Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 101: Quyết định phương châm
0 Bình luận - Độ dài: 3,318 từ - Cập nhật:
Tại tầng sâu nhất của Đại Chú Giới, trong vương cung của Mynoghra, một cuộc họp khẩn đang được tiến hành nhằm đánh giá thiệt hại sau trận chiến vừa qua và xác định phương châm sắp tới.
Người chủ trì buổi họp là “Phù thủy bùn nhơ” Atou.
Takuto, chủ nhân của họ hiện vẫn chưa quay về, nên trong bầu không khí nặng nề ấy, buổi họp được bắt đầu.
“Chắc mọi người đều đã nắm rõ tình hình hiện tại xoay quanh Mynoghra.”
Ngay khi Atou cất lời mở đầu, tất cả những người có mặt đều trầm lặng gật đầu.
Trận chiến vừa qua tức là cuộc đối đầu với Thần Quang Quốc Renea tách ra từ Thánh Vương Quốc Qualia, cùng với những kẻ lãnh đạo lực lượng được gọi là “phe TRPG” đã để lại quá nhiều hỗn loạn và chấn động.
Cuộc tập kích bất ngờ, sự rút lui bất đắc dĩ của Atou, rồi đến việc Takuto ra trận và đoạt lại cô…
Trận quyết chiến cuối cùng đã cho thấy sức mạnh hủy diệt xứng danh "Phá Diệt Vương”, và toàn bộ quá trình dẫn đến trận chiến đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán của bất kỳ ai.
Đó là trận chiến đã khắc ghi cái tên “Ira Takuto” vào thế giới này.
Nhưng nếu nhìn vào kết quả… liệu có thể gọi đó là một chiến thắng?
Đúng là Atou đã trở về bên Mynoghra.
Thần Quang Quốc đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tuy nhiên, cái giá phải trả cho chiến thắng ấy lại quá lớn.
“Ta sẽ không vòng vo. Hiện tại, Takuto-sama đã mất trí nhớ và không còn khả năng lãnh đạo quốc gia.”
Đó chính là “sự vắng mặt của vua”.
Tình trạng của Ira Takuto đang cho thấy rõ ràng mức độ nghiêm trọng mà Mynoghra đang phải đối mặt.
Quốc gia là vua, và vua là quốc gia.
Giờ đây, khi Takuto không thể điều hành đất nước, Mynoghra đang rơi vào cơn khủng hoảng nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
“Vua có dấu hiệu gì khả quan không…?”
“Không… rất tiếc là không có.”
Chiến binh trưởng Gia hỏi bằng vẻ mặt đầy lo lắng, như thể đang bấu víu vào một tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng câu trả lời bình thản của Atou khiến anh không khỏi cúi đầu thất vọng.
Tình trạng hiện tại của Takuto, nói ngắn gọn, là mất trí nhớ.
Dù vẫn còn giữ lại ngôn ngữ và kiến thức thông thường, nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất bản thân là ai và mất cả danh tính lẫn cốt lõi con người.
Giờ đây, cậu chỉ ngồi yên trên chiếc ghế trong phòng mình, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ cả ngày.
Đôi khi, nếu may mắn, trí nhớ có vẻ lóe lên chốc lát khiến cậu có thể trò chuyện với Atou.
Nhưng khoảng thời gian ấy rất ngắn ngủi để gánh vác cả một quốc gia.
Nguyên nhân thì không rõ.
Cách giải quyết lại càng không.
Chỉ có một điều chắc chắn, tình trạng này cần được xử lý càng sớm càng tốt.
“Chuyện vua biến mất là trách nhiệm của ta. Nhưng giờ không phải lúc để bàn đến lỗi lầm.”
Atou kìm nén cảm xúc tự trách và bất lực, buộc bản thân phải tiếp tục nói.
Chuyện chưa kết thúc.
Takuto đã cứu cô khi cô rơi vào tay địch.
Vậy bây giờ đến lượt cô sẽ cứu cậu.
Dù Takuto không còn ở đây, vẫn còn rất nhiều việc cô có thể làm.
“Điều hành Mynoghra khi vua vắng mặt. Và làm tất cả những gì có thể để vua sớm hồi phục… đúng không?”
“Phải. Hiện tại, ta được trao quyền điều hành quốc gia thay mặt vua. Tuy công việc này không phải sở trường của ta, nhưng với sự hỗ trợ của mọi người, ta tin mình có thể xoay xở được.”
Dù từng suy sụp vì tình trạng của Takuto, Atou giờ đây đã dần lấy lại bình tĩnh.
Vốn dĩ cô không chỉ là một anh hùng mà còn có năng lực lãnh đạo, điều hành đất nước nằm trong khả năng của cô.
Với sự hỗ trợ từ tộc Dark Elf, tình hình trong nước có thể tạm yên tâm.
“Trong nước thì không sao. Nhưng nếu nhìn ra bên ngoài… chuyện không đơn giản vậy đâu.”
“Đúng vậy. Tình báo quốc tế là chuyện cấp bách. Nếu thiếu thông tin, mọi phán đoán đều có thể trở thành rủi ro.”
Lời nhận xét sắc bén của lão Mortar lần này lại càng đáng giá hơn bao giờ hết.
Đúng như ông nói, vấn đề không nằm trong nội bộ mà chính là thế cục bên ngoài.
Thần Quang Quốc Renea đã bị tiêu diệt trong trận chiến vừa rồi.
Các nhân vật chủ chốt như phù thủy và người chơi phe TRPG cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nhưng… những gì xảy ra sau đó thì hoàn toàn không rõ ràng.
Dù đối phương còn lại lực lượng, việc phản công ngay là điều khó xảy ra.
Tuy nhiên, việc không thể nắm bắt được động thái của các thế lực thiện lành khác lại là một mối nguy cực kỳ nghiêm trọng.
May thay, Mynoghra giờ đây có một lợi thế lớn hơn hẳn thời kỳ "Eternal Nations".
Chính là nhờ sự hiện diện của họ.
“Về chuyện đó, mọi người yên tâm. Dù vua đang nghỉ ngơi, thần dân của ngài vẫn luôn sẵn sàng. Ta đã cử người đi điều tra, việc thu thập thông tin đang được tiến hành.”
Tộc Dark Elf vốn là chủng tộc có năng lực ám sát và tình báo cực kỳ xuất sắc.
Takuto đã từng công nhận điều đó, và giờ đây năng lực ấy được phát huy triệt để trong thời khắc khủng hoảng.
“Thật may mắn. Vậy, có phát hiện gì rồi không?”
Như chờ đúng lúc, Emul, người đã kiểm tra thông tin từ trước nhanh chóng báo cáo.
Nhưng thông tin được đưa ra lại không hề khả quan.
Hai Thánh nữ vẫn còn sống.
Và cả hai đều đã mất tích không rõ tung tích.
Kết quả là đúng như phù thủy Erakino mong muốn, hai người ấy đã sống sót.
Atou, người đã chứng kiến tận mắt mối quan hệ kỳ lạ giữa ba người họ, thừa hiểu rằng hai Thánh nữ ấy sớm muộn gì cũng sẽ phản công Mynoghra.
Một mối lo mới lại khiến đầu Atou thêm nặng trĩu.
“Việc họ mất tích thực sự đáng lo. Có lẽ họ đang ẩn náu đâu đó để củng cố lại lực lượng. Giá như lúc đó chúng ta thay vua ra tay dứt điểm thì…”
“Phải rồi… Nhưng Takuto-sama không bao giờ để sót điều gì trong kế hoạch. Việc hai Thánh nữ đó sống sót hẳn là nằm trong tính toán ban đầu. Chỉ là đến cuối cùng, ngài không thể thực hiện được. Chắc hẳn lúc ấy cũng đã rất khó khăn rồi…”
“Nếu phải đặt ưu tiên cho sinh mệnh vua… thì chúng ta chẳng còn cách nào khác.”
Atou nhớ lại.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Takuto đã định ra tay với Thánh nữ Soarina.
Nhưng rồi cậu đột ngột dừng lại và chọn rút lui.
Trong suốt trận chiến, Atou có thấy cậu nhăn mặt như đang chịu một cơn đau đầu.
Rất có thể, quả bom âm ỉ trong đầu cậu đã phát nổ vào chính khoảnh khắc đó.
Không chỉ vậy.
Cô còn nhớ rõ lúc đó Takuto đã nghiến răng và nói:
"Quả nhiên là không thể…”
Điều đó nghĩa là đã có một điều bất thường vượt ngoài khả năng kiểm soát, buộc cậu phải thay đổi toàn bộ kế hoạch.
Và kết quả là như bây giờ.
Thứ bất trắc mà ngay cả Takuto cũng không dự liệu được, lại chính là thứ khiến bản thân cậu rơi vào trạng thái như hiện tại.
“Atou-san… hiện giờ tình trạng của vua ra sao? Liệu cứ để ngài nghỉ ngơi như thế… thì có thể hồi phục được không…?”
“Không. Dù chưa thể khẳng định, nhưng nghĩ rằng thời gian có thể chữa lành thì có lẽ hơi quá lạc quan.”
Trước câu hỏi đầy lo âu của Emul, Atou buộc lòng phải trả lời bằng một sự thật cay đắng.
Cô cũng không ngồi yên chờ đợi.
Với những triệu chứng liên quan đến ký ức và lãng quên, cô đã âm thầm mời Mearia, người có năng lực liên quan đến chẩn đoán cho Takuto.
Và câu trả lời nhận được lại càng khó tin.
Cô ấy nói:
“Không phải là ngài ấy quên… mà là ngay từ đầu, bản thân Takuto-sama đã không còn ở đó nữa rồi…”
Một loại bất thường khác với mọi thứ thông thường.
Tình trạng của Takuto, càng điều tra rõ lại càng khiến người ta tuyệt vọng.
Chính vì thế, Atou bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cứ để thời gian trôi qua, hy vọng Takuto hồi phục ngày càng mong manh.
Cô đã hiểu điều đó, ngay từ thái độ của cậu lúc ấy…
Cần có một cách nào đó để phá vỡ thế bế tắc này.
Và dù đó là may mắn hay bất hạnh, Atou đã biết một cách.
“Việc Takuto-sama suy sụp, rất có thể có liên quan đến năng lực mà ngài đã sử dụng. Nhưng hiện tại, chúng ta không thể hình dung được rốt cuộc điều gì gây ra tác động xấu, hay phải làm gì để giúp ngài hồi phục.”
Cả phòng họp như chìm vào một màn đêm lạnh buốt.
Không phải vì ánh sáng thay đổi, mà là vì bầu không khí trĩu nặng đè lên lòng mỗi người, khiến họ có cảm giác như vậy.
Nhưng lời tiếp theo của Atou đã đảo ngược hoàn toàn bầu không khí ấy.
“Để đối phó với vấn đề xoay quanh Takuto-sama, ta sẽ nhờ đến sự giúp sức của một vị anh hùng.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Atou.
Ngạc nhiên.
Và cả hy vọng.
Chỉ có lão Mortar, người đã biết trước quyết định này, là giữ vẻ bình thản.
Còn lại, trên gương mặt của mọi người đều ánh lên sự chờ mong rõ rệt.
Với họ, một anh hùng xuất hiện có sức ảnh hưởng khủng khiếp đến mức ấy.
“Anh hùng đó tên là Vittorio, Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc. Công gần như bằng không, nhưng bù lại, hắn sở hữu trí tuệ và chiến lược không ai sánh bằng. Rất khó để giải thích rõ về năng lực của hắn… chỉ có thể nói rằng, trong những tình huống rối rắm không thể dùng vũ lực mà giải quyết, hắn mới thật sự bộc lộ giá trị.”
“Tuyệt vời! Thế thì đúng là thời điểm thích hợp nhất để triệu hồi vị anh hùng ấy rồi! Chúng ta phải nhờ ngài ấy giải quyết tình trạng của vua ngay!”
“Phải! Thần đã lo sợ điều tồi tệ nhất khi nghe tin vua ngã bệnh… nhưng giờ thần lại thấy một tia hy vọng rồi!”
“Ừm! Một lựa chọn không thể nào hợp lý hơn trong tình hình hiện tại. Nghe nói ngay cả vua cũng công nhận trí tuệ của người này… ta bắt đầu thấy nóng ruột muốn gặp rồi đây.”
Chị em nhà Elfur, các văn quan và thư ký đều rạng rỡ hẳn ra.
Không khí u ám khi nãy giờ đã bị xua tan, phòng họp tràn đầy năng lượng tích cực và hy vọng.
“Việc triệu hồi anh hùng không cần nhiều tài nguyên. Chúng ta cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, nên ta định sẽ tiến hành nghi thức vào ngay ngày mai. Người đó chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để chữa trị cho Takuto-sama.”
Atou nói bằng giọng điềm tĩnh.
Trong ánh mắt của các Dark Elf đang nhìn cô, ánh lên một ý chí rực lửa.
Đó là quyết tâm phải bảo vệ chủ nhân của mình bằng mọi giá.
Phải đưa Mynoghra bước lên đỉnh cao thống trị của thế giới.
Và bước đầu tiên, chính là triệu hồi vị anh hùng mới.
Hồi chuông nổi dậy, chống lại tất cả những thế lực đang đe dọa sự yên ổn của họ đã chính thức vang lên.
Tuy nhiên…
“Nhưng… à… ta có một điều muốn nhờ mọi người.”
Một giọng nói rụt rè, dội gáo nước lạnh vào không khí đang dâng trào.
Chính là Atou.
Cô tỏ ra lúng túng, ngập ngừng như đang khó nói điều gì đó.
Việc chính cô, người đáng lẽ phải là người hăng hái nhất lại thể hiện thái độ đó khiến các Dark Elf thoáng bối rối.
Có vẻ nhận ra sự ngạc nhiên từ ánh mắt mọi người, Atou hít một hơi thật sâu, rồi nói điều mà không ai lường trước.
“Chỉ một chút thôi cũng được, mọi người có thể thử tưởng tượng ra một người mà các ngươi nghĩ là kỳ quặc nhất thế giới, phiền phức nhất thế giới, và gây bực bội nhất thế giới không?”
Lại một lần nữa, tất cả đều nghiêng đầu thắc mắc.
Chuyện đó thì liên quan gì?
Tuy nhiên, vì không có lý do để phản đối, họ cũng làm theo.
Trong đầu mỗi người hiện lên hình ảnh một kẻ… mà mình không đời nào muốn gặp.
Và rồi…
“Đó chính là Vittorio.”
Atou thản nhiên thả quả bom xuống.
“Ta xin khẳng định ngay lần gặp đầu tiên, ta sẽ nổi điên. Giống như mặt trời mọc rồi lặn, như nước luôn chảy từ nơi cao xuống thấp… Vittorio chắc chắn sẽ trêu ngươi ta hết mức có thể, và ta cũng sẽ không kiềm chế nổi mà ăn thua đủ với hắn. Đó là quy luật. Là cách hai chúng ta tồn tại.”
Nhiều người tài giỏi thường phải trả giá bằng một cái đầu “khác người”.
Atou cho biết, Vittorio chính là kiểu người như vậy.
Mở miệng ra là chọc người khác nổi điên.
Hành động thì khó hiểu, lời nói thì vô duyên.
Dù làm được việc, nhưng cách hắn làm luôn khiến người ta khó chịu tận óc.
Một người tồn tại chỉ để khiến người khác phát điên, đó là Vittorio.
“Điều ta muốn nhờ là… nếu ta mà mất bình tĩnh đến mức muốn giết hắn, làm ơn hãy ngăn ta lại. Thật sự đấy, ta và hắn không hợp nhau chút nào.”
Vị anh hùng từng nhiều lần khiến Atou nổi trận lôi đình trong những đoạn “mở rộng thế giới” của Eternal Nations.
Vị anh hùng từng được bình chọn số một trong danh sách “Không muốn làm cấp trên” và cũnh “Không muốn làm cấp dưới”.
Vittorio, người được sinh ra dường như chỉ để trêu tức Atou.
Chỉ nghĩ đến hắn thôi là Atou đã thấy cơn giận sôi lên trong bụng.
“Chỉ cần tưởng tượng đến hắn thôi là ta đã thấy… ruột gan sôi sùng sục rồi…”
Atou run rẩy, nghẹn lời.
Nhìn phản ứng ấy, ai cũng hiểu:
Cô thực sự rất ghét Vittorio.
Atou vốn mang dáng dấp một thiếu nữ có phần ngây thơ, điều không ai ngờ ở một anh hùng phụng sự cho Phá Diệt Vương.
Cô dễ bộc lộ cảm xúc, điều ấy không lạ.
Nhưng lần này thì thật sự quá mức.
Rõ ràng, cô rất, rất ghét Vittorio.
“Nếu có thể… thì ta không đời nào muốn triệu hồi cái tên đó. Nhưng nếu nói về đầu óc và năng lực thì đúng là không ai vượt qua được hắn, ngoài Takuto-sama. Hắn là kẻ duy nhất đủ sức chiến thắng trong một cuộc đấu trí kiểu này.”
Trước lời khẳng định tha thiết của Atou, các Dark Elf chỉ còn biết gật đầu.
“Khốn thật… chỉ nghĩ đến hắn thôi là ta đã thấy bực mình rồi…”
Rốt cuộc là cô ghét hắn đến mức nào vậy trời…
Nhìn Atou sa sầm mặt mày, mọi người không khỏi nở nụ cười gượng.
Nhưng chính vì ghét đến vậy mà vẫn dám tin tưởng hắn.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ cho thấy anh hùng này đặc biệt ra sao.
Không ai biết rốt cuộc Vittorio là kiểu người thế nào.
Giữa sự tò mò, lo lắng và trông đợi đan xen, nghi thức triệu hồi vị anh hùng mới đang đến gần.
Một bước ngoặt mới đang lặng lẽ cận kề Mynoghra.
◇ ◇ ◇
Đêm trước ngày triệu hồi, bầu không khí đặc biệt tĩnh lặng trái ngược hoàn toàn với những ngày cuồng phong dồn dập vừa qua.
Thời gian trôi chậm rãi, êm đềm, không ai quấy rầy…
Chỉ còn lại hai người.
Atou đứng cạnh Takuto, người đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, lặng nhìn màn đêm ngoài kia.
Cô hướng ánh mắt dịu dàng về phía người chủ mà mình luôn kính yêu bằng cả trái tim.
“Nghĩ lại… có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta được cùng nhau trải qua một đêm yên tĩnh như thế này…”
Không có tiếng đáp lại.
Takuto vẫn ngồi đó, như thể hồn vía chẳng còn ở đây nữa.
Và thực tế, có lẽ tâm hồn cậu thực sự đã rời khỏi nơi này rồi.
Dù vậy, Atou vẫn không ngừng cất lời, giọng cô nhẹ nhàng như đang thì thầm vào gió:
“Takuto-sama… thật ra thì, nói ra chắc không hay, nhưng em lại có chút… thấy tình cảnh này thật quen thuộc. Hồi đó cũng vậy nhỉ, chúng ta thường trò chuyện khuya như thế này. Dù, lúc ấy em vẫn chưa thể đáp lời, chỉ lặng im lắng nghe Takuto-sama kể chuyện thôi.”
Ký ức ngày xưa hiện lên trong tâm trí Atou.
Thời điểm cả hai còn chưa đến thế giới này, nơi cô chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh, còn Takuto thì mỗi đêm đều đến bên cô, trò chuyện không ngừng.
Cho dù đó chỉ là những lời độc thoại.
Cho dù trong mắt người khác, hành vi đó có phần kỳ quặc đến mức khó tin.
Thì với hai người, vẫn tồn tại một sợi dây vô hình ràng buộc, một mối gắn kết không thể cắt rời.
Và sợi dây ấy… đến giờ vẫn chưa hề đứt đoạn.
Chính vì thế…
“Lần này đến em tôi kể chuyện cho Takuto-sama nhé. Cho đến khi ngài khỏe lại, để chúng ta lại có thể cùng nhau trải qua những buổi tối yên bình như thế này…”
Vẫn không có hồi âm.
Nhưng Atou tin chắc, dù chỉ là một chút thôi, những lời cô nói rồi cũng sẽ chạm được đến trái tim Takuto.
Bởi lẽ ngày đó, lời của Takuto đã đến được với cô.
Vậy thì, giờ đến lượt cô gửi gắm trái tim mình, dù chỉ là một lời thì thầm.
Và như thế, cô ngồi cạnh người mình yêu kính, cứ thủ thỉ kể chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến khi cơn buồn ngủ nhẹ nhàng đưa cậu chìm vào đêm tĩnh lặng.
Giữa không gian trầm mặc, Atou hồi tưởng lại những ngày xưa thân thuộc, lặng lẽ dệt nên hồi ức chỉ thuộc về hai người.
=Thông báo hệ thống=============
Tạm thời, 《Atou, kẻ bùn nhơ》 đã trở thành người chỉ đạo của quốc gia Mynoghra.
Trong thời gian này, Ira Takuto rút lui khỏi vai trò chỉ đạo.
Hạng mục sản xuất mới đã được lựa chọn!
Đang tiến hành sản xuất! 《Vittorio, Lưỡi Xúi Giục Hạnh Phúc》
―――――――――――――――――――――


0 Bình luận