Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 05

1 Bình luận - Độ dài: 2,605 từ - Cập nhật:

aaa1f977-55c7-41ab-bdc0-6b6154c568b0.jpg

『Chà, tôi nổi tiếng hơn tôi nghĩ nhỉ! Không ngờ danh tiếng của tôi lại vang xa đến tận Đông Lục Địa… thật khiến tôi đỏ mặt.』

Tôi nheo mắt nhìn Wolfram đang cười đầy vô tư.

Cô ấy còn sống, nghĩa là Verdandi vẫn chưa bắt đầu hành trình với tư cách Anh Hùng.

Trong tiểu thuyết, cảnh đầu tiên có sự xuất hiện của Verdandi chính là khoảnh khắc cô ấy chém chết Wolfram một phán quyết công lý được đưa ra ngay cả khi Wolfram dang tay đón chào cô ấy một cách chân thành.

Tất nhiên, đó chỉ là một cách tạo kịch tính mà tôi nghĩ ra khi viết. Tôi muốn sốc độc giả ngay từ chương đầu tiên.

『Sư phụ, vị đạo sĩ này vừa phóng túng còn nghiện rượu. Tốt nhất là chúng ta nên giữ khoảng cách…!』

Biwol kéo mạnh tay tôi, cố lôi tôi ra xa khỏi Wolfram.

Cô ấy nhăn mũi đầy khó chịu, rõ ràng không thích mùi rượu nồng nặc quanh người Wolfram.

『Haha, còn cô nhóc lanh lợi này là ai đây? Con gái của anh à?』

『C-Con gái?! Sao cô dám nói thế?!』

Tôi thở dài:

『…Đây là đệ tử của tôi, Biwol. Con bé vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện.』

Tôi ấn nhẹ đầu Biwol, bắt cô cúi chào. Cổ cô cứng đờ, gượng gạo chống lại bàn tay tôi, nhất quyết không chịu.

Không thể bất kính với  Chủ Nhân Ma Tháp trong thế giới fantasy này.

Ma Tháp , trung tâm nghiên cứu phép thuật, và những người đứng đầu chúng sở hữu sức mạnh vượt xa các pháp sư thông thường.

Tôi bình tĩnh giới thiệu:

『Tôi là Bing Yeon , chủ một môn phái nhỏ ở phương Đông, dạy dỗ các đệ tử về võ học.』

Wolfram nở một nụ cười rạng rỡ:

『Rất vui được gặp anh! Tôi là Wolfram Alchemist. Một pháp sư kiêm luyện kim thuật gia đại tài. Chắc hẳn anh đã nghe danh tôi rồi?』

Cô ấy hất mái tóc vàng óng ra sau vai, tỏa ra phong thái đầy tự tin.

Đó chính là Wolfram một người vui vẻ, đầy sức sống.

Tôi gật đầu:

『Phải, tôi có nghe lời đồn về một người có thể biến đá thành vàng.』

Wolfram bật cười lớn:

『Haha, nghe anh nói chẳng khác gì một ông già vậy. Tiếc thật, khuôn mặt anh lại đẹp đến thế cơ mà.』

Cô ấy bất ngờ đưa tay ra, đặt nhẹ lên cằm tôi, nâng mặt tôi lên để quan sát kỹ hơn.

Cô còn khẽ ngân nga, như một thợ kim hoàn đang đánh giá một món bảo ngọc hiếm có

『Người phương Đông ai cũng đẹp vậy sao? Tôi không nghĩ thế đâu.』

『…?』

Tôi giữ im lặng, để mặc cô ấy soi xét.

Một phần nhỏ trong tôi… thậm chí còn mong rằng có thể, chỉ có thể thôi, cô ấy biết cách chữa trị thể trạng của tôi.

Wolfram đột nhiên giật tay lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc:

『Khoan đã! Da anh lạnh toát luôn này!』

Đáng tiếc, chuyện đó đã không xảy ra.

Wolfram giật mình, rùng mình một cách đầy khoa trương khi cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ làn da tôi.

『Ngay cả Chủ Nhân Hoàng Kim Tháp, “Kim Giả Thánh Nhân”, cũng không tìm ra nguyên nhân sao? Đáng thất vọng thật.』

Tôi tặc lưỡi.

Tôi đã nuôi một chút hy vọng rằng một pháp sư tầm cỡ như cô ấy có thể biết cách chữa trị Cực Âm Thể của tôi.

Dù sao thì, Wolfram cũng là Chủ Nhân Hoàng Kim Tháp, nổi danh với khả năng biến cả những vật tầm thường nhất thành vàng.

Trước đây, tôi từng ghé thăm một số Ma Tháp trong những chuyến hành trình đến phương Tây.

Nhưng với tư cách là một kẻ ngoại nhân, tôi gần như không thể tiếp cận được những nhân vật quan trọng như Chủ Tháp.

Wolfram nhíu mày, lẩm bẩm:

『Mạch máu của anh bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó rất kỳ lạ… Mảnh băng ư? Không, còn tệ hơn thế nhiều…』

Cô ấy xoa hai tay vào nhau, thổi hơi ấm lên chúng như để xua đi cái lạnh còn sót lại.

Chỉ với một lần chạm mà có thể nhận ra nhiều điều như vậy… Cô ấy quả không phải hạng lang băm giả danh luyện kim thuật gia.

『Cô ta dám chạm vào mặt sư phụ sao… Ngay cả em còn hiếm khi được chạm vào…』

Tôi thở dài.

Ngay lúc đó, một luồng sát khí lạnh lẽo vang vọng từ phía sau tôi.

Nguồn cơn của nó, dĩ nhiên, là Biwol.

Đôi mắt đỏ của cô ánh lên vẻ nguy hiểm, luồng chân khí ma mị bao quanh, khiến mái tóc khẽ bồng bềnh lên như có gió lướt qua.

‘Không ổn rồi.’

Đây chính là phản ứng y hệt mỗi khi tôi trêu cô ấy bằng những câu chuyện ma quái mặc dù tôi biết rất rõ Biwol sợ ma đến mức nào.

Trong tình huống này, chỉ có một cách giải quyết.

Tôi nhẹ giọng trấn an:

『Biwol, bình tĩnh nào. Cô ấy chỉ đang cố giúp ta thôi.』

Tôi vòng tay ôm chặt cô vào lòng, có lẽ hơi mạnh tay một chút.

『Ưm!』

Biwol khẽ giãy giụa, nhưng chẳng mấy chốc đã ngoan ngoãn tựa vào tôi.

Cánh tay cô vòng qua lưng tôi, siết chặt như một chú mèo nhỏ đang được vỗ về.

Đồ đệ này đúng là khó chiều.

Tôi có thể cảm nhận được đôi tay nhỏ của cô đang lần mò dọc theo lưng tôi, khẽ lướt qua những đường cơ bắp rắn chắc.

Cô thì thầm bằng giọng ngưỡng mộ:

『Đồ đệ bất tài này đã không nhận ra ý tốt của sư phụ…』

Miệng cô hơi hé ra, khẽ thốt lên một tiếng trầm trồ:

『…Tuyệt !…』

Cô luôn bị mê hoặc bởi sức mạnh mà võ thuật mang lại.

‘Chuyện này đang bắt đầu trở nên kỳ quặc rồi đây.’

Ngay cả Kiếm Đế Vô Song của Nam Cung Thế Gia và Độc Long của Đường Môn Tứ Xuyên cũng từng nhận xét về vóc dáng của tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Biwol ra.

Cô ấy khẽ thở dài, rõ ràng là thất vọng khi khoảnh khắc vừa rồi bị cắt ngang.

『…Vừa rồi tôi suýt chết phải không? Thành thật đi.』

Wolfram nhìn chúng tôi, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó hiểu.

Cô ấy đủ mạnh để nhận ra sát khí tỏa ra từ Biwol.

『Hừm, một cặp đôi kỳ lạ. Nhưng mà, cô nhóc dễ thương đấy, nên tôi sẽ cho qua.』

『…』

Tôi không đáp lại mà chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho Wolfram tránh khiêu khích Biwol thêm nữa.

『Hehe, mùi của sư phụ… Hehehe…』

Biwol run lên vì phấn khích, vùi mặt vào vạt áo tôi, tham lam hít một hơi thật sâu.

Cô ấy dụi má vào tay tôi, giống hệt một chú cún con đang đánh dấu lãnh thổ.

Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận sự gắn bó này đã chạm đến mức ám ảnh.

Nhưng để áp chế ảnh hưởng của Thiên Ma Tinh, một sợi dây kết nối đủ mạnh là điều cần thiết.

“Vận mệnh của một con người có thể thay đổi nhờ vào một người khác.”

Nhiều kẻ có lẽ sẽ cười nhạo tôi, nói rằng tôi đang cố gắng chặn một cơn hỏa hoạn bằng nắm cát nhỏ bé.

Nhưng tôi là người đã tạo ra em ấy. Đây là trách nhiệm của tôi.

Tôi tin tưởng Biwol.

Cô ấy là sáng tạo đầu tiên của tôi, trùm cuối đầu tiên bước ra từ những trang tiểu thuyết tôi viết.

Nếu một sư phụ không thể tin vào đệ tử của mình, nếu một tác giả không thể tin vào chính tác phẩm của mình… thì trên thế gian này còn gì đáng tin nữa?

Wolfram chớp mắt, bất ngờ lên tiếng:

『Vậy, anh đang trên đường đi gặp Anh Hùng được Thần Linh lựa chọn sao?』

Tôi nheo mắt.

『Làm sao cô biết? Người phương Tây có phải đều giỏi tiên tri không?』

Wolfram ngửa đầu uống rượu, nhưng lần này, thứ chảy ra từ miệng chai không phải rượu, mà là nước cam tươi với sắc cam óng ánh.

Chuyển hóa vật chất… quả nhiên là thuật luyện kim đỉnh cao.

Cô ấy nhún vai, giơ chai nước cam về phía tôi:

『Đây, chỉ là nước cam tươi mát thôi. Nào, ngồi xuống nói chuyện tử tế chút đi.』

Nở nụ cười lém lỉnh, Wolfram bắt đầu nhắc đến cái tên mà tôi đã dự liệu

 Anh Hùng Verdandi

◇◇◇◆◇◇◇

Nói thẳng ra, nếu Wolfram tiếp tục đi theo con đường này, cô ấy chắc chắn sẽ chết.

『Thần Linh đã chọn ra một Anh Hùng, ban cho cô ấy danh hiệu “Anh Hùng Công Lý”. Và tôi đang trên đường đi gặp cô bé đặc biệt đó.』

『…Vậy thôi sao? Còn năng lực của anh hùng thì sao? Có thứ gì cần đề phòng không?』

Wolfram nhún vai, lắc lắc chai rượu trong tay.

『Sao phải lo chứ? Cô ta là Anh Hùng mà. Người sẽ hạ gục Ma Vương và mang lại kỷ nguyên hòa bình.』

Cô ấy ngửa đầu uống một hơi dài, rồi thở ra một tiếng mãn nguyện chẳng khác gì mấy lão già nghiện rượu.

Rõ ràng, rượu đã bắt đầu ngấm.

Trong thế giới mà tôi tạo ra, hầu hết mọi người đều coi Anh Hùng là chính nghĩa tuyệt đối.

Lục Địa Phương Tây luôn bị Ma Vương tấn công, và nhiệm vụ của mỗi thế hệ Anh Hùng là tiêu diệt hắn.

Nhưng tôi trầm giọng hỏi lại:

『Nếu cô ta khác thì sao? Nếu cô ta điên lên thì sao? Nếu cô ta bắt đầu giết tất cả những người xung quanh mình thì sao?』

Wolfram bật cười, khoanh tay lại:

『Đừng nói nhảm. Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, thậm chí còn chưa đủ tuổi trưởng thành. Hơn nữa, cô ấy được Thần Linh chọn lựa. Làm sao có thể trở thành kẻ xấu được?』

Tôi thở dài.

Vấn đề nằm ở chỗ chính tôi là người đã tạo ra cái gọi là “Thần Linh” đó.

Verdandi  Anh Hùng duy nhất mà tôi xây dựng với một quá khứ tăm tối, trở thành một trùm cuối hoàn mỹ.

Nhìn lại, lúc đó tôi chỉ đơn giản muốn thử nghiệm một motif “Anh Hùng Bị Trục Xuất” từ các light novel Nhật Bản, rồi biến tấu nó theo ý mình.

『Sư phụ, chuyện này…』

Tôi gật đầu:

『Đúng vậy, Biwol. Nó rất giống với hoàn cảnh của em trước khi ta cứu em.』

Biwol chậm rãi uống nước cam, tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện.

Có vẻ cô khá thích nước cam đây đã là ly thứ mấy rồi nhỉ?

Tôi quay sang Wolfram, giọng điệu nghiêm túc hơn:

『Nghe này, Wolfram. Khi nào tỉnh rượu, cô hãy tự gia cố bản thân bằng mọi loại ma pháp bảo vệ trước khi gặp Anh Hùng.』

『Tại sao tôi phải làm vậy?』

Wolfram nhướng mày như thể tôi vừa mọc thêm cái đầu thứ hai.

Tôi khoanh tay, chậm rãi nói:

『Vì chuyện này liên quan đến tiền. Nếu cô thành công ký kết hợp đồng với Anh Hùng…』

Mỗi khi có dính đến tiền, Wolfram lại bắt đầu uống rượu. Đó là thói quen cô dùng để che giấu nỗi lo và sự bất an bên trong.

Và…

Tôi thở dài, ánh mắt sắc lạnh:

『…Cô nghĩ mình sẽ ngập trong vàng sao? Cách suy nghĩ đó sẽ khiến cô bị chém làm đôi đấy.』

Chính sự tự mãn, những thói quen đó, sẽ giết chết cô ấy.

Cô ấy sẽ đánh giá thấp Verdandi, rồi trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Tôi biết, vì chính tôi đã viết ra kết cục đó.

Ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng có thể buông lỏng cảnh giác trước một cô gái nhỏ trông vô hại.

Wolfram nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi:

『Anh đang thách thức tôi sao? Anh đang nói rằng Anh Hùng được Thần Linh chọn lựa sẽ giết tôi sao? Đừng có đùa. Tôi là Chủ Nhân Hoàng Kim Tháp.』

『Một pháp sư mà dám ngạo mạn như vậy sao? Ngay cả Ma Vương cũng phải gục dưới lưỡi kiếm của Anh Hùng đấy.』

Tôi chỉ đang nhắc lại kịch bản mà chính mình từng viết ra.

Dù trong nguyên tác, người đáng lẽ phải ngã xuống… lại là Verdandi.

『Kẻ thống trị Ma Giới, chỉ huy quái vật và ác quỷ, kẻ muốn nhấn chìm thế giới trong bóng tối.』

Hắn bị giết, và nhân loại ca tụng chiến thắng đó.

Nhưng thực chất, Ma Vương chỉ là một con dê tế thần, giúp che giấu sự mục ruỗng của hoàng thất.

Wolfram nhún vai:

『Thì sao chứ? Đó chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện cổ tích thôi. Ma Vương cũng có gì đáng sợ đâu.』

Tôi liếc nhìn cô ấy, giọng nói trầm xuống:

『Vậy mà… lại có một cô gái đủ mạnh để giết một thực thể như vậy. Cô không thấy chuyện đó bất thường sao?』

Sau khi đánh bại Ma Vương, vị vua lo sợ sức mạnh của Verdandi, nên tìm cách loại bỏ cô ấy.

Họ sẽ kết tội phản quốc hoặc tà thuật, biến cô ấy thành cái gai cần nhổ bỏ.

Wolfram bỗng lặng người.

『Anh đang ám chỉ…?』

Và rồi

Verdandi, với Cán Cân Công Lý, sẽ phán quyết tất cả bọn họ là kẻ ác.

Tôi dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, giọng nói lạnh lùng:

『…Ngay cả chính nghĩa cũng có thể sa ngã. Con người, bản chất vốn như thủy tinh. Một khi đã vỡ, rất khó để hàn gắn lại.』

Wolfram nuốt nước bọt, lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.

Chúng tôi đang ở một khoang kín dưới boong tàu, tránh xa những cặp mắt tò mò.

『Anh biết đây là báng bổ thần linh, đúng không?』

Cô ấy lặng giọng hỏi.

Tôi nhếch môi, giọng khẽ trầm xuống:

『Nếu cái kẻ ép một cô gái vô tội gánh cả thế giới trên đôi vai lại được gọi là “Thần”, thì tôi chẳng muốn dính dáng gì đến hắn.』

Dù sao đi nữa

Chính tôi là người đã tạo ra vị “Thần” đó.

Một motip quá phổ biến trong nhiều câu chuyện khác một vị thần giật dây từ trong bóng tối, kẻ phản diện thực sự.

『Hahaha! Anh đúng là thú vị thật! Giáo Hoàng mà nghe được mấy lời này chắc sẽ đem anh lên giàn thiêu mất.』

Hơi rượu nồng nặc phả ra từ nụ cười của cô ấy.

Rồi cô ấy vỗ vai tôi, cười tinh quái:

『…Và đó chính là lý do tôi thích anh đấy!』

Wolfram Alchemist một kẻ lập dị, đúng như những gì tôi đã viết về cô ấy.

Cô ấy thích hành động hơn là suy nghĩ, thích vui chơi hơn là cô độc, và chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội uống rượu.

Cô ấy vươn tay về phía tôi:

『Được rồi! Anh sẽ đi cùng tôi để gặp Anh Hùng!』

Tôi liếc nhìn Biwol, rồi chậm rãi gật đầu.

『Dù sao thì tôi cũng đang có việc với Anh Hùng.』

Nắm lấy tay cô ấy, tôi chấp nhận lời mời.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

ko ai tem à, thế thì cho tui xin nhé :>
trong này toàn người tốt cả :D
Xem thêm