Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội
Chương 124: Khuất Phục (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,594 từ - Cập nhật:
“Đau đau đau đau! Phản đối bạo lực! Bạo lựcccc! Phảảảản đốiiiii!”
Tiếng gào của Vittorio vang vọng khắp khu vườn giáo hội.
Gã đang bị trói bằng dây thừng thô, treo lủng lẳng trên giá treo gỗ được dựng riêng cho màn xử lý này, một hình ảnh vừa buồn cười vừa thảm hại của vị “anh hùng xúi giục” lừng danh đến từ Mynoghra.
Và kẻ đang không chút nương tay giáng đòn lên người gã… lại chính là cặp chị em song sinh nhà Elfur, hai “nữ anh hùng bi kịch” cũng đến từ cùng quê hương ấy.
“Cỡ này chưa tính là bạo lực đâu. Làm anh hùng thì phải dai sức chứ? Em nghĩ đánh thêm vài phát nữa cũng không sao.”
“Kusukusu, đừng đánh mặt nha, dễ bị nhận ra lắm. Đánh vào bụng đi, chị nghĩ thế đó.”
“Ra vậy! Đúng là chị gái của em có khác!”
Trời đã về khuya. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi, khiến đôi chị em Elfur, những người có gốc gác là phù thủy trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cơ thể họ giờ đã vượt xa giới hạn người thường, mang rõ khí chất của những anh hùng.
Vậy nên dù là trò đùa, người bị họ đánh vẫn có thể đứng vững nếu cũng là một anh hùng như Vittorio.
Mà thật ra, nhìn cái dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ thì chẳng ai muốn khen gã đâu.
“Đáng đời lắm, đồ giáo chủ ngu xuẩn. Tụi này đã dặn là đừng tự tiện hành động rồi, không nghe thì giờ chịu đi. Tự mà kiểm điểm lại mình đấy!”
Tất nhiên, ngoài đám anh hùng kia thì cũng có nhiều người khác đang có mặt.
Nơi này là đại bản doanh của giáo phái Ira tại Amrita, được cải tạo từ một giáo đường cũ nằm trong giáo khu phía nam.
YonaYona, giáo chủ tạm quyền đang nổi giận đến độ gân trán hằn lên, trừng mắt nhìn Vittorio.
Những tín đồ mới cải đạo sang đạo Ira thì vừa hoang mang vừa tò mò nhìn màn "nghi thức xử phạt" quái gở này.
Riêng đám tín đồ cũ đã quá quen với mấy trò vớ vẩn của gã nên vẫn thản nhiên làm công việc được phân.
Dù tốt hay xấu, chuyện này vốn là cơm bữa ở nơi đây.
“Khoan đã! Nhớ để phần chị với! Lần trước gã này tự ý đi lén, chị chưa kịp phang phát nào cho hả giận đó!”
“Vâng~”
"Rõ rồi ạ~”
“Đám nhóc con chết bầm này… tụi bây có lạm dụng bạo lực quá không vậy?”
Vittorio bắt đầu làu bàu than thân trách phận.
Nhưng ai nấy đều biết mọi chuyện là do chính gã chuốc lấy.
Nhất là cái tội tự ý phá vỡ thỏa thuận với Thánh giáo để chen vào gây rối.
Dù YonaYona hay chị em Elfur vốn chẳng mấy bận tâm tới sự sống chết của tín đồ bên Thánh giáo, thì đây lại là chuyện có liên quan tới cái tên “Takuto” và danh tiếng của đạo Ira.
Phá vỡ lời hứa chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt Takuto, chuyện ấy tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Cho nên mới có màn xử phạt này.
Dù ai cũng thừa hiểu bản chất ngứa tay ngứa miệng của Vittorio không dễ gì thay đổi, thì ít nhất cũng phải cho một trận cho hả giận.
Kết quả là gã bị trói chặt, treo lủng lẳng rồi bị hội chị em thay nhau đấm đá.
Mà khổ nỗi, gã thì vẫn tỉnh bơ như không.
Đã thế, trông điệu bộ còn như đang… nghĩ ra trò mới!
Đôi môi gã cong lên thành một nụ cười khó ưa, ánh mắt hướng về nơi xa xăm như đang toan tính điều gì.
“Phải luôn đối xử tôn trọng với người trong nhà, tuyệt đối không được lấy đồng đội ra làm vật tế. Một nguyên tắc căn bản và bất biến của con người, cô nghĩ sao về điều đó, Thẩm vấn quan Imleis-dono?”
“Vittorio…”
Người vừa xuất hiện là nữ thẩm vấn quan cấp cao của Thánh vương quốc Qualia, Claire Imleis.
Một người từng tuyệt đối trung thành với Giáo luật, là “tôi tớ của Thần”.
“Nửa đêm mà đích thân tới đây, chẳng lẽ là… cô định nhận lời đề nghị của ta?”
Vittorio hỏi bằng giọng nghiêm túc, dù bản thân đang bị treo ngược đung đưa như cục thịt xông khói.
Claire thoáng sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Dù rõ ràng hiểu ý câu hỏi của gã, cô vẫn giữ nét mặt căng thẳng, không thốt ra lời nào.
Ai cũng nhận ra cô đang do dự.
“Ờ thì, em không biết vì sao chị tới, nhưng nếu muốn quay đầu thì tụi này sẵn sàng đón chào. Đã là người trong nhà thì không có chuyện phản lại nữa đâu nhé… với cả, ngoài tên này ra thì ai cũng dễ thương lắm. Không cần lo lắng, bảo đảm luôn.”
“Kusukusu. Nơi này tốt lắm. Bỏ hết mọi chuyện cũ đi, qua đây sống đời mới thôi.”
“Có vẻ chị đang rất mệt mỏi. Nếu muốn gia nhập thì tụi này chào đón. Còn không thì đứng đó làm gì, khuất mắt cho nhanh.”
Giữa đêm trăng sáng, lại bị hai chị em nhà Elfur tỏa ra áp lực ma quái khó chịu, bầu không khí dường như đặc quánh lại.
Nhưng trái ngược với điều đó, lời lẽ của họ lại nhẹ nhàng hơn bất cứ điều gì.
Ngay cả câu nói nghe có vẻ phũ của Caria cũng chứa đựng sự quan tâm âm thầm, như thể thúc đẩy Claire đưa ra quyết định.
Có lẽ chính vì thế, cô bỗng muốn chia sẻ đôi chút về bản thân, và cả Nerim.
Giống như một kẻ tội đồ đang thú tội với thần.
“Nerim… là một đứa trẻ đáng thương. Ta chỉ muốn em ấy được sống hạnh phúc. Chỉ thế thôi. Vậy mà… vị Thần ấy vẫn mãi chẳng ban cho em ấy một phần thưởng nào.”
“Bởi vì Thần của các người không ban thưởng cho lòng tin. Kiểu như ‘tin thì tin chứ đừng mong được gì’, đại loại vậy.”
Đó là nền tảng của Thánh giáo.
Thần chỉ ban giáo lý, chứ không ban cứu rỗi.
Không, cứu rỗi chỉ đến thông qua Thánh nữ và các thánh chức giả.
Thánh nữ thi triển những phép màu vượt xa khả năng con người.
Thánh chức giả là người dẫn lối, kết nối dân chúng với Thánh nữ.
Đó là “Pháp lý của Thần”, thiên điều bất biến.
Nhưng… nếu vậy, thì ai sẽ cứu lấy Thánh nữ?
Người gánh vác những kỳ tích vượt sức người, kẻ phải hy sinh để cứu vớt thế nhân, ai sẽ cứu cô ấy?
Thần chẳng bao giờ chỉ đường cho điều đó.
“Thật quá tàn nhẫn. Tại sao một đứa trẻ như vậy lại phải chịu đựng những đau khổ đến thế? Tất cả là tại ta… tại ta quá yếu đuối, để mặc cô bé gánh lấy tất cả.”
“Con người thì cũng chỉ làm được từng đó thôi. Cô không phải Thần, chỉ là một người bình thường.”
Sự thật là… thân phận và hoàn cảnh của Thánh nữ Nerim hay còn gọi là Thánh nữ Nhật ký đã chẳng còn là bí mật với những người ở đây nữa.
Không phải vì dùng thủ đoạn gì cao siêu, mà đơn giản chỉ cần để ý lời đồn và hành động của cô là đủ.
Thông thường, các phép màu của Thánh nữ không nên được thi triển công khai.
Một dạng “lệnh cấm khẩu” ngầm luôn tồn tại.
Vậy mà thông tin về Nerim lại dễ dàng lan truyền nghĩa là cô bé đã dùng phép quá thường xuyên.
Cũng có nghĩa… phe Thánh giáo chẳng còn dư lực.
Và điều đó, chính là gánh nặng không thể tránh khỏi đè lên Nerim.
“Ta không quan tâm bản thân sẽ ra sao. Chỉ xin… xin hãy cứu lấy Nerim-sama. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô bé sẽ… tan biến vì cái giá của phép màu.”
Cô chẳng cầu gì cho bản thân.
Chỉ một lòng hướng về Nerim.
Dễ lắm, để nói rằng cô đã sa ngã, đã bán linh hồn cho tà ác.
Nhưng nếu không thế thì làm sao cứu cô bé đây?
Làm sao có thể cứu được một Thánh nữ?
Phép màu không thuộc về con người.
Đó là quyền năng của Thần.
Vậy nên… nếu cô cầu cứu một vị Thần khác, thì cũng chẳng có gì lạ.
“Thần của bọn ta không hẹp hòi như ai kia đâu nhé. Cả Thánh nữ tội nghiệp và cô gái tội nghiệp này… Cầu mong cả hai được cứu rỗi. Ta đã nói rồi mà, mọi chuyện sẽ kết thúc bằng một cái kết thật hạnh phúc!”
Vittorio lớn tiếng tuyên bố.
Và lời tuyên bố ấy không hề là lời hão.
Hắn thực sự tin tưởng mù quáng vào vị thần của mình tức là Takuto bằng cả tâm can.
Nếu hắn đã khẳng định như thế, thì chắc chắn Claire và Retrein sẽ được cứu.
Bởi hắn có đủ năng lực ấy.
Và chủ nhân của hắn cũng có đủ năng lực ấy.
Một tia sáng mong manh bừng lên trong trái tim Claire.
Và cuối cùng, cô đã quyết định nắm lấy bàn tay được chìa ra vào khoảnh khắc sau cùng ấy.
…Dù có nói bao nhiêu lời hay, dù có gắng tự lừa dối bản thân ra sao, thì sự thật chỉ có một.
Cô vẫn luôn muốn được cứu rỗi.
Từ rất lâu rồi.
“Vậy thì… hãy vứt bỏ vị thần cũ, và nói ra lời ngợi ca thần của ta. Chỉ vậy là mọi thứ sẽ hoàn tất.”
“Ta—”
Và rồi... kim chỉ của số phận xoay về hướng ngược lại.
“—Vứt bỏ.”
Ngay khoảnh khắc đó, có điều gì đó đã thay đổi.
Dù không thể chỉ rõ nó là gì, nhưng cảm giác dễ chịu như thể một khối nặng nào đó trong lòng vừa được dỡ xuống.
Thay vào đó, một làn hơi ấm phủ lấy tâm hồn cô, tựa như được bao bọc trong tấm áo choàng mềm mại, như đang trôi về lại trong bào thai mẹ.
Một cảm giác an ổn đến kỳ lạ.
Cô đã từ bỏ Thần, đã khuất phục trước tà ác để tìm đến sự cứu rỗi.
Nhưng rồi, khi chuyện đã rồi, cô nhận ra bản thân vẫn chẳng khác gì so với trước đó, và điều đó khiến Claire không khỏi bối rối.
“Gooood!”
Giữa lúc ấy, một người đàn ông tươi cười hồ hởi bước lại gần Claire.
Không rõ đã cởi được dây trói từ lúc nào, Vittorio như một đứa trẻ phấn khích vừa nhảy chân sáo vừa tới gần cô.
Hắn đặt tay lên vai cô, mở miệng với giọng điệu lả lơi không khác gì mấy tên tán gái lão luyện:
“Này này, Imleis-kun! Cô đúng là có khiếu đấy! Bình thường người ta tới đây toàn từ chối, vậy mà cô lại dám gật đầu. Gan dạ thế! Ta ấn tượng cực kỳ luôn á! Từ giờ thân thiết nha! Mình đi chơi không? Thủy cung chẳng hạn?”
Thật phiền phức không chịu nổi.
Khi còn ở bên Thánh Giáo, mỗi lần thấy YonaYona khó chịu với hắn, cô vẫn nghĩ đó là do chiến thuật tâm lý gì đó.
Nhưng giờ đã là người của giáo phái Ira, Claire mới hiểu ra rằng đó là bản chất thật của hắn.
Chỉ đơn giản là… hắn phiền thật sự.
Cô chợt thấy cảm thông sâu sắc với người từng là đối thủ bên kia chiến tuyến là YonaYona.
“Này đồ giáo chủ rởm! Đừng có động chạm lung tung với phụ nữ!”
“Guhoh!”
Và người ra tay giải vây cho Claire đang hoang mang ấy, không ai khác chính là YonaYona.
Cô lao đến với ánh mắt như sắp bốc hỏa, tung một cú đấm như trời giáng thẳng vào mặt Vittorio.
Xong xuôi, cô quay sang đối mặt với Claire.
Kệ cho tên giáo chủ đang nằm như cái giẻ rách lăn lóc đâu đó, Claire chỉ lặng lẽ nhìn YonaYona.
“Thôi thì… đủ chuyện xảy ra rồi. Nhưng như tên kia nói đấy, từ giờ cứ hòa thuận với nhau đi. À, chị là người bảo hộ của thánh nữ phải không? Mau đưa cô bé ấy tới đây đi. Tình hình chắc thảm lắm rồi đúng không ạ?”
“V-vâng…”
Claire nắm lấy bàn tay mà YonaYona đưa ra cùng nụ cười nhẹ.
Trong cô không còn chút khinh miệt nào dành cho một thú nhân.
Trái lại, lòng biết ơn dâng lên trước sự tử tế chân thành đó.
Có lẽ, nếu là YonaYona, họ có thể làm bạn thật sự.
Trong số những người bên giáo phái Ira, những người cô tiếp xúc lâu nhất vẫn là Vittorio và YonaYona.
Nếu tạm lấy đó làm tiêu chuẩn, thì cuộc sống bên này cũng… không tệ đến vậy.
Thậm chí, có khi còn dễ thở hơn cái nơi ràng buộc nghiêm ngặt mang tên “Thánh Giáo”.
Nếu thế, thì cả Nerim cũng…
Ở đây, có lẽ em ấy sẽ không bị đối xử như một công cụ nữa.
Chỉ đơn giản được sống… như một cô gái nhỏ mà thôi.
Mọi thứ đang dẫn lối đến một kết thúc viên mãn, đúng như lời Vittorio đã nói.
…Nhưng.
“Hmm…”
Không biết từ lúc nào, Vittorio đã bò dậy và trở lại, lần này là với vẻ mặt hiếm thấy:
Nghiêm túc và cau có.
Hắn đan tay trước ngực, như đang suy nghĩ điều gì đó khó nói, thần sắc thoáng có phần bực bội.
Với một kẻ thường ngày chỉ cười cợt và giấu kín mọi cảm xúc thật như hắn, thái độ ấy thật lạ lùng.
Ngay cả YonaYona, người vốn từ nãy giờ không thèm ngó ngàng đến hắn, cũng đành phải lên tiếng hỏi:
“Ơ? Có chuyện gì à?”
“Ta cứ tưởng từ đây trở đi là màn về đích hoành tráng rồi… Ai dè, lại chẳng biết phải làm gì tiếp.”
Câu trả lời mơ hồ khiến ai nấy đều khó hiểu, còn đang chờ hắn giải thích thì—
Một cái bóng mới đã bước vào sân khấu.
“Con người vì ngu muội, nên đôi khi lại chủ động tiến về phía diệt vong. Và khi phạm phải sai lầm chí mạng, họ thường hay tin rằng đó chính là lựa chọn đúng đắn.”
“Ne-Nerim…”
Là cô gái Claire luôn nâng niu như bảo vật.
Là người mà cô đã vứt bỏ tất cả, cả niềm tin, cả thần linh chỉ để cầu mong cho hạnh phúc của em.
Thánh nữ nhật ký, Retrein Nerim Quartz, xuất hiện.
“Dừng lại đi… cô gái thánh nữ đáng thương kia. Lời khuyên này là chút lòng trắc ẩn cuối cùng ta dành cho em.”
Lần hiếm hoi, Vittorio nói bằng giọng nghiêm túc đầy trang trọng.
Cô gái ấy vẫn im lặng không nói lời nào.
Tuy đang đứng ngay trước mắt, nhưng lại mang một cảm giác xa xăm đến vô cùng như thể khoảng cách giữa họ là cả một thế giới.


0 Bình luận