Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 24

4 Bình luận - Độ dài: 1,764 từ - Cập nhật:

Mỗi khi hồi tưởng lại tuổi thơ của mình, vô số ký ức lại tràn về như nước vỡ bờ.

Tôi nhớ những ngày hè oi ả, phải mặc áo dài tay cùng quần dài chỉ để che đi những vết bầm do cha đánh.

Tôi nhớ những đêm học bài đến kiệt sức, chỉ mong có thể trở nên giống anh trai mình , người luôn là hình mẫu hoàn hảo mà tôi không bao giờ đuổi kịp.

Tôi nhớ những lần phải nén nước mắt, cố gắng tỏ ra là một “đứa trẻ ngoan”, dù bị bạn bè bắt nạt, chửi mắng, và coi thường.

Và rồi …

『Cậu thực sự không biết viết.』

266707c0-1b37-4c63-8002-e5dfaf4cd0f3.jpg

2437c852-3a06-4ebc-8f75-18e1a68a9255.jpg

93d7c448-d58d-4076-9293-a06bac25c424.jpg

78f0de6a-01a9-48c7-989c-045f814d5f3d.jpg

Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nghe những lời ấy từ người bạn cùng bàn, khi tôi đang cắm cúi lấp kín trang giấy trắng bằng những dòng chữ đen dày đặc.

『Dấu phẩy của cậu quá nhiều. Cách ngắt câu kỳ lạ. Và cuối cùng, nó giống như thứ chỉ có mình cậu hiểu.』

Lần đầu tiên tôi gặp Seolhwa, nếu phải nói lịch sự thì cũng không thể xem là một cuộc gặp dễ chịu.

Hôm đó là cuộc thi viết văn của trường, với tôi chỉ hoàn thành bài thi của mình với tâm thế đơn thuần là “làm cho xong”.

Chính cô ấy là người đã nghiêng đầu liếc sang bài viết của tôi rồi buông những lời nhận xét chẳng ai yêu cầu.

Với một người cầm bút, việc tác phẩm của mình bị bác bỏ là điều ai cũng cảm thấy khó chịu, nhưng

『Cách nghĩ của cậu cực đoan quá. Ai mà muốn đọc thứ chỉ toàn nỗi buồn chứ?』

Khi ấy, cô ấy vẫn chưa hiểu.

Là cháu gái của chủ tịch một tập đoàn lớn, con đường sống của cô đã hình thành nên một tính cách thẳng thừng, không ngần ngại phán xét người khác rùi chỉ ra sai sót của họ.

『Vậy thì sao.』

Tôi đã đáp lại như thế vào lúc đó.

Bởi vì thứ tôi đang viết ra, chỉ đơn giản là nơi để tôi trút hết cảm xúc bị dồn nén trong lòng.

Phân tích từng người tôi ghét qua ngôn từ, đâm vào họ bằng câu chữ ,chuyện đó  ít nhất, khiến nỗi đau trong lòng tôi dịu lại phần nào.

『Cái gì, cậu nói gì đó? Cậu đang ám chỉ tôi à?』

『Phải, ai cho cậu cái quyền chỉ trích bài viết của người khác như thể mình là nhà văn thiên tài vậy?』

Nói thật, tôi đã rất tức giận.

Tôi không chịu nổi việc một cô gái may mắn, chưa từng trải qua lấy một phần những gì tôi đã chịu đựng, lại tỏ ra như thể cô ta hiểu hết mọi nỗi đau mà tôi viết ra.

『Tôi đã giành giải Vàng cuộc thi viết năm ngoái, còn đoạt luôn giải Đặc biệt ở cuộc thi viết quốc gia.』

Tôi vẫn nhớ ánh mắt kinh ngạc của Seolhwa lúc ấy, khi cô ấy nhìn tôi chằm chằm như không thể tin nổi.

Một thế giới chỉ tôn trọng kết quả, bất kể quá trình ra sao

Tôi ghét cái thế giới ấy đến mức, tôi đã đáp lại cô bằng một câu:

『Vậy ra, chỉ vì từng đoạt giải mà cậu cho rằng mình có quyền chê bai tác phẩm của người khác sao?』

Bình thường, tôi đã chẳng nói thế. Lẽ ra tôi nên tiếp tục giả vờ làm một đứa trẻ ngoan.

Nhưng tôi cảm thấy như cả thế giới mà mình đã tưởng tượng ra, những nhân vật tôi đã dày công nuôi dưỡng từ bé đến giờ… đều bị phủ nhận hoàn toàn.

Họ là những người bạn đã đồng hành với tôi suốt quãng tuổi thơ đầy đau khổ, là những “đứa con” duy nhất mà tôi có trên đời này.

『Không ngón tay nào không đau khi bị cắn, và không tác phẩm nào là không đáng quý với người tạo ra nó. Nên… làm ơn cẩn thận lời nói.』

『Ừm… giờ nghĩ lại, chắc cậu nói đúng thật…』

Thấy thái độ tôi đột nhiên thay đổi, Seolhwa cuối cùng cũng gật đầu, thừa nhận lỗi lầm của mình.

『Vậy… cậu có thể nói cho tôi biết vì sao nhân vật chính lại có quá khứ như vậy không?』

Cô ấy hỏi, mắt nhìn xuống bản thảo, rồi lại liếc nhìn tôi , như thể đang cố gắng bắt chuyện nhưng không biết mở lời ra sao.

Thay vì vòng vo, cô ấy có thể nói thẳng là mình hứng thú với nội dung từ đầu thì có phải hơn không?

Tập bản thảo lúc đó tôi đang viết chính là phần tiền truyện cho bộ tiểu thuyết võ hiệp mà tôi dự định đăng sau này, Kim Cương Thần Quyền.

『Nhân vật này là một sinh vật quái dị. Từ khi sinh ra đã bị nguyền rủa bởi vận mệnh của Thiên Ma Tinh, không thể sống nếu không giết chóc.』

Tôi đang viết về quá khứ của Biwol, người sẽ xuất hiện với tư cách là trùm cuối.

Có lẽ Seolhwa đã đến bắt chuyện vì tò mò liệu một học sinh cấp hai như tôi có nên viết những đoạn bi kịch đến thế không.

Vậy nên cảnh mở đầu mới đặt ở một ngôi làng đói kém, nơi bầu trời đen kịt vì nạn châu chấu hoành hành… như là cội rễ của mọi tai họa?

『Ừ. Theo tôi, Thiên Ma là kẻ trừng phạt cõi thiên , cái cõi cao kia đã chẳng còn lắng nghe tiếng kêu than của con người. Thế nên tôi cho bầu trời trong truyện tối đen lại.』

『Ồ… cách dàn dựng cũng khá ổn đó.』

Khi tôi giải thích xong, Seolhwa mới gật đầu như đã hiểu ra.

Cô thậm chí còn bắt đầu ghi chú ngay trên bản thảo của tôi, sắp xếp lại các thiết lập và tuyến truyện.

『Nhưng mà… liệu có nhất thiết phải có chi tiết ăn nấm độc để tự sát, rồi lại luộc xác người hoặc động vật để ăn không? Tôi thấy nó u ám quá.』

『Khi con người bị dồn đến bước đường cùng, họ sẽ làm bất cứ điều gì.』

Bởi vì ngày xưa, tôi đã từng vô số lần nghĩ đến cái chết , và cũng đã thử rất nhiều cách.

Sau khi anh trai tôi qua đời, tôi không còn chịu nổi những trận bạo hành của cha, tôi cũng thường xuyên gặp rắc rối với những cô gái trong trường chỉ vì họ đồn đại đủ điều, do tôi “trông quá điển trai”.

『Một môi trường khắc nghiệt có thể đẩy cả người tốt đến những hành động cực đoan. Cậu sẽ không hiểu được đâu.』

Tôi nói, liếc qua đống đồ dùng của Seolhwa.

Từ ví tiền, cặp sách đến cả hộp bút , mọi thứ đều toát lên vẻ xa xỉ.

Vì sợ bị cha mắng, tôi đã học cách quan sát sắc mặt rùi đọc được bầu không khí xung quanh từ rất sớm.

『Ai nói là tớ không hiểu?』

Seolhwa đưa tay quạt nhẹ trước mặt, giả vờ thản nhiên , nhưng tôi có thể cảm nhận được tôi đã chạm vào nỗi nhạy cảm nào đó trong cô.

Đôi mắt sắc như mèo ấy bắt đầu viện cớ:

『Tớ cũng có học qua mấy chuyện như vậy! Là người thừa kế, tớ được đào tạo rất kỹ từ nhỏ, nên cũng đọc không ít trường hợp người ta thay đổi thế nào khi rơi vào đau buồn…』

『…Nói cách khác, cậu chưa từng trải qua nó.』

Tôi hơi kéo cổ áo xuống, để lộ những vết sẹo mà tôi vẫn luôn giấu cô.

Những vết bầm đỏ tấy , là dấu tích của những lần bị cha bóp cổ , cả những lần tự làm tổn thương bản thân.

Nếu lúc ấy là trong một lớp học đầy người, chắc tôi đã giấu kỹ nỗi đau này đến cùng.

Nhưng vì tất cả học sinh đã ra ngoài dự cuộc thi, lớp học chỉ còn hai đứa, nên có lẽ tôi đã buông lỏng cảnh giác.

『Tớ chỉ… tớ chỉ nghĩ cậu có năng khiếu viết những câu chuyện hay hơn thế, nên khi thấy cậu cứ viết toàn thứ tiêu cực, tớ mới thấy bực. Tớ xin lỗi…』

『Không cần xin lỗi. Ai rồi cũng có lúc lầm.』

Sau khi nhìn thấy những vết sẹo, Seolhwa khẽ thở dài hối hận rồi cúi đầu lẩm bẩm.

『Tôi không hề biết…』

Rồi cô bắt đầu bật khóc, nước mắt rơi từng giọt.

May là không có ai chứng kiến cảnh đó. Nếu có người thấy, chắc tôi sẽ bị gắn mác là kẻ khiến con gái phải khóc.

『Này, cậu đang khóc thật đấy à? Thôi, dừng lại đi. Dừng ngay.』

『X-xin lỗi… hu hu…』

Tôi vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành khi cô bất ngờ òa lên khóc.

『T-tôi chỉ là… chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi mà…』

Sau này tôi mới biết, Seolhwa là một fan cuồng tác phẩm của tôi , đến mức cô còn cắt dán, lưu giữ lại những mẩu truyện tôi viết.

Từ đó, khoảng cách giữa hai đứa nhanh chóng rút ngắn.

Thú thật, có chàng trai nào lại từ chối một cô gái xinh đẹp yêu thích những gì mình viết cơ chứ?

『Vậy… vì sao cậu lại chọn cái tên Biwol?』

『Vậy là cậu chọn cái tên Biwol , ghép từ chữ “phi” (飛) và “nguyệt” (月). Lãng mạn thật đó.』

Từ lúc đó, chúng tôi bắt đầu chia sẻ bối cảnh, cùng nhau xây dựng hai thế giới riêng biệt.

Một tiểu thư con nhà tài phiệt cùng một cậu bé đến từ khu ổ chuột trên ngọn đồi dưới ánh trăng.

Hai con người, một là ánh sáng, một là bóng tối, rõ ràng đến mức tưởng như chẳng bao giờ có thể gặp nhau , vậy mà lại gặp nhau ở trường học.

『Thay vì để nhân vật này làm nhân vật chính, sao không biến cô ta thành trùm cuối? Một câu chuyện vượt qua quá khứ đen tối nghe sẽ ngầu hơn đó.』

『Ừm… Làm thế nào nhỉ? Tớ cũng không chắc nữa.』

Chúng tôi cứ thế tiếp tục viết những câu chuyện của riêng mình, để hai thế giới đan xen vào nhau, tạo nên một điều gì đó chỉ thuộc về chúng tôi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

🖐😭🖐 anh main khổ từ đời thực tới truyện
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
4 chương tuần này cho anh em 😎
anh em có ai đọc bộ này hok , qua web tôi đọc nha tôi dịch tới chương 61 rùi 😬 => https://lnkuro.top/toi-chuyen-sinh-vao-mot-tua-game-day-mod/
Xem thêm