Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm...
Han Saeng Han Sa | 한생한사
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 07

5 Bình luận - Độ dài: 2,699 từ - Cập nhật:

『Cô đã từng nghe đến Biyeong Shintou, Hư Ảnh Hổ chưa?』

Tôi biết vị trí của Hòn Đá Giả Kim bởi vì tôi chính là người đã tạo ra nhân vật sở hữu nó , một nhân vật trong tiểu thuyết [Kim Cương Thần Quyền] của tôi.

Hắn là một sinh vật huyền thoại được người đời gọi là Thần Trộm , kẻ được cho là có thể che giấu cả cái bóng của chính mình. Một bậc thầy ngụy trang, thường xuất hiện dưới hình hài của một con hổ.

『…Chưa từng nghe qua. Hắn là người phương Đông sao?』

『Phải. Hắn gần như là tên trộm giỏi nhất thế giới. Và hắn có một hang động bí mật gọi là Mật Khố, nơi hắn cất giữ toàn bộ chiến lợi phẩm của mình.』

Tôi cảm thấy một tên trộm huyền thoại là điều không thể thiếu trong bất kỳ tiểu thuyết võ hiệp nào, vì vậy tôi đã đưa hắn vào câu chuyện của mình.

Tôi ra hiệu cho Wolfram đưa tôi tấm bản đồ, rồi chạm ngón tay lên một dãy núi ở phía Đông.

『Nó ở ngay đây. Nửa đường lên núi, phía sau một thác nước… có một hang động ẩn. Nếu đi dọc theo trần hang, cô sẽ tìm thấy một mật thất khác.』

『Nghe như một kho báu khổng lồ vậy!』

Wolfram vỗ tay, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích. Tôi gật đầu, xác nhận suy đoán của cô ấy.

Mật Khố của Hư Ảnh Hổ là một kho báu chứa đầy linh dược hiếm có, bí kíp võ học, những sinh vật kỳ lạ và vô số cổ vật giá trị từ phương Tây.

『Tôi đã nuốt chửng toàn bộ số linh dược trong đó, bất cứ thứ gì tuyên bố có thể chữa khỏi Cửu Âm Đoạn Mạch.』

Tôi khẽ bật cười, nhớ lại sự tuyệt vọng của mình trong quá khứ.

Tôi đã thử mọi loại dược liệu từng được nhắc đến trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng không có gì thực sự hiệu quả.

Tình trạng của tôi đôi lúc có cải thiện, nhưng chưa bao giờ có một phương pháp chữa trị vĩnh viễn.

『Cô nói các mạch máu của tôi bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó không phải băng tinh, đúng không?』

『Hả? À, đúng vậy. Thật khó để mô tả… Nó giống như một thứ không thuộc về thế giới này? Nghe điên rồ thật, ngay cả với tôi!』

Tôi nhìn sang Wolfram, lòng nặng trĩu. Tay bất giác đưa lên mặt, như muốn gạt đi điều gì đó đang đè nén trong tâm trí.

Nếu ngay cả một giả kim thuật sư kiêm pháp sư lừng danh như cô ấy cũng không thể xác định được bản chất của thứ đang chặn dòng chảy kinh mạch của tôi…

『…Chẳng lẽ đó là thứ gì đó đến từ một chiều không gian khác?』

Đó là giả thuyết hợp lý duy nhất.

Nhiều khả năng nó có liên quan đến các Ngoại Thần (Outer Gods) [note71720] từ [Mắc Kẹt Trong Một Tựa Game Nhàn Rỗi].

Dù gì, Azazel Blackheart, ‘đứa con gái’ thứ ba của tôi, Thánh Nữ của Ngoại Thần, đã sa ngã sau khi ký kết giao ước với chúng.

『Đừng nói vớ vẩn! Anh đang nhắc đến Ngoại Thần đấy những thực thể huyền thoại mà ai cũng nói tới nhưng chưa ai từng nhìn thấy! Nếu chuyện đó là thật, anh đã chết từ lâu rồi.』

『…』

Cô nói đúng, tất nhiên là vậy.

Lý do tôi nhất quyết phải tìm được Verdandi chính là vì tôi cần cô ấy để cứu Azazel.

『Vậy, nguồn tin của anh là gì? Anh chắc chắn thông tin này chính xác chứ?』

『Tôi không thể tiết lộ nguồn, nhưng tôi có thể đảm bảo đó là sự thật. Tôi thề trên danh dự của mình.』

Nguồn tin của tôi chính là ký ức của bản thân, nên tôi không thể nào giải thích rõ ràng với Wolfram được.

Trong câu chuyện gốc, thông tin này được tiết lộ cho nhân vật chính, Kim Hyul, thông qua Hào Gia sau khi Hư Ảnh Hổ qua đời.

『Hmm… thành thật mà nói, tôi vẫn thấy đáng ngờ lắm. Anh đang nói với tôi là tự dưng anh “vô tình” tìm được manh mối về Hòn Đá Giả Kim sao? Chỉ đơn giản vậy thôi á?』

『Tin hay không là tùy cô. Tôi tôn trọng những người biết hoài nghi mọi thứ, kể cả chính mình, hơn là những kẻ mù quáng tin vào bất cứ ai xuất hiện trước mặt họ.』

Tôi chia sẻ quan điểm cá nhân với Wolfram. Rốt cuộc, sự chán ghét của tôi dành cho cái mô típ “Triệu Hồi Anh Hùng” chính là lý do tôi viết [Ngươi Phải Giết Anh Hùng].

Tôi ghét mấy câu chuyện mở đầu kiểu: “Xin chào, ta là Thần!” — rồi ném một kẻ ngơ ngác vào dị giới, kèm theo một nữ thần hướng dẫn “tốt bụng”, kẻ sẽ chết yểu chỉ sau vài chương.

『Đó có phải lý do anh không tin vào Thần Linh không? Vị thần mà hầu hết người trên đại lục này tôn thờ?』

Thấy tôi không né tránh câu chuyện, Wolfram liền nhân cơ hội xoáy thêm về những lời “mạo phạm Thần linh” tôi từng buột miệng nói ra trước đó.

Chắc cô đã dùng phép gì đó để giải rượu , bởi mùi rượu quanh cô đã hoàn toàn biến mất.

『Tôi không tin vào bất kỳ ai có thể tùy tiện ban phát sức mạnh. Dù là Thần hay là Ma. Sức mạnh thực sự… luôn đi kèm với trách nhiệm.』

Tôi nhìn thẳng vào mắt Wolfram và dõng dạc thốt ra một câu danh ngôn kinh điển của siêu anh hùng.

“Quyền năng lớn đi kèm với trách nhiệm lớn.”

Câu thoại nổi tiếng của spider man. Tôi luôn muốn nói câu này ít nhất một lần trong đời.

『Đồ đệ này, Bi Wol, mỗi đêm đều dùng bút mực ghi chép lại lời dạy của sư phụ!』

Bi Wol tuyên bố, tay nắm chặt đầy tự hào. Khác với Wolfram, cô ấy dường như thực sự coi trọng lời tôi nói.

『Ta đã bảo em không cần làm vậy rồi.』

『Nhưng sư phụ, ngay cả Luận Ngữ của Khổng Tử còn được đệ tử mình ghi lại mà! Để những lời dạy của người được truyền lại cho hậu thế… việc này là vô cùng cần thiết!.』

Dù tôi có nói thế nào đi nữa, lòng trung thành của Bi Wol vẫn không hề lay chuyển thậm chí đôi lúc còn hơi quá mức.

Rốt cuộc, những lời tôi nói chỉ là sự pha trộn giữa kinh nghiệm cá nhân, những triết lý vay mượn từ tiểu thuyết và phim ảnh, và đôi khi… chỉ là những lời sáo rỗng vô nghĩa.

Tác giả đâu chỉ đọc sách mà còn phải thu thập đủ thứ từ mọi nguồn.

『Bi Wol… Những gì ta nói thường chỉ là tập hợp của những triết lý ta từng nghe từ các bậc tiền nhân. Sau này, hậu thế sẽ chế giễu ta mất.』

Tôi cúi đầu, có chút xấu hổ. Tôi có thể giỏi ăn nói, nhưng nghĩ đến việc những lời mình nói bị ghi chép và đánh giá bởi thế hệ sau thật đáng sợ.

Tôi đã là một nhà văn thất bại. Việc được công nhận qua những câu nói triết lý lại càng nực cười hơn.

『Nếu có kẻ nào dám chế giễu sư phụ, em sẽ bẻ gãy ngón tay chúng! Những kẻ ngu muội ấy sao dám xúc phạm mặt trời đang chiếu sáng trên họ chứ?』

Bi Wol nhẹ nhàng tháo băng trên tay tôi, ánh mắt lo lắng khi quan sát những vết sẹo chằng chịt trên ấy.

Như một đứa trẻ đang mở món quà quý giá, cô nâng niu từng ngón tay tôi, hai tay khẽ vuốt theo đường nét ngón trỏ.

『Nếu người sợ bị người đời phán xét, vậy thì… em sẽ bảo vệ người. Em sẽ biến những ký ức đau buồn đó thành những kỷ niệm đẹp.』

Đôi môi mềm mại, hồng phớt của cô khẽ dừng lại trên ngón tay tôi , rồi một cảm giác ấm nóng, ẩm ướt bất ngờ ập đến.

Chụt… chụt…

Cô ấy đang mút ngón tay tôi một cách nhẹ nhàng, như một đứa trẻ đang tìm sữa mẹ.

Âm thanh ướt át từ đầu lưỡi , dòng nước bọt vang lên rõ mồn một trong khoang xe tĩnh lặng.

3e79da9d-3a51-439d-b1c8-31e1dd8cf9cb.jpg

『B-Bi Wol! Em đang làm gì vậy?!』

Cô khẽ thở ra, hơi nóng phả lên da tôi , rồi lại tiếp tục hành động của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

『Sư phụ, sao người lại ngạc nhiên như vậy?』

Hơi thở, đầu lưỡi, dòng nước bọt … tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một cảm giác rợn người lan dọc sống lưng tôi.

『Em chỉ đang chữa trị vết thương cho người thôi. Giống như một người mẹ liếm vết thương cho con mình vậy.』

Tôi cố rút tay lại, nhưng cô giữ chặt không buông.

Biwol tiếp tục như thể đây là điều hiển nhiên , Nước bọt của em vẫn còn ấm và lấp lánh trên đầu ngón tay tôi.

『Xong rồi. Đây là vết sẹo mà sư phụ có được khi bảo vệ em, đúng không?』

Cô há miệng thật to, đưa lưỡi ra cho tôi xem , như để chứng minh điều cô vừa làm là nghiêm túc. Đúng như lời cô nói, cơ thể tôi, từ bàn tay cho đến vai, lưng… đều đầy rẫy những vết sẹo từ những năm tháng rèn luyện và chiến đấu không ngừng.

『Em biết lúc đó mình chỉ là một đứa trẻ vô dụng, nhưng… em sẽ không bao giờ quên sự hy sinh của sư phụ.』

Giọng cô nhỏ dần, mang theo một nỗi day dứt khó tả.

Bi Wol cúi đầu, giọng run lên vì hối lỗi. Tôi đã viết rằng cô nhạy cảm với máu và bạo lực , một hệ quả từ quá khứ khắc nghiệt mà cô từng trãi qua.

『Vết sẹo trên vai, trên lưng, trên tay, trên cánh tay… thậm chí cả nơi cổ của người nữa…』

“…”

『Em muốn liếm sạch tất cả, muốn chữa lành chúng… nhưng em sợ sư phụ sẽ không thích, nên em mới chỉ dám làm một hành động nhỏ bé này để thể hiện lòng thành kính.』

a4108a30-9400-499f-82ad-95cf67827b44.jpg

Tôi lặng người, không thốt nên lời.

Tôi luôn nghĩ rằng Bi Wol vẫn còn là một đứa trẻ, không thực sự hiểu được gánh nặng quá khứ của mình. Nhưng hóa ra cô ấy đã luôn mang theo cảm giác tội lỗi này suốt bấy lâu nay.

『Sư phụ đừng bận tâm đến những gì người khác nói. Họ chỉ ghen tị với sự vĩ đại của người mà thôi. Sự phán xét của họ không đáng để lưu tâm.』

Bi Wol nhẹ nhàng buông tay tôi, cúi đầu gần như một hành động tôn kính.

『Dù vậy, chuyện này đi quá xa rồi. Ta không cứu em vì điều này.』

Tôi buộc phải lên tiếng, nhất là khi Wolfram vẫn đang trố mắt nhìn, một tay che miệng đầy kinh ngạc.

『Ôi trời ơi… ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao? Công khai bày tỏ tình cảm quá nhỉ, Bing Yeon. Giờ tôi càng thích anh hơn đấy!』

Cô ta vỗ tay cười khúc khích, như thể đang theo dõi một vụ bê bối tình ái cực kỳ hấp dẫn.

Ngay cả tôi cũng không ngờ Bi Wol lại làm thế. Cô ấy đã từng thể hiện sự chiếm hữu trước đây, nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến mức này.

‘Chẳng lẽ cô ấy đang ghen với Wolfram?’

Đó là giả thuyết duy nhất hợp lý vào lúc này. Tôi cân nhắc tình huống, trong khi ngón tay vẫn còn tê rần bởi hơi ấm của cô.

Nếu cô cảm thấy ghen tị với Wolfram, một người phụ nữ trưởng thành , thì cũng là điều dễ hiểu.

Sau tất cả, Bi Wol vẫn chỉ là một đứa trẻ.

『Người từng nói với em rằng những vết thương trong lòng là vô hình, chỉ có người mang chúng mới biết, nhưng dù thế nào, chúng vẫn phải được chữa trị và chăm sóc.』

『Đúng vậy, ta đã nói vậy…』

Lúc đó, tôi đã nói những lời ấy với cô, khi cô cảm thấy tội lỗi vì cái chết của những người bạn trong giáo phái.

『Sư phụ, những lời người nói đã bộc lộ những vết thương giấu kín trong lòng người. Em muốn chữa lành chúng, dù em không có thuốc mỡ chữa lành hay những loại thuốc quý hiếm.』

Cô đã học được rất nhiều. Cô không còn là một đứa trẻ ngây thơ, dễ bị thao túng nữa. Cô đã có thể thách thức tôi bằng chính lời nói của mình.

Giọng nói bình tĩnh, điềm đạm của cô, những gai nhọn ẩn giấu trong câu chữ, như một trận đấu khẩu đầy trí tuệ.

『Dù vậy, em nên diễn đạt cảm xúc của mình bằng lời nói, chứ không phải hành động. Người khác sẽ nghĩ ta đang dạy em những thứ kỳ quái.』

Tôi cố gắng phản bác bằng lý lẽ.

『Nhưng mà …  sư phụ từng nói rằng người trân trọng những ai thay đổi bản thân bằng hành động , chứ không phải lời nói suông.』

Cô phản biện lại bằng chính lời tôi từng nói.

『Em giỏi lên rồi đấy nhỉ? Dám đấu trí với sư phụ của mình sao?』

『Người ta vẫn nói, đồ đệ rồi sẽ vượt qua sư phụ. Một ngày nào đó, em muốn vượt qua người trên mọi phương diện.』

Cô mỉm cười ngọt ngào, rồi lại tung thêm một đòn hiểm trở.

『Mọi phương diện? Ý em là gì?』

『Mọi phương diện, sư phụ. Em muốn người hoàn toàn phụ thuộc vào em. Muốn người khao khát có em bên cạnh, muốn người phải nhớ nhung em đến … 』

Cô nghẹn giọng, thanh âm trở nên khàn đục, nặng nề.. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Cô ấy không hề tỏa ra sát khí, vậy mà bản năng tôi lập tức cảnh giác.

『Ahem, ahem. Hai người có thể để chuyện tình cảm lại sau được không? Có người vẫn đang cố gắng giữ bầu không khí lịch sự ở đây đấy.』

Wolfram ho khan, chen ngang cuộc trò chuyện đầy căng thẳng. Cô ấy thậm chí còn siết chắc cây trượng của mình, có lẽ tình hình đã trở nên quá nóng bỏng đối với cô.

『Chúng ta sắp đến Wonderhill rồi. Tốt hơn hết là chuẩn bị tinh thần đi, thay vì tiếp tục tán tỉnh nhau.』

Cô nói đúng. Ở phía xa, tôi đã thấy những mái nhà hiện ra, khói bếp lượn lờ trên nền trời xám nhạt.

『Đúng như đã hứa, tôi đang hoàn toàn tỉnh táo, và tôi đã chồng thêm vài lớp ma pháp bảo hộ. Khi gặp Anh Hùng, tôi sẽ ổn chứ?』

『Tôi đoán vậy, miễn là cô không phải kẻ xấu.』

Tôi liếc nhìn Wolfram , cô đang khẽ run.

Ngay cả tôi cũng không thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu cô sẽ chết như trong nguyên tác, hay lần này… cô có thể sống sót?

Tôi chỉ có thể hy vọng rằng lý tưởng công lý của Anh Hùng vẫn chưa bị bóp méo.

◇◇◇◆◇◇◇

Thế nhưng…

Trái ngược với hy vọng của Bing Yeon, khi cỗ xe đang lăn bánh tiến về phía Wonderhill…

『Con đã nghe thấy giọng của Thần linh! Ngài gọi con là “Anh Hùng của Công Lý”!』

『…V-Verdandi?』

『Việc con nhận được sấm truyền này có nghĩa là mẹ là kẻ ác!』

Ngay khoảnh khắc ấy , Verdandi Astrea đang kề một con dao làm bếp vào cổ họng của chính mẹ mình.

Ghi chú

[Lên trên]
? Outer God: Những thực thể quyền năng đến từ bên ngoài thế giới này, không thuộc về bất kỳ thần linh hay quái vật nào trong cõi nhân sinh. Chúng tồn tại ở một chiều không gian khác, vượt xa khả năng hiểu biết của con người. Sự hiện diện của chúng thường kéo theo hiện tượng kỳ dị: thời gian méo mó, vật chất biến dạng, hoặc khiến con người mất kiểm soát lý trí, không còn phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
? Outer God: Những thực thể quyền năng đến từ bên ngoài thế giới này, không thuộc về bất kỳ thần linh hay quái vật nào trong cõi nhân sinh. Chúng tồn tại ở một chiều không gian khác, vượt xa khả năng hiểu biết của con người. Sự hiện diện của chúng thường kéo theo hiện tượng kỳ dị: thời gian méo mó, vật chất biến dạng, hoặc khiến con người mất kiểm soát lý trí, không còn phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Nhận buff cái là chị xiên ngay
Xem thêm
chị Ver này chuất vãi, nhà này đẻ đc đứa con gái mát lòng mát dạ, phải tôi mai sau mà có con gái thì cho nó đi lấy chồng sớm, sợ quá ;V
Xem thêm
Thông cảm đi bác, bà mẹ chị tưởng chị không nhớ chuyện bà ấy từng cố giết chị lúc chị còn nhỏ nhưng ai ngờ chị vẫn nhớ
Xem thêm
@The man call is B: ừ, xong chị nghe thấy tiếng gọi của thần linh là chồng đến và chị kề dao vào cổ mẹ chị vác ra tiếp chồng
Xem thêm
trans quá đẹp zai, nay đăng 1 lúc 2 chap luôn, quá mạnh ;D
Xem thêm