ta nghĩ bề ngoài thì cuộc gặp sẽ vẫn được tổ chức đàng hoàng. Dù gì thì đây cũng là thể diện của một vị thần mà. Nhưng nếu đối phương vẫn muốn tung đòn dù vậy…”

“Dù vậy thì sao ạ?”

“Ừm… thì có thể là ‘Thần Khuếch Đại’ đó đang hành động theo lối tư duy mà bọn mình không thể nào hiểu nổi.”

Atou khẽ gật đầu.

Lý giải của Takuto nghe vẫn hợp lý, tuy không thể xua đi cảm giác khó chịu đang mắc nghẹn trong lòng cô.

“Dù sao thì, việc chúng ta cần làm cũng khá rõ ràng thôi. Trước mắt là tăng cường quốc lực Mynoghra, rồi hướng tới mục tiêu chiến thắng thượng thăng thứ nguyên để phục sinh Isla.”

Atou gật đầu theo bản năng trước lời khẳng định chắc nịch đó.

Takuto cảm thấy hài lòng.

Sự bối rối của cô cũng nằm trong dự đoán, bị nói thẳng là “có thần nhúng tay” thì khó mà hình dung được là điều dễ hiểu.

Bản thân Takuto cũng vậy, vẫn thấy khá mơ hồ.

Cảm giác như đang nói đến một giấc mộng mờ ảo, khung cảnh cứ như bị sương mù phủ kín.

Thế nhưng, chính cảm giác mơ hồ ấy lại trở thành ánh sáng soi đường cho niềm tin trong cậu.

(Nếu nghĩ lại… phe TRPG từng đối đầu tại Thần Quang Quốc Renea rõ ràng có dấu hiệu nhận được chỉ thị từ thần. Ngay cả hai chị em Elfur cũng từng nói rằng Ma Vương Quân có dấu hiệu tương tự.)

Dù không rõ chi tiết vì bên Erakino và Master của cô ta là Kuhara đều cố giấu kín chuyện liên quan đến thần.

Ngay cả Ma Vương Quân dù vài lần nhắc đến “thần”, nhưng chưa từng nói rõ nội tình.

Rồi đến lần tuyên bố vừa qua từ phe Succubus.

Dù thông tin ít ỏi, nhưng điều suy ra lại vô cùng rõ ràng.

(Nếu Vagia tự tin gọi thần của mình là “Thần Khuếch Đại”, tức là ắt hẳn cô ta đã từng chứng kiến hoặc xác nhận được sự tồn tại của vị thần đó. Nghĩa là các thế lực khác đều đã bị thần can thiệp. Điều này gần như là chắc chắn rồi. Vậy… tại sao Mynoghra, tại sao mình lại không nhận được bất kỳ sự can thiệp nào từ thần? Trong trận chiến với Kuhara, người chơi TRPG, chắc chắn đã có va chạm ở tầng thứ cao hơn. Vậy chẳng phải điều đó nghĩa là chúng ta cũng nằm dưới sự bảo hộ của thần sao…? Vị thần của mình… đang suy tính điều gì? Nếu có thể, mình thật sự muốn một lần được nói chuyện trực tiếp…)

Suy nghĩ của Takuto dần chìm xuống.

Về ý đồ của những vị thần.

Vị thần của chính cậu rốt cuộc là ai, và mong muốn điều gì?

Tại sao lại không can thiệp?

Ý thức trôi dạt về nơi sâu thẳm nhất của biển tư duy, nơi mà trước giờ cậu chưa từng chạm tới.

Ngay khoảnh khắc Takuto chạm đáy màn đêm sâu thẳm đó…

“Takuto-sama! Takuto-sama ơi! Ngài đăm chiêu hơi lâu rồi đấy… Ngài vẫn ổn chứ? Có cần em mang gì đó cho ngài uống không ạ?”

Tiếng gọi của Atou khiến Takuto khẽ giật mình, cả người hơi rung lên.

Thấy phản ứng ấy, Atou cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Takuto nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố giấu đi cơn hoang mang trong lòng bằng giọng điệu tươi sáng hơn thường lệ.

“À, ừ, xin lỗi nhé. Ta đang mải suy nghĩ một chút. Phải rồi… em làm ơn mang cho ta ly gì đó nóng ấm được không? Ngại quá.”

“Vâng, em đi ngay đây.”

…....

…..

“Thần, hử…”

Chỉ khi chắc chắn Atou đã cúi đầu rời khỏi phòng, Takuto mới buông ra một tiếng thở dài nặng nề rồi dựa sâu vào lưng ghế của ngai vàng.

Mọi thứ xung quanh đều là một màn sương mù dày đặc, chẳng có gì là rõ ràng hay chắc chắn.

Nhưng có một điều, một dự cảm u ám như lớp bùn đặc quánh cứ bám chặt trong lòng cậu rằng mọi chuyện sắp trở nên vô cùng phiền phức.

Và cảm giác ấy, Takuto biết mình không thể nào phủ nhận được.

=Thông báo hệ thống=============

Hội đàm toàn cõi các thế lực đã được phát động bởi Phù thủy Vagia.

Toàn bộ các chỉ đạo và người chơi của các phe hãy quyết định việc tham gia hay không tham gia.

――――――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận