Kevin, trưởng làng Wonder Hill, toát mồ hôi lạnh khi nghe báo cáo về tình hình hiện tại.
Một vị khách xa lạ đặt chân đến ngôi làng hẻo lánh này, nơi mà xưa nay hầu như chẳng ai lui tới vì quá xa xôi, khiến dân làng càng trở nên khép kín, cảnh giác với người ngoài
『Tháp Chủ Kim Tháp ư?! Wolfram Alchemista lại tới tận đây à?!』
Không phải ai khác, mà chính là Tháp Chủ của Ma Tháp, nơi được dựng nên để bảo vệ thế giới khỏi các cuộc tấn công của Ma Vương.
Wolfram, kẻ được đồn rằng có thể biến cả sỏi đá ven đường thành vàng.
Người ta nói cô chỉ đánh giá con người qua tiền bạc, của cải, và nếu người nào khiến cô thiệt hại, cô sẽ xóa họ khỏi tầm mắt bằng bất cứ giá nào.
Tin đồn về những người phá sản vì vay tiền cô lan truyền ngay cả trong các khu chợ đen ở góc hẻm.
『Tại sao chứ…?』
Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra số hàng hóa vốn định chuyển lên thủ đô, nhưng bị bọn cướp chặn lại thứ mà ông sau đó đã lén phân phát đi?
Hoặc có thể tin đồn đã lan ra rằng ông đã mua nô lệ bán nhân bị bệnh, rồi bán lại với giá cao cho đám quý tộc ở tỉnh, những kẻ có sở thích kỳ quái?
Hay là họ đã phát hiện ra việc ông thu thuế trái phép để bỏ túi riêng?
Hoặc, nếu không phải chuyện đó, thì liệu có phải tin đồn ông thông đồng với bọn hắc thuật sư gom đám bị phong cùi, đám gái điếm mà chẳng ai muốn thấy, nhốt họ vào các con hẻm rồi dùng họ làm túi máu sống, đã bị lộ ra ngoài?
“Nếu bất kỳ chuyện nào trong số này bị khui ra, mình chết chắc…!!”
Trưởng làng Kevin nuốt nước bọt, rồi vội vàng chuẩn bị để nghênh đón Tháp Chủ Kim Tháp.
Ông không hề biết rằng mọi chuyện bắt đầu từ việc Verdandi được thần linh chọn làm Anh Hùng
Ông chỉ là một kẻ đê tiện, ghê tởm, đang hoảng loạn vì sợ những tội ác của mình bị vạch trần.
『Ôi chao…! Chào mừng ngài đến với làng Wonder Hill của chúng tôi!!』
『Hả, cái tên hói kia à? Từ xa nhìn cứ tưởng con bạch tuộc chứ.』
Wolfram nói bằng giọng đầy chán ghét khi nhìn thấy ông.
Dù đó là một câu xúc phạm trắng trợn, Kevin vẫn cố nuốt giận rồi đáp lời.
『Không biết vì sao một người cao quý như Ngài lại hạ cố ghé thăm ngôi làng nhỏ bé này…?』
Kevin vừa nói vừa xoa tay như ruồi, ánh mắt đảo quanh.
Khoan đã… có hai người lạ mà ông chưa từng thấy bao giờ.
Một người đàn ông với mái tóc trắng, đôi mắt xanh, cùng một cô gái tóc đen, mắt đỏ, người có vẻ đối lập hoàn toàn với anh, đang đứng cạnh Tháp Chủ Kim Tháp.
『Còn hai người bên cạnh ngài là ai vậy…?』
Trang phục, khí chất của họ quá khác biệt, hoàn toàn không giống những pháp sư đến từ ma tháp.
『Là… là hắn sao, Sư muội?』
Đúng lúc đó, Kevin cảm thấy một luồng khí lạnh buốt như thể có ai vừa đâm dao vào sống lưng mình, rồi một giọng nói lạnh băng vang thẳng vào tai ông.
『A- á…! Ma… ma quỷ…!!』
Bị sát khí đè nén đến nghẹt thở, Kevin không thể đứng dậy nổi, ngã khuỵu xuống ngay tại chỗ trong tình trạng mất kiểm soát.
『Phải! Tên trưởng làng này lúc nào cũng nhìn em bằng ánh mắt dơ bẩn! Nhìn từ đầu đến chân, còn thở phì phò như một tên biến thái thực thụ!』
Từ phía sau Bi-wol, Bing Yeon, Verdandi bước ra, che miệng cười khúc khích như thể thấy chuyện này thật thú vị.
『Ve… Verdandi…? Sao cháu lại đi cùng Tháp Chủ Kim Tháp? Ta… ta có lỡ làm gì sai sao…?』
Nhìn thấy gương mặt ấy, Kevin chỉ còn biết chết sững, vì hắn đã hiểu, có điều gì đó vô cùng tồi tệ đang xảy ra.
Làm sao con gái của người phụ nữ mà cả làng từng đồng lòng ruồng bỏ, nay lại có thể sánh vai cùng Tháp Chủ cao quý đến vậy?
『Kẻ phạm lỗi là ông đó!』
Verdandi giơ tay chỉ thẳng vào chỗ giữa hai chân Kevin, nơi quần ông đã ướt sũng.
Tình cảnh lúc đó thê thảm đến mức bốc mùi nồng nặc, và có ai đó khẽ bước tới.
Người đàn ông tóc trắng khẽ đưa tay lên trán, dùng cử chỉ để bày tỏ sự khó chịu.
Anh chính là Bing Yeon người đã vượt đường xa từ phương Đông tới đây để tìm Verdandi.
『Ngài đang nói gì vậy…? Tôi xin thề, tôi là một người lương thiện, chưa từng phạm lấy một tội lỗi nào…』
『…Một kẻ ác! Rõ ràng ở đây ghi là “kẻ ác” mà!』
Verdandi lè lưỡi trêu, ánh mắt tinh quái.
Kevin bực dọc tặc lưỡi, nguyền rủa trong bụng.
『Im đi! Con khốn, mày thì biết cái gì hả, Verdandi?!』
Điều khiến hắn bực nhất là con bé đó, sinh ra từ một vụ cưỡng bức bởi một tên cướp, lúc nào cũng đi lại với nụ cười trên môi.
Một ham muốn đen tối cứ âm ỉ trong hắn, rằng một ngày nào đó, hắn sẽ xóa nụ cười tươi sáng ấy, thay vào đó là nước mắt, là sự tuyệt vọng.
『Chính tao là người duy nhất phản đối vụ bỏ phiếu trục xuất mày khỏi làng! Mày nên biết ơn lòng tốt của tao mới phải!』
Kế hoạch ban đầu của hắn là cô lập Verdandi khỏi cả ngôi làng, rồi giả vờ mình là người duy nhất hiểu cô, để từ đó chiếm lấy mọi thứ.
Đó là bản chất thối nát của tên phản diện Kevin Oscro, trong nguyên tác “Chúng ta phải giết anh hùng”.
『…Biwol. Có lẽ đầu hắn nên được hạ thấp xuống một chút.』
Han Dohyun, tác giả nguyên bản, người hiểu rõ bản chất này hơn bất kỳ ai, giờ đang ở trong thân xác Bing Yeon, chầm chậm hạ tay xuống, chỉ thẳng xuống đất.
『Dạ, sư phụ. Em sẽ làm theo lệnh.』
Bộp!
Một tiếng nặng nề vang lên khi trán của Kevin bị ép đập mạnh xuống đất. Vừa khi Bi-wol chạm tay vào sau đầu hắn, một lực cực lớn lập tức giáng xuống.
『Ngươi buôn bán nô lệ, bán nhân trái phép cho bọn quý tộc ở tỉnh, rồi dùng trẻ con, người già, phụ nữ ở xó chợ làm túi máu sống cho lũ hắc thuật sư.』
Bộp!
Bịch!
『Ngươi bịa chuyện cướp bóc để tráo đổi quà cống nạp, rồi lợi dụng chuyện đó để đòi thêm đất, vàng từ dân làng.』
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Kevin khi nghe Bing Yeon liệt kê từng tội trạng hắn từng phạm.
『S-sao… sao ngươi biết được…?!』
『Ngươi nghĩ mình có thể lấy tay che trời sao?』
Thấy Kevin luống cuống, Bing Yeon bật cười đầy khinh bỉ, rồi bắt đầu kể tiếp những tội lỗi mà anh còn chưa nói đến.
『Ngươi quấy rối phụ nữ đã có chồng, rồi giao con cái của họ cho bọn cướp để biến chúng thành nô lệ lao động.』
Mỗi một câu, đầu Kevin lại bị đập xuống đất dưới tay Bi-wol.
Đầu hắn bị đập xuống nhiều đến mức đất dưới đó lõm thành một cái hố.
『T-trưởng làng…?!』
『Chẳng phải đó là Tháp Chủ Kim Tháp sao…?』
『Ngươi đã khiến cả ngôi làng quay lưng lại với đệ tử của ta một người vô tội. Ngươi khiến em ấy trở thành trò cười, trở thành mục tiêu bị chà đạp.』
Bing Yeon chậm rãi cúi mắt xuống, nhìn Kevin kẻ đang rên rỉ thảm hại, mặt mũi tèm lem trong nước mắt cùng nước mũi.
Dù chính anh là người đã tạo ra bối cảnh này, nhưng Bing Yeon đã nghĩ… nếu cho gã một cơ hội hối cải, biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi.
Nhưng rồi…
『Rác rưởi.』
『Vâng! Hắn là đồ rác rưởi thật sự!』
Đúng như Biwol và Verdandi từng nói, gã này quả thực là thứ rác rưởi.
Kevin vẫn lặp đi lặp lại một cách đáng thương, như thể mình là nạn nhân.
『T-tôi không làm gì sai cả… tôi không… làm gì sai…』
『Được thôi. Vậy ta sẽ hỏi thẳng dân làng vậy. Này nhóc, kể một tội ác mà thôn trưởng từng làm đi.』
Bing Yeon người đã quá mệt mỏi với sự giả tạo của hắn chỉ tay về phía một cậu bé. Ánh mắt sắc như băng.
『Đúng, là nhóc đó. Ta còn chỉ ai khác à?』
Cậu bé, hoảng sợ nhìn quanh như muốn trốn tránh. Nhưng khi một luồng khí lạnh lẽo toát ra từ Bing Yeon, cậu đành run rẩy mở miệng:
『…Ông ta vu khống cho chị cháu là phù thủy. Rồi tổ chức phiên tòa, còn bắt thiêu sống chị ấy nữa…!』
Ngay cả Bing Yeon cũng sững lại vì lời nói ấy.
Một cô gái vô tội… đã bị thiêu thành tro chỉ vì sự độc ác của thôn trưởng.
『Đ-đó là tại… cha mẹ cháu không chịu đóng quỹ phát triển làng thôi mà! Có con thì phải đóng gấp đôi chứ!』
『Thực tế chính ngươi đã giở trò dơ bẩn với cô bé. Rồi khi cô ấy chống trả kịch liệt bỏ chạy, ngươi dựng chuyện để giết người diệt khẩu. Có đúng không?』
Không muốn nghe thêm bất kỳ lời bào chữa bẩn thỉu nào từ hắn nữa, Bing Yeon đạp mạnh đầu Kevin xuống đất.
Anh không còn muốn nghe những âm thanh bẩn thỉu từ cái miệng đó thêm một lần nào nữa.
Ngay lúc đó, tiếng hò hét vang lên khắp xung quanh.
『Phải đấy! Chết đi đồ khốn!』
『Hóa ra tên này tồi tệ đến vậy sao?!』
Dân làng bắt đầu ném đá về phía Kevin, tranh nhau trút giận lên hắn như thể muốn xóa sạch mọi trách nhiệm.
『Chủ nhân Kim Tháp! Chúng tôi bị tên thôn trưởng lừa bấy lâu nay!』
『Hãy để chúng tôi giúp ngàii cứu lấy ngôi làng này!』
Thiện ác đảo ngược, chỉ trong một cái lật tay
Chúng đổi giọng nhanh đến đáng sợ, lòng dạ vừa đen vừa thâm hiểm.
【Người trước mặt bạn là “kẻ xấu.”】
Việc ném đá vào tên thôn trưởng không xóa đi những tội lỗi mà họ đã chất chồng suốt bao năm qua.
『Verdandi, thời gian qua chắc em đã khổ nhiều rồi…』
Họ nở nụ cười thân thiện với Verdandi, chìa tay ra như muốn đón lấy cô.
Nhưng trong mắt Verdandi, những bàn tay ấy chẳng khác gì móng vuốt của loài thú – không hề mang dáng vẻ con người.
Nỗi sợ hãi, ghê tởm sự bất an cùng lúc trào dâng trong tâm trí cô.
『Im đi! Bọn các người cũng bẩn thỉu y như con chó đang bị ném đá đó thôi!』
Một tấm lưng, bờ vai rộng lớn xuất hiện, chắn trước Verdandi, ngăn không cho dân làng tiến lại gần.
Chính người đàn ông ấy, và lúc này, sự hiện diện của anh mang theo cảm giác an toàn khó tả.
『Các người đã có cơ hội rồi.』
Là Bing Yeon, mái tóc trắng, đôi mắt xanh đặc trưng.
『Các người đã có thể đối xử tử tế với Verdandi, lên tiếng trước tội lỗi của thôn trưởng, dang tay đón lấy những con người bị ruồng bỏ nơi xó xỉnh của ngôi làng này…!』
Bing Yeon cất cao giọng về phía dân làng vây quanh.
Các đường gân nổi rõ trên cổ anh, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.
『Nhưng các người đã không làm gì cả. Vì sợ hãi, vì thấy ai cũng như vậy, các người đã chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ trước sự bất công.』
Trước những lời anh nói, dân làng ngừng ném đá.
Giờ họ đang nhìn Verdandi bằng ánh mắt khó chịu.
『Ta khinh nhất là những kẻ như các người. Những kẻ tự lừa dối chính mình rồi ra sức bào chữa cho sai lầm đó.』
Lời nói ấy như xé toạc không gian, khiến nhịp tim Verdandi đập nhanh đến mức cô phải đặt tay lên ngực như thể trái tim mình sắp không chịu nổi.
『Trong số các người, không một ai vô tội. Ai cũng giống tên thôn trưởng đó thôi. Một lũ đáng thương.』
Cô không thể kìm nổi nữa.
Bing Yeon, đang bừng bừng giận dữ, khí tức lạnh lẽo bao phủ cả ngôi làng, trông thật đáng nể.
***
『Rời đi như thế này… vẫn thấy có chút gì tiếc nuối. Nhưng khi ở bên anh, tôi nhận ra mình đã bắt đầu có chút gắn bó với anh rồi. Cảm ơn anh… vì đã tiết lộ vị trí Hòn Đá Hiền Giả.』
『Vậy thì… chăm sóc mẹ của Verdandi thật tốt giúp tôi.』
Tôi nói, khi bước lên xe ngựa, rẽ hướng khác với Wolfram để đi tìm Azazel.
Giờ là lúc tôi phải chia tay Chủ nhân Kim Tháp.
Chắc không sao đâu – tôi đã để Ayla lại trong tay cô ấy rồi.
『Bing Yeon! Nhớ kỹ nha, nếu có dịp ghé qua Ma Tháp, nhất định phải tìm tôi đó!』
Wolfram vẫy tay thật mạnh, tiễn tôi đi đầy nhiệt tình.
Cứu được một người lẽ ra đã chết… điều đó thật sự rất cảm động.
『Như vậy là cô nợ ta một ân huệ đó, sư muội. Ta cũng đã giúp cô trả thù đám dân làng rồi, đúng không?』
『Cảm ơn, sư tỷ!』
Bên trong cỗ xe, Biwol và Verdandi trò chuyện rôm rả. Tôi khẽ mỉm cười xem ra lời đề nghị của mình đã mang lại kết quả tốt.
『Verdandi, em không thấy hối hận à? Dù em đã trả được thù, nhưng… liệu có quá muộn màng để em thực sự chấp nhận mọi chuyện?』
Tôi hỏi chỉ vì lo cho cảm xúc của Verdandi.
Dù sao thì, tôi cũng không tin những vết thương sâu trong lòng cô có thể dễ dàng biến mất như thế.
Thế nhưng…
Verdandi lại trả lời rất vui vẻ, như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
『Em chỉ cảm thấy biết ơn vì gặp được người thui sư phụ! Nếu ngày đó em đi sai một bước… có lẽ em đã làm chuyện gì đó điên rồ mất rồi. Tin vào lời thần linh mù quáng như vậy…』
Tôi đã ngăn cản được em ấy, khỏi việc sát hại mẹ ruột mình trong cơn điên loạn.
Đã ngăn em hoàn toàn trượt xuống đáy vực thẳm.
Vậy nên, nếu em thấy biết ơn, điều đó là thật.
『Em sẽ cố gắng hết sức… để trở thành người giống như sư tỷ!』
『Tốt. Hãy suy nghĩ thật kỹ mà… đợi đã, em vừa nói gì cơ?』
Tôi vừa lơ đãng nhìn ra cửa sổ…
Chụt.
『Là một Anh Hùng, em muốn cứu công chúa, là sư phụ của em, và cưới người làm vợ!』
Verdandi khẽ hôn lên má tôi, khuôn mặt đỏ bừng.
『C-cô… cô đồ con sói gian xảo! Cái đó… đến ta còn chưa dám làm mà…?!』
Biwol, đứng cạnh, hét lên, mặt cứng đơ như tượng.


5 Bình luận