Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Lời nguyện dài trong đêm trước lễ hội

Chương 122: Khuyến Dụ (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,501 từ - Cập nhật:

Phản bội là hoa của chiến tranh.

Trong những cuộc xung đột giữa các quốc gia, nó thường xuất hiện dưới dạng khuyến dụ và vận động nội bộ.

Dù Qualia từ lâu vốn là một đất nước hòa bình, gần như không vướng vào chiến tranh, thì các ghi chép vẫn cho thấy điều đó đã từng xảy ra, và trong những xung đột nhỏ lẻ, người ta cũng có thể quan sát thấy điều tương tự.

Mục đích có thể thay đổi tùy thời điểm, nhưng có một điều không đổi:

Đó là, nếu một bên bị lôi kéo thì tức là họ có giá trị đủ lớn để đối phương phải ra tay.

Claire dằn lòng trước cơn tò mò muốn biết rõ ý đồ đối phương.

Và rồi, cô dứt khoát từ chối lời đề nghị.

“Xin được khước từ.”

“Ểểểểhhh!? Tại sao lại vậy~?”

“Không có chuyện tại sao ở đây. Lần trước ta có nhận lời đề xuất của ngươi, nhưng đó là vì nó không gây hại đến bất kỳ ai. Còn lần này rõ ràng là có ý đồ chống lại đất nước ta. Kể cả khi ta tạm bỏ qua điều đó, thì cớ sao ngươi lại nghĩ ta sẽ cúi đầu trước cái ác?”

“Nhưng mà, nếu không làm thế thì người đó không sống lại được đâu mà? Nếu Imleis-kun chịu cúi đầu trước cái ác rồi giơ hai ngón hòa bình kiểu ‘tôi đầu hàng đây~’, thì ta đã chuẩn bị nhờ vị thần vĩ đại của mình hồi sinh cho rồi đó~”

“—!! Đủ rồi! Đừng dùng những lời lẽ như thế để lung lạc người khác! Cái chết của một con người là điều không thể đảo ngược. Chính vì vậy mà con người mới phải sống sao cho không hối tiếc. Hơn nữa… chẳng phải là do các người gây ra hay sao!”

Không cần nói ra, Claire cũng hiểu rõ gã đang nhắc đến ai.

Chính vì thế, cô không kìm được cơn phẫn nộ.

Hắn còn định đùa bỡn cả lời nguyện ước của một cô gái vô tội sao?

Đến mức đó rồi sao!?

“Không không, không phải lỗi của ta đâu nhé? Mà là do cái gã Thánh Kỵ Binh ngu ngốc đi theo cô đấy. Lẽ ra thì hắn có thể về an toàn cơ. Nhưng rồi mù quáng quá, lại thêm kiêu ngạo nên phải trả giá thôi. Thế đấy, cái nghề Thánh Kỵ Binh thật đúng là oan nghiệt, phải trả nợ thay cả lỗi của đồng đội bằng mạng sống của mình cơ mà~ Ta đồng cảm ghê~”

“Khốn kiếp…”

Thật khó hiểu.

Claire biết rõ Verdel, vị Thánh Kỵ Binh cấp cao là một người điềm tĩnh, không bao giờ liều lĩnh lao đầu vào những cuộc xung đột vô ích.

Tuy không mấy mặn mà với giáo lý, nhưng điều đó lại giúp ông linh hoạt hơn, nhờ vậy mà trong các nhiệm vụ điều tra, ông luôn đạt kết quả vượt kỳ vọng.

Khả năng đánh giá tình huống của ông là nhất, và nếu thấy nguy hiểm thì sẵn sàng rút lui không chần chừ.

Claire đã luôn cảm thấy khó tin khi ông mất tích trong nhiệm vụ ở Đại Chú Giới.

Nhưng nếu lời của Vittorio là thật thì mọi thứ đều hợp lý.

Và điều đó cũng có nghĩa là… tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô đã bị dập tắt hoàn toàn.

Một kẻ sống trong Đại Chú Giới mà lại dám khẳng định chuyện sống chết của người mất tích ở đó, không gì tuyệt vọng hơn thế.

Vậy mà… vậy mà chính vào lúc đó.

“Ờm, chuyện gì thế ạ?”

Câu hỏi đó chính từ người cô tuyệt đối không muốn nghe thấy.

Claire khựng lại.

Cô lưỡng lự.

Phải nói dối thế nào đây để che giấu?

Phải kiếm lý do gì để đánh lạc hướng cô bé ấy?

“Cô bé nhật ký đáng thương ơi. Cha em, chết rồi đấy nhé?”

Chẳng kịp phản ứng, Vittorio đã buông lời nhẹ như không.

“...Ể?”

“Không! Đừng nghe hắn, Nerim!”

Claire gào lên.

Nhưng lời cô nói giờ đây chỉ vang lên rỗng tuếch, chẳng còn sức nặng.

“Không phải trò đùa đâu, chính cô cũng biết rõ điều đó mà, thưa Thẩm vấn dị đoan Imleis. Thánh Kỵ Binh Verdel đã đối đầu với chúng ta trong nhiệm vụ điều tra Đại Chú Giới. Và đã chết. Không còn liên lạc, không ai thấy nữa. Thế thì chết rồi còn gì nữa hảảảả~!”

Tên hề cười lớn, vẻ mặt đầy thích thú như thể đang tận hưởng nỗi đau của người khác.

Không tìm được lời nào để đáp trả, Claire chỉ biết nhìn Nerim bước ra khỏi bóng lưng mình, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố gắng kiên cường.

“Nhưng… nhưng mà… em đã gặp cha rồi! Cha bảo bận lắm, hứa sẽ gặp lại sau! Còn nói chuyện đàng hoàng nữa mà!”

“Ah~ cái đó là đồ giả đấy. Chính vị thần của ta tạo ra một bản nhái thôi. Cảm động vì đồ nhái à? Tội nghiệp ghê~”

“D… dối trá… không thể nào…”

“Không tin cũng được thôi. Nhưng chết thì là chết. Vị thần của ta chắc cũng chẳng thèm bắt chước hắn lần nữa đâu. Dù có bắt chước thì ký ức cũng khác, vẫn chỉ là giả mà thôi~!”

Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt to tròn.

Claire không hề nhận ra tầm nhìn của chính mình cũng đang nhòe đi vì nước mắt.

Cô chưa bao giờ ngờ rằng ma quỷ có thể tàn ác đến mức này.

Không cần lửa địa ngục, không cần lời nguyền tà ác, không cần vuốt sắc hay vũ khí đẫm máu… chỉ bằng lời nói thôi, cũng có thể chà đạp linh hồn người khác đến như vậy.

Không còn ý chí để chiến đấu.

Không phải vì thua mà là bởi họ nhận ra mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi.

Ngay từ đầu, tất cả đã nằm gọn trong lòng bàn tay gã.

Chỉ là giờ nó mới lộ ra ánh sáng mà thôi.

“Cha từng nói… nếu làm điều tốt, rồi nhất định sẽ có điều tốt xảy ra…”

Trái tim của Thánh nữ nhật ký bắt đầu rạn nứt.

Ký ức về người cha mà cô đã cố gắng giữ lại bằng cả linh hồn,

niềm tin đơn sơ nhưng mạnh mẽ giúp cô bước qua đau thương:

――Nếu mình làm điều tốt, rồi nhất định sẽ có kết quả tốt.

Những lời hy vọng được ban tặng từ người cha yêu quý…

“Thế giờ, em thấy có gì tốt xảy ra chưa hả~?”

Khoảnh khắc đó, tất cả hóa tro bụi.

“Không… không thể nào…”

“Thôi mà đừng khóc nữa. Dâng nỗi buồn đó cho thần đi. Đó chẳng phải năng lực của em sao? Nếu muốn, dâng cả ký ức về cha em lên là xong luôn~!”

“Đủ rồi. Những lời lẽ của ngươi thật thối tha. Đừng mở miệng thêm một chữ nào nữa. Giờ ta mới thấu hiểu là ta đã sai. Tin vào lời đường mật của loài ma quỷ chỉ dẫn đến kết cục kinh tởm này. Ta sẽ chấm dứt tất cả tại đây, bằng cách cắt phăng cổ ngươi.”

Cơn giận dữ thiêu đốt toàn thân Claire.

Dù thanh kiếm vẫn ở xa, điều đó chẳng còn quan trọng.

Một thôi thúc đen tối cuộn trào trong cô, cơn khát máu muốn xé xác kẻ trước mặt, chấm dứt cái mồm ghê tởm kia mãi mãi.

“Không không, đừng làm vậy! Vì ta đến đây là để đưa ra lời đề nghị duy nhất có thể giải quyết bi kịch này mà!”

Chỉ là lời mê sảng.

Không thể nào hiểu nổi vì sao sau bao lời sỉ nhục đó, hắn vẫn tin cô sẽ lắng nghe.

Nhưng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa.

Cô chỉ còn một điều duy nhất phải làm—

Là đánh ngã hắn bằng tay không, chớp lấy cơ hội đoạt lại thanh kiếm Thánh Kỵ Binh, và vĩnh viễn chấm dứt con quỷ đang lải nhải kia.

…Nhưng rồi.

(—!?)

Cơ thể không nhúc nhích được.

Cứ như thể có một năng lực kỳ quái nào đó đang ép buộc cô phải lắng nghe, thân thể của Claire hoàn toàn không làm theo ý chí sục sôi bên trong mà chỉ im lặng bất động.

“Và giờ là đề xuất mới! Lời đề xuất lần này đây chính là gia nhập phe chúng ta! Thành thật mà nói, ta cũng hơi mềm lòng vì hoàn cảnh đáng thương của cô bé kia, nên nếu có thể, ta cũng muốn giúp đỡ một chút. Chứ mà nói thiệt... chuyện này ghê thật đó, không máu không nước mắt gì hết!”

――Hãy cử động đi, cử động đi, làm ơn hãy cử động đi.

Claire lặp lại trong đầu như cầu nguyện, lặp đi lặp lại.

Cô gào thét trong im lặng.

Nhưng không chỉ cơ thể, đến cả giọng nói cũng bị khóa chặt.

“Thế nên, ta sẽ giải cứu trọn gói luôn nhé! Thế là mọi người có kết thúc hạnh phúc rồi nha, tuyệt vời chưa!”

Không được nghe nữa.

Nếu còn tiếp tục nghe, trái tim cô sẽ dao động.

Nếu để lọt vào tai, bản thân cô có thể sẽ bị thuyết phục.

Những lời dụ dỗ ngọt ngào kia, từng chút một, như chất độc thấm vào tâm hồn Claire.

"Cô nói kẻ ác lại biết thương cảm cho con người á? Nực cười! Vì kẻ ác vốn được tự do làm bất kỳ điều gì nên mới có thể tỏ ra nhân từ với cả Thánh nữ của chính nghĩa! Không như các người bị bó buộc bởi đạo lý hay chân lý!”

“Dẫu vậy, chúng ta cũng không bao giờ khuất phục trước các người! Dù có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đi nữa, chúng ta vẫn sẽ không nghe theo! Bởi nghe theo lời dụ dỗ của cái ác chính là con đường dẫn đến hủy diệt! Và ta đã được dạy cho hiểu rõ điều đó.”

“Ừm hừm~. Lại là giáo lý Thần Thánh đấy à. Thật là ngoan đạo đấy, tin vào một vị thần chẳng làm được trò trống gì…”

Hơi thở cô trở nên dồn dập.

Gắng gượng gom góp chút khí lực cuối cùng, Claire hét lên như thế.

Nhưng chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến cô kiệt sức.

Không ngờ cô lại phản kháng đến vậy, Vittorio trông có vẻ chán nản hẳn đi, khịt mũi tỏ ý mất hứng.

Dường như lần này, họ đã may mắn tránh được cạm bẫy tà ác…

Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong Claire.

“Thôi được. Hôm nay ta cuốn gói về đây. Cũng gần tới giờ ăn tối rồi.”

Hắn lại định rời đi.

Claire không còn sức để đuổi theo nữa.

Nhưng ít ra thì việc kẻ đó tự động rút lui vẫn là điều tốt lành duy nhất lúc này.

Có lẽ... Vittorio không mạnh về khoản chiến đấu chăng?

Ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu cô, nhưng rồi cô gạt phăng.

Giờ không phải lúc để bận tâm về hắn nữa.

Cô dõi theo tấm lưng của gã khi hắn nhẹ nhàng bước về phía cánh cửa.

Giờ đây, tất cả những gì cô muốn là thoát khỏi cái hoàn cảnh khốn cùng này càng sớm càng tốt.

“À, mà khoan đã! Trước khi đi, thưa Thẩm vấn dị đoan Imleis, cô có thực sự hiểu vì sao lời mời gọi từ cái ác lại bị xem là khủng khiếp không đấy~?”

“…………”

Hắn đặt tay lên cánh cửa, chuẩn bị bước ra ngoài—

Thì bất ngờ quay lại hỏi một câu kỳ lạ.

Claire im lặng đáp lại, không hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi đó.

Lời dụ dỗ của cái ác đáng sợ vì nó mang đến diệt vong.

Đó là lẽ thường, là giáo lý của thần.

Là chân lý phổ quát của thế gian.

Vậy thì tại sao gã lại lôi chuyện đó ra?

“Bởi vì… tất cả những điều đó đều là sự thật.”

“…………?”

Câu trả lời ngắn ngủi khiến cô bối rối không hiểu.

Nhưng rồi, những lời tiếp theo mới là thứ khiến Claire hối hận vì đã lắng nghe.

“Vẻ đẹp vĩnh cửu, mỹ nhân khuynh thành, trí tuệ vô hạn, sức mạnh vô song và cả cơ hội đoàn tụ với người đã mất. Từ xưa đến nay, mọi phần thưởng mà thế lực hắc ám ban tặng đều là sự thật cả đấy. Không có cái bẫy lừa đảo nào ở đây đâu. Vẻ đẹp vĩnh cửu không mục rữa. Mỹ nhân khuynh thành sẽ mãi mỉm cười. Trí tuệ và sức mạnh sẽ ngày càng lớn mạnh. Người được hồi sinh cũng không bao giờ hóa tro bụi. Chính vì vậy, lời dụ dỗ của tà ác mới khiến con người bị cuốn hút đến như thế.”

Lời dụ dỗ từ gã hề vẫn tiếp tục.

Nó ngọt ngào đến rợn người, và khơi dậy sự tò mò nguy hiểm trong lòng người nghe.

“Cô nghĩ rằng nếu nghe theo lời ta, cô sẽ bị dẫn tới diệt vong, phải không? Rằng đâu đó ẩn giấu một cái bẫy, để rồi cô sẽ phải sống trong thống khổ vĩnh hằng và ăn năn không ngớt.”

Đúng vậy.

Đó là điều cô được dạy, là điều cô đã luôn tin tưởng.

Và lúc này, cô chỉ cầu mong điều đó thực sự là sự thật.

“Không hề. Không hề có chuyện như vậy. Nếu cô quỳ gối trước thần của ta, điều đang chờ cô là hạnh phúc và bình an vĩnh cửu. Là đoàn tụ với người thân đã khuất, là những ngày tháng yên bình bên những người quan trọng, là cuộc sống ba bữa ngủ không tăng ca. Và rồi, như mọi câu chuyện cổ tích là cuối cùng tất cả sẽ kết thúc bằng một cái kết viên mãn. Đó chính là món quà mà thần Ira Takuto của chúng ta sẽ ban cho cô.”

Lời mời gọi tà ác đang từ từ quấn lấy Claire và cả Retrein.

Không phải bằng xiềng xích hay bạo lực, mà bằng lời hứa về giấc mơ không tưởng.

“Ta sẽ trông chờ quyết định của các vị đấy nhé, thật sự đấy~”

Rồi sự im lặng bao trùm.

Chỉ còn lại cái lạnh đến tê tái và một nỗi tuyệt vọng u ám đang vẩn quanh.

Và cuối cùng… là hai cô gái đáng thương đang âm thầm rơi lệ.

Không biết từ lúc nào, cả hai đã nhẹ nhàng ôm lấy nhau, cố gắng xoa dịu nỗi đau, và cùng nhau lặng lẽ khóc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Phe thiện thấy thảm vl
Xem thêm