Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 32

2 Bình luận - Độ dài: 2,603 từ - Cập nhật:

『Dohyun à, trong các trò chơi chiến lược như cờ vây hay cờ vua, điều quan trọng nhất là phải hiểu được ý đồ của đối phương và đoán trước nước đi của họ.』

Cạch, Cạch.

Bàn cờ hiện lên trong tâm trí tôi,  tôi tưởng tượng Seolhwa đang ngồi đối diện.

Không giống tôi người luôn đi quân đen, cô ấy khẽ đặt một quân trắng xuống, kèm theo nụ cười dịu dàng.

Viết văn cũng giống như chơi cờ vậy. Mình phải đoán trước bước tiếp theo, dựa vào những manh mối mình đã rải ra – giống như từng ô đất trong cờ vây.

Seolhwa luôn có cách đặt ra câu đố như thế, để tôi tự tìm ra đáp án.

Cô thường nói:

Viết lách có thể không có một câu trả lời đúng tuyệt đối, nhưng chắc chắn có những lối đi sai.

Trên bàn cờ vây có bốn góc quan trọng – chính là bốn điểm tròn màu đen được đánh dấu sẵn.

Nếu coi đây là một tác phẩm văn học, thì những điểm đó sẽ tượng trưng cho điều gì?

‘Là chất liệu, bối cảnh, cốt truyện, và mạch truyện.’

Chính xác.Góc trên bên phải là “chất liệu”  và đây là phần quan trọng nhất.

Nó gần như quyết định phân nửa tác phẩm.

Chất liệu là động lực chính để đẩy câu chuyện tiến về phía trước giống như động cơ của một chiếc xe.

Nó tạo ra sự “mong đợi”, giúp người đọc theo dõi câu chuyện đến tận cùng.

Thứ hai, góc trên bên trái là “bối cảnh”.

Nó không phải lúc nào cũng nổi bật, nhưng một khi mất đi câu chuyện sẽ nhanh chóng trở nên nhàm chán.

Bối cảnh tạo nên logic, tạo nên mạch kể và giúp nhân vật có chiều sâu hơn.Nó cũng là thứ khiến người đọc đồng cảm  dấn sâu hơn vào thế giới trong truyện.

Khi bối cảnh và cốt truyện đã vững rồi, thì chỉ cần để nhân vật tự do hành động là đủ.

Bởi nếu họ thực sự “sống”, thì đôi khi chính họ sẽ làm khác với kế hoạch – hoặc khiến người viết gặp khó khi muốn tiếp tục câu chuyện.

Thứ ba và thứ tư là “câu chuyện” và “mạch truyện”.

Chúng ta viết ra từng tập quan trọng, rồi dùng mạch truyện để kết nối các tập đó lại với nhau.

Seolhwa đặc biệt yêu thích phương pháp viết ngược, đi tìm khoảng trống giữa các chương rồi lần ngược lại để lấp đầy.

『Vậy, với những gợi ý đó, anh đã hiểu ra điều gì chưa?』

Tôi gần như cảm thấy Seolhwa đang chống cằm, nghiêng đầu nhìn mình mà hỏi vậy.

‘Phải rồi.’

Để đánh bại Shub-Niggurath , kẻ tự xưng là một độc giả trung thành đến từ thế giới bên ngoài tôi cần phải tận dụng điểm khác biệt giữa “người viết” và “người đọc”.

Nếu không thật sự viết, thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều đó.

Lợi thế của tôi chính là khoảng cách về góc nhìn giữa tác giả và độc giả.

Đó là chìa khóa để nhìn ra điểm yếu của đối phương.

‘Hãy tận dụng những chi tiết ẩn trong cốt truyện , thứ mà người đọc không bao giờ nghĩ tới.’

Mục tiêu của tôi , là cuộc hội tụ cuối cùng của tất cả nhân vật trong các tác phẩm khác nhau.

Và tại nơi đó, tồn tại niềm hy vọng cuối cùng của tôi: Huyết Bảo Âm Cực Vạn Niên (10.000 năm) – vật duy nhất có thể chữa khỏi căn bệnh nan y này.

Tôi cũng chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại Seolhwa và những nhân vật chính khác ở nơi đó.

『Sư phụ, liệu linh đan kia có thể chữa khỏi căn bệnh mãn tính của người không?』

Trên đường trở về bến cảng hướng về Trung Nguyên, nơi đang diễn ra đại hội võ lâm, Bi-wol dường như đặc biệt nhạy cảm mỗi khi nghe nhắc đến viên linh đan, không ngừng lo lắng cho sức khỏe của tôi.

『Có thể là không đủ. Nếu uống mà không qua luyện hóa đặc biệt, cơ thể ta sẽ bị đốt cháy từ bên trong bởi dương khí quá mạnh.』

Tôi khẽ thở dài.

Dù viên đan đó thần kỳ đến đâu, thì cũng không thể khiến căn bệnh của tôi biến mất chỉ bằng một lần uống.

『Hiện giờ, tình trạng của ta không đơn giản chỉ là “bế tắc kinh mạch”. Nó có vẻ còn  liên quan đến 1 Outer God.』

Outer God – như cách người ta vẫn nhắc đến trong văn hóa đại chúng – là những tồn tại khủng khiếp thuộc thần thoại Cthulhu, chỉ cần trông thấy hoặc nghe mô tả thôi cũng đủ khiến người ta phát điên.

Ngay cả Azazel, người từng có liên hệ với một Đại Cổ Thần , cũng phải vật lộn để không phát điên, nên để đánh bại được nó, tôi sẽ phải dùng đến mọi phương pháp có thể.

『…Sư phụ, em nguyện thiêu rụi thân xác này, để đổi lấy sự an toàn của người.』

Đôi mắt Bi-wol ánh lên quyết tâm, bàn tay siết chặt đầy ý chí chiến đấu.

『……』

Bi-wol, với tôi, giống như đứa con mà Seolhwa và tôi cùng nhau tạo nên.

Tôi đã lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu không biết bao nhiêu lần khi bước lên con thuyền ấy.

Vốn dĩ, tôi từng nghĩ Seolhwa đã chết. Nhưng có lẽ… sự thật không đơn giản như vậy.

*****

Khi Bing Yeon trở lại môn phái – Băng Long Tâm Phái [note74903] – rất nhiều người đã ra chào đón chúng tôi.

『Là Bing Yeon! Người đã trở về thật rồi sao?!』

『Bao lâu rồi kể từ lần cuối chúng con được gặp người…』

Những đứa trẻ bị cụt tay cụt chân, những đứa trẻ không thể nhìn thấy phải chống gậy, những gương mặt chằng chịt vết bỏng… đều chạy theo như thể anh là cha mẹ của chúng.

Chúng đều là những đứa trẻ từng bị bỏ rơi, từng bị đem làm thí nghiệm để tạo chiến binh trong Thiên Ma Giáo, hoặc là những kẻ mất cha mẹ trong tai nạn và các cuộc thảm sát.

『Là Bi-wol đó!』

『Còn mấy cô đi cùng là ai vậy?』

Hầu hết bọn trẻ đều quen biết với Bi-wol.

Dù vốn dĩ, chúng là những nhân vật từng chết trong nguyên tác, nhưng ở thế giới này Bing Yeon đã hy sinh cả mạng sống của mình để cứu lấy bọn chúng.

Người thường khi thấy gương mặt dị dạng cùng hình hài đáng thương của chúng có thể sẽ sinh lòng thương hại, thậm chí là ghê sợ. Nhưng Bing Yeon thì không.

『Từ nay, các em là gia đình của nhau. Phải chào hỏi đàng hoàng nhé.』

Ngược lại, cậu mỉm cười, rồi lấy ra những món kẹo ngọt phương Tây chia cho từng đứa nhỏ.

『Sư phụ đã đi đến Tây Vực và mang về những đệ tử mới đó.』

『Đúng vậy. Đại hội võ lâm sắp bắt đầu rồi.』

Bi-wol tự tin khoác tay Bing Yeon, không hề giấu diếm sự gần gũi thân thiết. Từ sau khi đánh bại Tâm Ma, cô không còn ngần ngại thể hiện tình cảm với sư phụ giữa chốn đông người.

Và rồi—

『Xin chào! Chị là Verdandi, một chiến binh đến từ Tây Vực!』

Một người cúi đầu sâu với giọng nói đầy ngưỡng mộ, trong khi người còn lại chỉ gật đầu khẽ với một nụ cười sắc lạnh.

『…Xin chào. Tôi là Azazel, Thánh Nữ của Lòng Từ Bi.』

Verdandi và Azazel trao nhau những lời chào xã giao có phần gượng gạo với các đệ tử của Bing Yeon.

『Wow…! Tóc cô ấy màu vàng kìa!』

『Còn cô đó có cục đen kỳ quái sau lưng! Nó đang ngọ nguậy!』

Lũ trẻ, tò mò trước màu tóc và màu mắt lạ lẫm, liền xúm lại quan sát. Trước những gương mặt hồn nhiên ấy, Azazel chỉ mím chặt môi không nói gì.

『Đúng là sư phụ chúng ta! Đích thực là một vị thánh!』

『Tôi không chắc là trông mình có vẻ tốt bụng đến vậy đâu.』

Verdandi bật cười lớn trước cảnh tượng ấy, còn Azazel thì liếc nhìn Bing Yeon đầy nghi hoặc.

May thay, lúc đó Bing Yeon đã vào trong nghỉ ngơi vì kiệt sức, và Bi-wol cũng đi theo sau, bỏ lỡ hoàn toàn cuộc trò chuyện này.

『Sao cô lại nghĩ thế?』

『Dù có cố che giấu thế nào thì cũng quá rõ ràng rồi. Ở phương Đông, chẳng phải mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử mà trở nên lãng mạn thì bị xem là tội bất kính chẳng kém gì bất hiếu sao?』

Nếu Bi-wol có mặt ở đó, chắc chắn cô đã đấm cho Azazel một cú rồi, chẳng buồn nói lý lẽ làm gì.

Ở phương Đông, người ta vẫn nói “Quân – Sư – Phụ nhất thể” (君師父一體), nghĩa là ân của vua, thầy và cha đều phải được kính trọng như nhau.

Văn hóa đó ăn sâu vào máu người, đến mức trong giang hồ Trung Nguyên còn có câu “Phản sư diệt tổ” (師滅祖) – ý chỉ phản bội sư môn là trọng tội lớn nhất trong mọi môn phái.

『Một kẻ gọi là sư phụ mà lại động vào đệ tử thì chẳng có tương lai gì đâu.』

『Thật ra… nhìn ngoại hình của hắn mà chẳng có tin đồn gì với phụ nữ, mới là chuyện lạ!』

Chẳng trách Bing Yeon luôn né tránh tình cảm của Bi-wol, dù biết rõ từ lâu.

Bởi nếu có lời đồn rằng sư phụ và đệ tử yêu nhau, e rằng cả hai sẽ bị ném đá giữa chợ, và cả môn phái cũng có thể sụp đổ theo.

『Cô vẫn lo về tương lai mà mình nhìn thấy à, Azazel?』

『Dĩ nhiên rồi.』

Azazel nuốt xuống cảm giác bất an vẫn còn vương vất trong lòng.

Đã có lần chỉ vì thoáng thấy tương lai mà cô suýt mất mạng.

『Vậy thì… chỉ cần sư tỷ không còn là đệ tử nữa, phải không?』

Nghe Azazel bộc bạch nỗi lo, Verdandi lập tức đưa ra một giải pháp.

Trên thực tế, việc giải trừ mối quan hệ sư đồ để tiến tới hôn nhân cũng không phải chuyện hiếm.

Trong những lúc như thế này, sự nhanh trí của Verdandi – vốn đến từ trái tim thuần khiết – lại toả sáng. Cô rất giống người đã tạo ra mình: Yoo Seolhwa.

『Đừng tin vào tương lai quá mức như vậy! Cô không thể chỉ dựa vào những gì mình thấy mà tin mù quáng được!』

Verdandi  người từng suýt ra tay giết chính mẹ ruột chỉ vì tin vào lời sấm truyền từ vị thần của mình – không muốn Azazel cũng đánh giá Bing Yeon chỉ bằng những gì cô nhìn thấy trước.

Thành thật mà nói, dù có một tương lai mà cô ấy, sau khi trưởng thành, đã trói chặt Bing Yeon lại rồi nhào vào… thì cũng chẳng phải chuyện gì kinh thiên động địa.

『…Vậy tôi biết tin vào cái gì đây?』

Azazel nhíu mày trước nụ cười trong sáng của Verdandi.

Tính cách hai người dường như hoàn toàn đối lập, như lửa với nước.

Thậm chí, đây không phải là chuyện thiện hay ác.

『Thần linh, người tôi từng yêu… cả gia đình tôi nữa. Tất cả đều đã quay lưng. Những vết sẹo mà con người để lại… đến giờ vẫn còn đau. Vậy tôi còn biết tin vào cái gì đây?』

Azazel nói thẳng về trải nghiệm của mình – lý do khiến cô vẫn chưa thể đặt trọn niềm tin vào Bing Yeon.

Nhưng trái lại—

『Tin vào sư phụ của cô đi!』

Verdandi ưỡn ngực đầy tự hào, nhớ đến sư phụ – người đã từng cứu sống tất cả bọn họ.

Dù có nhìn thấy tương lai, phần lớn con người vẫn hành động chỉ vì lợi ích của bản thân.

Dù thế giới này có là một cuốn tiểu thuyết do chính tay Bing Yeon viết ra, thì cũng chẳng có lý do gì buộc anh phải đi khắp nơi cứu người như một cách để chuộc lỗi.

Trên thực tế, anh hoàn toàn có thể sống nhàn nhã, tận hưởng lợi thế từ việc biết trước cốt truyện.

Thời gian của Bing Yeon đang cạn dần vì căn bệnh trong người. Dù anh có sống ích kỷ, cũng chẳng ai dám trách.

『Sư phụ của chúng ta là một người rất vĩ đại!』

Nhận ra sự thật đó, Verdandi mỉm cười – như thể cô đã nhìn thấy cả tương lai phía trước.

『Cô nói nghe nhẹ nhàng thật đấy…』 Azazel thở dài bên cạnh.

**************

『Giờ thì, ta sẽ chỉ ra điểm yếu của các em.』

Tôi tiến đến, tay cầm một bình rượu nhỏ.

Trong đó là Trúc Diệp Thanh – loại rượu thường xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp đại trà.

Vì quy trình chưng cất khá công phu, giá thành cao là điều dễ hiểu. Tôi đã phải bỏ ra không ít tiền để mua được.

『…Sư phụ, sao người lại cầm Trúc Diệp Thanh vậy ạ?』

『Để cho em thấy bản chất của “dòng chảy”, Bi-wol.』

Thứ tôi sắp thi triển, chính là Túy Quyền.

Tuy vốn là môn võ được sáng tạo để phục vụ phim ảnh, trong tiểu thuyết tôi viết, thủ lĩnh Cái Bang lại là người tinh thông loại quyền pháp này.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng Seolhwa vẫn còn sống… cũng đủ khiến tôi không thể kìm được cơn say

『Bi-wol, chiêu thức của em quá dễ đoán. Em cần học cách che giấu sát ý – phải khiến mình trở nên khó lường hơn.』

Tôi lần lượt chỉ vào từng người và nêu rõ điểm yếu.

Bi-wol thường để lộ sát khí quá rõ, lại quá cứng nhắc trong việc tuân theo nguyên tắc, nên hay thất thế trong thực chiến.

『Verdandi, đòn đánh của em quá rộng. Khi vung kiếm, em tạo ra quá nhiều chuyển động thừa.』

Dù Verdandi không có điểm yếu rõ rệt, vẫn tồn tại những kẽ hở đủ để tôi áp đảo.

『Azazel, em thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế và thường ngập ngừng khi nhắm vào yếu điểm.』

Cuối cùng, tôi đưa lời khuyên cho Azazel, rồi đưa bình rượu lên môi.

Chất rượu nóng hổi trôi qua cổ họng, lan dần khắp cơ thể như một cơn say êm dịu.

『Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh phân loạn.』(Khi ta cất tiếng hát, vầng trăng cũng dao động. Khi ta lắc mình múa, bóng ảnh cũng rối bời. )

Tôi khẽ ngâm lên một đoạn thơ trích từ bài “Nguyệt Hạ Độc Chước” – Uống Rượu Dưới Trăng của thi tiên Lý Bạch. Bài thơ ấy tả cảnh một người cô đơn, uống rượu dưới trăng, lấy vầng nguyệt quang và bóng mình làm bạn.

『Giờ thì… xông lên đi. Ai giành được bình rượu này từ tay ta – kẻ đó là người thắng.』

『…Sư phụ?』

Thấy tôi bước đi loạng choạng, ánh mắt mơ màng, Bi-wol khẽ bặm môi.

Có điều gì đó khiến cô cảm thấy bất an – như thể sắp có chuyện xảy ra.

Ghi chú

[Lên trên]
Băng Long Tâm Phái = Ice Dragon Blossom Heart Sect Heart: nghĩa gốc là trái tim → cái tâm , tấm lòng, tâm tính, tâm địa. Blossom: là nở hoa, nở rộ, biểu tượng của sự thuần khiết, trưởng thành, và đẹp đẽ từ bên trong => một tấm lòng cao đẹp, trong sáng, nhân hậu, đáng quý như hoa nở giữa giá lạnh , một trái tim đáng quý của con rồng băng . Để đây cho anh em hiểu rõ cái nghĩa bóng môn phái của Bing Yeon
Băng Long Tâm Phái = Ice Dragon Blossom Heart Sect Heart: nghĩa gốc là trái tim → cái tâm , tấm lòng, tâm tính, tâm địa. Blossom: là nở hoa, nở rộ, biểu tượng của sự thuần khiết, trưởng thành, và đẹp đẽ từ bên trong => một tấm lòng cao đẹp, trong sáng, nhân hậu, đáng quý như hoa nở giữa giá lạnh , một trái tim đáng quý của con rồng băng . Để đây cho anh em hiểu rõ cái nghĩa bóng môn phái của Bing Yeon
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

🗣🔥🔥🔥"Quay lại với ván cờ thực tế"
Xem thêm