“Một “
『… Tôi Xin Lỗi.』
Không cần Biwol phải ra tay, bọn sơn tặc đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Khoảnh khắc tôi thi triển Băng Tinh Thần Quyền, tình thế lập tức được giải quyết.
Hai…
『 Đại hiệp … 』
Cả khu vực xung quanh hóa thành một ngọn núi tuyết, mặt đất đóng băng, những mảnh băng lấp lánh trôi nổi trong không khí.
『Xin tha mạng!! Đại Hiệp!!』
Tôi đạp chân lên lưng Shan Pao, thủ lĩnh bọn sơn tặc, ép hắn phải quỳ rạp xuống. Sau đó, tôi thản nhiên ngồi lên lưng hắn như ngồi trên ghế.
『Đúng rồi, lớn tiếng thêm chút nữa đi.』
Tôi ho nhẹ, vệt máu loang trên môi. Ngay lập tức, Biwol tiến đến, nhẹ nhàng dùng khăn lau đi.
Chỉ cần vận dụng nội lực một chút thôi, kinh mạch của tôi đã rối loạn. Kể cả những hành động đơn giản như đi lại hay hít thở cũng trở thành một cực hình, tất cả đều vì âm khí quá thịnh gây tắc nghẽn trong cơ thể.
Họ gọi đây là Cực Âm Thể, một thể chất được xem là phước lành tại Bắc Hải Băng Cung, nhưng đối với tôi, nó chẳng khác gì một lời nguyền, chậm rãi rút cạn sinh mệnh của tôi từng ngày.
『Xin hãy tha mạng! Chúng tôi không biết ngài chính là Băng Long! Chúng tôi nguyện dâng mạng để chuộc lỗi!』
『…Mạng các ngươi sao?』
Biwol cẩn thận lau sạch vết máu trên môi tôi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Shan Pao.
Cứ như thể với cô ấy, dù chỉ một giọt máu của tôi cũng là thứ vô cùng quý giá.
Mạng của bọn chúng thì không cần thiết. Dù sao tôi cũng định giao bọn chúng cho quan phủ và nhận chút tiền thưởng cho công sức đã bỏ ra.
『Biwol, đủ rồi.』
『Nhưng sư phụ, bọn vô lại này dám quấy rầy người!』
Tôi xoa nhẹ đầu Biwol, một hành động đã trở thành thói quen.
Cô ấy có vẻ rất hài lòng khi thấy tôi tỏ rõ uy quyền của mình.
『Ta còn chưa già đến mức đó đâu.』
『Nhưng Cửu Âm Đoạn Mạch của người …』
『Dù có nằm liệt giường đi chăng nữa, ta cũng không để đồ đệ phải gánh vác mọi thứ thay ta.』
Giọng tôi pha chút kiêu hãnh.
Tôi đã luyện tập không ngừng để giữ vững nội lực, duy trì chút hơi tàn còn sót lại.
Và tôi không hối hận về cuộc đời này.
Dù sao đi nữa, với bản tính của Biwol, tôi vẫn nên tránh để cô dính líu đến bạo lực bất cứ khi nào có thể.
『Chúng tôi thề sẽ không bao giờ làm sơn tặc nữa! Đại hiệp, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!』
Nước mắt giàn giụa trên mặt Shan Pao khi hắn quỳ rạp xuống, cầu xin tha mạng. Cơ thể hắn run rẩy không ngừng, như thể đã chạm đến giới hạn của bản thân.
Tôi lặng lẽ nhìn xuống hắn, giọng điềm tĩnh:
『Lời hứa thì dễ nói lắm. Ta chỉ tin vào những kẻ thực sự thay đổi, không phải những kẻ chỉ biết hứa suông. Một người có thể đổi thay hay không… tất cả phụ thuộc vào ý chí của họ.』
Những kẻ dễ dàng đổi giọng cũng là những kẻ dễ dàng bội tín.
Tôi đã gặp vô số người như thế những kẻ bạc nhược, sẵn sàng nói dối , lừa gạt chỉ để giữ lấy cuộc sống của mình.
Một trong số đó… chính là tôi, người đã từng từ bỏ giấc mơ trở thành tác giả.
『Tôi… tôi sẽ ra đầu thú! Chúng tôi sẽ trả lại tất cả những gì đã cướp!』
Tôi khẽ cười nhạt.
『Thật sao? Ngươi có ghi chép đầy đủ về những nạn nhân của mình không? Ta sẽ rất ngạc nhiên nếu ngươi còn nhớ nổi nơi đã chôn xác bọn họ.』
Nhận ra lời nói dối của hắn dễ như trở bàn tay.
Tôi cúi xuống, chậm rãi lên tiếng:
『Vậy nói cho ta nghe… Ngươi có nhớ nổi tên của những người đã phải khóc lóc vì ngươi không?』
Bàn tay tôi đặt lên khuôn mặt Shan Pao. Khi thấy những vết sẹo trên tay tôi, hắn liền co rúm lại theo bản năng.
『Cho ta năm cái tên. Nếu ta hài lòng, ta sẽ tin ngươi.』
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, bọn chúng vẫn còn cơ hội.
『Geum Hwi… Jang Il… Wang Sam…』
Hắn ngập ngừng một chút, rồi vội vã tuôn ra những cái tên như thể đang cố nhớ lại một danh sách hàng hóa.
Tôi nhíu mày.
Tôi đảo mắt nhìn đám sơn tặc bị Biwol trông chừng, khẽ phất tay ra hiệu:
『Ai trong các ngươi có tên đó, giơ tay lên.』
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau đầy bối rối.
Tôi khẽ thở dài, giọng hờ hững:
『Hay là ta phải đóng băng cả lũ thì các ngươi mới chịu nói thật?』
Một làn hàn khí lạnh lẽo tràn ra. Shan Pao, kẻ gần tôi nhất, lập tức run rẩy dữ dội.
Một. Hai. Ba.
Ba tên sơn tặc lưỡng lự giơ tay lên.
『Tôi là Geum Hwi.』
『Tôi là Jang Il, thưa đại hiệp.』
『T-Tôi là Wang Sam!』
Biwol tiến lên, ánh mắt sắc lạnh, chậm rãi xác nhận danh tính từng người.
Shan Pao đông cứng tại chỗ.
『Hắn nói dối.』
Tôi khẽ gật đầu với Biwol.
『Các ngươi… Các ngươi dám…?!』
Dễ đoán đến mức tôi còn chẳng buồn tức giận.
Trước khi đến thế giới này, tôi từng làm giáo viên. Tôi đã gặp không biết bao nhiêu học sinh tìm cách trốn tiết, nhờ bạn bè điểm danh hộ.
『Ngươi sẵn sàng đẩy đồng bọn của mình vào chỗ chết chỉ để giữ lại cái mạng nhỏ bé này sao?』
Hắn cũng chỉ là một kẻ hèn nhát. Tôi đã nghĩ có lẽ hắn khác với những kẻ còn lại, vì hắn không phải nhân vật trong nguyên tác [Kim Cương Thần Quyền]. Nhưng cuối cùng… cũng chẳng có gì khác biệt.
『K-Không! Không phải vậy đâu, đại hiệp! Đây chỉ là trùng hợp thôi!』
Tôi nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng:
『Ta chắc rằng các nạn nhân của ngươi cũng từng nói như vậy. Họ đã cầu xin ngươi tha mạng. Họ đã cầu xin được sống.』
Một kẻ dám ra tay với Biwol… Một kẻ dám yêu cầu giao nộp tiền bạc và phụ nữ…
Hắn không phải kẻ lần đầu làm chuyện này.
Tôi nghiêng đầu, giọng nói trầm xuống:
『Đi mà tự thú đi. Chính miệng ngươi, hãy thú nhận tội lỗi của mình.』
『Ặc…!!』
Tôi túm lấy gáy Shan Pao.
Làn khí lạnh buốt từ bàn tay tôi lan ra, đóng băng từng chút một quanh cổ hắn.
Một lớp băng mỏng bao phủ, siết chặt dần. Đây sẽ là bảo hiểm, một lời nhắc nhở về hậu quả nếu hắn còn dám quay lại con đường cũ.
『Thả hết tù nhân ra, trả lại toàn bộ những gì đã cướp đoạt…』
Lớp băng bò dần lên mũi hắn, khiến hắn rùng mình đối mặt với cái chết đang cận kề.
Tôi cúi xuống, gằn giọng:
『Nếu không… đầu ngươi sẽ trở thành một tượng băng vĩnh cửu.』
Dấu vết này sẽ là một lời nhắc nhở vĩnh viễn. Dù có nuốt lời, hắn cũng không thể toàn mạng rút lui.
『Khụ… Làm ơn… Xin tha mạng!』
Shan Pao gật đầu lia lịa, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt, thậm chí còn sợ đến mức tè ra quần.
Biwol khoanh tay, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
『Sư phụ quá nhân từ rồi. Theo em, chúng ta nên hủy đi thứ quan trọng nhất của hắn để chấm dứt chuyện này.』
Tôi cau mày, cảm thấy rợn người.
Biwol như mọi khi, vẫn dán sát bên tôi, đôi má phồng lên như đang giận dỗi.
『…Chẳng phải hơi cực đoan sao?』
Tôi không khỏi thở dài trong lòng. Tôi chưa từng dạy cô ấy kiểu nói chuyện như vậy.
『Dám Xúc phạm đến Băng Long , hình phạt dành cho chúng phải thật nghiêm khắc! Xin sư phụ hãy để em lấy hắn làm gương! Shan Pao, hay gì đó cũng vậy thôi!』
Cô ấy siết nắm tay, như thể chỉ chờ tôi gật đầu là lập tức ra tay.
Nhưng tôi phớt lờ lời khẩn cầu của cô và nhẹ nhàng xoa đầu cô như mọi khi.
『Không cần đâu. Chúng đã mất thứ quý giá nhất rồi lòng tin. Từ giờ trở đi, chỉ cần nghe đến tên tôi, nghe đến Băng Long Tâm Phái, chúng sẽ phải khiếp sợ.』
Bọn sơn tặc sẽ không dám quay lại con đường cũ nữa.
Tôi liếc nhìn Biwol, ánh mắt đầy sự khẳng định:
『Chỉ cần đồ đệ duy nhất của ta được an toàn, thế là đủ.』
『Sư phụ…』
Biwol mở to mắt, bàn tay nhỏ khẽ che miệng, cố nén tiếng cười vui vẻ. Đôi chân cô khẽ nhún lên như một đứa trẻ háo hức.
Tôi biết rõ một phần trong cô vẫn luôn mong có cơ hội để giải phóng bản tính thực sự của mình.
『Đại hiệp! Đa tạ ngài!』
Xa phu cúi đầu thật sâu, liên tục bày tỏ lòng biết ơn.
Khác với Shan Pao, lời cảm tạ của ông ấy không phải vì sợ hãi, mà là từ tận đáy lòng.
Ông ta run rẩy lau nước mắt bằng một tay, giọng đầy xúc động:
『T-Tôi không nhận ra ngài chính là Băng Long! Đa tạ ngài đã cứu mạng!』
Tôi gật đầu. Điều đó cũng dễ hiểu.
Tôi hiếm khi rời khỏi môn phái, ngoại trừ những lúc đi tìm linh dược để kéo dài mạng sống, hoặc khi các sự kiện quan trọng trong thế giới này diễn ra theo những gì tôi từng viết.
Xa phu lục lọi trong áo, rút ra một túi bạc rồi vội vã dâng lên:
『Xin hãy nhận lấy chút lòng thành này!』
Tôi khẽ phất tay:
『Lời cảm kích của ông là đủ rồi.』
Tiền thưởng từ quan phủ cho việc bắt giữ sơn tặc đã dư sức lo cho chuyến hành trình đến phương Tây.
『…Ngài thật rộng lượng.』
Ngay khoảnh khắc tôi từ chối, một bàn tay nhỏ nhắn chợt vươn ra, nhanh như cắt chộp lấy túi bạc, chẳng khác gì một con mèo vồ cá.
Tôi nheo mắt:
『Biwol! Trả lại ngay.』
Biwol nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ tinh nghịch, đầu lưỡi khẽ thè ra:
『Không. Sư phụ lúc nào cũng quá miễn cưỡng khi nhận lòng tốt của người khác.』
Nói rồi, cô ôm túi bạc vào lòng như một con sóc trân quý hạt dẻ.
『Vả lại, ai biết chừng sau này em còn cần tiền để mua quà cưới nữa.』
『…』
Tôi bỗng sững lại, tim nhói lên một nhịp.
Cưới…?
Chỉ nghĩ đến chuyện Biwol sẽ lấy chồng… đã khiến tôi cảm thấy khó chịu không thể giải thích nổi.
Có lẽ… đây chính là cảm giác của một người cha khi chứng kiến con gái mình trưởng thành.
◇◇◇◆◇◇◇
Chúng tôi lên đường đến rìa phía đông lục địa, cuối cùng cũng đặt chân lên con tàu khởi hành sang phương Tây.
Mùi mặn của biển cả phả vào mũi, tiếng hải âu vọng lên từ bầu trời.
『Sư phụ! Nhìn xem, nó lấp lánh kìa!』
Biwol chạy tung tăng khắp boong tàu, chỉ tay vào ánh mặt trời phản chiếu trên những con sóng. Cô chưa bao giờ thấy một vùng nước rộng lớn như thế này.
Tôi nhíu mày, lên tiếng:
『Đừng chạy lung tung! Trên tàu còn có người khác đấy.』
『Nhưng sư phụ, tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên em được thấy biển, lần đầu tiên đi tàu!』
Cô ấy ném tới tấp những câu hỏi về kích thước của con tàu, về việc làm thế nào nó có thể nổi được trên mặt nước.
Tôi chợt nhớ ra à phải, cô ấy đâu có biết gì về lực đẩy Ác-si-mét.
Tôi kiềm lại ham muốn giảng giải, chỉ xoa đầu cô để trấn an.
Y như một chú cún con, chỉ cần chút yêu thương cô sẽ ngoan ngoãn ngay.
Biwol có thể trông đáng sợ như một chú chó săn hung dữ, nhưng thực chất, cô ấy chỉ là một sinh vật khao khát được yêu thương mà thôi.
Tôi vươn tay, chỉ về phía đại dương mênh mông:
『Biwol, hãy nhìn thật kỹ.』
Cô ngước lên, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ tò mò.
『Đây chính là thế giới mà em cần phải đón nhận. Nó rộng lớn, thay đổi không ngừng, và không thể hiểu hết chỉ bằng một góc nhìn nhỏ hẹp.』
Tôi nhớ lại, ngày trước, trong khoảng thời gian mệt mỏi nhất cuộc đời, tôi từng có một chuyến đi ngẫu hứng đến Busan.
Khi đứng trước bờ biển Haeundae, nhìn đường chân trời kéo dài vô tận, tôi chợt nhận ra rằng mọi rắc rối của mình đều nhỏ bé đến lạ thường.
『…Em không hiểu lắm, sư phụ.』
Biwol nghiêng đầu.
Tôi khẽ mỉm cười, nhìn về phía những con sóng không ngừng vỗ vào mạn tàu.
『So với biển cả rộng lớn này, Biwol, những lo lắng và định kiến của chúng ta chẳng khác gì một hạt cát. Sóng xô vào bờ, rồi lại rút đi. Mọi thứ đều không ngừng thay đổi, không ngừng tái sinh.』
Trước kia, khi đứng trước biển, tôi đã từng hét lên thật to, tuyên bố rằng mình muốn trở thành một tác giả.
Tôi không muốn từ bỏ giấc mơ của mình chỉ vì một tấm bằng đại học hay một công việc ổn định.
Tôi muốn viết.
Đêm đó, tôi ngồi bên bờ biển, nhìn bóng tối bao phủ mặt nước, như thể đại dương đang lắng nghe những tâm tư của tôi.
Tôi liếc nhìn Biwol, giọng nói trầm xuống:
『Ngay cả khi ngày mai ta không còn nữa, Biwol, những con sóng này vẫn sẽ tiếp tục vỗ bờ. Nhưng những gì ta để lại trong em những lời dạy, những bài học sẽ là ngọn hải đăng dẫn lối cho em trên con đường phía trước.』
Tôi muốn Biwol hiểu.
Tôi muốn em ấy cảm nhận được sự nhỏ bé của những nỗi lo trong lòng mình, khi đối diện với một thứ bao la , vĩnh hằng như biển cả.
Nhưng em ấy chỉ siết chặt tay, đôi mắt đỏ rực nhìn tôi đầy nghi hoặc.
『Sư phụ chính là thế giới của em. Vậy tại sao người lại nói những lời như thế ạ …?』
Tôi nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái, giọng điệu cố tỏ ra hờ hững:
『Làm quen dần đi. Em cần trải nghiệm nhiều hơn, đi nhiều nơi hơn, tìm thấy niềm vui trong thế giới này, và học cách sống giữa con người.』
Sự thật là… tôi không biết mình còn bao nhiêu thời gian.
Dù sớm hay muộn, tôi vẫn phải chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi.
『…Nghe cứ như mấy thứ huyền bí linh tinh ấy nhỉ. Anh là pháp sư à?』
Một giọng nói lười biếng xen vào giữa cuộc trò chuyện.
『Nghe chẳng khác gì đám giảng viên ở Lam Tháp, suốt ngày thao thao bất tuyệt về biển cả. Nhưng anh thì tỏa ra chân khí, chứ không phải ma lực.』
Tôi quay đầu lại.
Tựa người vào lan can tàu, một người phụ nữ với đôi mắt vàng óng và mái tóc tựa như tơ vàng lấp lánh đang quan sát tôi với vẻ thích thú.
Cô ấy đưa chai rượu lên miệng, nốc một hơi dài.
Có vẻ như… cổ rất thích uống rượu.
Khoan đã… tôi đã gặp Cô ấy ở đâu rồi thì phải?
Khuôn mặt này… rất quen thuộc.
Một nhân vật… phải rồi, một nhân vật trong tiểu thuyết của tôi.
Cô ấy bước tới, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò:
『Chà, bất ngờ đấy. Anh đến từ phương Đông phải không?』
Cô vươn tay về phía tôi, nụ cười đầy trêu chọc trên môi.
Đúng khoảnh khắc đó, ký ức trong tôi khớp lại như một mảnh ghép.
Tôi cất giọng, chậm rãi thốt ra cái tên:
『…Wolfram Alchemist, Chủ Nhân Hoàng Kim Tháp.』
Một trong những nhân vật phụ trong [Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng].
Đôi mắt Cô ấy chớp chớp, rồi nở nụ cười đầy hứng thú.
『Ồ, Anh biết tôi sao? Tôi còn định tự giới thiệu một cách hoành tráng nữa cơ đấy.』
Cô ấy là một trong những kẻ mà Verdandi đáng lẽ phải giết.


3 Bình luận