Một võ giả thực thụ có thể hình dung toàn bộ cục diện của một trận chiến, từ từng chiêu thức đến cách hóa giải, chỉ cần nghe mô tả về kỹ thuật và phong cách chiến đấu.
Cuộc đối chiến này không chỉ đơn thuần là một màn đấu bằng lời nói vô nghĩa, mà là trận chiến của tri thức, một thử thách về khả năng kiểm soát nội lực, đồng thời cũng là sự tôn trọng lẫn nhau dành cho thành tựu võ học của đối phương.
Đây không chỉ là một cuộc so tài, mà là một cuộc đụng độ giữa kinh nghiệm, giữa những bài học được tôi luyện qua năm tháng, là hiện thân của tinh túy võ học chân chính.
Tôi nhắm mắt lại, khí tức của Biwol càng trở nên rõ ràng, chân thực hơn bao giờ hết.
Trong bóng tối phía sau mí mắt, tôi thấy cô một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh, đôi mắt đỏ rực như lửa, ánh nhìn kiên định và sắc bén.
‘Cô đã dùng Thiên Ma Đế Bộ để áp sát, sau đó tung Thiên Ma Huyết Trảm, nhắm thẳng vào mắt tôi một điểm yếu dễ bị khai thác. Đây không phải là Biwol ngày trước, người từng bám chặt lấy tôi để tìm kiếm sự che chở.’
Giờ đây cô như một thanh kiếm sắc bén đã được mài giũa đến cực hạn, sát ý lạnh thấu xương.
Tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của sát khí, cảm giác lưỡi kiếm của cô lướt qua cổ họng, như thể nó đã kề sát da thịt tôi.
“Sư phụ chỉ còn ba giây.”
Tâm Ma trong Biwol cất tiếng chậm rãi, giọng nói tràn đầy sự mong chờ.
Cô tin rằng tôi chỉ miễn cưỡng chống đỡ được các đòn đánh ấy, trong giọng nói của cô phảng phất một chút thích thú.
Dưới sự chi phối của Tâm Ma, cô đã bước vào cảnh giới Võ Tôn sơ kỳ (Transcendent Mastery), một cảnh giới mà tôi cũng từng chạm tới.
‘Cô không sai. Nhưng…’
Muốn giành chiến thắng trong trận đấu này, mấu chốt không nằm ở sức mạnh tuyệt đối, mà ở khả năng bù đắp điểm yếu và đoán trước bước đi của đối phương.
Những đột phá võ học vượt bậc chỉ xảy ra khi một người đạt đến Đốn Ngộ hoặc cao hơn.
Muốn vượt qua giới hạn cảnh giới Võ Tôn, điều kiện tiên quyết chính là nền tảng vững chắc và sự khổ luyện không ngừng.
“Em sẽ dùng thức thứ ba của Thiên Ma Thần Công Thiên Ma Hồn Kích, để nghiền nát tinh thần sư phụ. Người định phản đòn thế nào?”
Đây là một chiêu thức vô cùng tàn độc, sử dụng ma khí để tạo ra ảo giác, giam cầm đối thủ trong một mê cung tinh thần.
Như một ván cờ vây, cô từng bước dồn tôi vào thế bí, cắt đứt mọi đường thoát.
Cô đã dùng Thiên Ma Đế Bộ để chặn đường rút lui, sau đó ép tôi vào thế thủ bằng Thiên Ma Huyết Trảm, và giờ đây cô lại đánh thẳng vào tâm trí tôi.
Nhưng tôi đã có kế hoạch.
“Ta sẽ dùng Huyết Long Ẩn Bộ của Đường Môn Tứ Xuyên, di chuyển ba bước ra sau lưng em, lợi dụng độc khí của em làm bàn đạp.”
Giống như đặt một quân cờ trắng trên bàn cờ vây, tôi phản công bằng nước đi của mình.
Chỉ trong vòng mười lăm phút, tôi đã hóa giải mọi đòn tấn công của cô.
Ý nghĩ đỡ trọn từng chiêu của Thiên Ma kẻ được xem là thực thể mạnh nhất trong tiểu thuyết [Kim Cương Thần Quyền] của chính tôi đột nhiên khiến tôi cảm thấy một sự kích thích kỳ lạ.
Đã lâu rồi…
Lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được cảm giác này.
Dòng máu trong tôi sôi sục, khát khao chiến thắng trỗi dậy, sự phấn khích khi đối mặt với một trận chiến thực thụ.
Hoàn toàn khác với sự cam chịu mà tôi đã mang theo từ khi biết mình mắc căn bệnh nan y này.
“Không thể nào! Một chiêu thức của chính phái ư? Từ sư phụ sao?!”
Tâm Ma của Biwol kinh ngạc hét lên. Tôi bật cười.
“Tại sao không chứ? Trong một trận đấu bằng lời nói, không có quy tắc hay giới hạn nào cả. Chúng ta đang bàn về bản chất của võ học một thứ vượt lên trên mọi ranh giới giữa chính và tà.”
Lời nói của tôi khiến cô khựng lại.
Đây không đơn thuần là một cuộc trao đổi chiêu thức đây là một cuộc tranh luận về võ đạo.
Một trận đấu bằng lời nói không bị ràng buộc bởi quy tắc hay hình thức.
Biwol một người tu luyện Thiên Ma Thần Công, có thể sử dụng các chiêu thức thuần khiết của Võ Đang.
Còn tôi người sở hữu Cực Âm Chi Thể, hoàn toàn có thể thi triển võ công mang thuộc tính dương.
Một cao thủ tà phái có thể sử dụng chiêu thức của chính đạo.
Một chiêu thức hạng ba có thể được nâng tầm thành tuyệt kỹ đỉnh cao nếu người sử dụng có sự lĩnh ngộ đủ sâu.
“Nhưng sư phụ! Người chỉ được dùng những võ công mà mình đã quen thuộc…!”
Cô ấy đã không đoán trước được điều này.
Nếu tôi giới hạn bản thân chỉ trong phạm vi của Băng Tinh Thần Quyền, tôi chắc chắn sẽ thua.
“Trong thế giới võ học rộng lớn, điều quan trọng không phải là bản thân chiêu thức, mà là khả năng đoán trước toàn bộ phương án chiến đấu của đối thủ.”
Đây là lần đầu tiên Biwol tham gia một trận đấu bằng lời nói thực sự.
Nên việc em ấy áp dụng những quy tắc của một trận chiến thực tế vào đây cũng là điều dễ hiểu.
“Ta là Băng Long. Một kẻ bước ra từ tà phái nhưng lại vang danh trong Chính – Tà Đại Chiến. Kẻ đã cứu những đứa trẻ thoát khỏi nanh vuốt của Thiên Ma Thần Giáo.”
“……”
“Em nghĩ ta đạt được sức mạnh này mà không phải nỗ lực sao? Rằng ta chỉ dựa vào thiên phú bẩm sinh và tin rằng thế giới này xoay quanh mình?”
Tôi khẽ cười, cố tình thêm chút kịch tính vào lời nói. Trận đấu này không chỉ đơn thuần là so tài chiêu thức, mà còn là hành trình tìm kiếm bản chất võ học, là chìa khóa khai mở bí ẩn của Tâm Ma.
“Ta sẽ lấy một mảnh từ Băng Ảnh Tường, rèn thành lưỡi kiếm sắc bén và nhắm vào huyệt Trung Phủ [note72839] của em. Ta sẽ sử dụng Tam Tài Kiếm Pháp.”
“Chỉ là một bộ kiếm pháp hạng ba.”
“Nhưng có những người đã đưa bộ kiếm pháp hạng ba ấy lên đến đỉnh cao tuyệt thế. Một người chỉ với ba động tác đơn giản: một nhát chém ngang, một đường chém dọc, một nhát đâm thẳng, đã trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thiên hạ.”
Người đó chính là Kiếm Thần huyền thoại trong [Kim Cương Thần Quyền], Nhân vật mà tôi có ý định xây dựng để đạt đến cảnh giới tối thượng trong võ học vào hồi kết câu chuyện.
Tôi đã từng tìm đến Vô Song Kiếm Đế của Nam Cung thế gia, Độc Long của Đường Môn Tứ Xuyên, Bang chủ Cái Bang, Tông chủ Hạo Gia, và vô số cao thủ khác.
Tôi đã lang bạt khắp thiên hạ, học hỏi từ cả chính đạo lẫn tà đạo, thậm chí bước chân vào võ lâm ngoại vực để truy cầu chân lý võ học.
“Nếu em không phòng thủ, cánh tay phải của em sẽ mất đi chức năng. Em thực sự muốn mạo hiểm như vậy sao?”
Thể chất Cực Âm Thể của tôi hạn chế rất nhiều loại võ công mà tôi có thể học, nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu về chúng.
『Ahahaha! Giờ thì em hiểu rồi, sư phụ! Đây mới thật sự là sáng tạo! Đến cả lúc này mà người vẫn đang dạy em sao!』
『Em đã nhầm—』
Đột nhiên, tôi cảm thấy bản thân bị hút sâu hơn vào tâm cảnh của Biwol.
Trước mắt tôi không còn là cô gái trong bộ y phục trắng nữa.
Mà là một nữ nhân trong hắc y, đôi mắt bừng sáng với một loại sức mạnh mới.
Biwol đã hóa thân thành Thiên Ma một kẻ ngang hàng với tôi trên chiến trường.
“Vậy thì em cũng sẽ dùng kiếm pháp! Hãy phân định thắng thua bằng Thập Tam Lôi Kiếm của Nam Cung thế gia!”
Khoảnh khắc cô ấy rút ra thanh kiếm vô hình trong tâm cảnh, tôi lập tức phản kích.
“Ta sẽ chặn đòn đó bằng Hỏa Long Kiếm của Hoa Sơn phái!”
Keng!
Tiếng kiếm chạm nhau vang vọng khắp không gian, tia lửa bắn ra như pháo hoa.
Tâm Ma của Biwol bật cười đầy kiêu hãnh.
“Sư phụ bất ngờ sao? Em đã buộc người phải lùi lại một bước!”
Em ấy nói đúng. Tôi đã vô thức bước lùi lại một bước.
‘…Làm sao có thể?’
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Làm sao Biwol có thể sử dụng Thập Tam Lôi Kiếm một kiếm pháp trứ danh với những đòn đánh nặng tựa như sấm, tuyệt kỹ đặc trưng của Nam Cung thế gia?
“Em vốn định chém đứt cánh tay người, nhưng như thế này cũng đủ rồi.”
Một đường kiếm của cô ấy lướt qua vai tôi, để lại một vệt cắt sâu trên bờ vai phải.
“Giờ em sẽ dùng Thiết Tuyến Kiếm Pháp của Gia Cát thế gia làm đòn nghi binh, sau đó sẽ nhắm thẳng vào sườn người bằng Vân Toái Nhất Kiếm của Mộ Dung thế gia!”
Biwol mà tôi biết không thể sử dụng những chiêu thức này.
Nhưng ngay lúc này, cô ấy thi triển hoàn hảo từng chiêu kiếm của Ngũ Đại Thế Gia
‘Kiếm pháp của Nam Cung thiên về sức nặng, trong khi kiếm thuật của Mộ Dung thiên về tốc độ. Làm sao cô ấy có thể dung hòa hai phong cách đối lập này?’
Đây không còn là đồ đệ của tôi nữa.
Cô ấy đã thực sự hóa thân thành Thiên Ma mà tôi từng miêu tả trong tiểu thuyết.
Một thực thể vô địch, có thể nuốt chửng tất cả những sinh linh trên con đường của nó.
“Vậy thì ta sẽ dùng võ công của Cửu Đại Môn Phái.”
Nếu tôi dùng võ công của Ngũ Đại Thế Gia để đối chọi, tôi sẽ thua.
Tôi cần thay đổi chiến thuật.
“Ta sẽ đỡ đòn của em bằng Hoa Sơn Lưu Thủy Kiếm, sau đó phản kích vào bụng em bằng Thanh Phong Cước của Thanh Thành phái để tạo khoảng cách.”
“Ta sẽ dùng Thiên Hành Thần Bộ, kéo giãn khoảng cách thêm ba bước!”
Cuộc đối chiến đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu, trở thành một trận chiến của trí tuệ và sự bền bỉ.
Cả hai chúng tôi liên tục tìm cách áp chế đối phương, sử dụng những tuyệt kỹ mà trước đây chưa từng thử qua.
Nếu muốn thắng trận chiến này, tôi phải hiểu rõ Tâm Ma của Biwol.
“…Biwol.”
“Sư phụ, người có điều gì muốn chỉ bảo em sao?”
Tôi cần xác nhận suy đoán của mình.
Dần dần, tôi bắt đầu tin rằng Tâm Ma của Biwol chính là hiện thân của vận mệnh nguyên bản, thứ mà tôi đã cố gắng xóa bỏ.
“Em thực sự là Biwol, hay chỉ là Tâm Ma?”
“Sư phụ đã nhận ra rồi sao? Ấn tượng đó.”
Rốt cuộc, lời nguyền của Thiên Ma Tinh vốn là giết chóc, sống sót bằng cách nhuộm máu đôi tay mình.
“Thành thật mà nói, em cũng không chắc nữa. Khi em tỉnh dậy, tình yêu của em dành cho người và khát vọng giết chóc đã hòa làm một, rối ren như một mớ hỗn độn.”
“Kỳ lạ thật. Sao chuyện đó lại có thể xảy ra?”
Càng trò chuyện với Tâm Ma, tôi càng nhận ra cô giống Biwol thật đến đáng sợ.
Giống như ánh sáng và bóng tối, hai mặt của một đồng xu.
“Đây chính là tình yêu mà người đã dạy em, sư phụ. Một cảm xúc mãnh liệt, không thể kiểm soát.”
Trong nguyên tác, Kim Hyul đã hoàn toàn tiêu diệt Tâm Ma của mình, từ đó đột phá võ học lên một cảnh giới cao hơn. Nhưng…
“Nếu em có thể bày tỏ chân tình với người, sư phụ, dù có phải hy sinh thân xác này, tà niệm này cũng cam tâm tình nguyện biến mất.”
“Tâm Ma, em nghĩ tại sao trong lòng lại có sự phân biệt giữa thiện và ác?”
“…Sao ạ?”
Tôi không thể đơn giản xóa bỏ Tâm Ma này. Có gì đó không đúng.
“Nhân tính vốn yếu đuối. Nhưng chính sự yếu đuối ấy mới cho phép chúng ta biết cảm thông với người khác.”
Chuyện này không có trong nguyên tác.
Biwol trải qua Tâm Ma chính vì cô ấy đang học cách cảm nhận cảm xúc của con người học cách thấu hiểu.
“Sư phụ…”
“…Em vẫn gọi ta là ‘sư phụ’, dù ta chẳng làm gì ngoài việc chìa tay ra đỡ em mỗi khi ngã xuống.”
Ngay cả Tâm Ma của Biwol một thực thể sinh ra từ lời nguyền của Thiên Ma Tinh vẫn gọi tôi là sư phụ, vẫn kiềm chế bản năng tàn bạo của nó.
Cảm giác này… thật quen thuộc.
“Tâm Ma, em còn nhớ những gì ta đã nói trong lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Hình ảnh trong tâm cảnh chợt thay đổi.
Trước mắt tôi là một cô bé với đôi mắt trống rỗng, chân bị xiềng xích, co ro trên nền đất lạnh lẽo.
Khi ấy, tôi đã bị thương vô số lần vì bảo vệ em khỏi bọn tà giáo.
“Người đã nói… ‘Tuyết Trung Tùng Bách’ [note72840] , sư phụ.”
Tâm Ma nhìn vào những vết sẹo trên người tôi, ánh mắt tràn ngập bi thương.
“Đúng vậy. Giờ em đã hiểu ý nghĩa của nó chưa?”
“Tùng bách giữa trời tuyết, dù bão tố thế nào cũng không mất đi sắc xanh. Đó là ẩn dụ cho một người có tâm chí kiên định. Một người như sư phụ…”
Tôi lắc đầu.
Khung cảnh của Thiên Ma Thần Giáo đổ nát nơi tôi đã hủy diệt hiện ra trong tâm cảnh.
Lúc này, tôi đã có thể bước vào nội tâm của Biwol.
“Không, Biwol. Khi ta nói ‘Tuyết Trung Tùng Bách’, ta đang nói về chính em.”
“…? Em không hiểu.”
“Ta biết, dù bị vây trong bóng tối, em vẫn không buông bỏ nhân tính của mình.”
Tôi quan sát khung cảnh bên trong tâm cảnh.
Ngay trước tổng đàn giáo phái, Biwol với mái tóc đen quen thuộc đang bất tỉnh trong cơn mưa lạnh giá.
“Em không mạnh mẽ như người nghĩ, sư phụ…!”
Tâm Ma hét lên đầy đau đớn.
Nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng những giọt mưa buốt giá.
“Em đã chịu đòn roi của giáo chủ mà không rên một tiếng, chỉ để bảo vệ bạn bè.”
“Em đã từ chối ăn thịt người, chỉ dám nuốt bùn đất , em uống nước bẩn chỉ để cầm cự cơn đói.”
Tôi kể lại từng chi tiết, từng ký ức những gì mà cả Tâm Ma lẫn Biwol thật đều đang phủ nhận.
“Em còn nói rằng mình không xứng với Tuyết Trung Tùng Bách sao?”
Trước khi trở thành Thiên Ma, Biwol vốn là một cô bé thuần khiết và thiện lương, giống như em ấy bây giờ.
“Bọn chúng ép em ăn thịt người khi em hôn mê. Em đã phải im lặng để bảo vệ những người còn sống, trong khi ngày càng nhiều xác chết chất chồng trước mắt em! Sư phụ thì biết gì về nỗi thống khổ của em ?!”
Tâm Ma lao thẳng vào tôi, tay siết chặt một thanh kiếm vô hình, nước mắt rơi lã chã.
“Em sẽ dùng thức thứ sáu của Thiên Ma Thần Công Cửu Thiên Ma Kiếm, chém rơi đầu sư phụ!”
Trận đấu lại bắt đầu.
Thêm một đợt tấn công.
“Ta sẽ tránh kiếm của em bằng Lừa Lười Lăn Tròn ( Lazy Donkey Roll) , sau đó đấm thẳng xuống mặt đất bằng Băng Phá Quyền. Dùng đà phản lực, ta sẽ bật lên không trung và tung chiêu Băng Trụy Quyền!”
Tôi lăn mình trên mặt đất, né tránh lưỡi kiếm của cô trong gang tấc. Tôi có thể cảm nhận rõ cảm giác bùn đất bám vào quần áo, dù đây chỉ là tâm cảnh. Mọi thứ chân thực đến đáng sợ.
“Lừa Lười Lăn Tròn? Một bậc thầy đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn mà lại dùng một chiêu thấp kém như vậy? Cả thiên hạ sẽ cười nhạo người!”
“Ta không quan tâm. Khi cứu lấy đồ đệ mà ta yêu quý, ta cần gì đến thể diện hay danh dự?”
“Em sẽ dùng Tu La Ma Kiếm, tung liên hoàn kiếm nhắm thẳng vào các đại huyệt của ngươi: Liêm Tuyền, Đàn Trung, Trung Quản!”
“Chuẩn xác đấy: Cổ họng, trung tâm lồng ngực và đan điền của ta. Được thôi. Ta sẽ dùng thức thứ mười của Băng Tinh Thần Quyền Băng Lưu Cước để lướt qua nhát kiếm của em, sau đó tung một cước lạnh buốt vào bụng em, kết thúc bằng một quyền vào huyệt Thái Dương!”
“Em sẽ đỡ bằng Thiên Ma Thần Chưởng!”
“Quá muộn rồi. Làm sao em có thể chặn hết những đòn tấn công đó chỉ bằng một chưởng?”
ẦM!
“…Không thể nào! Em không thể thua! Đây là tâm cảnh của em, là nơi chứa đựng những cơn ác mộng của em!”
Một tiếng nổ vang trời, mặt đất rung chuyển dữ dội. Khói bụi bốc lên dày đặc, để lại một hố sâu hoắm giữa chiến trường.
Tâm Ma ho sặc sụa, lảo đảo chống đỡ, cố gắng đứng dậy.
Tôi nhìn cô, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
“Tâm Ma… em là thực thể được sinh ra từ những dằn vặt và đau khổ trong lòng đồ đệ ta. Vậy tại sao em lại gọi nơi này là tâm cảnh của mình?”
“Sư phụ… Người đang nói gì vậy…?”
Tôi nheo mắt.
“Trước đó, em đã gọi ta là ‘thế giới’ của em. Giống như một con chim đang phá vỡ vỏ trứng để chào đời.”
Tôi khẽ chặc lưỡi. Cô ấy vẫn chưa hiểu.
Cô ấy chưa nhìn thấu sự thật về chính mình.
“Nhưng một thế giới không chỉ đơn giản là một nơi chốn. Nó là tất cả những ký ức, những trải nghiệm, là con đường mà một người đã đi qua.”
Ngay khi tôi dứt lời, mọi âm thanh chợt lặng đi.
Tiếng kiếm chạm nhau, tiếng gió rít, tiếng gào thét của quá khứ… tất cả tan biến.
Cơn mưa lạnh lẽo ngừng lại.
Thay vào đó, tuyết trắng bắt đầu rơi.
Tôi từng bước tiến về phía Biwol em ấy đang nằm bất tỉnh giữa nền tuyết trắng.
“Em đã có thể từ bỏ. Em có thể buông xuôi, chấp nhận lời nguyền của Thiên Ma Tinh và sống cuộc đời nhuốm máu.”
Tuyết rơi ngày càng dày. Mỗi bước chân tôi in trên nền tuyết, vang lên tiếng lạo xạo trong không gian tĩnh mịch.
Tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết đọng trên mái tóc của em.
“Nhưng em đã không làm vậy. Dù chìm trong bóng tối, em vẫn cố gắng giữ lấy ánh sáng, cố gắng cứu lấy những người xung quanh mình.”
Bỗng nhiên, mí mắt Biwol khẽ run lên.
“Sư phụ…? Người… đang làm gì ở đây…?”
Tôi khẽ mỉm cười.
“Một đóa hoa nở trong tuyết là điều vô cùng hiếm hoi và quý giá. Vẻ đẹp của nó chính là minh chứng cho sự kiên cường, cho sức mạnh sinh tồn giữa nghịch cảnh.”
Tôi ngưng tụ hàn khí, tạo ra một thanh kiếm băng và đặt nó vào tay em.
“Em chính là Tuyết Trung Tùng Bách, Biwol. Kiên định và bất khuất, ngay cả khi đối diện với số phận nghiệt ngã.”
“Vậy nên, hãy đứng dậy và làm điều mà em tin là đúng.”
Đánh bại Tâm Ma không bao giờ là một cuộc chiến mà người khác có thể thay thế.
“Ta sẽ ở đây, dẫn đường cho em trên từng bước đi.”


4 Bình luận