『Sư phụ, theo em thì… vẫn còn quá sớm để hứa hẹn điều gì với sư muội. Giống như một con suối có đoạn cao đoạn thấp, chúng ta nên đợi ít nhất là bốn năm nữa…』
Giọng nói ấy lạnh đến mức như lưỡi dao băng, cứa thẳng vào tim tôi từng nhác một.
Giọng điệu của cô, vốn không phải như vậy, giờ lại trở nên tỉnh táo và có phần toan tính.
Dù Tâm Ma trong cô đã bị khuất phục, nhưng giọng nói ấy vẫn phảng phất một cảm xúc nặng nề, quyện lại như sương đặc.
『Sư tỷ nói dối! Nếu vậy thì chẳng phải tỷ sẽ là người trưởng thành đầu tiên sao? Tỷ định độc chiếm sư phụ trước à?!』
Ở phía còn lại, bám lấy tay tôi không chịu buông là Verdandi, ánh mắt cô ấy đầy quyết liệt, như thể không chấp nhận bị bỏ lại phía sau.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt tóe lửa.
Một con mèo, một con cún, đang giành cùng một món đồ chơi.
『Sư tỷ đã cướp nụ hôn của sư phụ rồi còn gì! Ít nhất cũng nên nhường phần còn lại cho em chứ?』
Thật lòng mà nói, đây đúng là một cuộc tranh cãi đầy trẻ con.
『Tỷ tưởng có mỗi cái cục mỡ đó là hơn người à? Quen sư phụ sớm hơn thì đã sao chứ!』
Cách hai người họ khoe ưu điểm của mình rồi dè bỉu khuyết điểm của đối phương… đúng là chẳng giấu nổi sự trẻ con trong đó.
『Phải, ta trở thành đệ tử của sư phụ từ rất sớm, và còn là đệ tử đặc biệt trong số tất cả để tự của người đó nha!』
Biwol cố ý nhấn mạnh mình vượt trội hơn, giọng nói còn mang theo vẻ cao ngạo.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy nói với ngữ điệu thiếu trang trọng như vậy. Bình thường, đến cả trẻ con ăn xin ngoài phố, cô cũng nói năng tử tế.
『Em cũng là đệ tử đặc biệt được sư phụ quan tâm nha! Nếu không thì người đã chẳng liều mạng vì một kẻ xa lạ như em đâu, đúng hok?!』
『Sư phụ chúng ta vốn luôn bao dung với những người đáng thương mà. Với cô thì còn có cả lời tiên tri nữa mà, phải không?』
Thật ra thì… lời tiên tri đó chỉ là câu chuyện tôi bịa ra mà thôi.
Suy cho cùng nó cũng chỉ giúp tôi nhận Verdandi làm đệ tử
Tôi cảm thấy choáng váng, một cơn đau âm ỉ nhức nhối lan ra từ giữa hai chân mày. Chỉ muốn áp hai ngón tay vào huyệt thái dương, mong xoa dịu cơn nhức.
『Này… này các em. Làm ơn bình tĩnh. Ít nhất thì… thả ta ra rồi hãy nói tiếp được không?』
Hai người đang giữ chặt lấy tôi cãi nhau lúc này, chính là những trùm cuối từng làm rung chuyển đoạn cao trào trong câu chuyện của riêng mình.
『Không.』
『Không!』
Một người là cao thủ đứng trên đỉnh cao võ đạo.
Người kia là Anh Hùng được Thánh Thần lựa chọn.
Xét về sức mạnh thuần túy, chẳng ai nhường ai nửa bước.
Chắc cũng vì thế mà Biwol mới đè tôi xuống rồi tiện tay cướp luôn một nụ hôn
Bị kẹp giữa hai đệ tử, cảm nhận rõ cơ thể mềm mại mà cũng… đầy sức nặng của họ, áp sát vào hai bên, tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi như thể mình đang làm điều không nên làm.
…Bình tĩnh lại đi, Han Dohyun. Đừng có tập trung vào cảm giác ở cánh tay nữa.
Nhưng người thực sự đang sai… là hai cô gái đang siết lấy cánh tay tôi đến mức máu sắp không chảy nổi.
Hai cánh tay bắt đầu tê rần rồi tôi chợt nhận ra… mình đã từng rơi vào tình cảnh này rồi.
Hệt như cái ngày Valentine năm đó..
Khi tôi bị kẹt giữa mấy cô gái đã lén để sô-cô-la trong tủ đồ của mình.
『Chào Dohyun? Hôm nay thời tiết đẹp ghê ha… haha.』
Mà thật ra, hôm đó trời đang mưa.
Khi tôi vừa bước vào trường, đang gập ô lại, thì một cô gái đứng phía trước tủ đồ tôi lên tiếng, vừa gãi má vừa nói.
『Seolhwa? Sao cậu lại đứng trước tủ của mình vậy?』
『À, thì… hôm nay là Valentine mà! Tớ chỉ muốn tặng cậu ít sô-cô-la tình bạn thôi!』
Tên cô ấy là Yoo Seolhwa, chính là người không lâu trước từng chê bai bản thảo của tôi thậm tệ, bảo tôi viết dở tệ.
『Tớ xin lỗi vì chuyện lần trước! Tại tớ quen miệng thôi… Tớ biết cậu có năng khiếu viết truyện mà. Chỉ là… tớ hơi thất vọng khi cậu lại chọn viết một câu chuyện buồn như thế…』
Khi tôi mở tủ ra, bên trong đã có một hộp sô-cô-la trông rất sang kiểu người ta hay mua ở mấy trung tâm thương mại lớn.
Giữa đống sô-cô-la khác, nó nổi bật hẳn lên.
Là loại sô-cô-la mới đang hot dạo đó, bên trong có nhân pistachio mọi người hay gọi là sô-cô-la Dubai.
Sau này khi tôi kể lại, bác tài xế còn bảo… là lỗi tại tôi.
Thế là…
Seolhwa đỏ mặt như cà rốt, lại gãi má.
Thật ra… cả khi đó lẫn bây giờ, tôi vẫn chẳng rành lắm về mấy chuyện yêu đương.
Sống trong một khu phố nghèo, tôi luôn nghĩ những thứ như thế chỉ dành cho người có điều kiện.
『Cảm ơn. Tớ sẽ thưởng thức.』
Tôi chỉ gật nhẹ đầu với Seolhwa, trong lúc lấy từng hộp sô-cô-la ra khỏi tủ của mình.
…Dohyun, cậu rảnh không?
Sau giờ học hôm nay, cậu có thể ra sau trường một lát được không?
Một cô gái đang cầm lấy gấu áo tôi bằng hai đầu ngón tay nhỏ đứng đó.
Tóc ngắn, buộc áo thể dục quanh eo, khuôn mặt lạnh lùng.
Trong đám con gái, họ gọi cô là “hoàng tử” vì luôn giành giải trong mọi môn thể thao, thậm chí còn giỏi hơn cả con trai.
Tôi không nhớ nổi tên cô ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mặt cô. Dù trông lạnh lùng như vậy, cô lại gửi một bức thư tình dán đầy hình trái tim thành ra tôi chỉ nhớ khuôn mặt cô.
『Này, cô là ai mà dám thân thiết với Dohyun như vậy hả?』
Giống y như tình cảnh bây giờ, Seolhwa đã tự ý gây chuyện chỉ để dằn mặt đối thủ.
『Hmm? Tôi là lớp trưởng mà. Dĩ nhiên tôi phải biết Dohyun của bọn tôi là ai rồi, đúng không?』
『Của bọn cô á?』
『Ha! Nghe lố bịch thật. Hôm qua tôi vừa chỉnh sửa bản thảo cho Dohyun đó! Cô có biết cậu ấy cảm động đến mức nào không?』
Nhìn hai người họ tranh cãi, ra sức khoe độ thân thiết với tôi… ngay cả tôi cũng thấy khó hiểu.
Thật ra, mối quan hệ giữa hai người họ… gần như là xa lạ.
『Này, Han Dohyun! Đồ khốn! Tại mày mà đến một thanh sô-cô-la hay một bức thư tình tao cũng không có! Mau dúi cho anh mày một cái đi!!』
Thằng nhóc đầu húi cua bên cạnh dù đang nói năng nhảm nhí, lại là người tôi thật sự xem là bạn.
『Gì đấy? Mày gây chuyện gì với hai bé kia à? Bị bắt quả tang bắt cá hai tay chứ gì?』
『Tôi biết cái quái gì đâu chứ…』
Nghĩ lại, cậu ấy là người tôi vẫn giữ liên lạc kể cả sau khi tốt nghiệp.Không biết giờ sống ra sao rồi?
Chỉ mong cậu ấy đừng sa chân vào viết web novel…
Vì biết đâu, cậu ta cũng sẽ bị một độc giả rắc rối lôi thẳng vào chính câu chuyện của mình.
『Sư phụ, người duy nhất có thể ở bên cạnh người… là em Biwol, đệ tử được người yêu quý nhất.』
『Heh… Một người tuyệt vời như vậy mà lại khiến sư phụ mệt mỏi vì bóng tối trong lòng mình sao?』
『Cô cũng chẳng vừa đâu ! Cô còn từng định giết mẹ ruột mình mà còn mở miệng nói ai hả?!』
『Ư…!』
Verdandi khựng lại. Câu nói ấy… không thể chối được.
Công bằng mà nói, Tâm Ma trong lòng Biwol kẻ từng muốn giết sạch mọi người ở đây cũng đâu kém phần kinh khủng.
『Verdandi, con thật sự thích người này sao?』
『Dạ! Chỉ cần được ở bên cạnh sư phụ… dù có phải bước vào địa ngục, con cũng không hối tiếc! Sư phụ chính là hình mẫu anh hùng mà con luôn ao ước!』
Được mẹ lên tiếng ủng hộ, Verdandi gật đầu thật mạnh như muốn nói rằng mình nghiêm túc với lựa chọn đó.
『…Nếu vậy, tôi xin giao con bé cho ngài.』
Với vẻ mặt cam chịu, Alya nhìn tôi lần cuối, ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao, xuyên thẳng vào tim tôi.
『Thưa bà… chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm.』
Tôi vội lắc đầu, cố gắng giải thích rằng tất cả chỉ là một màn kịch tuổi mới lớn một trò đùa nông nổi.
Bởi vì… ai mà giữ được mấy lời hứa trẻ con kiểu “sau này con sẽ cưới ba” hay “con sẽ yêu người mãi mãi” cơ chứ?
『Tôi sẽ không bao giờ đụng chạm đến đệ tử của mình!!』
『Con bé có thể thiếu vắng một người cha, nhưng nó là đứa trẻ có một tấm lòng nhân hậu.』
『Cảm ơn mẹ!』
Verdandi cười rạng rỡ trước lời bênh vực của Alya. Còn Biwol… sắc mặt cô ngày càng u tối hơn.
Tôi buộc phải nghĩ thật nhanh trước khi mọi chuyện đi quá xa.
『…Bi-wol. Ít nhất em cũng nên tỏ ra rộng lượng với sư muội của em chứ, đúng không?』
『Tại sao em phải làm vậy?』
『Để đến khi người đệ tử thứ ba xuất hiện, em tự nhiên đứng ở vị trí cao nhất mà không cần tranh giành.』
Tựa như con người chẳng thể hiểu được lũ kiến, vị Thánh Nữ ấy phụng sự một Outer God, kẻ xem muôn loài như món đồ chơi trong tay.
Tôi khẽ nói với Biwol, khi trong đầu vẫn còn văng vẳng hình bóng của Azazel Blackheart.
Cô ấy chính là lý do tôi đến ngôi làng này để tìm Verdandi.
『Sư phụ, vậy xin người hãy cho em biết về vị sư muội ấy trước. Với tư cách là đệ tử mà người trân quý nhất, em nguyện làm theo ý nguyện của người.』
Biwol trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
『Cô ấy là một người rất đáng thương. Phụng sự một vị thần đến từ thế giới khác… và đã đánh mất tất cả những gì mình yêu thương vì người chị song sinh.』
『Thần đến từ thế giới khác á? Em từng nghe rồi! Người ta đồn rằng chính bọn Ma Vương cổ đại cũng nhận được sức mạnh từ những kẻ như thế!』
Verdandi – vốn không chịu để ai nổi bật hơn – lập tức chen vào, tỏ ra đầy tò mò về vị đệ tử tiếp theo mà chúng tôi phải tìm.
Lúc còn đang viết [Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng ], khi lượt xem liên tục tụt dốc, tôi đã nghĩ đến tác phẩm tiếp theo – [Bị Mắc Kẹt Trong Một Tựa Game Nhàn Rỗi].
Lý do hai bộ truyện có phần liên kết cũng là vì điều này.
Tôi vốn định tạo ra một sợi dây nối giữa hai thế giới, giống như nơi tôi đang hiện hữu lúc này.
『Tên cô ấy là Azazel Blackheart. Một Thánh Nữ của Outer God. Để tìm được cô ấy… có lẽ em sẽ cần một người dẫn đường, giống như Wolfram.』
Cũng như lần này tôi chỉ tìm thấy được Verdandi nhờ có hướng dẫn, lần tới hẳn cũng sẽ như vậy.
Như thể mọi thứ đã được sắp đặt, việc gặp những “trùm cuối” dường như luôn diễn ra theo một trật tự nhất định.
『Hả? Tôi á?』
Wolfram – vốn đang im lặng theo dõi – chợt giật mình khi nghe tên mình bị lôi vào, liền chỉ tay vào ngực mình với vẻ ngạc nhiên.
『Phải, có lẽ… em sẽ phải gặp chị của Azazel trước.』
Tôi khẽ siết chặt lồng ngực khi thốt ra điều ấy.
Quá khứ của Azazel, giống như nhiều đứa trẻ khác trong truyện tôi viết, là một tấm gương phản chiếu chính những bi kịch mà tôi từng trải qua.
Tôi cũng từng có một người anh trai – đã mất từ sớm.
Anh ấy, người mang theo tất cả kỳ vọng của cha mẹ, là người mà ai cũng tin sẽ đưa cả nhà thoát khỏi cái nghèo hèn khốn khó này.
Rồi tôi lớn lên trong cái bóng của anh ấy, suốt những năm tháng dài đằng đẵng…
『Wolfram, cô có biết gì về Succubus không?』
Tôi hỏi, phần để dẫn dắt, phần vì đoán Wolfram đã có hiểu biết từ trước.
『Lũ đó chuyên xâm nhập vào tâm trí người khác, cho họ thấy những giấc mộng ngọt ngào… rồi hút cạn tinh khí – đúng không?』
『Đúng, nhưng Azazel còn nguy hiểm hơn. Nếu cô ấy nhìn vào mắt em… cô ấy có thể thấy được tương lai của em.』
Đôi mắt ấy như có bảy sắc cầu vồng, mang trong mình những gam màu không tồn tại ở thế giới này – khiến cô trở thành một đối thủ cực kỳ nguy hiểm.
Trong [Bị Mắc Kẹt Trong Một Tựa Game Nhàn Rỗi], cô là trùm cuối, một kẻ sở hữu năng lực nhìn thấu tương lai giữa trận chiến, rồi tận dụng nó để phản công hoặc tung ra đòn tất sát.
『Một đối thủ như thế thì không thể thiếu thanh Thánh Kiếm của em rồi! Thánh Nữ Succubus phụng sự Outer God cấm kỵ á? Được lắm… em sẽ khiến cô ta hối cải! Biến cô ta thành đệ tử luôn!』
Verdandi hô lên đầy phấn khích, trong khi Biwol chỉ lặng lẽ chống cằm.
Một lúc sau, cô mới khẽ nói:
『Ngay cả khi sư phụ có thêm ai đó vào dàn harem của mình … thì vợ chính như em phải giữ thể diện cho người chứ. Vậy sư phụ muốn em làm gì đây?』
Những chuyện tương lai được cô ấy thốt ra như thể chúng là điều hiển nhiên.
『Khi gặp Azazel… mong là chúng tôi sẽ không thấy trước điều gì kỳ lạ.』, tôi thầm nghĩ.
Nhưng chắc là không đâu.Đệ tử ngoan của tôi… chẳng lẽ lại làm mấy chuyện như thế?


7 Bình luận