Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 19

6 Bình luận - Độ dài: 2,494 từ - Cập nhật:

Chúng tôi tiếp tục lên phía Bắc, tôi, Biwol và Verdandi.

Để gặp Azazel Blackheart, chúng tôi phải tìm người chị của cô ấy trước.

Với Biwol tôi đã lần theo dấu vết của những kẻ buôn người, trong khi Verdandi tôi đã tìm ra vị trí của cô ấy nhờ Wolfram.

Tôi biết, lần này sẽ là một canh bạc lớn.

Dù đã mất không ít tiền bạc cùng thời gian để vượt qua những vùng đất ở phía Tây.

“Rồng! Đó là rồng, sư phụ!”

“Không, chỉ là một con rồng có tay, chân và cánh thôi.”

Dọc đường đi, chúng tôi cũng có vài kỷ niệm vui vẻ.

Biwol và Verdandi đã nhảy nhót, la hét như trẻ con khi nhìn thấy một con wyvern.

“Những người đó có phải là Semu không?”

“Sư tỷ! Không được gọi elf như vậy!”

Biwol vô tình phát ngôn không đúng khi nhìn thấy một elf, khiến Verdandi phải vội vã can thiệp.

“Cô thật là! Sao cứ gọi tôi là sư tỷ mãi thế, phiền lắm rồi! Đừng gọi tôi thế nữa!”

“Vậy tôi sẽ gọi là Biwol, giống như sư phụ gọi!”

Có lần Verdandi suýt nữa lỡ miệng gọi tên Biwol mà không thêm “sư tỷ”, khiến Biwol nổi giận rùi suýt dùng Thiên Ma Thần Công.

“Cô dám gọi tên ta mà không có sự tôn trọng sao?!”

“Vậy em muốn đánh nhau luôn à?”

Với một bên là anh hùng với kiếm thánh, còn bên kia là Thiên Ma chuẩn bị tung nắm đấm, 

Tôn chỉ của Băng Long Tâm Phái là lấy quyền làm gốc..

Biwol cầm kiếm giống như Thiên Ma trong [Kim Cương Thần Quyền] vị Thiên Ma mà tôi đã viết trong nguyên tác.

Tôi thường cố gắng để cô ấy không sử dụng kiếm quá nhiều.

“… Có khi nào tôi nên mua cho cô ấy một thanh kiếm thật sự không?”

Giờ đây, con quái vật trong lòng cô ấy đã không còn nữa, Tâm Ma đã biến mất.

Giờ đây, Biwol bắt đầu thể hiện tình cảm thẳng thắn hơn, như khi cô yêu cầu hôn mỗi khi gặp tôi.

Nhưng cô ấy không còn làm hại người khác vì sự ghen tuông nữa.

Giờ đây, sự bực bội của cô ấy chỉ thể hiện qua những trận đấu với Verdandi.

“Hộc… hộc… Sao có thể đỡ kiếm thánh bằng tay không như vậy chứ? Đây là gian lận mà!”

“Còn cô, không có nội công, sao lại có thể chịu nổi ma khí của ta?!”

Họ tranh cãi về những chuyện vặt vãnh như vậy cả chục lần.

Nhưng sau khi nhận ra kỹ năng của mình ngang ngửa nhau, số lần đấu cũng dần giảm đi.

“Cần phải chuẩn bị kỹ càng khi Azazel xuất hiện!”

“Đúng vậy, Incubi, giống như Succubi, sống bằng cách hút tinh khí của những người đàn ông trưởng thành.”

Chắc có lẽ vì họ bằng tuổi nhau, nhưng theo thời gian, họ dường như đã gắn kết với nhau và tạo thành một liên minh vững chắc

Tuy nhiên, khi nói về Azazel, người mà tôi vẫn chưa nhận làm đệ tử, tôi cảm thấy không yên tâm khi thấy 2 đứa thầm thì với nhau về điều gì đó.

『Azazel chắc chắn rất nguy hiểm. Verdandi và Biwol chỉ là do tôi gặp may thôi.』

Những phán đoán của 2 đứa cũng không sai.

Trong nguyên tác, Azazel rơi vào bóng tối sau khi cô chị song sinh cướp mất người mà cô ấy thầm mến.

Để giành lấy tình yêu, cô đã lập giao ước với một outer god cùng với khả năng nhìn thấy tương lai, cô đã hành hạ nhân vật chính suốt cả câu chuyện.

Đó mới chính là bản chất thực sự của Azazel Blackheart.

『Đây… có phải là Con Phố Ác Mộng không?』

『Nó trông khác xa so với những gì em tưởng tượng. Sư phụ, đây thực sự là nơi này sao?』

Đoàn chúng tôi nhìn quanh, giọng điệu ai nấy đều mang theo vẻ nghi hoặc.

Quả thật, Con Phố Ác Mộng đúng là một nơi kỳ lạ, nơi đàn ông mặc vest, phụ nữ khoác váy dạo bước như đang ở giữa chốn tiệc tùng xa hoa.

『Phải rồi. Những ham muốn nguy hiểm nhất thường ẩn mình dưới lớp vỏ thiện ý.』

Tôi lặng lẽ quan sát những kẻ qua đường, dùng cảm giác của mình để nhìn thấu bản chất thật sự bên dưới lớp ngụy trang lịch thiệp ấy.

Bên dưới bộ dạng con người ấy là những chiếc sừng, đuôi quỷ đang ẩn giấu. Toàn bộ bọn chúng đều là Succubus hoặc Incubus.

『Giờ sư phụ nói em mới thấy… đúng thật! Em cảm nhận được ma khí của bọn chúng! Giờ phải làm gì đây, sư phụ?!』

Verdandi lập tức đặt tay lên ngực, chuẩn bị rút Thánh Kiếm ra khỏi vỏ, nhưng tôi đã ra hiệu dừng lại.

『Không được rút kiếm. Ít nhất là… cho đến khi chúng ta gặp được sư muội của em.』

Tuyên bố chiến đấu ngay giữa lòng lãnh địa của kẻ địch, chính là hành động của một kẻ ngu xuẩn.

Nhất là khi đang phải đối mặt với một Nightmare mà trong tay lại chẳng có pháp thuật bảo hộ tâm trí hay biện pháp chống trả phù hợp.

『Vậy… chúng ta nên đi đâu, sư phụ?』

『Thông thường, ta sẽ đến tu viện trong khu này. Nhưng…』

Trong nguyên tác, sau khi bị người chị phản bội, Azazel đã ẩn náu tại một tu viện, rồi tại đó cô bắt đầu tìm cách ký kết giao ước với một Outer God.

Tuy nhiên…

『Trước hết, ta nghĩ… nên ăn chút gì đó rồi mới bàn tiếp. À mà này, trong số các em… có ai gần đây gặp ác mộng không?』

Dù có cố gắng thế nào, định mệnh dường như vẫn không cho phép chúng tôi gặp được Azazel.

Cũng như trường hợp của Biwol và Verdandi, có lẽ lần này chúng tôi lại cần một người dẫn đường mới có thể tiếp cận cô ấy.

Tôi đoán, người đó phải là nhân vật gắn bó mật thiết nhất với tuyến truyện gốc.

『…Ác mộng, sư phụ nói ác mộng ư?』

『Khoan đã, sao có thể… dùng một cơn ác mộng để làm món ăn được chứ?』

Tại nhà hàng Giấc Mơ Thiên Đường, nơi do chị song sinh của Azazel,  Gabriel điều hành, ác mộng được dùng làm gia vị chính cho các món ăn.

Băng qua một con hẻm nhỏ, chúng tôi bước vào khu phố ẩm thực với vô số nhà hàng nối tiếp nhau, trong đó có một nơi nổi bật với cánh cửa mạ vàng sáng lóa.

Giữa Con Phố Ác Mộng này, nhà hàng ấy trông như đến từ một thế giới khác, nam nữ có cánh phục vụ đồ ăn, rượu và họ mỉm cười như thiên sứ.

『Chào mừng đến với Giấc Mơ Thiên Đường!』

Chính là nơi tôi đã nhắc đến trước đó với cả nhóm – Dream of Heaven.

Tôi đưa mắt tìm một succubus tóc hồng.

Gabriel, chị gái của Azazel, cũng có mái tóc hồng cùng một đôi cánh nhỏ uốn quanh eo.

『Phục trang của mấy người ở đây… quá khiếm nhã rồi! Sư phụ, xin người nhắm mắt lại!』

Tầm nhìn của tôi bỗng tối sầm – Biwol từ phía sau che mắt tôi lại trong hoảng loạn.

Hai bàn tay bé nhỏ của cô ấy ướt đẫm mồ hôi.

Quả thật, nơi này không dành cho trẻ nhỏ, trang phục ở đây… quá sức hở hang.

Tựa như y phục mấy em thiên thần nơi thiên giới, chỉ vài dải lụa mỏng manh che chắn toàn bộ cơ thể họ.

『Thật lạ! Em nhìn kiểu gì cũng không thấy vải trượt xuống!』

Trái lại, Verdandi lại hớn hở ngắm nghía khắp nơi.

Từng nhận được sấm truyền từ Thánh Thần, cô dường như rất hào hứng trước nơi trông như thiên đường này.

『Ngài muốn gọi món giấc mơ nào ạ?』

Một succubus tiến đến, đôi cánh thiên thần nhỏ nơi lưng khẽ đập, mắt nửa khép hờ, giọng thủ thỉ đầy mê hoặc.

『Tôi gọi món bít tết cừu – nền là ác mộng tuổi thơ, thêm chút tuyệt vọng cay nồng với một muỗng tình yêu ngọt ngào.』

Tôi chọn món đặc biệt, thực đơn chỉ có ở nơi này.

Đây là một câu thoại tôi từng viết trong tiểu thuyết [Bị Mắc Kẹt Trong Một Tựa Game Nhàn Rỗi ].

Nếu web novel đó mà được chuyển thể thành game, kết hợp với một quán cà phê chủ đề, hẳn tôi sẽ dùng nơi này làm bối cảnh quảng bá.

『Dạ, thưa nhà tham hiểm! Xin mời thưởng thức hương vị “một khoảnh khắc nơi thiên đường!”』

Trong nguyên tác, đặt món như vậy chính là cách báo hiệu cho nhân viên succubus biết bạn có “việc riêng”. Họ sẽ nhận giấc mơ của bạn làm đơn vị thanh toán để đổi lấy thông tin mật.

『Cho hai cô bé này, tôi gọi sandwich, nền là ác mộng gần đây, phủ thêm một ít mộng đẹp của tương lai, cuối cùng rắc chút tình yêu đầu đời trong sáng lên trên.』

Tôi gọi phần ăn riêng cho Biwol và Verdandi, vì dạ dày họ đang réo ầm lên.

Không giống phần của tôi, đây là món ăn thật – dành để lấp bụng.

…Dù vậy, trải nghiệm ăn trong giấc mơ chắc chắn cũng không hề tầm thường.

Với hai đệ tử của tôi,  những người đã bắt đầu bước qua ranh giới giữa tình thầy trò cùng những cảm xúc khó gọi thành tên, bữa ăn này sẽ là một trải nghiệm rất đặc biệt.

Có thể… họ sẽ mơ thấy bản thân đang yêu một ai đó dịu dàng, tốt đẹp hơn tôi, và đồng thời cũng thỏa mãn cơn đói bụng.

『Sandwich làm từ ác mộng hả? Món gì nghe lạ vậy? Vượt ngoài sức tưởng tượng của em luôn!』

『Thử rồi sẽ biết. Cứ coi như ta đang chiêu đãi các em.』

Tôi khẽ gật đầu với Gabriel, ra hiệu rằng tôi tin tưởng cô ấy sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Khi các đệ tử chìm vào giấc ngủ, tôi sẽ có một cuộc nói chuyện riêng với cô ấy.

Và thế là, với bánh sandwich trong tay, Biwol cùng Verdandi bắt đầu ăn ngon lành.

『Khò… khò…』

Verdandi chẳng mấy chốc đã gục xuống chiếc gối Gabriel đặt sẵn, ngủ say sưa, Mái tóc vàng óng ả của cô đổ xuống mép bàn, nhẹ nhàng như một dải lụa ánh kim

『Em… không nên ngủ…』

Không giống Verdandi, Biwol gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, cố giữ đầu không gật xuống.

Cô đang cố vận nội công, cố gắng cản lại cảm giác mơ màng đang bao trùm.

『Ngủ đi. Chơi vui trong mơ mới là đặc sản thật sự của nơi này.』

『Sư… phụ…』

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Biwol – mái tóc em mềm mại, tạo nên âm thanh dịu dàng – như thể nhắn với em rằng: ngủ đi, mọi thứ ổn cả rồi.

Đây là hành động tôi từng làm rất nhiều lần, vào thời gian đầu khi cô mới về phái, lúc ấy cô không thể chợp mắt vì cơn ác mộng.

『Sư phụ… em… em thích người…』

Cô thì thầm trong mơ, nụ cười ngây thơ nở trên môi khi cuộn mình trong vòng tay tôi, chìm dần vào giấc ngủ.

Khi cả hai đã ngủ say, tôi ra hiệu cho các hầu gái succubus đưa họ đến một căn phòng có giường êm ái.

Vì nhà hàng đã nhận “ác mộng” làm thù lao, nên sẽ không có hành vi nào gây hại như hút sinh khí.

Chỉ là… vài trò đùa vô hại  nhằm tái hiện một mối tình đầu hoàn hảo,  bởi lẽ, ở con Phố Ác Mộng này, ai đi quá giới hạn… sẽ phải trả giá bằng chính cái đầu của mình.

『Nghe nói anh đang tìm tôi?』

Dù là Succubus và Incubus, những kẻ không thể tự mình mơ như con người, nhưng họ lại tìm thấy sự thỏa mãn bằng cách sẻ chia những trải nghiệm trong giấc mơ của người khác. Một dạng “ẩm thực tinh thần” rất riêng.

Đó chính là sự thật bị che giấu đằng sau Con Phố Ác Mộng.

『…Gabriel Blackheart.』

Tôi bình thản quan sát cô ấy.

Gabriel giống Azazel đến rợn người. Khác biệt duy nhất chỉ là một lọn tóc được tết vắt sang vai.

『Ồ trời, không ngờ anh biết tên tôi đó. Có Nightmare nào khác giới thiệu tôi cho anh sao? Nhưng tôi thì không có thói quen “mua” tinh lực của đàn ông đâu nhé~』

『…Tôi trông giống kiểu người đó à?』

『Hmm, vậy là không hả? Chỉ cần ngửi mùi thôi là tôi biết anh sống như một “tu sĩ” chính hiệu rồi.』

Gabriel khẽ nghiêng người lại gần, hơi thở ấm áp phả sát bên tai tôi.

Qua hàng mi khép hờ, đôi mắt màu hồng đặc trưng ánh lên ánh nhìn đầy tinh quái.

『Tôi đến để nói chuyện, Gabriel.』

『Mùi của một chàng trai 20 tuổi chưa từng yêu, lại khiến Nightmare như tôi “phấn khích”… mà anh chỉ muốn nói chuyện thôi á?』

『Phải.』

Tôi thản nhiên đưa tay đẩy mặt cô ta ra, dập tắt ngay suy nghĩ ám muội đó.

『Thật tiếc ghê~ Thêm chút nữa thôi là tôi đã suy nghĩ lại rồi đó…』

Với giống loài Succubus, thì thứ có giá trị cao nhất chính là “sự trong trắng”.

Mấy câu kiểu như “Tuyển bạn trai chưa từng có người yêu!” với họ hoàn toàn không phải trò đùa, mà là khao khát thật sự.

Họ ám ảnh với mọi “lần đầu” của một người: từ mối tình đầu, lần yêu đầu tiên, cho tới lần đầu mơ mộng.

Đó là lý do lũ Nightmare xâm nhập vào giấc mơ con người, để hưởng thụ cảm giác lần đầu ấy một cách gián tiếp.

『Tôi biết cô có một người em gái tên là Azazel Blackheart.』

『…Sao tự nhiên anh lại nhắc đến tên em gái tôi?』

Tôi hít một hơi thật sâu. Đây là lúc nói ra lý do khiến Azazel rơi vào bóng tối trong nguyên tác.

『…Cô đã cướp đi người mà em gái mình yêu, đúng chứ?』

Một tình huống mà người ta vẫn gọi là “NTR”, cướp người yêu của người khác.

『Ồ~ Anh cũng có sở thích… thú vị đấy chứ?』

Ngay khoảnh khắc tôi nhắc đến từ đó, Gabriel phá lên cười,  như thể vừa nghe được một chuyện gì đó khiến cô phấn khích.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Cho tôi một đĩa mỳ pasta - nền là ác mộng phản bội, thêm đầy sự tuyệt vọng và một hủ bất lực cay đắng 🐧🐧🐧
Xem thêm
Cho tôi một bánh bì ram ram, cay ác quỷ, phủ phô mai núi lửa
Xem thêm