Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 129: Cáo Bạch

0 Bình luận - Độ dài: 2,050 từ - Cập nhật:

Tại đại sảnh ngai vàng trong cung điện Mynoghra.

Vittorio, người đã dùng chính năng lực của mình để chặn hậu và bỏ mạng, nay đã sớm quay trở về Đại Chú Giới.

Hắn trông vô cùng hớn hở khi tuyên bố chiến thắng trước chủ nhân của mình.

Đây chính là lý do lớn nhất khiến Vittorio bị coi là một trong những anh hùng rắc rối nhất trong "Eternal Nations".

Một khi đã được triệu hồi vào thế giới này, việc loại hắn khỏi bàn cờ gần như là bất khả thi.

Bởi ngay cả khi bị tiêu diệt, hắn vẫn sẽ hồi sinh tại căn cứ và tiếp tục hành động như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Một kẻ không có năng lực chiến đấu nhưng lại sở hữu phần thưởng quá lớn.

Cũng vì những ảnh hưởng tiêu cực hắn mang lại cho thế giới, không ít người chơi của "Eternal Nations" từng phải đau đầu vì hắn.

Và đáng sợ hơn cả, hắn là trường hợp ngoại lệ:

Ngay cả khi quốc gia triệu hồi hắn, Mynoghra có bị diệt vong, hắn vẫn tiếp tục tồn tại.

Chỉ cần nghe đến khả năng đó cũng đủ hiểu vì sao hắn bị coi là nhân vật phá vỡ cân bằng game.

"Đấng thần vĩ đại… Ira Takuto Ngài là tai ương hủy diệt thế giới, là hiện thân của cái chết và nỗi sợ. Ngài là ngọn lửa điên cuồng, là băng tuyết lạnh lẽo, là tiếng sấm gầm vang trời. Ngài là máu, là gươm đao, là tiếng thét. Ngài là mặt trời soi sáng thế gian, là màn đêm bao phủ vạn vật. Ngài nắm giữ trí tuệ vô hạn, quyền năng vô biên. Ngài mang sinh mệnh vĩnh hằng và thân xác bất tử. Không thứ gì từ kim loại, đá cứng, mềm mại, sáu nguyên tố hay tầm gửi có thể gây tổn hại cho ngài. Ngài là khởi nguyên, là tận cùng. Ngài là kẻ hoàn mỹ tuyệt đối. Hãy tán dương vị thần vĩ đại ấy –"

Dù bị tuyên bố chiến thắng một cách đầy hỗn xược như thế, Takuto vẫn giữ nguyên phong độ.

Trong tay cậu là quyển Tà Thư đã lấy được trước đó.

Những gì Vittorio vừa đọc chính là phần nói về thần tức là Takuto trong quyển sách ấy.

"Ra vậy... Dựa trên bản gốc là sấm ngôn của Thánh Nữ, rồi thêm thắt để hoàn chỉnh hơn à."

"Nffuffu~"

Những gì ghi trong đó quả thật là ngạo mạn.

Phần mô tả về bản thân Takuto thì không có gì kỳ lạ.

Nhưng các chi tiết về sức mạnh của cậu thì hoàn toàn khác biệt.

Một loạt năng lực không hề tồn tại nơi thực tế được liệt kê dày đặc, biến Takuto thành một vị thần được thần thánh hóa đến cực điểm.

Việc có sự chênh lệch giữa hiện thực và nội dung sách vở là chuyện không hiếm.

Đặc biệt với những thứ nhằm củng cố đức tin hay tô vẽ hình tượng một cá nhân cụ thể thì chuyện phóng đại là không thể tránh khỏi.

Nhưng ở mức độ này thì đúng là quá đáng.

Đó cũng chính là nước cờ đầu tiên trong âm mưu của Vittorio.

"Lợi dụng việc ta là 'Tà Thần Vô Danh' để tái định nghĩa Ira Takuto à. Mạnh tay thật."

Vittorio nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý khi cúi đầu thật sâu.

Nguồn gốc sức mạnh của Takuto đến từ đức tin.

Nếu vậy thì chỉ cần tô vẽ lại nguồn gốc ấy, thì cả 'vị thần' cũng có thể bị tô màu theo.

Trong quyển tà thư ấy, hình tượng về một Ira Takuto lý tưởng mà Vittorio mong muốn đã được khắc họa rõ ràng.

"Thì ra ngươi cấm sùng bái hình tượng thánh thần là vì lý do này. Để đảm bảo hình tượng mới sẽ đến thẳng với ta, bắt buộc ta và thần mà giáo phái Ira tôn thờ phải là một. Không để thừa chỗ cho bất kỳ giải thích hay quan điểm nào khác chen vào. --Và cũng vì thế mà ngươi không lôi kéo những người quen biết ta, như đám Dark Elf hay thị trưởng Anterise, gia nhập đạo. Bằng những lời nói và hành động trào phúng, ngươi khiến họ nghĩ đạo Ira là thứ không đáng bận tâm. Mưu lược đó thật đáng nể."

Nghe Takuto nói vậy, Vittorio không khỏi mở to mắt trong chốc lát.

Không ngờ lại bị nhìn thấu đến mức ấy.

Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng đến nước này thì ván đã đóng thuyền.

Với tâm thế kẻ chiến thắng, gã hề chẳng ngại tiếp tục tuôn ra những lời ngông cuồng.

"Sức mạnh của 'Tà Thần Vô Danh' cực kỳ nguy hiểm. Việc chủ nhân của thần mất đi ý thức cũng vì lý do này. Bởi vì mô phỏng mọi thứ đồng nghĩa với việc đánh mất bản thân, làm loãng đi cốt lõi của chính mình. Hành vi 'làm mờ bản thể Ira Takuto' chỉ là một chiến lược ngu xuẩn."

"Là tất cả mà cũng là hư vô. Một thực thể mơ hồ như thế mà lại mang tên Ira Takuto thì đúng là mâu thuẫn."

"Chính xác! Nhưng mà! Chính vì nguy hiểm, nên lại càng thấy được cơ hội chiến thắng! Nếu bản thể mơ hồ, thì chỉ cần cố định lại là xong! Sự vô định trong thiết lập của 'Tà Thần Vô Danh' chính là điểm mấu chốt cho điều đó!"

Không tên nghĩa là trống rỗng.

Mà một khoảng trống thì có thể được điền vào tùy ý.

Muốn tô vẽ thế nào cũng được.

Đó chính là nước đi hỗn xược mà Vittorio đã tính sẵn ngay từ khi Takuto hồi sinh.

Tất nhiên, vẫn còn một câu hỏi:

Chỉ định lại hình tượng thì liệu có tạo được thần mới thật sự không?

Nhưng câu trả lời đã có từ lâu.

Vittorio thành lập giáo phái Ira, rồi không lâu sau đó Takuto tỉnh lại.

Thế là đủ để chứng minh giả thuyết của hắn hoàn toàn chính xác.

"Tức là... Takuto-sama mất trí không phải do bị rút sức mạnh... mà là do bản thể trở nên mơ hồ...?"

"Có thể hiểu như vậy."

Takuto trả lời mơ hồ trước câu hỏi của Atou, người nãy giờ chỉ biết đứng nhìn cuộc đấu trí cao siêu mà không theo kịp nổi.

Dù tin tưởng vào sức mạnh của chủ nhân, nhưng trong lòng cô vẫn có một nỗi bất an, rằng nếu lỡ có chuyện gì thì...

"Vì thế nên Vittorio mới tạo ra giáo phái Ira và ghi chép về ta trong tà thư. Để càng nhiều tín đồ càng xác định hình tượng của Ira Takuto vừa là vua Mynoghra, vừa là thần của đạo Ira. Một dạng hành vi đặt tên cho một vị thần không hình hài. Là tái định nghĩa thần thánh."

Tái định nghĩa Ira Takuto bằng khả năng của 'Tà Thần Vô Danh'.

Một lễ hội khai sinh thần mới.

Kế hoạch của Vittorio đã hoàn thành mỹ mãn.

"Và vị thần đó... lại không phải ta."

Takuto liếc mắt nhìn lại đoạn viết về thần thánh trong tà thư.

Ở đó, cậu thấy một dòng chữ chí mạng nhất:

“Vị thần vĩ đại Ira Takuto có một thuộc hạ trung thành nhất, anh hùng xúi giục Vittorio.”

“…Thì ra vụ phát ngôn 'hầu gái tai thỏ vụng về' ngươi nói trước đây là nghiêm túc thật à."

"Một vị thần vĩ đại thì phải có một vị phối ngẫu xứng đáng! Xinh đẹp, tài giỏi, ngoan ngoãn, ngực to! Với trí tuệ siêu việt của thần, chuyển giới cũng chỉ là chuyện nhỏ! Rồi thần sẽ hóa thân thành mỹ nữ hoàn hảo trong mộng của ngài!"

"Ta thật lòng không muốn bị gán sở thích và bị ép cưới mà chưa hỏi ý đâu đấy..."

Takuto đành nhăn mặt bất lực trước câu nói lố bịch ấy.

Tuy vậy, cậu cũng hiểu rõ Vittorio hoàn toàn nghiêm túc.

Trong đôi mắt điên dại kia, cậu đọc được điều đó.

Cư dân của Mynoghra đều sở hữu năng lực cuồng tín, nên đôi khi tình cảm họ dành cho Takuto cũng mang màu sắc cực đoan.

Nhưng trong số đó, đức tin mà Vittorio dành cho Takuto lại là tuyệt đối, không ai sánh kịp.

"Ta có thể hiểu được việc ngươi muốn nâng cao địa vị bản thân. Nhưng chuyện cố ép ta thành hình mẫu lý tưởng của ngươi thì hơi quá rồi đấy. Dù với mức độ tin tưởng ngươi dành cho ta, điều đó nên là điều ngươi ghét mới phải…"

Takuto hiểu rõ sự điên loạn trong lòng Vittorio.

Nhưng có một điều duy nhất, cậu vẫn không sao lý giải nổi...

Nếu Vittorio thật lòng xem Takuto là "chủ nhân" của mình, thì đáng lý hắn sẽ không dùng đến cái cách ngạo mạn là “cải tạo lại” chủ nhân như thế.

Takuto đã từng nghĩ vậy.

Và giờ, cậu muốn biết điều gì đã khiến tên này phá vỡ dự đoán đó?

Câu trả lời lại là thứ ngoài sức tưởng tượng của Takuto.

“Là lỗi của ngài đấy ạ.”

“Của ta á?”

“Vị thần mà thần kính yêu là Ira Takuto mà chỉ có thế này thì thật không thể chấp nhận được! Ira Takuto mà thần biết vĩ đại hơn, tuyệt diệu hơn, trí tuệ hơn, và còn hiểm độc hơn nhiều lần thế này!”

Nghe đến đó, Takuto khẽ nhíu mày.

Cậu đã bắt đầu hiểu ra phần nào lý do.

“Ngài không phải loại yếu đuối lụy tình, suốt ngày dây dưa với mấy cô nhóc! Ngài không phải thứ uỷ mị dễ mềm lòng như vậy! Không đời nào Ira Takuto lại thua kém kẻ địch, để mất anh hùng dưới trướng như một kẻ bất tài vô dụng!”

Atou đứng bên cạnh định bật lại, nhưng Takuto giơ tay ngăn lại.

Cậu muốn nghe hết lời trần tình đó.

Muốn nghe hết cơn giận dồn nén trong lòng Vittorio.

“Sự vĩ đại, trí tuệ và quyền năng vô hạn của ngài, tất cả đều là do thần, Vittorio, người hiểu ngài hơn bất kỳ ai trên đời này, đã tin tưởng tuyệt đối! Ngài không phải kẻ có thể dừng bước giữa chừng như thế này!!”

Vittorio đã thất vọng.

Không phải vì nghi ngờ chủ nhân.

Mà vì người mà hắn tin tưởng, Ira Takuto, lại thể hiện bộ mặt mà hắn không thể chấp nhận.

Hắn không hề từ bỏ đức tin.

Trong đầu hắn không hề có chuyện “phản bội”.

Chính vì vậy… hắn quyết định đưa chủ nhân trở lại “đúng với hình mẫu lý tưởng” của mình.

“Vì vậy! Thần sẽ làm ngài Ira Takuto thực sự tái hiện nơi đây! Thần là người hiểu ngài nhất! Thần là kẻ yêu quý ngài hơn bất kỳ ai trên thế gian này! Nên thần có quyền và nghĩa vụ—!”

Không nghi ngờ gì nữa, Vittorio chính là thuộc hạ trung thành của Ira Takuto.

Lòng trung tín đó, không một thứ gì có thể lay chuyển nổi.

“Vinh quang, quyền lực, thuộc hạ, tất cả mọi thứ của ngài, thần sẽ chuẩn bị sẵn! Vittorio này sẽ làm tất cả!”

Đây chính là lễ tế tôn vinh thần linh.

Một nghi thức linh thiêng để xóa bỏ mọi sai lầm, để đưa Ira Takuto trở về hình hài thật sự.

Đây là bước khởi đầu cho việc phục hưng Mynoghra đích thực.

“Nào! Vị Chúa tể vĩ đại, người Chơi thần thánh, Ira Takuto! Hãy cùng thần, giống như ngày xưa, một lần nữa bước lên hành trình chinh phục thế giới! Làm ơn! Chỉ điều đó… chỉ điều đó thôi, là tất cả ước vọng của thần mà thôi!!”

Vittorio cất cao giọng tuyên bố.

Trong tâm trí hắn lúc này, tương lai rực rỡ của Mynoghra và một Ira Takuto chói sáng rạng ngời đang hiển hiện rõ ràng, như thể mọi thứ đã thành sự thật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận