Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 104: Cuồng Loạn

0 Bình luận - Độ dài: 3,066 từ - Cập nhật:

Gần đây, người dân thành phố Dragontan thuộc quốc gia Mynoghra bắt đầu chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ.

Một đoàn người đi cùng một kẻ trông chẳng khác gì diễn viên hóa trang, vận những bộ đồ sặc sỡ, màu mè một cách kỳ quặc.

Chính gã đàn ông đó là kẻ dẫn đầu đoàn rước náo nhiệt khắp phố phường.

“Rồi, nào mọi ngườiiiii~! Giờ thì cùng nhau lặp lại một lần nữa nha~! Vị thần vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất, ngầu nhất, thông thái nhất trên đời là… ai nào~~!?”

""“Ira Takuto-sama!!”""

“Quá tuyệt vờiii!!”

Hô theo hiệu lệnh của hắn, cả đám đồng thanh như thể đã được luyện tập hàng trăm lần.

Thần thái đồng đều một cách bất thường, chưa kể thành phần đoàn người còn đủ mọi lứa tuổi, giới tính, tất cả khiến người ta cảm thấy có gì đó rất... sai lệch.

Mắt họ mơ màng như đang say trong mộng, nhưng sâu bên trong lại ánh lên một tia u ám và hung tợn như dọa dẫm bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ.

Họ vây quanh gã đàn ông kia như thể hắn là trung tâm vũ trụ, dõi theo từng cử chỉ của hắn với cường độ tập trung đến rợn người.

Và có vẻ chính đó là thứ hắn muốn.

Giọng hắn vang vang, như ma chú trùm lên cả đám người đang bị mê hoặc.

“Thế ai là người tuyệt vời nhất trên thế gian này~~?”

""“Ira Takuto-sama!!”""

“Xịn xò quáááá!!”

Chẳng ai dẫn nhịp, cũng chẳng cần hiệu lệnh rõ ràng thế mà tiếng hô vẫn răm rắp, đều tăm tắp như được điều khiển.

Một vài người dân khác đứng ngoài thì thầm nghi hoặc nhìn vào đoàn rước, song chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Ai cũng vội vã quay gót, tránh xa rắc rối rõ mười mươi trước mặt.

Tất nhiên, những kẻ đang cuồng loạn kia hoàn toàn chẳng mảy may để tâm tới thế giới ngoài kia.

Họ chỉ dõi theo một người duy nhất.

Tên của hắn là Vittorio.

Còn được biết đến với biệt danh "Lưỡi Xúi Giục Ngọt Ngào”.

Một anh hùng chính thức của Mynoghra.

“Còn nữa, còn nữaaa! Hãy cùng nhau ca ngợi Takuto-sama! Tôn vinh Takuto-sama! Duy nhất vô nhị! Vô địch thiên hạ! Đức độ ngút trời! Nội công thâm hậu! Cơm tấm sườn bì chả! Phục vụ xuyên lễ Tết! Người dẫn lối của chúng ta là Ira Takuto-sama!!!”

""“OOOOOOOHHHHH!!”""

“WAAAAA!!”

“KYAAAA!!”

Tiếng hò reo như sóng trào, mà đứng đầu là... một cặp mẹ con thú nhân.

Cả hai trông như dân thường chính hiệu, vậy mà lại cuồng tín đến rợn người.

Đến những người tưởng như “bình thường” cũng bị lôi kéo tới mức này, đủ thấy thứ ảo ảnh mà họ đang đắm chìm vào kia có lẽ chính là điều đẹp đẽ, dễ chịu, và thiêng liêng nhất trong cuộc sống của họ lúc này.

Tiếng reo hò không hề lắng xuống ngược lại càng lúc càng nồng nhiệt và rực lửa.

Ánh mắt họ hướng về phía trước, như thể đang nhìn thấy hình bóng thần thánh mà họ thờ phụng.

Tiếng hô vang vọng như lời cầu nguyện không dứt.

Cảnh tượng ấy vừa cuồng nhiệt, vừa mê ảo, lại vừa phi thực tế, và cực kỳ dị thường...

Tựa như một nghi lễ sùng bái thần tượng.

“Ohoho~! Tuyệt cú mèo rồi đó quý vị! Tiếng hô của mọi người chắc chắn sẽ truyền đến được với Ira Takuto-samaaaa Và rồi trong ngày đại lễ… sẽ nở hoa kết trái! Chắc chắn là như vậy nhaaaa!!!”

""“OOOOOOH!!”""

Càng nghe Vittorio kích động, đám đông càng hăng máu.

Dù đang chiếm trọn một phần lớn con phố trung tâm thành phố, nhưng đến cả đội lính canh đáng lẽ phải xuất hiện đầu tiên trong trường hợp thế này cũng chẳng thấy bóng dáng.

Các cửa hàng xung quanh thì đã đóng cửa từ lâu.

Còn người dân, họ hoặc đã rút lui, hoặc giả vờ như chẳng thấy gì.

“Giáo tổ! Giáo tổ! Vĩ đại thay giáo tổ Vittorio! Tuyệt vời thay giáo tổ Vittorio!”

“Ôi ôi ôiii~! Từ từ đã nào! Không được không được nha~ Ta chỉ là một kẻ truyền đạo thôi! Người các ngươi cần dâng lời nguyện là~~?”

“Ira Takuto! Ira Takuto! Vị vua của chúng ta! Đấng lãnh đạo của chúng ta! Vị thần tối cao của chúng ta!”

“CHÍNH XÁC! Đừng nhầm lẫn đấy nhaaa~!”

Hiếm khi người ta thấy Vittorio... bối rối.

Bị tung hô bất ngờ, hắn lúng túng mất một nhịp, nhưng rồi lập tức xoay chuyển tình thế nhờ tài ăn nói lươn lẹo của mình.

Dù gì thì cũng phải công nhận:

Hắn rất “chuyên nghiệp” trong việc giữ đúng vai trò.

Chỉ tiếc là… hắn không phải thánh chức giả, mà là một gã lừa đảo chính hiệu.

Lại còn là loại lừa đảo cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng đúng là:

Nạn nhân của những tay lừa đảo giỏi nhất, cho đến tận giây phút cuối cùng, luôn tin rằng mình sáng suốt, đang tỉnh táo, và không phải nạn nhân.

Y như cái cách đám đông kia đang gào thét:

""“Ira Takuto! Ira Takuto!”""

“Hét lớn hơn! Gửi cả tình yêu vào tiếng hô đó đi!”

""“IRA TAKUTO! IRA TAKUTO!”""

“Tuyệt vờiiii! Đã đến lúc mở rộng giáo lý rồiiiii!”

“WAAAAAAAH!!”

Không chịu nổi sự phấn khích đang bùng nổ, đoàn rước do Vittorio dẫn đầu bắt đầu rầm rộ di chuyển về phía trước.

Họ sẽ đi đâu?

Có lẽ... chính họ cũng không biết.

Chỉ có một điều chắc chắn là họ sẽ tiếp tục rêu rao đức tin, rải rắc tình yêu, và bành trướng quy mô.

Một dòng thác điên cuồng đang nhắm đến những người còn chưa kịp hiểu mình sắp bị cuốn vào đâu...

◇◇◇

Từ cửa sổ văn phòng trong tòa thị chính, Anterise Antique, nữ thị trưởng thành phố Dragontan, lặng lẽ nhìn cảnh tượng đang diễn ra ngoài kia.

Gương mặt cô thoáng nét trầm ngâm.

“Cái đó… rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Bên cạnh cô là một thư ký thú nhân hiện đang đảm nhiệm công việc như cánh tay phải đắc lực cũng ngẩn người quan sát và đưa ra một câu hỏi hoàn toàn hợp lý.

Anterise liếc sang anh một thoáng rồi khẽ nhún vai, biểu cảm hơi khó tả.

“Là anh hùng mới đấy… Trông có vẻ… đặc biệt thật.”

Thông tin về Vittorio dĩ nhiên cô đã nắm được.

Thực tế, người anh hùng duy nhất mà cô từng có dịp đối thoại trực tiếp là Atou.

Có lẽ vì ấn tượng từ lần gặp đó vẫn còn đậm, nên việc tiếp nhận một “anh hùng kiểu này” đang gây náo loạn trước mắt quả thực khiến cô cần thêm thời gian để tiêu hóa.

Gương mặt cô lúc này phản ánh rõ ràng sự hỗn độn trong lòng.

“Ừm... Nhưng mà, lập giáo mới á? Thị trưởng Anterise, sao người lại cho phép chuyện đó diễn ra chứ?”

Tại Dragontan, thành phố trực thuộc Mynoghra, vốn tồn tại một tôn giáo bản địa.

Đó là tín ngưỡng cổ xưa thờ cúng tổ tiên, bắt nguồn từ quốc gia mẹ cũ là Fawncaven và được truyền từ đời này sang đời khác.

Thông thường, việc truyền bá một tôn giáo mới luôn đi kèm với vô số mâu thuẫn và hệ quả về mặt lợi ích.

Bởi vậy, các nhà cầm quyền luôn phải cực kỳ thận trọng.

Thế nhưng... vụ việc lần này hoàn toàn phá vỡ mọi quy tắc thường thấy, chẳng qua bất kỳ cuộc thảo luận hay đánh giá nào cả.

“Thì... ta cũng chẳng có ý cấm đoán gì. Tin cái gì là quyền tự do cá nhân. Dân mình cũng thoải mái, ai làm gì thì làm thôi. Với lại, đừng quên nơi đây là Mynoghra mà.”

Thực ra... cô chưa từng cấp phép gì cả.

Vị “anh hùng” kia đơn phương hành động, tự tiện bắt đầu mọi chuyện mà không hỏi han ai.

Dĩ nhiên Anterise đã vội triệu tập Vittorio để yêu cầu hắn giải thích và chấm dứt hoạt động đó ngay lập tức.

Nhưng rồi... chả hiểu kiểu gì, chỉ qua vài câu nói vòng vo của hắn, cô không những không ép được hắn dừng lại mà lại lỡ miệng ban lệnh cho phép luôn.

“Bên chính quốc nói gì về chuyện này?”

“Tạm thời bảo cứ để yên theo dõi. Hình như bên đó cũng đang bất lực không biết xử lý ra sao nữa. Nhưng họ dặn đi dặn lại là phải báo cáo chi tiết từng bước.”

Dù gì Anterise cũng là Thị trưởng một thành phố.

Cô tự thấy mình là người có năng lực không phải kiểu tự cao, mà là sự thật.

Chính vì thế, chuyện cô bị lừa dễ dàng như vậy khiến bản thân vô cùng khó chịu.

Cô từng liên lạc khẩn cấp về trung ương, trao đổi với Atou, nhưng câu trả lời cũng chỉ là…

“Ừ thì, cứ để vậy đi.”

Rốt cuộc vẫn là Vittorio thao túng tất cả theo đúng ý hắn, bằng một cách nào đó rất tự nhiên, rất “tình cờ”.

“Haiz… vậy đấy. À mà, tôi nói nhiều quá rồi. Còn gì cần tôi làm nữa không ạ?”

“Không, thế là đủ rồi.”

“Vâng, vậy tôi xin phép.”

“Ừ, cảm ơn nhé. Tạm biệt~~”

Cạch.

Cánh cửa đóng lại một cách nhẹ nhàng.

“...Thay vì ‘để yên theo dõi’, phải nói là ‘bên đó không còn hơi sức đâu mà xử lý’ thì đúng hơn.”

Một mình trong căn phòng trống, Anterise lẩm bẩm.

Đó là lời không thể để người khác nghe thấy.

Vì sự thật là ở Mynoghra hiện nay đang tồn tại những vấn đề tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, kể cả với cấp dưới thân cận nhất.

Nhưng đó là chuyện sau.

Trước mắt, cô còn một mối bận tâm khác.

Anterise rót rượu vào ly, thong thả nhấp một ngụm trong căn phòng chỉ còn lại một mình.

Mùi vị rượu nặng do chính Takuto ban tặng làm cổ họng cô cháy rát nhưng cũng làm tâm trí cô tỉnh táo hơn.

Từ phía xa vọng lại tiếng reo hò của đám cuồng tín ngoài đường.

Nghe như một loại… bản nhạc nền điên rồ cho bữa nhậu độc ẩm.

(Nhưng thật lạ… Cái trò lập giáo này rốt cuộc là để làm gì Vốn dĩ, dân Mynoghra ai cũng đã sùng bái Takuto rồi. Cần gì phải biến nó thành tôn giáo cơ chứ?)

Người dân Mynoghra, không một ai là ngoại lệ, tất cả đều trung thành với Vua Ira Takuto.

Và lòng trung thành đó càng lúc càng sâu sắc hơn, nhờ vào những kỳ tích của ngài và cuộc sống thanh bình được đảm bảo từng ngày.

Anterise cũng từng run rẩy trước vị vua ấy… nhưng giờ thì không.

Không hề sợ hãi, chỉ đơn giản là… kính sợ.

Đứng trước một đấng cao cả, ai mà chẳng thấy choáng ngợp?

Tình cảm ấy, dân thành cũng vậy thôi, thuần túy và mãnh liệt.

Cô nốc một hơi dài, cảm giác bỏng rát lan từ cổ xuống tận dạ dày.

(Nghe Atou nói thì Vittorio là người đầy mưu mô. Nếu vậy thì chuyện hắn làm hẳn phải có mục đích nào đó. Không thể là trò vô nghĩa được.)

Trên bề mặt, đúng là hành động này chẳng mang lại lợi ích gì.

Dù biến dân thành tín đồ thì kết quả vẫn không khác so với trước đây.

Nếu định “xuất khẩu” tôn giáo ra bên ngoài thì nghe có lý… nhưng cách làm thì quá cẩu thả.

Ở Qualia, người ta tin vào Thánh Thần Aros.

Fawncaven cũng có tín ngưỡng bản địa.

Dân Dragontan dễ tiếp nhận vì vốn đã trung thành với Takuto.

Nhưng các nước khác thì khác, họ sẽ bài xích, thậm chí ra lệnh cấm đạo.

Những quốc gia tôn giáo như Qualia hay El-Na chắc chắn sẽ phản ứng cực kỳ mạnh.

Tóm lại, cô không thể hiểu nổi lý do Vittorio lập giáo phái ở đây.

Vừa thừa, vừa nguy hiểm.

(Mà cũng có thể do mình không hiểu hết sức mạnh của tôn giáo. Biết đâu lại có lý do sâu xa nào đó? Chậc... mấy cái rắc rối kiểu này cứ bám lấy nhau như thể là bạn thân vậy.)

Anterise thở dài.

Say là thứ duy nhất xoa dịu được cảm giác bức bối lúc này.

Từ thủ đô ở Đại Chú Giới, cô không rõ Atou và đám Dark Elf đánh giá thế nào về hành động của Vittorio.

Chỉ biết qua thư từ với Atou, cô cảm nhận được một điều rất rõ:

Bên đó cũng đang bó tay.

Dĩ nhiên, đây không phải mối lo duy nhất mà Mynoghra đang đối mặt.

Cô vẫn phải tiếp tục thương lượng với Fawncaven.

Tăng cường lực lượng vũ trang giữa thời buổi rối ren này là điều sống còn.

Tạm thời thì cả phía Bắc, Đông và Nam đều yên ắng.

Nhưng chẳng ai dám chắc đến bao giờ.

Lỡ đâu ngày mai có kẻ nào nổi lòng tham?

Lúc đó... liệu Mynoghra trong tình trạng hiện tại có chống đỡ nổi không?

Một thị trưởng như cô không nên biết quá nhiều nhưng lại biết nhiều đến đáng sợ.

Cũng chính vì vậy, cô càng thêm lo lắng.

(Tệ nhất vẫn là chuyện Ira Takuto đang bị mất trí nhớ không rõ nguyên nhân. Đó mới là quả bom lớn nhất.)

Sau tin mừng về việc cứu được Atou và đánh bại Renea,

Anterise lập tức nhận ngay tin sét đánh.

Thật may là dạ dày cô vẫn chưa thủng vì stress.

Càng may mắn hơn là cô đã giữ bình tĩnh trước mặt cấp dưới, che giấu được sự thật, ngăn nguy cơ rò rỉ thông tin.

Dù tất cả chỉ là… chút ánh sáng le lói giữa bóng tối dày đặc.

(Haizz… cứ tưởng sống ở thế giới mới sẽ dễ thở hơn. Ai ngờ còn nguy hiểm hơn cả mình tưởng. Thật sự không muốn tin vào điều đó chút nào.)

Càng nghĩ, cô càng thấy nặng nề.

Tốc độ uống rượu cũng tăng theo cấp số nhân.

Nhưng rồi, Anterise chợt dừng lại.

Không thể cứ thế này mãi.

Than vãn không giải quyết được gì cả.

Dù sao đi nữa, cô vẫn là người đứng đầu thành phố Dragontan.

Chừng nào còn có thể làm gì đó, thì nhất định phải làm.

Cô dốc cạn ly, nuốt trọn cảm giác bỏng rát, rồi bật dậy đầy khí thế.

“Rồi! Có ai ở đó không? Này—!!”

Cô hành động ngay khi quyết định.

Đó là một trong những điểm khiến Anterise được đánh giá cao.

Tuy đôi khi cô cũng dùng khả năng này để… trốn việc.

“Không cần hét lớn thế đâu thưa Thị trưởng. Trời đất, sao lúc nãy không nói luôn đi cho tiện…”

"Ồn ào quá đi! Ta vừa mới nghĩ ra thôi mà, vừa xong luôn đó!"

Dù cằn nhằn như thế, nhưng khác với Anterise, người thư ký của cô lại là kiểu nhân viên cực kỳ nghiêm túc, chưa bao giờ biết đến chuyện trốn việc.

Chỉ cần cô cất tiếng gọi, anh ta sẽ lập tức quay lại, lần này cũng không ngoại lệ tuy mặt thì đầy vẻ “thiệt tình…” như muốn than trời.

“Vậy… người cần gì ạ?”

“À, chuẩn bị cho ta một con ngựa với vài vệ binh nhé.”

“Ồ? Người định đi đâu vậy?”

Thư ký nghiêng đầu, vẻ khó hiểu.

Bình thường, chắc thể nào cũng buông một câu kiểu “lại định trốn việc nữa chứ gì”, nhưng lần này anh ta dường như đoán được đây là chuyện nghiêm túc.

Không cần nói ra, chỉ cần quan sát mà hiểu được ý là dấu hiệu của một thư ký giỏi.

Lại còn dám hỏi thẳng thắn những điều cần thiết, Anterise gật đầu đầy hài lòng, cảm thấy nhân viên của mình đang trưởng thành từng ngày.

“Đi tới Đại Chú Giới. Ta muốn gặp Atou trực tiếp để bàn chuyện.”

“Đích thân tới tận chính quốc… có chuyện gì nghiêm trọng sao?”

“Không hẳn, chỉ là—”

Nói đến đó, cô đột ngột im bặt.

Không nên nói thêm.

Và anh ấy cũng không nên biết thêm.

Có lẽ thấy sắc mặt cô thay đổi, người thư ký hiểu ra và chỉ đáp gọn:

“Rõ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Sau đó anh ta nhẹ cúi đầu, rồi quay người rời đi.

Anterise lặng lẽ dõi theo bóng lưng ấy, trong lòng thầm cảm ơn vì đã có được một thuộc hạ tinh ý như vậy.

Biết đâu đấy, với đầu óc nhạy bén kia, anh ta đã lờ mờ đoán được phần nào rồi cũng nên…

(Cái giáo phái “Thờ cúng Takuto-sama siêu siêu vĩ đại, vị thần tuyệt đỉnh ngầu lòi” gì đó… Cái tên nghe lố bịch hết biết, vậy mà lan nhanh đến không tưởng.)

Tính đến giờ, mới chỉ ba ngày kể từ khi Vittorio đặt chân đến thành phố này.

Vậy mà số lượng tín đồ đã tăng lên với tốc độ khủng khiếp.

Ban đầu, còn có thể coi là một nhóm kỳ quặc.

Nhưng nếu nó tiếp tục phình to như thế này thì sao?

Nếu bàn tay truyền đạo ấy vươn ra khỏi Mynoghra và lan sang các quốc gia khác thì sao?

Nếu cứ thế này mà cũng thành công...

Cả đại lục sẽ chìm trong hỗn loạn, đó không còn là nỗi lo, mà gần như là điều chắc chắn.

=Thông báo hệ thống=============

Tại Dragontan, một tôn giáo mới đã được thiết lập.

〜〜Tà Giáo Ira〜〜

Hãy ca ngợi đấng vĩ đại Ira Takuto!

Vị Thần Tuyệt Đối, Vĩnh Hằng Bất Diệt!

Trước ngài không có thần, sau ngài cũng chẳng có ai!

Danh xưng độc nhất vô nhị, hãy ngợi ca!

Hãy dâng trọn lời nguyện trong thầm lặng để chuẩn bị cho Ngày Đại Lễ sắp tới!

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận