Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 117: Đối Thoại (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,886 từ - Cập nhật:
Tin báo đến với Imleis, người đảm trách vai trò thẩm vấn dị đoan kiêm phụ trách khôi phục miền nam thần quang quốc Renea là vào thời điểm mà công cuộc chữa trị dịch bệnh hoành hành ở thủ phủ Amrita vừa có chút khởi sắc.
Amrita, thành phố đông dân nhất miền Nam và cũng là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất.
Chỉ cần phục hồi được thành này, thì việc xử lý những nơi khác ắt hẳn cũng sẽ dễ thở hơn.
Chính vào lúc ai nấy vừa thở phào nhẹ nhõm ấy… tin dữ lại ập tới.
Đó là một sự việc mà họ đã lo ngại từ trước.
Cuộc xâm lược lần thứ hai của đạo quân tà ác.
…Nói là "phản ứng chậm" thì nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất, chỉ đơn giản là một sai sót trong việc xác minh thông tin.
Ai nấy đều quá bận bịu với công việc trước mắt.
Ai cũng nghĩ sẽ có người khác kiểm tra hộ mình.
Và thế là sai lầm xảy ra.
Đòi hỏi các thánnh chức giả của Qualia, những người đã sống trong yên bình suốt bao năm phải biết cách xử lý tình huống khẩn cấp như thế này… thực sự là quá sức.
Họ đều cho rằng Mynoghra sẽ không thể tấn công thêm nữa.
Ít nhất… họ nghĩ vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Nhưng giờ đây, cái giá cho sự chủ quan ấy đã giáng xuống nặng nề.
「Tin đó… là thật sao?」
「Vâng, toàn bộ khu vực phía Nam, bao gồm cả Seldoche, đều đã mất liên lạc với chúng ta.」
Trước lời báo cáo với vẻ mặt cứng đờ của viên lính, Claire mất vài giây mới hiểu được hết ý nghĩa của sự việc.
Việc liên lạc với các thị trấn bị gián đoạn không phải là điều hiếm.
Có thể do người đưa tin hay các đội khảo sát gặp trục trặc, bị chậm trễ vì lý do bất khả kháng, hoặc năng lực yếu kém, thậm chí là bê trễ.
Dù khó chấp nhận, nhưng đó là điều vẫn thường xảy ra trong hệ thống vận hành của Qualia.
Nhưng việc toàn bộ các khu vực đều cùng lúc mất liên lạc, mà lại tập trung ở phía nam miền Nam… thì không thể là chuyện bình thường được.
「Không ổn rồi… Có tin đồn nào từ dân chúng hay báo cáo bất thường nào từ các miền đó không?」
「Không có vụ cháy nào, cũng chẳng có tin nào nói về thiệt hại nhân mạng. Nhưng thực tế là, các thành trấn và làng mạc ở đó đều tránh tiếp xúc với chúng ta. Người đưa tin vừa đến nơi đã bị đuổi đi mà không kịp hỏi han gì thêm…」
Một báo cáo kỳ lạ.
Cho dù bộ máy điều hành của Amrita có tê liệt, khiến khả năng kiểm soát toàn miền Nam bị ảnh hưởng, thì cũng không thể khiến toàn bộ dân chúng đột ngột quay lưng chống lại.
Lời nguyền lãng quên do Phá Diệt Vương gieo rắc chỉ giới hạn ở thành phố này.
Những vùng khác đáng ra không bị ảnh hưởng.
Chuyện đó đã được xác minh trong đợt điều tra đầu tiên, và đó cũng là lý do Claire không chia nhỏ lực lượng mà dồn toàn bộ vào việc phục hồi Amrita.
Với niềm tin rằng, các tín đồ tại địa phương sẽ hoàn thành nghĩa vụ và chiến thắng dịch bệnh.
「Việc truyền đạt mệnh lệnh cho các miền khác vẫn đang được thực hiện nhân danh Thánh nữ Nhật ký, đúng chứ? Nếu họ đơn phương cắt đứt liên lạc thì đó là hành vi phản bội Thánh nữ cũng đồng nghĩa với phản bội Thần.」
「Dạ, đúng như vậy, thưa thẩm vấn quan! Nhưng… tôi thật sự…」
「Không sao. Ta không có ý trách cậu. Chỉ là… cần xác nhận thôi. Bản thân ta cũng đang rất rối trí.」
Nói rồi Claire nhẹ giọng xin lỗi người lính đang rụt rè.
Cô đặt bút xuống, ngả lưng ra, hít thở sâu nhưng cuối cùng, vẫn chỉ toàn là những tiếng thở dài mệt mỏi.
Cô cố giữ bình tĩnh, suy luận một cách lý trí, nhưng rốt cuộ tình hình đã vượt quá sức chịu đựng của cô từ lâu rồi.
Những ngón tay trắng muốt thon dài của Claire khẽ run lên trong im lặng.
(Liên minh Khế Ước Elf El-Na cũng từng mất liên lạc với các tộc một cách tương tự. Tình hình này… không ổn chút nào.)
El-Na, một quốc gia thiện lương do tộc Elf trị vì, đã bị bóng tối nuốt chửng giờ đây đã là một thực tế kinh hoàng được cả thế giới thừa nhận.
Hiện nay, một trong các Thánh nữ đang trực tiếp xử lý khủng hoảng này, nhưng đây là biến cố chưa từng có trong lịch sử Qualia.
Dù có là phép màu đi nữa, họ vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu khắc phục nào.
Trong khi đó, việc hai Thánh nữ bất ngờ rút lui khỏi phía Nam đã khiến sức mạnh của Qualia suy yếu trầm trọng.
Diệt trừ tà ác dưới danh nghĩa của Thần là sứ mệnh thiêng liêng của họ nhưng sự thật là, chỉ có lòng nhiệt huyết thôi thì không thể giải quyết tất cả.
Cần một thứ gì đó.
Một phương sách đủ mạnh để xoay chuyển cục diện đang bất lợi này…
「Hãy triệu tập toàn bộ các Thánh Kỵ Binh trụ cột. Ta muốn bàn về hướng đi sắp tới.」
Luôn dự trù tình huống xấu nhất là năng lực cần có ở những người nắm giữ địa vị và trách nhiệm, cũng như mạng sống của người khác.
Claire nghĩ đến số phận những người dân đang sống trong vùng bị cắt đứt liên lạc.
A… nhưng mà—
Có điều gì tồi tệ hơn thế này nữa không?
Đây là đất nước được thánh thần chúc phúc, từng rực sáng dưới ánh sáng thiêng liêng của Thần.
Vậy mà giờ đây, cái bóng đang phủ xuống quá đỗi dày đặc và to lớn…
………
……
…
「Ta quyết định từ bỏ vùng đất này và quay về trung ương.」
Lời tuyên bố từ Claire khiến đám Thánh Kỵ Binh ngồi họp rơi vào trạng thái bàng hoàng không thể tả nổi.
Ngoài những người không thể rời vị trí vì công vụ khẩn cấp, thì tất cả các Thánh Kỵ Binh thuộc đoàn điều tra đều đã có mặt.
Dù số lượng không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vẫn đủ để hình thành một cuộc họp quan trọng.
Toàn bộ họ đều bị chấn động bởi quyết định đột ngột của Claire, đến mức cần vài giây mới lấy lại được nhịp suy nghĩ.
Trong đầu họ, hiện lên hình ảnh của những bệnh nhân còn nằm liệt giường, những gương mặt bất an của dân chúng đã đánh mất niềm tin.
Giờ đây, khi công cuộc tái thiết Amrita vừa mới chớm có dấu hiệu ổn định, lại nhận được lệnh… rút quân.
Chỉ riêng việc họ không phẫn nộ lao lên chất vấn, đã cho thấy đạo đức và sự điềm tĩnh của một Thánh Kỵ Binh chân chính.
「Thưa thẩm vấn quan Imleis, lời nói đó… xin hãy giải thích rõ ý định của ngài.」
「Được. Lý do cho quyết định lần này rất rõ ràng. Cách đây ít giờ, ta nhận được báo cáo rằng Liên minh El-Na cũng từng trải qua hiện tượng tương tự. Từ việc mất liên lạc với Seldoche và các làng lân cận, ta phán đoán rằng nơi đó đã rơi vào tay tà ma. Do đó, chúng ta sẽ tái cơ cấu kế hoạch. Mục tiêu ban đầu của ta là khảo sát, việc cứu trợ chỉ là ngoại lệ. Nhưng giờ đây, nó đã vượt quá năng lực cũng như chức trách của ta.」
「Thứ lỗi, nhưng chúng tôi là Thánh Kỵ Binh! Dù bóng tối có mạnh đến đâu, chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu, không bao giờ khuất phục!」
Một Thánh Kỵ Binh trẻ tuổi, tràn đầy khí thế, lên tiếng phản bác.
Tấm lòng chính nghĩa và sự từ bi nơi cậu, đúng là hình mẫu lý tưởng cho một Thánh Kỵ Binh.
Tuy nhiên… không ai đứng về phía cậu.
Và điều đó nói lên tất cả.
Những người từng trải đều hiểu Claire đang nói đúng.
Chẳng thể phản bác được gì.
Chỉ có thể cắn răng, nén lại nỗi cay đắng của sự bất lực.
「Suy nghĩ đó… thật nguy hiểm. Ta không phủ nhận sức mạnh của các Thánh Kỵ Binh. Nhưng thử hỏi ở thành phố này, đã có bao nhiêu người trong số họ ngã xuống? Kẻ thù lần này quá mạnh. Chúng ta phải thừa nhận rằng lực lượng hiện tại là không đủ. Nhầm lẫn giữa dũng cảm và liều lĩnh, sẽ chỉ dẫn đến hậu quả khôn lường.」
Vị Kỵ Binh trẻ sững sờ, xấu hổ cúi đầu vì sự non nớt của mình.
Dẫu vậy, Claire cũng chẳng có tư cách để cao giọng dạy đời.
Bởi lẽ, người đáng ra phải nhận ra mối nguy này sớm hơn bất cứ ai… chính là cô.
Nếu như cô hành động sớm hơn, thì đã có thể điều phối viện trợ từ trung ương, hoặc đưa ra biện pháp ứng phó.
(…Chúng ta cần viện đến cả những Thánh Kỵ Binh còn lại và xin Thánh nữ hiển thần đích thân xuất chinh. Nhưng… liệu điều đó có khả thi không? Thế lực thiện lương giờ đây quá đỗi yếu ớt… Nếu cứ thế này thì…)
Giá như có thể huy động lực lượng từ trung ương và ba miền còn lại của Qualia từ sớm, thì có lẽ đã ngăn được thảm họa lần này.
Thậm chí, nếu Thánh nữ hiển thần chịu ra mặt, dân chúng ắt đã được cứu từ lâu.
Thế nhưng chuyện đó vốn bất khả.
Hiện tại, trung ương của Qualia đang dồn toàn lực ứng phó với một thế lực tà ác khác, thứ đã chiếm lấy Liên minh Khế Ước Elf El-Na.
Nếu là thời bình thì đã khác.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thật khó để mong chờ bất kỳ viện trợ nào như Claire từng hy vọng.
Tất nhiên, cô không hề ngồi yên khoanh tay.
Claire đã bỏ tiền túi ra thuê lính đánh thuê và phu khuân vác từ dân sự, nhờ họ giúp đỡ trong đủ loại công việc.
Nhưng tất cả cũng chỉ như giọt nước đổ lên hòn đá đang cháy rực.
Và khi giọt nước ấy vừa mới bắt đầu có tác dụng thì… tai họa lại ập xuống.
Thử thách mà Thần ban xuống, khắc nghiệt hơn bất cứ điều gì mà Claire từng tưởng tượng.
(Lạy Thần… xin hãy chỉ đường dẫn lối cho chúng con…)
「…………」
Trong khi Claire vẫn lặng lẽ chìm trong suy nghĩ, thời gian vẫn trôi qua một cách vô ích.
Chàng Thánh Kỵ Binh trẻ khi nãy còn hừng hực khí thế, giờ chỉ biết ngồi đó lặng câm.
Vẻ mặt trắng bệch của anh đã nói lên tất cả.
Không chỉ riêng anh mà tất cả những người có mặt đều đã hiểu.
Nếu cứ để tình hình tiếp diễn… thì một bi kịch nữa sẽ lại xảy ra trên mảnh đất này.
「Tất nhiên. Chúng ta sẽ tổ chức sơ tán dân trong khả năng có thể. Đồng thời, sẽ gửi ngay yêu cầu cứu viện khẩn cấp về trung ương. Nhưng… số người cầu cứu quá nhiều. Nhiều đến mức chúng ta không thể dang tay cứu hết được…」
Claire không nói thẳng ra, nhưng tất cả đều hiểu rõ điều cô đang ám chỉ.
Rằng những người không thể cứu… sẽ bị bỏ lại.
Lời lẽ ấy, dù chưa được thốt ra, cũng đủ khiến cả căn phòng rơi vào một bầu không khí nặng nề đến đau đớn.
Một lúc sau, giữa những Thánh Kỵ Binh lặng thinh, có một người cất tiếng.
Là người giàu kinh nghiệm nhất trong số họ, người đã phục vụ lâu nhất trong đoàn.
「Những lời ngài nói, chúng tôi thừa hiểu, thưa thẩm vấn quan. Chúng tôi biết rằng, vì sự bất lực của mình, chúng tôi đã khiến dân thường phải gánh chịu những gánh nặng không đáng có. Chúng tôi không còn gì để biện minh. Chính vì vậy… chúng tôi phải ở lại mảnh đất này.」
Claire đã lường trước điều này.
Nhưng cũng là điều… cô không hề muốn nó thành sự thật.
Cô nhắm mắt lại, như cố nuốt trọn những giằng xé trong lòng.
「Đúng vậy, thẩm vấn quan. Cho dù không thể kháng cự nổi lũ tà ma… thì chỉ cần nơi này vẫn còn người cần được bảo vệ, chúng tôi không thể rút lui. Khi nhận lễ rửa tội để trở thành Thánh Kỵ Binh, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để hi sinh tính mạng cho lý tưởng đó.」
Ngay sau đó, nhiều người khác cũng đứng về phía anh.
Đến nước này, dù Claire có nói gì thêm, cũng khó lòng lay chuyển được họ.
Dù vậy… cô vẫn không bỏ cuộc.
「Các anh là trụ cột của quốc gia. Là thanh gươm chống lại bóng tối. Nếu mất các anh ở đây… chúng ta sẽ chẳng còn ai để đối mặt với ác ma khi trận chiến cuối cùng tới gần.」
Tất cả đều hiểu điều đó.
Cả Claire, cả các Thánh Kỵ Binh đều thấu hiểu từ đầu.
Nhưng họ đã quyết rồi.
Một khi ý chí đã vững như đá tảng, thì lời lẽ cũng trở nên vô dụng.
「Ta trên danh nghĩa thẩm vấn dị đoan có quyền áp dụng hình phạt đặc biệt với bất kỳ ai chống lại ý chí của Thần. Kể cả các anh, Thánh Kỵ Binh cũng không phải ngoại lệ.」
「Dù vậy… thưa thẩm vấn quan Imleis. Chúng tôi tin rằng quyết định của mình không hổ thẹn với lương tâm. Trước Thần, chúng tôi sẵn sàng đón nhận mọi sự phán xét. Nếu… ngài còn đủ thời gian và điều kiện để thực hiện chúng.」
Dù Claire đã viện tới thứ quyền lực mà chính cô ghê tởm nhất, chức vị và quyền hạn của mình thì vẫn không thể làm họ lung lay.
Lớp vỏ cứng cỏi của cô bắt đầu nứt ra.
Liệu đây có phải sự hy sinh dũng cảm như người đời ca ngợi?
Hay chính cô, người đang tính toán thiệt hơn, chọn hy sinh số đông để bảo vệ phần còn lại mới là kẻ sai lầm?
Không ai trong số họ có thể trả lời cho cô.
Claire, lúc này, hoàn toàn đơn độc trong mớ hỗn độn cảm xúc.
「Đoàn trưởng Thánh Kỵ Binh miền Nam, Fjord-sama chính là sư phụ dạy kiếm thuật của ta.」
Câu nói đột ngột của Claire khiến một vài Thánh Kỵ Binh nghiêng đầu khó hiểu.
Nhưng cô vẫn tiếp tục, chẳng mảy may để tâm đến phản ứng của họ.
Gục đầu, mắt nhìn xuống, giọng cô thấp dần.
「Thầy đã dạy ta rất nhiều điều. Là một người vĩ đại, quả cảm, đáng kính vô cùng… Thầy đã cứu rỗi biết bao người, dẫn dắt bao linh hồn lạc lối.」
Tất cả những người có mặt ở đây đều biết Fjord đã tử trận.
Chính họ là những người thu nhặt thi thể và tổ chức tang lễ đơn sơ cho ông.
「Vậy mà sao… các anh cũng muốn rời bỏ ta nữa…?」
Cho dù có mang chức danh cao quý hay là người tận tụy phục vụ Thần… rốt cuộc thì con người vẫn là con người.
"Thẩm vấn quan vô cảm, lạnh lùng và hoàn hảo" chỉ là một chiếc mặt nạ.
Thứ cảm xúc bên dưới nó chẳng khác gì những Thánh Kỵ Binh đang đứng trước mặt cô.
Và cuối cùng, họ cũng nhận ra:
Claire cũng đang đau đớn như họ.
「Thưa thẩm vấn quan… Xin hãy đưa Thánh nữ, Retrein-sama quay về trung ương. Mảnh đất này… đã có chúng tôi bảo vệ. Xin hãy dẫn đường cho đoàn người tị nạn.」
「Ta…」
Claire hiểu rõ:
Đó là sự cảm thông.
Đồng thời cũng là cách giải quyết thỏa hiệp duy nhất có thể giữa hai bên với những lý tưởng không thể hòa hợp.
Cô không thể xem nhẹ quyết tâm của họ.
Dù trong lòng vẫn ngổn ngang, bất an không nguôi…
…Chẳng lẽ đây là lựa chọn đúng đắn?
「Xin hãy giữ cái đầu lạnh… thưa thẩm vấn quan Imleis.」
Dù vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng trong tâm khảm của Claire lúc này chỉ còn lại nỗi buồn.
Ira Takuto, thủ lĩnh của Mynoghra, kẻ được gọi là "Phá Diệt Vương".
Hắn là một tai họa khủng khiếp bất ngờ giáng xuống thời đại hòa bình.
Và giờ đây, hắn là chướng ngại quá lớn để cô và những người đồng hành có thể chống lại.


0 Bình luận