Năng lực cơ bản của một Succubus là tìm ra những kẽ hở trong trái tim con người rùi cho họ thấy giấc mơ mà họ khao khát.
Tuy nhiên
Với Azazel, chỉ cần chạm mắt cũng đủ để cô ấy nhìn thấy tương lai của người đó.
Azazel sở hữu một đôi mắt khác biệt với người thường.
Chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt, cô ấy có thể tiếp nhận thông tin về tương lai của đối phương.
Vì thế, từ nhỏ cô đã mang trong mình nỗi sợ mơ hồ xen lẫn niềm tin mơ hồ vào việc “thấy trước tương lai”.
Như việc ngăn không cho chậu hoa yêu quý của bà cụ hàng xóm bị vỡ, hay nỗi buồn sâu sắc vì không thể cứu được con mèo hoang luôn đi theo mình.
Vì vậy, Azazel thường nhắm mắt lại hoặc cố tình tránh giao tiếp bằng mắt khi trò chuyện với người khác.
Giống như Biwol và Verdandi vậy.
Tôi cắn nhẹ môi dưới rùi cúi đầu xuống.
Lý do khiến cả ba người họ có quá khứ bất hạnh… hoàn toàn là lỗi của tôi.
Biwol , người đã từng ngước nhìn ánh trăng nơi khu ổ chuột.
Tôi nhớ lại ánh mắt của cha khi ông nhìn tôi, gọi tôi là “con quái vật đã ăn thịt anh trai mình” , như thể tôi sinh ra đã mang theo một vì sao sát tinh, định sẵn sẽ gieo tai họa.
Verdandi , người không muốn sống trong hiện tại.
Em ấy khao khát một năng lực có thể phân biệt thiện , ác vì đã từng bị cô lập, bị dè bỉu chỉ vì sở hữu một gương mặt quá đẹp.
Azazel người từng nhìn thấy những người bạn mang gương mặt ngây thơ như thiên thần… lại dần trở nên độc ác.
Và rồi tôi người từng mơ về một tương lai trở thành nhà văn, thoát khỏi quá khứ đầy khổ đau.
Những ước nguyện tôi từng thầm mong để thoát khỏi gia đình rạn nứt đó… cuối cùng lại hóa thành năng lực cho những trùm cuối trong chính câu chuyện tôi viết.
『Azazel, chắc hẳn… em đã rất sốc. Nhưng dù em thấy được tương lai gì đi nữa, ta không hề có ý làm hại em.』
Azazel và Gabriel mang những cái tên như thiên thần nhưng lại trông chẳng khác gì ác quỷ , vốn là những nhân vật phản chiếu một phần cuộc đời tôi trong các câu chuyện.
Tất cả… đều là lỗi của tôi.
『Đ-đừng lại gần! Nếu người còn tiến thêm một bước nữa, ta buộc phải giết người đấy!』
Azazel , mặt đỏ ửng , lên tiếng đe dọa. Tôi không biết cô ấy đã thấy cảnh tượng gì trong tương lai, nhưng rõ ràng cô ấy đang hiểu lầm nghiêm trọng.
Cô ấy vừa gọi tôi là “kẻ trụy lạc”, và nói rằng mình đã thấy một tương lai nơi cô sẽ phải quyết định… ai là người được chơi đùa cùng tôi trên giường.
『Chắc… chỉ là cuộc chiến bằng gối thôi mà.』
Tôi cố lắc đi những nghi ngờ trong đầu rùi tưởng tượng ra cảnh đó.
Tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi chỉ là một trò chơi vui vẻ trên giường với ba đệ tử của mình.
Suy cho cùng, những tương lai mà Azazel nhìn thấy… chưa bao giờ là hoàn hảo cả.
『Azazel, em biết rõ mà những gì em thấy… chưa chắc đã là tương lai thật sự, đúng không?』
Tôi bước lên một bước. Trong nguyên tác, chính vì quá tin vào những viễn cảnh tương lai mà Azazel đã đánh mất Kang Si-woo vào tay người chị.
Cô ấy đã nhầm tưởng rằng người hùng sẽ chỉ hướng về mình mãi mãi… rùi nhầm lẫn nhân vật trong game với con người thật ngoài đời.
Và
『Ta biết em buồn vì đã mất người mình yêu vào tay chị gái, nhưng em không thể sống cả đời trốn tránh như vậy được.』
Cô ấy đã tưởng nhầm rằng tương lai mình nhìn thấy là của bản thân, vì không hề biết rằng người trong cảnh tượng đó thực chất lại chính là người chị song sinh có gương mặt giống hệt mình.
『Ta đến để dạy em thế nào là tình yêu đích thực. Để giúp em gặp được một người đàn ông xứng đáng, và cảm nhận được tình yêu chân thành.』
Tôi đang cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh. Nếu để hiểu lầm này lan rộng hơn nữa, sẽ chẳng thể cứu vãn nổi.
Tôi từ từ giơ hai tay không vũ khí ra, cho thấy mình không có ý định tấn công. Nhưng
『Đừng có lừa ta.』
Sắc mặt Azazel đầy chán ghét.
Lông mày cô nhíu lại, khóe môi trễ xuống, cả gương mặt toát lên vẻ khinh bỉ.
『Quá rõ ràng rồi. Chắc chắn là ta đã bị cuốn vào một âm mưu nào đó giữa người và bọn già trong giáo hội. Nếu không thì sao ta lại phải chấp nhận một tên dâm loạn như người làm sư phụ chứ?』
Thái độ của cô ấy lạnh như băng xuyên thẳng vào tim tôi.
Những xúc tu đang chĩa vào tôi rung lên, như thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Những xúc tu ấy có thể xé rách không gian, tự do di chuyển, kết lại thành tường chắn hoặc biến thành thương và roi để chiến đấu.
『Không thể nào! Sư phụ đến đây là để cứu cô!』
Trông thấy những xúc tu, Verdandi rút thánh kiếm từ ngực ra, giọng đầy kiên quyết.
Hiếm khi thầy trò chúng tôi lại đồng lòng tới vậy.
『Phải! Nếu cô dám động vào một sợi tóc của sư phụ, thì đừng mong bọn tôi tha thứ!』
Lúc này, Biwol cũng lên tiếng, chuẩn bị vận ma khí bọc quanh người.
『Vậy thì, Azazel, rốt cuộc em đã thấy gì trong tương lai?』
Tôi khẽ xoa trán, cố ngăn cơn đau đầu đang âm ỉ.
Chuyện Azazel cứ lặp đi lặp lại về “tương lai” khiến tôi không tài nào yên tâm nổi.
Chẳng lẽ… thật sự sau này tôi sẽ bị bắt cóc rồi nhốt lại sao?
Cổ họng tôi nghẹn lại, linh cảm chẳng lành trỗi dậy.
Không thể nào. Đệ tử ngoan của tôi… không thể làm mấy chuyện đó được.
Chắc chắn là không.
…Chắc là vậy?
『Tương lai ta thấy… là người bị trói chặt trên giường, bị bịt mắt, còn ba người bọn ta sẽ chơi oẳn tù tì để quyết xem ai sẽ là người lên trên trước.』
『……Hả?』
Tôi đứng hình trong vài giây. Một kế hoạch chi tiết đến mức đáng sợ, và hoàn toàn có thể xảy ra với đám học trò này.
『À… thì… cũng là một kiểu chơi gối thôi mà…』
Biwol nghe xong thì khẽ cười gian.
『Sao ạ? Sao họ lại bàn xem ai sẽ trèo lên người sư phụ? Họ định cưỡi người như cưỡi ngựa à?』
Verdandi nghiêng đầu khó hiểu, vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói.
Một bên thì ngây thơ, một bên thì nham hiểm , căng thẳng đang kéo căng như dây đàn.
『Khụ, chắc là em nhìn nhầm rồi.』
Tôi chỉ biết ho khan để lấp liếm.
Ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Nghĩ đến viễn cảnh bị những đứa trẻ mình nuôi dạy “vượt mặt”… đúng là không thể chấp nhận nổi.
『Tương lai… cũng giống như chuyện chị gái cướp mất người em yêu vậy. Nó hoàn toàn có thể thay đổi. Vậy nên, đừng quá tin vào nó.』
Tôi suýt cắn trúng lưỡi khi nói, nhưng vẫn cố gắng phát âm cho rõ.
Gabriel người có gương mặt y hệt Azazel đã cướp đi người đàn ông mà Azazel yêu, khiến cô co mình lại trong tu viện này, một lòng muốn trả thù thế gian.
『Sao người biết điều đó? Chẳng lẽ người do chị ta phái đến sao? Để an ủi ta sau khi mất người mình yêu à?』
Chết thật, tôi lỡ lời rồi.
Với Verdandi thì còn có thể bịa chuyện “được thần linh báo mộng”, nhưng với Azazel thì đúng là quá sơ hở.
『Ừ, cũng có thể xem tôi là người được chị em cử đến. Dù sao thì… người trong một nhà, sớm muộn cũng phải đối mặt với nhau mà.』
Tôi lựa chọn đối mặt thẳng thắn.
Vì gia đình là như thế.
Dù có những mối quan hệ tệ hại, nhưng sau cùng, điều còn lại không phải là bạn bè, không phải người yêu, mà là người thân.
Tôi từng khóc nức nở trong tang lễ cha mình, khi biết ông đã âm thầm mua toàn bộ tiểu thuyết tôi viết.
Để sau này khỏi phải hối hận.
Tôi chia sẻ kinh nghiệm ấy với Azazel như một lời khuyên để cô không đi vào vết xe đổ của tôi.
『…Người nói hay thật.』
Azazel hơi cúi đầu xuống, rồi chỉ tay về phía Biwol.
『Vậy, người giải thích thế nào về việc cô ta nhận ra ta đang nhìn thấy tương lai?』
『Em ấy nhận ra á? Bằng cách nào?』
Nghe vậy, tôi khựng lại. Có gì đó rất sai.
Tôi chưa từng thiết lập năng lực đó cho Biwol trong phần cài đặt nhân vật.
Tôi biết rõ rằng nhiều nhân vật ở thế giới này không còn tuân theo kịch bản gốc nữa.
『Vì thế ta mới căm ghét dân làng của Verdandi. Chỉ cần một người thay đổi thôi cũng đủ rồi, nhưng rốt cuộc bọn họ lại tự tay ném đi cơ hội được chuộc lỗi.』
Thế nhưng…
『Đúng vậy. Cô ta nhìn ta, rồi nói: “Cô đã thấy rồi, đúng không?”… và thậm chí còn nhìn ra tương lai mà ta đã thấy. Người có chắc các người là con người bình thường không?』
Một câu chuyện khác dường như đang bắt đầu hé mở…
Lẽ ra mọi thứ phải theo các tập cố định, dẫn dắt bởi một cốt truyện chính xuyên suốt.
『Ừm… Chúng ta cũng không hẳn là bình thường…』
Là trùm cuối trong một cuốn tiểu thuyết, có vẻ như bọn họ thậm chí có thể phá vỡ dòng chảy định sẵn trong cốt truyện.
Trong những câu chuyện có Ma Tinh tái sinh hoặc quay lại từ cõi chết, điều đó cũng không phải hiếm thấy.
『Nếu các người không rời khỏi đây ngay lập tức… ta sẽ buộc phải ra tay. Nơi này là không gian ký ức chỉ dành cho Kang Si-woo và ta.』
Những xúc tu của Azazel khẽ động đậy, tỏa ra sát khí rõ rệt.
Vốn dĩ nơi này là nơi tăng độ thiện cảm của cô trong game, nên cũng dễ hiểu khi cô giữ gìn nó như báu vật.
『Chuyện này vô ích rồi! Cô ta không chịu nghe lý lẽ đâu!』
『Sư phụ, chỉ cần người ra lệnh, em sẽ khống chế con sói hoang kia ngay trước mặt người.』
Nhận thấy chẳng thể tiếp tục đối thoại, cả hai đệ tử đều lập tức vào thế sẵn sàng chiến đấu.
『Vậy… ta giao việc đó cho các em.』
Tôi ho dữ dội vì cơn đau đang bóp nghẹt lấy cơ thể, rồi cố gắng lên tiếng, bảo họ hãy khống chế Azazel.
Tôi đã dốc lòng rèn luyện Biwol đến mức tận cùng chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Còn Verdandi, tôi thu nhận em ấy làm đệ tử là để tìm ra cách đối phó với những vị thần ngoại lai (Outer God), những kẻ bị xem là tà ác.
Giờ đây, tất cả những gì tôi có thể làm… là cầu mong kế hoạch này hiệu nghiệm với Azazel.
Thế nhưng
『Thật ra, vài ngày trước, thần mà ta phụng sự đã nhận được một mặc khải. Rằng sẽ có một vị tiên tri đến tìm ta… và ta phải ban phước cho người đó.』
Azazel cất lời, nhắc đến tên Morgidion một Outer God
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác không thở nổi ập đến, như thể có hàng ngàn mảnh thủy tinh cào xé trong phổi tôi. Trong đầu vang lên thôi thúc muốn móc tai mình ra chỉ để thoát khỏi thứ âm thanh kinh khủng mà mình vừa nghe thấy.
Mình sắp chết rồi. Mình sắp chết thật rồi. Mình đang chết.
Nước như dâng tới tận cằm, dù quanh đây chẳng hề có giọt nước nào. Cơn sợ hãi dâng lên, nghẹn lại trong lồng ngực.
『Đây… là phản ứng với Outer God mà tôi từng mô tả trong tiểu thuyết sao…?』
Sau lưng Azazel, một con mắt khổng lồ lặng lẽ quan sát bọn tôi.
Cô ấy tấn công kín kẽ đến mức tôi không hề nhận ra rằng cô đã bị ảnh hưởng bởi Outer God từ lúc nào.
『Kh…』
『S-Sư phụ… xin lỗi…』
『A… a…』
Tôi cố vận chân khí từ đan điền để chịu đựng, nhưng ngay cả các đệ tử bên cạnh tôi cũng đang rướm máu từ mắt, mũi, miệng vì cơn đau kinh hoàng đó.
『Dù sao thì, ta cũng là một sinh vật của ác mộng. Mời các người cùng bước vào ác mộng… cũng là cách hòa giải hỗn loạn này một cách yên bình nhất.』
Vừa dứt lời, Azazel khẽ cong khóe môi, rồi niệm chú.
Ngay lập tức, một ma pháp bao phủ lấy tôi, Bior và Verdandi, kéo cả ba chìm vào giấc ngủ.
Khi tầm nhìn bắt đầu nhòe đi, không gian quanh tôi vặn vẹo , méo mó, tôi chợt tự hỏi:
『Nếu mình thiếp đi như thế này… sẽ mơ thấy điều gì?』
Một giấc mơ tràn ngập những cái chết nối tiếp nhau?
Hay sẽ bị kẹt trong một giấc mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại?
『Kh…』
『Ô, thật đáng ngạc nhiên. Ý chí người mạnh mẽ thật nha. Có vẻ ta nên đánh giá lại nhỉ.』
Cắn chặt lưỡi để giữ tỉnh táo, tôi gắng gượng giữa cơn đau rồi dồn nội lực vào lòng bàn tay, tung ra một đòn băng đánh thẳng về phía Azazel.
Ầm!
Luồng hàn khí đủ để đóng băng mọi thứ phóng đi như sấm sét nhưng đã bị những chiếc xúc tu của cô chắn lại.
『Ngủ ngon nhé. Đây là ân huệ cuối cùng mà ta có thể dành cho các người.』
Azazel thì thầm, ánh mắt không gợn sóng, nhìn tôi ngã gục xuống rùi mất đi ý thức.


5 Bình luận
foursome?