『Ta đã hy vọng chúng ta có thể giải quyết chuyện này bằng một cuộc đối thoại.』
Tôi nói với Azazel, trong khi ho ra máu đỏ thẫm.
Phía sau cô, những chiếc xúc tu dựng lên sắc nhọn như mũi giáo.
Dựa theo phần mô tả tôi từng viết trong nguyên tác Tôi Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Nhàn Rỗi, Azazel vẫn luôn chờ đợi ở tu viện này, chờ Kang Si-woo, nhân vật chính, người sẽ không bao giờ đến.
Cuối cùng, cô phát điên.
Cô ký khế ước với một Outer God, nhận lấy sức mạnh và trở nên đủ mạnh để xé rách cả thời gian và không gian.
Mục tiêu của cô là bắt lấy Kang Si-woo và biến anh ta thành của riêng mình, đó là phần sau của tiểu thuyết mà tôi từng viết.
Dù vậy, tôi đã bỏ dở, không tiếp tục đăng thêm chương nữa.
『Trong tình trạng hiện tại… mình có thể đánh bại được Azazel không?』
Thành thật mà nói, điều đó dường như gần như là… bất khả khi.
『Outer Gods , những vị thần thuộc không gian ngoài vũ trụ , là những thực thể từng xuất hiện trong vô số tác phẩm mang tính sáng tạo cao.』
Vì thế, tôi mới triệu tập Biwol và Verdandi , tôi nghĩ một Anh Hùng và một Thiên Ma sẽ đủ sức đối đầu với một Outer God.
『Đàm phán sao? Giữa chúng ta chẳng cần đến thứ đó, đúng không? Dù sao thì… người cũng là kẻ đang phục vụ một Outer God cơ mà.』
Azazel bật cười, đôi mắt đa sắc của cô ta ánh lên sắc lạnh, chăm chú quan sát tôi.
Có lẽ… cô đang dùng chúng để nhìn thấu tương lai , nơi mọi nước đi, mọi hướng tấn công , phòng thủ của tôi đều hiện rõ trước mắt cô.
『“Cùng một Outer God ư? Em đang nói cái gì vậy?”』
Tôi quyết định vờ vịt bắt theo nhịp nói của cô, chỉ mong kéo dài được thêm chút thời gian.
Trong cốt truyện gốc, Outer God mà tôi từng gán cho cô tên là Morgidian.
Một vị thần chuyên ăn xác chết, nhưng không sát sinh vô tội , chỉ cần không ai làm tổn hại đến hắn, hắn sẽ không tấn công.
Không giống những Outer God khác, Morgidian có chút… nhân từ. Vì vậy tôi từng thấy hắn là một nhân vật độc đáo và thú vị.
Nhưng giờ thì…
『“Outer God… chẳng lẽ người định giả vờ là không biết chúng là gì?”』
Ý cô ấy là tôi cũng đang bị một Outer God chi phối sao?
Nếu vậy thật, tôi lẽ ra đã phát điên, hoặc chết từ lâu rùi.
『“Chẳng phải đó là những thực thể sống nơi vực thẳm ngoài vũ trụ, những vị thần vượt xa khỏi tầm hiểu biết của con người sao?”』
Outer Gods , vốn là những thực thể con người không thể hiểu nổi.
Khác với thần thánh trong các thần thoại thông thường, chúng không có thiện hay ác.
Chúng cũng chẳng có cảm xúc.
Không có khái niệm về lẽ thường hay đạo đức.
Chúng là nỗi kinh hoàng đến từ điều không thể hiểu nổi.
Tôi cắn chặt môi dưới, mắt dán chặt vào những xúc tu đen đang co giật.
Đó là một phần thân thể của Outer God.
Tựa như móng chân của con người , một bộ phận có thể bị cắt rời mà chẳng ảnh hưởng gì đến toàn thể.
Thế nhưng chỉ riêng mấy cái xúc tu ấy thôi cũng đủ xé toạc không gian và thời gian, chỉ cần chạm vào cũng có thể kéo linh hồn phàm phu ra ngoài.
『Đúng rồi. Không phải người có chút suy đoán nào sao? Người đã làm gì khiến họ nổi giận, hay… làm gì đó khiến họ ưu ái chăng?』
Azazel cất tiếng, vừa nói vừa từ từ nâng những xúc tu lên từ phía sau , trông hệt như một vị giáo sĩ đang thẩm vấn kẻ tội đồ.
Thành thật mà nói, tôi cũng có vài suy đoán.
Chính là “độc giả tận tâm” , kẻ đã nhập vào thân thể tôi ở thế giới này, cũng là người từng theo dõi cả ba bộ truyện chưa hoàn thành tôi viết dang dở.
Nhưng liệu… một thực thể như vậy, còn có thể được gọi là “người” không?
『Kể cả nếu là thật thì sao chứ?』
Tôi chọn cách vờ như chẳng biết gì.
Dù Outer God mà Azazel nhắc đến có thực sự tồn tại, thì là người tạo ra thế giới này, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm.
Thế giới này… là thế giới tôi tạo ra cùng với mối tình đầu của mình, Seolhwa.
Là dấu vết cuối cùng còn lại của cô ấy , người con gái đã mãi mãi rời xa cõi đời này.
『Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Ví dụ như lý do vì sao hai cô gái đi cùng người không đánh nhau chẳng hạn.』
Ánh mắt Azazel nheo lại, như thể cô vừa nhận ra điều gì bất thường khi nhìn hai người họ đang say ngủ, những người chẳng khác nào con gái của tôi và Seolhwa
Một người là sinh vật ma quỷ, ra đời dưới thiên ma tinh. Một người là Anh Hùng được thần linh ban phước. Những định mệnh như thế… cũng chỉ là cát bụi dưới sự tuyệt đối của các Outer God không phải sao ?
Chỉ qua giấc mơ thôi mà cô ấy đã có thể biết được nhứng điều đó sao ?
『…Thật ra, ta không thể nhìn thấy giấc mơ của người.』
Azazel thở dài, chuẩn bị tấn công khi tôi bước gần lại.
Tư thế của cô rất đơn giản, như đang chắp tay cầu nguyện.
Nhưng phía sau, những xúc tu đã biến thành lưỡi dao, sắc bén hơn bao giờ hết.
『Vì tình yêu của ta, xin hãy rời khỏi nơi này.』
Giọng nói của Azazel vang lên như một lưỡi dao lướt qua tôi .
Toàn thân cô toát lên sự phẫn nộ , như thể ký ức bị ai giẫm đạp lên là điều không thể tha thứ.
『Azazel, một tình yêu không bao giờ được đáp lại… thì không phải là tình yêu. Đó là sự ám ảnh.』
Tôi lên tiếng khuyên nhủ.
Nếu có ai hiểu được ranh giới giữa tình yêu và sự ám ảnh, thì đó chính là tôi.
Sau khi cô ấy chết, để giữ trọn lời hứa cuối cùng, tôi đã từ bỏ giấc mơ trở thành tiểu thuyết gia, rồi quay sang viết tiểu thuyết mạng.
『Người chỉ đang nói nhảm.』
『Vậy thì cứ thử xem ai đúng.』
Lý do khiến chúng tôi giao chiến, không quan trọng.
Sự chênh lệch về thực lực, cũng không quan trọng.
Đối với những kẻ điên vì tình, chiến đấu chưa bao giờ cần có lý do.
Họ chiến như những con chó điên , chẳng màng sống chết, chỉ để bảo vệ thứ họ yêu.
『Kiếm pháp Hạ Lạc (Fall Dow) – Thức thứ nhất.』
Tôi xướng lên danh của một môn kiếm thuật huyền thoại , từng xuất hiện trong nguyên tác nơi Azazel là nhân vật phản diện.
Một cái tên được truyền tụng vì có thể “kéo cả vầng trăng rơi khỏi trời cao” – Hạ Lạc.
Ông là một nhân vật tôi từng gặp ở phương Tây, khi tôi cầu xin được nhận làm đệ tử để kéo dài mạng sống
Cũng giống như lúc tôi từng làm cho Bi-wol, tôi triệu hồi một thanh băng kiếm, hạ thấp người và nghiêng người về phía trước.
Và rồi
『Nguyệt Loan.』= ( Crescent = lưỡi liềm)
Tôi đâm thẳng kiếm vào đám xúc tu của cô.
Luồng khí hội tụ lại nơi mũi kiếm băng, vẽ nên một đường sắc lạnh.
Keng! Keng!
Âm thanh va chạm dữ dội vang lên, như kim loại đập vào kim loại.
Tia lửa bắn ra khi lưỡi kiếm va vào đám xúc tu đã cứng lại như thép, buộc Azazel phải lùi lại vài bước.
『Băng Tinh Thần Quyền – Thức thứ sáu: Băng Diệt Cước.』
Tôi dồn toàn bộ khí lực vào chân phải, ngưng tụ hàn khí, rồi tung cú đá thẳng vào phần hông để lộ của cô.
Chỗ đó lập tức đông cứng.
「Kh…!」
Azazel hứng trọn cú đánh, như thể bị một cây búa băng nện thẳng vào người.
Cô trừng mắt nhìn tôi, ánh nhìn đầy sát ý.
Azazel sững người.
Cô từng gặp không ít anh hùng đi theo Kang Si-woo,.
『Không sai… đó chắc chắn là kiếm pháp của vị Kiếm Sư mà ta từng biết…!』
Một nhân vật đến từ trò chơi gốc 『Tôi Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Nhàn Rỗi』 , bộ web novel thể loại xuyên game do Han Dohyun sáng tác.
Trong số đó, “Fall Down” nhân vật xếp hạng SSR, hay 5 sao, là chiến binh limit luôn có mặt trong đội hình.
Nhưng tại sao hắn ta lại có thể thi triển kiếm pháp đó?
Cơn lạnh buốt nơi hông cùng những rung chấn nặng nề từ xúc tu đang âm thầm ăn mòn tâm trí cô.
***
『Azazel, tập trung đi. Hắn sắp kiệt sức rồi. Kéo dài trận đầu, ngươi chắc chắn sẽ thắng.』
Morgidian thản nhiên đánh giá lại cục diện trận đấu.
Hắn thấy rõ hơi thở nặng nề của Bing Yeon, bàn tay run rẩy mỗi khi vận khí hay xuất chiêu, và cả vệt máu đỏ sẫm không ngừng trào ra nơi khóe miệng hắn.
『Nhưng… nhưng mà…! Làm sao tôi có thể thắng nổi khi đối phương mạnh đến vậy chứ…!』
『Chỉ cần tập trung phòng ngự. Với thân thể thần tính của ta đang kết nối, ngươi hoàn toàn có thể đỡ được những đòn đó.』
Về lý mà nói, Morgidian không sai.
Dù gì thì Azazel cũng đang mang trong mình sức mạnh của một Outer God, còn Bing Yeon mới chỉ vừa chạm ngưỡng cánh cửa của cảnh giới cao nhất.
Thế nhưng …
『Điểm yếu của ngươi là thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Đối phương đã nhìn ra điều đó và cố tình tung những đòn không theo khuôn mẫu. Việc xen kẽ cước pháp vào kiếm chiêu là một ví dụ.』
Azazel xưa nay luôn là người ở tuyến sau: tăng cường sĩ khí, chữa lành đồng đội bằng thánh lực, nối liền tay chân đứt lìa rồi tin tưởng giao phó toàn bộ chiến đấu cho người anh hùng tên Kang Si-woo.
Cô chưa từng học cách đọc nhịp thở, quan sát thói quen ra chiêu, hay khai thác sơ hở của đối phương.
Ầm!
Một cú đấm giáng xuống không chút sai lệch.
『Băng Tinh Thần Quyền – Thức Thứ Nhất: Băng Phá Quyền.』
Cú đánh như búa giáng thẳng vào thượng đan điền khiến Azazel loạng choạng lùi lại.
『Sao thế? Cái dáng vẻ tự tin lúc nãy đâu rồi?』
Tầm nhìn mờ đi, suy nghĩ chậm lại. Azazel không còn kịp bắt nhịp với những chuyển động của Bing Yeon nữa.
『Ha… haha… Xem ra, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng đến sức mạnh của—』
Tam Tài Kiếm Pháp – Thức Thứ Hai: Thái Sơn Áp Đỉnh.
Vút—
Trước khi cô kịp dứt lời, xúc tu đen quấn quanh người đã bị chém lìa.
『Phản xạ kiểu gì vậy… làm gì có con người nào như thế…!』
Chỉ cần chắp tay và cầu nguyện, Azazel có thể triệu hồi Morgidian đến thế giới này trong khoảnh khắc. Nhưng giờ, cách đó đã bị chặn đứng. Azazel chỉ biết thở dài bất lực.
Sức mạnh ấy… tốc độ ấy… sao có thể đến từ một cơ thể đã bị phong bế mọi kinh mạch?
Azazel bắt đầu nghi ngờ vào chính đôi mắt mình.
Cô đã tưởng thể lực của mình vượt trội hơn hẳn…
『Tuyệt đối đừng để lộ con át chủ bài trước mặt kẻ địch , đó là bài học đầu tiên ta muốn dạy cho em.』
Chém vỡ những xúc tu còn lại của Azazel, Bing Yeon vừa tấn công bằng kiếm, vừa xen kẽ những cú đấm lạnh lùng, không để cô có lấy một nhịp thở để phản kháng.
『Giờ người định đóng vai ông thầy dạy đời hả?!』
Phập!
Một xúc tu của Azazel xé không gian, đánh trúng đường kiếm của Bing Yeon. Đòn đánh từ góc chết để lại một vết cắt nhỏ nơi cánh tay cầm kiếm của anh.
『Em nhắm vào tay cầm kiếm à. Không tệ.』
『Vậy mới khiến người chịu bỏ cuộc mà rút lui chớ. Yên tâm, lát nữa ta sẽ gắn lại cho , nhưng gắn ngược à. Đi kiếm người trị thương khác rồi mà lo liệu đi.』
Trước phản ứng đó, khóe môi Bing Yeon hơi nhếch lên. Một Thánh Nữ vốn không được sinh ra để chiến đấu, nay đang dần trưởng thành giữa thực chiến.
Nhìn cảnh đó, Bing Yeon chợt nhận ra một cơ hội, một nước đi mà anh chưa từng định dùng đến.
『Azazel, chẳng phải em vẫn muốn gặp người tên Kang Si-woo sao?』
『Ta không có nghĩa vụ phải trả lời người.』
Azazel vỗ hai tay vào nhau, một cái bóng phủ trùm lên không gian xung quanh. Từ trần cao, thứ gì đó đang ngọ nguậy buông xuống.
Outer God Morigidian.
Đại Cổ Thần,vị thần của những con quỷ ăn xác chết, kẻ luôn săn lùng những thi thể
Vừa nhìn thấy hắn, Bing Yeon không khỏi rùng mình.
Một cảm giác chết chóc rợn ngợp len lỏi khắp người anh, như thể từng đàn côn trùng đang lặng lẽ bò qua da.
『Có một đại hội tên là Yongbongjihoe. Thường thì nó được tổ chức ở phương Đông, nhưng lần này phần thưởng rất đặc biệt. Có thể cả những người đến từ phương Tây cũng sẽ tham dự.』
『Ngay trước khi toàn bộ sinh lực bị rút cạn, Bing Yeon nói với Azazel về những thiết lập mà anh biết từ nguyên tác.』
Thứ mà người ta vẫn gọi là sự giao thoa , nơi các nhân vật từ những tác phẩm khác nhau cùng xuất hiện hoặc chia sẻ chung một thế giới.
Bởi vì tất cả thế giới và nhân vật mà anh cùng Seolhwa tạo ra đều có những điểm chung,
nên đó là điều mà Han Dohyun , tác giả của nguyên tác , luôn mong muốn thực hiện một ngày nào đó.
Kim Hyul, nhân vật chính trong Kim Cương Thần Quyền.
Zikhardt , anh hùng xuất hiện về sau trong Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng.
Và Kang Si-woo , người chơi chính trong Tôi Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Nhàn Rỗi.
Anh từng lên kế hoạch cho một tập truyện đặc biệt , Yongbongjihoe , nơi các đệ tử hậu bối của từng môn phái sẽ cùng xuất hiện.
『Có lẽ, người mà em đang chờ , Kang Si-woo , sẽ có mặt tại đó.』
『…Gì cơ?』
Ngoài ra, phần thưởng cho người chiến thắng Yongbongjihoe lần này là Huyết Bảo Âm Cực,Bởi vì tất cả thế giới và nhân vật mà anh cùng Seolhwa tạo ra đều có những điểm chung,
『Nếu em gia nhập môn phái của ta, Azazel, em sẽ đủ tư cách để trở thành một hậu bối và có thể tham gia.』
Đó cũng là hy vọng cuối cùng của Bing Yeon , tìm cơ hội chữa trị cho cơ thể với kinh mạch bị bế tắc của mình.
『Thế nào? Thử trở thành đệ tử của ta xem sao.』
Nói rồi, Bing Yeon mỉm cười và chém tan mọi xúc tu đang buông xuống từ phía trên.


2 Bình luận