Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 42

2 Bình luận - Độ dài: 2,227 từ - Cập nhật:

Lý do tôi xây dựng Kang Si-woo thành một kẻ cặn bã không thể cứu vãn… là để tạo nên cú twist ở đoạn cuối của tiểu thuyết.

Tôi từng muốn viết rằng, người bạn đồng hành với nam chính bấy lâu nay không phải là Azazel, mà là chị gái của cô Gabriel.

Tôi đã nghĩ, nếu kết thúc câu chuyện bằng cảnh Azazel sa ngã trở thành trùm cuối rồi bắt cóc và giam giữ Kang Si-woo, thì đó sẽ là một cái kết khiến độc giả mãi không quên.

『…Ta cứ lo em bị thương.』

Từ lúc đến thế giới này, điều duy nhất tôi dám tin là các nhân vật có thể hành động khác với kịch bản ban đầu.

Như việc Bi Wol không trở thành kẻ điên cuồng tắm máu. Như Verdandi không giết mẹ mình. Như Azazel không ngồi chờ một mình nơi phương Bắc, ngóng đợi Kang Si-woo.

『Anh… anh nói những điều đó là vì… anh biết trước tương lai sao?』

『Phải.』

Tôi đã hy vọng Kang Si-woo cũng sẽ hành động khác với nhân vật mà tôi từng tạo nên không ngoại tình, không sa ngã vì tác động từ người khác. Bởi thế giới trong tiểu thuyết này đã bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi, tự sống và tự thay đổi.

『Nhưng tương lai… đâu phải tuyệt đối.』

『Ừ. Đúng vậy.』

Cả tôi và Azazel đều khẽ thở dài.

Tôi biết trước tương lai thông qua những thiết lập và cốt truyện mình từng viết, còn cô ấy nhìn thấy khả năng ở vô số thế giới song song.

Đó là gánh nặng chỉ chúng tôi mới hiểu.

Azazel từng sai lầm khi cho rằng người hùng mà cô nhìn thấy trong game chính là Kang Si-woo. Còn tôi lại chủ quan, nghĩ chỉ cần cứu các trùm cuối là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong nguyên tác, các trùm cuối luôn được xây dựng trước, rồi mới kéo theo sự xuất hiện của nam chính.

『Tên khốn lúc nãy… hoàn toàn khác với Kang Si-woo mà em từng gặp.』

Azazel nói, pha lẫn lời nguyền rủa mà một vị thánh không nên có. Những chiếc xúc tu sau lưng cô uốn lượn đầy giận dữ, trong khi cô ngồi ghế, bực bội đạp chân về phía trước.

『Em đừng trách mình. Người thật lòng yêu và dám hy sinh vì người khác vốn dĩ đã hiếm lắm rồi. Nếu hắn yêu em thật, hắn đã không dễ dàng bị chị gái em quyến rũ như thế.』

Quả đúng vậy. Người như thế hiếm lắm. Giống như việc tôi từng may mắn gặp được Seolhwa.

Nếu tôi rơi vào tình huống tương tự, tôi nhất định đã nhận ra đó không phải người mình yêu, và không để cô gái kia có cơ hội.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không để Shub-Niggurath lừa gạt.

『Thật ra… em từng mong hắn nhớ đến em, dù chỉ một chút. Em từng muốn tin rằng tất cả chỉ là tai nạn… là do ma thuật quyến rũ của chị em gây ra…』

『Nhưng… chẳng phải ta đã nói với em rồi sao?』

『Phải. Rằng chị ấy luôn thương em vô cùng, và chỉ đang cố xua đuổi những gã tồi tệ đến gần em thôi.』

Azazel nhìn tôi, khóe môi hơi cong lên như muốn cười. Có lẽ cô đang cố kìm nước mắt.

Đôi mắt hoe đỏ của cô trông thật tội nghiệp, khiến tôi không kiềm được, đưa tay khẽ xoa đầu cô.

『Haha… giờ cả anh cũng xoa đầu em sao?』

『Xin lỗi, em không thích à?』

Đó là một hành động vô thức. Một thói quen mà tôi từng làm với Bi Wol và Verdandi.

Ngày xưa, mỗi khi thấy khó chịu, Yu Seolhwa người đã truyền cảm hứng tạo nên các cô bé này lại nắm tay tôi đặt lên đầu cô và bảo “xoa đi”.

『…Em đâu nói là không thích.』

Azazel phồng má, ngước mắt nhìn tôi. Một lời yêu cầu thầm lặng, bảo tôi hãy tiếp tục xoa đầu.

Đúng là một cô gái rắc rối. Cái kiểu vòng vo ấy có lẽ là cơ chế phòng vệ cô tự tạo ra sau khi bị Kang Si-woo phản bội.

Dù không còn muốn tin vào ai, nhưng sâu trong lòng, cô vẫn muốn dựa dẫm vào một người.

Con người vốn là loài không thể sống đơn độc. Cũng như tôi từng nương tựa vào Seolhwa.

『…Có phải… em đã sai khi tin người quá nhiều?』

Azazel buông lời như đang tự độc thoại. Khi chẳng còn ai để trách, người ta thường quay lại trách chính mình.

『Có gì sai đâu chứ? Đó không phải lỗi của em.』

Tôi bình thản đáp lại Azazel. Suy cho cùng, vấn đề nằm ở Kang Si-woo vì là một tên cặn bã, chứ không phải ở cô khi đã tin tưởng nhầm người.

Ngoài đời, không thiếu kẻ xem nhẹ tình yêu.

Tựa như những cánh hoa bị gió cuốn bay, chỉ có rất ít người như Azazel dù đã tổn thương vẫn ôm chặt lấy tình cảm ấy, không chịu buông tay.

Tôi hiểu cảm xúc đó hơn ai hết, bởi tôi cũng đã tiếp tục sống, tiếp tục viết, chỉ vì một người tên là Seolhwa.

『Dù sao thì, người đó từng là người em yêu. Dù bây giờ em ghét hắn, nhưng vẫn còn giữ trong lòng chút cảm xúc, ta nghĩ như thế là hoàn toàn bình thường.』

Tôi khẽ cắn môi dưới. Ngay khi vừa thoáng nghĩ rằng Seolhwa có thể còn sống, tôi cũng suýt bị lay động bởi Outer God.

Một người đã chết. Một tình yêu mà tôi tưởng rằng mình đã buông bỏ.

『Nhưng chẳng phải… anh từng nói rằng tình yêu là khi hai người cùng nhìn về một hướng, vừa bước đi, vừa điều chỉnh bản thân cho nhau sao?』

Azazel đứa con tinh thần của tôi và Seolhwa ngước nhìn tôi, như muốn xác nhận lại một lần nữa, tình yêu thật sự là gì.

『Đúng vậy. Bởi nếu tình yêu chỉ đến từ một phía, thì kết cục gần như luôn dẫn đến bất hạnh. Yêu đơn phương vốn dĩ đã không trọn vẹn rồi.』

Tôi cất thành lời những tình cảm không được đáp lại.

Gói trọn tiếc nuối thầm lặng trong từng con chữ đen trắng.

Lý do tôi bắt đầu viết, và vẫn còn sống đến tận hôm nay… chỉ vì một người Yu Seolhwa.

『Tình yêu là một cảm xúc có thể làm thay đổi con người. Chính vì vậy, nó không nên bị nhầm lẫn với những cảm xúc khác.』

Cho đến giờ, khát vọng muốn cứu các trùm cuối và ban cho thế giới này một kết thúc tốt đẹp cũng chính là điều Seolhwa mong ước.

Tôi khuyên Azazel, khi trong lòng đang gợi lại những ký ức về người ấy.

『Vậy… cảm giác này được gọi là “lưu luyến” sao.』

Azazel khẽ cười cay đắng, như thể cuối cùng cũng hiểu được điều tôi từng nói.

『Em hỏi anh một điều được không?』

『Cứ hỏi đi.』

『Tại sao anh lại cố gắng cứu những kẻ như em? Là vì muốn làm người tốt cho có vẻ? Hay chỉ vì anh muốn có ai đó sẽ nhớ đến anh… trước khi anh chết?』

Cô bé đang thử lòng tôi.

Vì mang liên kết với Outer God Morgidian, có lẽ Azazel đã nhận ra điều gì đó.

Thực ra, giống như Kang Si-woo, tôi cũng biết một vài bí mật của thế giới này và tôi hoàn toàn có thể sống hưởng thụ, muốn gì có nấy.

『Tại sao anh lại cố sống vì người khác, trong khi anh hoàn toàn có thể ích kỷ như kẻ đó dù anh đã thấy trước tương lai?』

Cô lo sợ. Lo rằng mình lại tin nhầm người thêm một lần nữa.

『…Bởi vì đó là điều nên làm. Chỉ vậy thôi. Nó vốn không cần phải có lý do.』

Tôi nhìn Azazel, hỏi lại cô như thể chuyện ấy chẳng có gì đáng thắc mắc.

『Sao…?』

『Tại sao phải cần lý do để làm điều vốn dĩ là lẽ tự nhiên? Nếu cứ phải có lý do mới hành động, chẳng phải là đang nhầm lẫn giữa nguyên nhân và kết quả sao?』

Đó cũng là điều mà Seolhwa từng nói với tôi.

Khi tôi tiêu cực mà hỏi: “Tại sao em lại yêu một kẻ như anh?”, cô ôm tôi từ phía sau và nói:

—“Em yêu anh, chẳng lẽ em cần lý do cho điều đó sao?”

Tôi từng hiểu lầm. Từng nghĩ Seolhwa yêu tôi chỉ vì ngoại hình. Từng nghĩ nếu tôi không mang gương mặt này, thì chúng tôi đã chẳng gặp nhau.

『Nhưng… anh đang mắc bệnh nan y.』

Chi tiết đó, ngược lại, khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Bởi sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn mong cô ấy cứ mãi nghi ngờ, và không bao giờ tha thứ cho tôi kẻ đã tạo nên mọi bi kịch.

Chính tôi là người đã đẩy các trùm cuối vào bất hạnh, vì đã áp đặt nỗi bất hạnh của bản thân lên số phận của họ. Và tôi nghĩ, mình chỉ cần viết cho các nhân vật chính một cái kết hạnh phúc là đủ.

Từ ngày Seolhwa chết, tôi không thể viết những câu chuyện trọn vẹn nữa. Ngồi trước máy tính cũng khiến tôi sợ hãi sợ sự thờ ơ của độc giả, sợ những lượt xem cứ giảm dần.

『Dù vậy… ta không muốn phải hối hận.』

『Anh không muốn tận hưởng phụ nữ hay sống tiêu tiền phung phí sao? Anh thật sự là người không có dục vọng như vậy sao, “brother”?』

『Ta có chứ. Có cả những ước mơ… mà giờ không thể thực hiện nữa.』

Tôi mong có nhiều người hơn sẽ đọc tác phẩm của mình.

Tôi mong có nhiều người hơn sẽ nhớ đến Seolhwa.

Bởi tôi là kẻ không có tài năng. Với năng lực viết lách tầm thường của mình, tôi chẳng thể tạo ra những câu chuyện thật sự chạm đến trái tim người khác.

Việc bước vào thế giới truyện và cố gắng cứu các trùm cuối hay giúp những con người bất hạnh chỉ là phần mở rộng của công việc đó.

『Vậy… ước mơ đó rốt cuộc là gì mà khiến anh ra nông nỗi này?』

『Ừm… chẳng phải ai cũng có một bí mật không thể kể sao? Như vậy chẳng phải thú vị hơn sao?』

Tôi mỉm cười, nhìn Azazel đang tò mò dõi theo đôi mắt tôi.

Điều tôi thật sự mong mỏi lúc này là được thấy các nhân vật chính và trùm cuối hạnh phúc bên nhau, cùng Seolhwa. Nhưng tôi không biết cơ thể tàn tạ này còn chống đỡ được bao lâu.

『Em rồi sẽ tìm được người tốt hơn thôi, Azazel.』

Tôi dịu dàng nói, tay xoa đầu cô ấy. Cô vốn thuần khiết và tốt bụng đến mức được chọn làm thánh nữ.

Chỉ là… cô đã lạc đường vì gặp nhầm một người đàn ông tồi tệ.

Trong nguyên tác, cô đáng lẽ trở thành nhân vật bi kịch kẻ bắt cóc Kang Si-woo để trút cơn cuồng loạn từ một trái tim méo mó vì đau thương.

『…Người lớn như anh, thật sự khó đối phó.』

Azazel phụng phịu nhìn tôi. Nhưng chính biểu cảm ấy mới là bằng chứng cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã tiến thêm một bước.

********************

Lúc đó, Kang Si-woo đang lộ rõ vẻ bồn chồn, cắn móng tay không ngừng. Rõ ràng hắn đã làm y như những lựa chọn trong game mà mình biết vậy tại sao Azazel vẫn không đổ?

“Khốn kiếp… Mình tưởng kế hoạch đã hoàn hảo rồi cơ mà…!”

Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ hơn một chút, hắn đã có thể là gã đàn ông ôm hoa trong cả hai tay. Biến hai chị em sinh đôi ấy thành những kẻ ngoan ngoãn dưới chân mình trong cùng một harem.

Vậy tại sao lại thất bại?

『Tên sư phụ đó là vấn đề.』

『…Cô vừa nói gì?』

『ừ lúc người đàn ông tên Bingyeon ấy nhận Azazel làm đệ tử và khiến trái tim cô ấy nguội lạnh thì cách để cướp lại cô ta không phải đã quá rõ ràng rồi sao?』

Bing Seolhwa xuất hiện bên cạnh Kang Si-woo, khẽ bật cười. Nụ cười của kẻ như thể đã nhìn thấu tất cả từ nơi rất xa, và luôn dõi theo trò chơi này.

『Cướp lại cô ấy kiểu gì? Ban đầu cô bảo tôi giết Azazel, giờ lại nói khác?』

“Thì mục tiêu của ta là khiến Bingyeon căm ghét cơ thể này mà và căm ghét cả các người. Còn cách làm thế nào chẳng quan trọng.”

Shub-Niggurath cất tiếng bằng giọng đầy khoái trá, như thể đang thưởng thức sự đảo lộn định mệnh. Mục tiêu tối hậu của ả, chính là khiến đôi tình nhân ngoài đời thực Han Do-hyeon và Yu Seolhwa rơi vào bi kịch phải rút kiếm giết lẫn nhau.

『…Ngươi muốn sức mạnh không?』

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Anh em nên nhớ anh trong đây là anh của anh trai nhé, vì Azazel gọi Bingyeon là brother nên tôi để là anh lun
Xem thêm