Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 13

8 Bình luận - Độ dài: 2,867 từ - Cập nhật:

Biwol hiện đang rơi vào trạng thái Tẩu Hỏa Nhập Ma do ảnh hưởng của Tâm Ma.

Những cảm xúc bị kìm nén dành cho sư phụ, cộng với sự ghen tuông với đệ tử mới của người, đã giải phóng bản chất thật sự trong cô.

Nội lực trong người cô gào thét dữ dội, thế giới nội tâm đã biến thành một chiến trường hỗn loạn, nơi mà ngay cả Bing Yeon cũng chưa chắc có thể giành chiến thắng.

“…Mình vừa ngất đi trong chốc lát.”

Phần lý trí mong manh trong cô phần con người vẫn luôn sợ hãi ánh mắt thất vọng của sư phụ cuối cùng cũng thức tỉnh.

Sột soạt!

Mưa trút xuống xối xả, máu tươi loang lổ khắp mặt đất, xác người chất đống xung quanh. Những tòa nhà gỗ với cột trụ đỏ thẫm sừng sững giữa nền trời xám xịt.

Biwol nhận ra nơi này.

Đây chính là nơi cô từng ở trước đây khi được Bing Yeon cứu thoát.

‘Đây là… Thiên Ma Thần Giáo…’

Giáo phái đã cố gắng biến cô một đứa trẻ bị Thiên Ma Tinh nguyền rủa trở thành Thiên Ma đời kế tiếp.

Chúng đã cho cô uống máu, ăn thịt, bắt cô kết bạn với những đứa trẻ khác… chỉ để rồi tàn sát họ ngay trước mắt cô.

‘Nhưng sư phụ đã nói rằng người đã tiêu diệt bọn chúng…’

Không thể nhầm lẫn. Đây chính là Thiên Ma Thần Giáo, nơi cha mẹ cô đã bán cô đi, nơi cô từng chịu đựng một tuổi thơ đầy ác mộng.

“Người tỉnh rồi à? Ta đang giúp người giữ chân sư phụ đó.”

“…Ngươi… là ai?”

Trước mặt cô là một người phụ nữ trông giống hệt mình chỉ khác là trông trưởng thành và sắc sảo hơn.

Khác với Biwol trong bộ bạch y thuần khiết, người phụ nữ này khoác lên mình hắc y, phất tay một cách tùy tiện, nụ cười tinh quái nở trên môi.

“Đúng vậy! Ta chính là ‘Biwol xấu xa’ mà người vẫn luôn gọi. Nhưng ta thật sự không hiểu tại sao người lại cho ta là kẻ xấu.”

Ngoại hình của Biwol xấu xa hoàn toàn trùng khớp với mô tả trong bộ tiểu thuyết [Kim Cương Thần Quyền] của Han Dohyun, xuất hiện trong những chương về sau.

Sự khác biệt duy nhất là cô cao hơn Biwol, vóc dáng cũng trưởng thành và nữ tính hơn.

Một luồng khí thế áp đảo bao trùm lấy cô một phong thái không khác gì Thiên Ma chân chính.

“…Ngươi là ta trong tương lai sao?”

Biwol gần như tin rằng người trước mặt mình chính là bản thân cô ở tương lai. Dù sao thì, có mấy ai sở hữu đôi mắt đỏ rực như cô?

“Chính xác hơn, ta là hiện thân của nghiệp chướng mà người vốn phải gánh chịu…”

Biwol xấu xa đưa một ngón tay lên môi, giả vờ suy tư.

Nụ cười đầy mê hoặc của cô khiến Biwol rùng mình.

“…Và cả tình yêu người dành cho sư phụ. Người có thể gọi ta là Tâm Ma, hoặc Thiên Ma Tinh. Ta thích cả hai cái tên đó!”

“…Vậy, Thiên Ma Tinh, đây là đâu?”

Biwol đảo mắt nhìn quanh, giọng nói khẽ run lên.

Tại sao tôi lại bị đưa đến nơi này?

Tại sao trong không khí lại nồng nặc mùi máu, tại sao xung quanh chỉ có bóng tối và cơn mưa dai dẳng, và tại sao… lại có sự hiện diện của thứ này?

“Đây là thế giới nội tâm của người, Biwol. Người không nhận ra sao?”

Thiên Ma Tinh bật cười, thấy rõ sự phủ nhận trong ánh mắt cô.

“Nó giống hệt tổng đàn của giáo phái, đúng không? Chính là nơi người đã bỏ lại xác bạn bè mình.”

Cô ta chỉ về phía một đống thi thể đang bị ruồi nhặng , giòi bọ bu kín. Ngay bên cạnh là một cái hố lớn.

Không phải một cái hố do người lớn đào.

Mà là một cái hố do những đứa trẻ tự tay đào, bị ép phải chôn cất chính bạn bè của mình.

“…Không. Đây chỉ là một giấc mơ. Không thể nào là thật.”

Biwol lắc đầu dữ dội, lặp đi lặp lại câu nói như thể cố phủ nhận tất cả.

Đây chỉ là một cơn ác mộng.

Khi cô tỉnh dậy, sư phụ Bing Yeon sẽ ở ngay bên cạnh cô.

“Không đâu, Biwol. Đây không phải mơ. Đây chính là nơi người luôn tìm cách chạy trốn.”

Sột soạt!

Thiên Ma Tinh vung tay, và khung cảnh lại thay đổi.

Cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, và một người đàn ông khoác áo choàng dài xuất hiện trước mặt họ.

 “Ngươi, đứa trẻ bị Thiên Ma Tinh nguyền rủa… Ta sẽ nhận nuôi ngươi.”

Hắn là giáo chủ của Thiên Ma Thần Giáo.

Hắn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự kích động pha lẫn tàn nhẫn.

 “Ngươi sẽ tái sinh thành sứ giả hủy diệt của chúng ta.”

Mục tiêu của hắn là gieo rắc hỗn loạn lên võ lâm chính đạo.

Đó là sự trả thù méo mó của hắn một kẻ từng mất đi người thân dưới tay bọn cường đạo, từng trải qua nạn đói, dịch bệnh và đau khổ cùng cực.

 “Hãy đến đây. Cùng ta báo thù cõi thiên địa này thứ đã ruồng bỏ chúng ta.”

Biwol nhắm chặt mắt.

Ngày ấy, cô đã vô cùng khiếp sợ hắn.

“…Ảo giác này chẳng có ý nghĩa gì. Sư phụ ta…”

Nhưng rồi Bing Yeon đã xuất hiện và cứu cô.

Dù trong thế giới nội tâm này, niềm tin của cô vào người vẫn không hề lung lay.

Người đàn ông đã bảo vệ cô khỏi hiểm nguy, người đã nở nụ cười trấn an dù y phục đã nhuốm đầy máu.

Nhưng…

“Sư phụ của người? Bing Yeon? Không, hãy nhìn cho kỹ, Biwol. Đây mới là tương lai lẽ ra phải xảy ra.”

Thiên Ma Tinh nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thích thú khi thấy Biwol quằn quại trong đau đớn.

Rồi

Vút!

“…Hả?”

Đầu của giáo chủ bay lên, lìa khỏi cổ, bị chính tay Biwol chém xuống.

Cô thậm chí còn không nhận ra mình đã ra tay.

Cơ thể cô dường như đang hành động theo một ý chí vô hình, không phải của chính cô.

“Đây chính là nơi người đáng lẽ phải tái sinh thành Thiên Ma. Người đáng lẽ phải giết hắn và thế chỗ của hắn.”

Thiên Ma Tinh tiếp tục lên tiếng, từng lời nói như một nhát dao xé nát lý trí của Biwol.

Cô run rẩy, không thể nào chấp nhận được hơi ấm của dòng máu nhuốm đỏ đôi tay mình.

“Người đáng lẽ phải báo thù cho bạn bè mình, những người đã hy sinh vì người, phá hủy cõi thiên địa đã ruồng bỏ người.”

Mỗi lời cô ta thốt ra, khung cảnh lại biến đổi.

Biwol thấy những cảnh tượng khủng khiếp xác người chất đống, máu thịt vương vãi khắp nơi, những mảnh chân tay đứt lìa, ruột gan bị moi ra.

Rồi cô thấy chính mình đang uống máu, đang ăn thịt như thể đó là nước và thức ăn, bị thúc giục bởi một cơn đói khát không thể nào kiềm chế.

“… Ọe… Khụ…”

Vị tanh nồng của máu tràn ngập khoang miệng, vị thịt sống dai nhách khiến dạ dày cô quặn thắt.

“Mình… phải nôn ra… mình phải nôn ra…”

Cô cố nhét ngón tay vào cổ họng, tuyệt vọng muốn tống hết mọi thứ ra ngoài, nhưng…

“Không thể đâu. Nếu không có sư phụ, đây mới là cách chúng ta sinh tồn.”

Thiên Ma Tinh túm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào bữa tiệc man rợ trước mặt.

Đây chính là thực tại méo mó mà Thiên Ma Thần Giáo đã khắc sâu vào linh hồn cô.

Trong nguyên tác, Biwol vốn không thể tiêu thụ bất kỳ thứ gì ngoài thịt và máu.

“Kẹo táo đỏ? Bánh quẩy tẩm đường? Cô thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng nổi vị của những thứ đó.”

Thiên Ma Tinh vừa nói, vừa đưa một miếng bánh vào miệng, nhấm nháp nó với vẻ đầy thích thú khi thấy Biwol quằn quại trong đau đớn.

“Người đáng lẽ phải chìm vào giấc ngủ giữa những tiếng thét của nạn nhân. Tiếng khóc của trẻ sơ sinh, những lời cầu xin tha mạng tuyệt vọng, những tiếng gào thét ai oán của những người mất đi tất cả.”

Những lời cô nói khiến không gian vang vọng một bản giao hưởng kinh hoàng.

Những tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng van xin.

Tất cả vang lên bên tai Biwol như một cơn ác mộng bất tận.

“Đây mới là con người mà người đáng lẽ phải trở thành. Một kẻ bị thiên địa vứt bỏ, kẻ sẽ hủy diệt cõi thiện địa này.”

Biwol thấy chính mình đang cuộn tròn trên nền đất lạnh lẽo, xung quanh là những tảng đá sắc nhọn, hoàn toàn khác xa chiếc giường ấm áp mà Bing Yeon đã dành cho cô.

“…Nhưng bây giờ, điều đó đã không còn nữa.”

Cô cố gắng giãy giụa, cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng vô ích.

“Dừng lại… làm ơn… hãy dừng lại…”

“Mọi thứ cô yêu quý, mọi thứ cô trân trọng… tất cả đều nhờ vào sư phụ.”

Thiên Ma Tinh biết rõ chuyện này đau đớn thế nào. Nhưng cô có nhiệm vụ khiến Biwol đối mặt với sự thật.

Bởi vì cô  chính là Tâm Ma là sự hiện thân của những giằng xé nội tâm sâu thẳm nhất trong lòng Biwol.

Cô biết rõ sự thật mà Biwol không dám thừa nhận. Biết rõ gánh nặng mà Biwol đáng lẽ phải mang theo suốt cuộc đời.

“Vậy nên, đừng quay đi. Nhìn thật kỹ đi.”

Thiên Ma Tinh vung tay lên lần nữa và lần này, hàng trăm người xuất hiện, bao vây lấy họ.

Khuôn mặt họ méo mó vì thù hận, ánh mắt rực lửa căm phẫn.

 “Thủ lĩnh của ma giáo ở ngay đây! Bày trận Ngũ Hành!”

 “Một con quái vật mang hình hài con người!”

 “Gác lại hiềm khích giữa chính và tà! Chúng ta phải bảo vệ những người vô tội!”

 “Hãy tạm gác mọi ân oán, cả chính phái lẫn tà phái, cùng nhau tiêu diệt nó!”

Trong đám đông, có những người mang biểu tượng của Võ Lâm Minh, có những kẻ vung rìu biểu trưng cho Tà Phái.

“…H-Họ là ai?”

“Tất cả bọn họ đều đến để giết ta. Hay nói đúng hơn… là giết chúng ta.”

Họ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy hận thù, vũ khí tuốt trần, sát khí bùng lên dữ dội.

“Độc Long của Đường Môn Tứ Xuyên, Vô Song Kiếm Đế của Nam Cung Thế Gia, Bang Chủ Cái Bang, Gia Chủ Hạo Gia… quá nhiều để có thể kể hết.”

Thiên Ma Tinh thở dài, lắc đầu như thể đang bị choáng ngợp trước số lượng kẻ địch đang vây quanh mình.

Dù sao thì, đây chính là khoảnh khắc mà cả chính đạo lẫn tà đạo, thậm chí cả những thế lực từ ngoại vực võ lâm, đều liên minh lại chỉ để tiêu diệt Biwol.

Đây chính là tương lai mà cô đáng lẽ phải đối mặt.

Một vận mệnh đã bị Bing Yeon thay đổi.

Biểu cảm của Thiên Ma Tinh thoáng dịu lại, trong mắt cô ta lóe lên một tia bi thương.

Dẫu sao thì, cô chính là hiện thân của Thiên Ma Tinh một thực thể chỉ có thể tồn tại bằng cách giết chóc.

“…Sư phụ… Sư phụ ở đâu? Người có thể nói chuyện với họ, có thể giải thích tất cả. Đây chỉ là một sự hiểu lầm.”

Biwol hoảng loạn nhìn quanh, ánh mắt đảo khắp đám đông, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc một người đàn ông với mái tóc trắng và đôi mắt xanh.

Bing Yeon, chưởng môn Băng Long Tâm Phái, sư phụ của cô. Nhưng…

“Trong vận mệnh ban đầu của ta, không hề có sư phụ.”

Ngay lúc đó

Thịch.

“…Cái gì…?”

Một vật thể nặng nề rơi xuống trước chân cô, phát ra âm thanh trầm đục đầy ghê rợn.

“Ta đã giết Bing Yeon. Chính ta người đã chấp nhận vận mệnh thật sự của mình.”

Biwol cúi xuống, đôi mắt mở to kinh hoàng.

Nằm ngay dưới chân cô

Là chiếc đầu đã lìa khỏi cổ của Bing Yeon.

◇◇◇◆◇◇◇

Bing Yeon và Biwol hay đúng hơn là Tâm Ma đang giả dạng Biwol đang ngồi trong tư thế thiền định, hai chân khoanh lại.

Chúng tôi sắp bước vào một trận đấu không phải bằng nắm đấm, mà là một trận đấu bằng lời nói.

“Hê hê, không ngờ sư phụ lại dùng một chiêu dễ thương thế này. Một trận đấu bằng lời nói ư?”

Biwol bật cười, nụ cười của cô  lẫn chút thích thú.

“Cũng lâu lắm rồi chúng ta chưa so tài một cách nghiêm túc.”

Tôi mỉm cười thầm trong lòng khi quan sát cô.

Thật đáng mừng khi một đệ tử dám thách thức sư phụ của mình.

Điều đó có nghĩa là họ đã sẵn sàng bước ra khỏi cái bóng của sư phụ, để trở thành chính mình.

“Sư phụ sẽ hối hận vì đã cho em ba giây dẫn trước đó.”

“Ta không nghĩ vậy. Dù sao đi nữa, em cũng sẽ thua thôi.”

Tôi bật cười khi thấy cô trầm tư suy nghĩ về nước đi đầu tiên.

Bởi vì tôi chính là người đã tạo ra cô.

Mọi chiêu thức võ công mà cô biết, tất cả đều do tôi tưởng tượng ra.

Nếu là một trận chiến thực sự, với thể trạng hiện tại, có lẽ tôi sẽ thua.

Nhưng nếu là một trận đấu bằng lời nói, tôi chưa bao giờ e ngại bất cứ ai.

“Anh chắc chắn về chuyện này chứ?”

“Sẽ ổn thôi. Nếu có thể giải quyết tình huống sinh tử này chỉ bằng một trận đấu bằng lời nói, tôi nghĩ chúng ta vẫn còn may mắn đó!”

Wolfram và Verdandi khẽ thì thầm với nhau, ánh mắt đầy lo lắng khi quan sát chúng tôi.

Nhờ phép trị thương của Wolfram, Verdandi đã hồi phục và trở lại với sự năng động thường ngày.

Tôi đã yêu cầu họ không can thiệp vào trận đấu này.

Từ lâu tôi đã nghi ngờ rằng Biwol có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng…

Tôi đã chọn cách phớt lờ nó, cho đến khi Tâm Ma của cô xuất hiện.

Và còn một lý do khác khiến tôi chọn cách này.

“Danh hiệu của ta là Băng Long. Ta là chưởng môn của Băng Long Tâm Phái, hậu duệ của Bắc Hải Băng Cung.”

“Danh hiệu của em, dù do đám tà ma đáng thương đó phong cho, chính là Thiên Ma.”

Cả hai chúng tôi tuyên bố danh hiệu của mình, sẵn sàng bắt đầu trận đấu.

“Bắt đầu đi, sư phụ.”

“Được thôi. Em sẽ ra chiêu đầu tiên thế nào?”

“Em sẽ sử dụng Thiên Ma Đế Bộ, chiêu thức thứ nhất của Thiên Ma Thần Công, để thu hẹp khoảng cách chỉ trong một bước.”

“Vậy ta sẽ dùng Băng Ảnh Tường, thức thứ hai của Băng Tinh Thần Quyền, để ngăn chặn đòn đánh của em.”

“Tuyệt vời! Vậy em sẽ dùng Thiên Ma Huyết Trảm, thức thứ hai của Thiên Ma Thần Công, để phá vỡ bức tường băng của sư phụ!”

Tâm Ma phản đòn dễ dàng, như thể đang đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi đã từng viết trong [Kim Cương Thần Quyền] rằng nhân vật chính, Kim Hyul, đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để đánh bại Tâm Ma của mình.

‘Đó chính là trận đấu bằng lời nói.’

Khi bị Tâm Ma nuốt chửng, bản ngã thực sự của một người sẽ bị giam cầm trong thế giới nội tâm, nhưng…

‘Một trận đấu bằng lời nói có thể xuyên qua thế giới nội tâm của Biwol.’

Phương pháp này cũng có thể giúp đỡ những người khác đang vật lộn với Tâm Ma của chính họ.

Bởi vì suy nghĩ và ý chí của một cá nhân mạnh mẽ có thể ảnh hưởng đến thực tại.

“…Ta sẽ dùng Băng Trấn Hộ Thể, thức thứ tư của Băng Tinh Thần Quyền, để khiến bản thân trở nên bất khả xâm phạm. Mọi đòn tấn công của em sẽ trở nên vô hiệu.”

“Sư phụ thật tuyệt vời! Người đã chặn hai đòn của em mà vẫn không hề hấn gì!”

Để cứu Biwol, tôi phải đánh bại Tâm Ma của cô ấy.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Võ mồm mà, nên muốn nói sao nói, dù sao trong võ mồm thì debuff ko tồn tại, nhưng vẫn mặc định cái Âm Cực Thể tồn tại, get go
Xem thêm
Võ mồm is riel:))))
Xem thêm
Đùa combat mõm hay vl, mấy con gà biết gì🗣🔥
Xem thêm
:0 sức mạnh thật sự của võ mồm
Xem thêm
Quả combat đỉnh nhất tôi từng thấy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tuần trước tôi bệnh tật quá , thêm được nghỉ lễ đâm ra ăn uống nghỉ khỏe méo đụng tới máy tính , ko chỉ riêng bộ này quyên đám truyện tôi đang dịch ko có bộ nào ra thêm chương mới nay mới dịch lại :v , thoi thì để bù đập tuần này KPI chọ bộ này là tới chương 20 mong rằng sẽ kịp :v
Xem thêm
Chạy cố chương xong ốm cũng bằng nhau đấy trans à
Cứ từ từ thôi nếu theo bộ này lâu dài thì kiểu gì chả xong mà đúng không?
Sức khỏe quan trọng nhất ông ốm thì không ai thả thuốc cho tụi tui đâu ×_×
Xem thêm