Tâm Ma của Biwol chính là hiện thân của vận mệnh nguyên bản.
Thiên Ma Tinh.
Cô là kết quả từ sự can thiệp của Han Dohyun một biến số được sinh ra khi anh thay đổi số phận của cô. Một bóng ma của tương lai lẽ ra đã trở thành hiện thực… nếu anh không cứu cô.
“Sư phụ…? Sao người lại vào được tâm cảnh của em?!”
Biwol hoảng hốt nhìn qua lại giữa Bing Yeon và Tâm Ma của mình. Cô chỉ muốn chôn vùi gương mặt mình vào hai tay cho khuất đi tất cả.
Thật đáng xấu hổ khi sư phụ lại nhìn thấy những suy nghĩ , khát khao đen tối nhất của cô! Cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại đánh mất kiểm soát đến thế này.
『Em nghĩ người làm sư phụ như ta lại không thể tìm thấy đệ tử của mình sao?』
Bing Yeon bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Bàn tay anh thô ráp nhưng vững chãi, mang theo hơi ấm dịu dàng khiến lòng cô khẽ run lên.
“Sư phụ, em xin lỗi… Em thật ngu ngốc… Em đã không giữ được bản thân…”
Cổ em nóng bừng khi nhớ lại lời tỏ tình đáng xấu hổ trước đó.
“Không sao cả. Ta đáng lẽ nên nhận ra sớm rằng em đã kìm nén cảm xúc đến mức nào. Vậy nên, hãy cùng nhau sửa sai.”
“Cùng nhau… sửa sai…?”
“Từ giờ, em sẽ là người tiếp tục trận chiến này.”
Bing Yeon mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Vượt qua Tâm Ma là điều mà Biwol phải tự mình làm. Nếu anh ra tay thay cô, nó có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.
“Ý người là… em phải tự tay giết con quái vật đó sao? Sư phụ?”
Biwol siết chặt thanh băng kiếm mà Bing Yeon tạo ra cho mình. Mặc dù là băng, nhưng khi cầm trên tay lại rắn chắc đến lạ thường.
“Đúng vậy. Và ta sẽ ở đây, dẫn dắt em.”
Thanh kiếm này… sư phụ đã rèn riêng cho cô. Suy nghĩ ấy khiến lòng cô trào dâng một cảm xúc kỳ lạ vừa quyết tâm, vừa biết ơn.
“Ahahahaha…!!!”
Tâm Ma của cô bật cười điên dại, tiếng cười vang vọng khắp tâm cảnh như một cơn ác mộng ghê rợn.
“Ta đã nói rồi mà, Biwol ngây thơ! Ta chính là ngươi, và ngươi chính là ta!”
“…Không, ngươi không phải ta. Ngươi chỉ là phần bóng tối trong lòng ta mà thôi. Là nỗi sợ bị ruồng bỏ, là sự hoảng loạn khi nghĩ đến một thế giới không có sư phụ.”
“Vậy thì sao? Ngươi cũng yêu sư phụ mà! Ngươi quan tâm đến người hơn bất kỳ ai trên thế gian này! Có gì sai khi muốn được ở bên người mình yêu?!”
“Tình yêu mà sư phụ dạy ta không phải là thứ dùng để làm tổn thương người khác.”
Biwol nâng kiếm, đầu mũi kiếm chỉ thẳng vào Tâm Ma, ánh mắt sắc bén và kiên định.
“…Thế gian đã chìm trong bóng tối! Một kẻ mang vận mệnh giết chết chính sư phụ của mình mà cũng dám giảng đạo lý với ta sao?!”
Tâm Ma rút ra một thanh hắc kiếm, lưỡi kiếm phát ra luồng khí tà ác đậm đặc, khiến không gian xung quanh như vặn vẹo theo.
“Ta chính là Thiên Ma! Là Thiên Ma Tinh! Hãy xem ngươi có thể đánh bại ta khi có sư phụ đứng bên cạnh hay không!”
Lời nói và khí thế của cô lúc này đã trở thành bản sao hoàn hảo của Thiên Ma trong nguyên tác. Mặt đất rung chuyển theo từng hơi thở của cô, và một luồng khí lạnh lẽo quét qua toàn bộ tâm cảnh.
“Ta là Biwol của Băng Long Tâm Phái. Ta sẽ đánh bại ngươi và vượt qua chính Tâm Ma của mình.”
Biwol đứng vững, không hề lùi bước dù biết rõ rằng kẻ trước mặt mạnh hơn cô rất nhiều.
『Ta sẽ dùng Thiên Ma Đế Bộ để áp sát, sau đó nhắm thẳng vào đan điền của ngươi bằng Thiên Ma Huyết Trảm!』
Sát khí lao tới như tia chớp, sắc bén và dữ dội. Nhưng cô vẫn đứng vững, giọng nói không hề run rẩy khi tuyên bố đòn đánh tiếp theo.
“Không, Biwol. Dùng Tuyết Bộ Vô Ngân.”
“Mặt đất đầy tuyết. Nếu em dựa vào sức mạnh thuần túy, em sẽ mất thăng bằng.”
Bing Yeon bình thản chỉnh lại cho cô. Tâm Ma khẽ tặc lưỡi, khó chịu vì Bing Yeon can thiệp.
“Hãy theo lời ta.”
Biwol cẩn thận theo sát phía sau, né tránh đòn tấn công của Tâm Ma.
『…Ta sẽ dùng Thái Cực Minh Kiếm của Võ Đang để hóa giải đòn tấn công của ngươi! Dựa vào nguyên lý “Dĩ Nhu Khắc Cương” cùng chiêu Di Hoa Tiếp Mộc, ta sẽ phản lại chiêu thức của ngươi!』
Không khí rung lên. Thanh kiếm trong tay Biwol uốn lượn theo một quỹ đạo lạ thường, rẽ khỏi hướng đi ban đầu , mũi kiếm giờ đây lại nhắm thẳng vào đan điền của chính cô.
『Đan điền của ta…!』
『Di Hoa Tiếp Mộc không phải là chiêu thức độc môn của Võ Đang đâu, Biwol. Hãy tập trung vào khoảng không bị vặn xoắn đó. Nghĩ xem liệu em có thể điều động nó như thế nào.』
Bing Yeon lên tiếng chỉ dẫn, giọng điệu bình tĩnh và trấn an. Nguyên lý chuyển hướng lực công kích của đối thủ không chỉ là cốt lõi của Thái Cực Minh Kiếm…
Đó cũng chính là nguyên lý nền tảng của Di Hình Hoán Ảnh Đại Pháp, một tuyệt kỹ huyền thoại được truyền thừa từ Minh Giáo, tương truyền có nguồn gốc từ Ba Tư.
Chuyển dời trời đất.
『Ta sẽ dùng Di Hình Hoán Ảnh Đại Pháp để chuyển hướng đòn tấn công của ngươi!』
Biwol tung một cú đá vào lưỡi kiếm đang lao đến, lực đạo tập trung khiến không gian méo mó được chỉnh lại ngay tức khắc.
『Ta sẽ rút thanh kiếm thứ hai và tấn công bằng Song Long Loạn Phong Kiếm của Mộ Dung thế gia! Hãy chuẩn bị bị xé nát bởi cơn cuồng phong!』
Tâm Ma, nhận ra một thanh kiếm là không đủ, lập tức tung ra kiếm kỹ song kiếm. Liệu Biwol có thể chống đỡ cơn lốc kiếm khí dữ dội ở khoảng cách gần như vậy không?
『Cửu Thiên Ma Kiếm của Thiên Ma Thần Công. Ta sẽ xoay người và chém vào sườn ngươi.』
Biwol xoay người, thanh kiếm lóe lên thành ảo ảnh khi cô cố gắng đỡ lấy những lưỡi kiếm đang bổ xuống. Nhưng … Cô bị áp đảo.
『Biwol, nếu chỉ xoay người mà không kiểm soát đúng cách, em sẽ mất thăng bằng. Hạ thấp trọng tâm, khuỵu gối xuống. Một nền tảng vững chắc là điều kiện tiên quyết để chuyển hướng lực công kích của đối thủ.』
Một cơn gió sắc bén xẹt qua má cô, để lại một vệt máu. Bing Yeon lập tức lên tiếng chỉ dẫn, dẫn dắt cô từng bước.
Anh giống như một bậc thầy đang dạy một người mới chơi cờ vây, kiên nhẫn chỉ ra những nước đi mà cô đã bỏ lỡ, mở rộng tầm nhìn giúp cô.
『Ngươi không thấy xấu hổ sao? Dựa dẫm vào sư phụ thay vì tự mình trui rèn bản thân! Đây chính là con đường chân chính của võ đạo sao? Đây là tinh thần hiệp nghĩa mà ngươi tôn thờ sao?!』
Tâm Ma khinh miệt nhếch mép, khinh bỉ trước sự phối hợp của họ.
Cô đã đạt được sức mạnh thông qua sự cô độc, thông qua sự rèn luyện không ngừng nghỉ.
Yếu đuối. Mềm yếu.
Ấu trĩ. Non nớt.
Giống như một thanh kiếm được rèn quá vội vàng, đầy khuyết điểm.
『Ý nghĩa thực sự của “võ” là bảo vệ kẻ yếu. Và “hiệp” chính là lòng trắc ẩn mà chúng ta dành cho họ.』
Bên cạnh Biwol lúc này không chỉ có một sư phụ, mà là một bậc chính nhân quân tử, hiện thân của con đường võ đạo thuần chính nhất.
『Biwol, đó chính là bóng tối trong lòng em. Em có nhận ra sự khác biệt sau khi giao kiếm không?』
『Cổ tay em không ổn định. Kiếm pháp của em lộn xộn.』
Biwol cảm nhận được tay mình run rẩy. Tại sao cô lại khác xa đến vậy so với người đang đứng trước mặt mình?
『Đó chính là điểm mà tâm ma đang nhắm đến. Em vẫn còn nhỏ tuổi , vóc dáng mảnh khảnh. Cô ta đang cố áp đảo em bằng sức mạnh tuyệt đối.』
Bing Yeon hiểu rõ.
Dù trong võ lâm, ai ai cũng biết phải cảnh giác trước nữ nhân, trẻ con, và lão nhân, bởi họ yếu hơn nam nhân trưởng thành về thể chất…
Nhưng không ai nói họ không thể trở thành bậc đại cao thủ.
『Vậy em phải làm gì?』
『Dạ em cần theo kịp tốc độ của nó và luôn đi trước một bước. Quan sát động tác, tư thế của nó, rồi khai thác điểm yếu của nó ạ…』
『Không, Biwol. Tập trung vào điểm yếu của chính em. Nếu em cố dùng những kỹ thuật hoa mỹ mà không có nền tảng vững chắc, em sẽ chỉ làm bản thân thêm bất ổn.』
Bing Yeon lắc đầu.
Đúng là để đánh bại một đối thủ mạnh, cần phải sử dụng những kỹ thuật vượt trội hơn, nhưng
『Điểm yếu của Tâm Ma chính là điểm yếu của em.』
Đây không chỉ là một trận chiến bằng thể xác.
Đây là trận chiến trong tâm cảnh một cuộc đấu trí, một cuộc đối đầu của sự hiểu biết và nhận thức.
Bing Yeon xoa đầu cô, nhẹ nhàng khích lệ. Đây chính là bài học mà anh muốn cô lĩnh hội.
Nhận ra thiếu sót của bản thân. Và không ngừng hoàn thiện chúng.
『Cô ấy nhanh hơn em, tư thế luôn cân bằng. Dù em có cố gắng đi trước một bước, em cũng không thể xoay chuyển tình thế.』
Cậu chỉ dẫn em, giúp em nhìn thấy những điều mà bản thân còn chưa nhận ra.
『Vậy em phải làm sao ạ ?』
『Muốn kiểm soát đường kiếm, hãy giữ cổ tay thẳng và phân bổ nội lực đồng đều. Một đôi tay vững chắc là nền tảng của kiếm thuật. Nhớ lấy.』
Anh điều chỉnh lại cách cô cầm kiếm, tư thế đứng, từng động tác đều chuẩn xác như một nhà điêu khắc đang hoàn thiện tác phẩm nghệ thuật.
『Nếu muốn đột phá giới hạn của bản thân, hãy nắm vững căn cơ trước. Đó mới là sự đổi mới thực sự.』
Giống như trong một ván cờ vây muốn thực hiện những nước đi táo bạo, trước tiên phải tinh thông những chiến thuật căn bản.
『Thử thi triển Thiên Ma Huyết Trảm một lần nữa.』
『…Nhưng lần trước em đã thất bại…』
『Lần này, hãy kết hợp với cước pháp. Dùng lợi thế vóc dáng nhỏ và tốc độ của em. Ngay cả Tâm Ma cũng có điểm yếu.』
Dù chỉ là một quân cờ bị vây hãm trên bàn cờ vây… nhưng nếu biết cách tận dụng, nó vẫn có thể trở thành nước đi quyết định chiến thắng.
『Đáng ghét…!』
『Sư phụ, em làm được rồi! Nước đi tiếp theo là gì…?』
Cú đá của Biwol giáng thẳng vào đan điền của Tâm Ma, khiến nó lảo đảo, ho ra máu.
『…』
『…Sư phụ?』
Biwol nhìn về phía Bing Yeon, chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo, nhưng anh vẫn im lặng.
『Ta sẽ sử dụng Thức Thứ Mười của Thiên Ma Thần Công, Thiên Ma Diệt Thế, để hủy diệt ngươi cùng toàn bộ tâm cảnh này! Nếu có thể, hãy cố ngăn ta lại đi!』
Tâm Ma, tận dụng cơ hội, lập tức chuẩn bị đòn tấn công cuối cùng.
Đó là một chiêu thức mà Biwol chưa từng thấy hay nghe nói đến.
Nỗi sợ siết chặt trái tim cô khi làn sát khí kinh hoàng cuốn qua.
『Tại sao sư phụ lại không giúp em?!』
Tay cô run rẩy, thanh kiếm chao đảo. Nếu cô thua trận này, Tâm Ma sẽ hoàn toàn nuốt chửng cô.
『Sư phụ, sư phụ, sư phụ… Tại sao người không giúp em…?!』
Cô gọi tên anh trong tâm trí, một lời cầu khẩn tuyệt vọng mong chờ sự dẫn lối.
Và rồi, như thể đáp lại, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, nhẹ tựa gió thoảng.
『Biwol, ta không thể giúp em trong trận chiến này.』
Đôi mắt cô mở bừng.
Và cô nhìn thấy một điều mới mẻ một thứ đẹp đẽ mà trước giờ cô chưa từng để ý.
Một vầng trăng tròn, sáng rực trên bầu trời tuyết trắng.
Một biểu tượng của hy vọng.
Một ngọn đèn soi rọi bóng đêm mịt mù, một thiên thể tỏa sáng ngay cả giữa ban ngày.
『…Em sẽ làm theo lời dạy cuối cùng của người, sư phụ.』
Biwol (飛月) [note72927]
Cái tên của cô thật giản đơn, nhưng cũng thật thanh thoát.
Cô siết chặt chuôi kiếm, truyền vào đó lòng biết ơn đối với sư phụ.
Nội lực tỏa ra từ từng đầu ngón tay, lan dọc theo lưỡi kiếm.
Cô giữ cổ tay thẳng, ổn định đường kiếm.
Cô hạ thấp trọng tâm, khuỵu gối xuống, phân bố trọng lượng một cách hoàn hảo.
Chân trái cắm chặt xuống mặt đất như một chiếc mỏ neo, vững vàng giữa cơn bão tố.
Cô điều chỉnh hơi thở hít thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, sẵn sàng giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình.
『Em hận trời xanh vì đã ruồng bỏ em. Nhưng em cũng biết ơn vì trời xanh đã đưa người đến bên em, sư phụ.』
Mũi kiếm giơ cao, như gom hết thảy nỗi bi thương của thế gian, xoáy cuộn tựa một xoáy nước khổng lồ.
『Bầu trời là gì? Nó vô tận, bao la giống như tấm lòng của một người thầy. Nó dung nạp vạn vật, tựa như một thế giới riêng biệt.』
Cô nhìn thấy cơ hội.
Một tia sáng le lói giữa bóng tối dày đặc.
Tầm nhìn của cô mở rộng.
Hơi thở ổn định.
Giờ đây, cô có thể nhìn xa hơn mối đe dọa trước mắt, vượt qua giới hạn của bản thân.
『Tuyết rơi lạnh lẽo, nhưng nó nhắc nhở em về hơi ấm. Biển cả cuộn trào, nhưng nó lại mang đến sự thanh mát giữa ngày hè oi ả.』
Đây là những bài học mà sư phụ đã dạy cô.
『Vậy nên, sư phụ, em sẽ trân trọng những lời dạy của người, em sẽ yêu chính mình, và em sẽ tuyên bố điều này bằng tất cả trái tim.』
Cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Tâm Ma, ánh mắt không chút dao động.
『Tên ta là Biwol.』
Thiên Ma Thần Công Thức Thứ Mười Một.
『 Biwol. 』
『Ta là vầng trăng chiếu rọi tấm lòng bao la của sư phụ.』
Rắc!
Một vòng tròn kiếm khí sắc bén, tựa ánh trăng khuyết, xoáy thẳng về phía Tâm Ma.
『…Làm tốt lắm.』
Bing Yeon khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.


2 Bình luận