『Hahaha! Không ngờ các đệ tử của anh lại khiến lũ Incubi, những kẻ được mệnh danh là bất bại trong mộng cảnh, phải khốn đốn đến thế. Thật không thể tin được!』
『Tôi sẽ không oán giận gì đâu, vì phải nói là… đúng là một trải nghiệm rất thú vị. Với một Dream Demon (Con Quỷ của giấc mơ) như tôi, cảm giác mới lạ luôn là điều quý giá.』
Gabriel liếc mắt nhìn hai đệ tử đang đi sau tôi, khẽ mỉm cười. Nụ cười đó khiến cả Bi-wol lẫn Verdandi đồng loạt giật mình.
Hiện tại, tôi, Bi-wol, Verdandi và Gabriel đang băng qua dãy núi phía bắc sau khi rời khỏi vùng đất của Dream Demon.
Dãy núi đó có tên là Thiết Trảo Sơn , nơi từng được truyền tụng là đã chặn đứng cơn thịnh nộ của một con cự long.
Mỗi bước chân lại dẫm lên lớp tuyết dày, âm thanh lạo xạo vang vọng trong không gian vắng lặng. Con đường trước mắt là những con dốc dựng đứng, như thể bị một lưỡi dao khổng lồ chẻ đôi xuống vách đá.
『Lạnh muốn chết luôn á! Tại sao sư phụ với sư tỷ Bi-wol vẫn bình thường thế…?』
Verdandi rùng mình, hơi thở trắng xóa, quay sang nhìn tôi và Bi-wol với vẻ mặt không hiểu nổi.
『Thể chất ta vốn như vậy rồi, nên chẳng sao cả.』
Tôi thì khác. Hàn khí trong người tôi vốn còn sâu hơn cả đứa em gái cùng cha khác mẹ. Thế nên loại rét này chẳng khác gì hơi ấm.
Nếu Bắc Hải Băng Cung mà biết tôi tồn tại, e là họ sẵn sàng trả cả gia tài để đưa tôi về. Vậy mà cuối cùng tôi lại bị vứt ở Ma Giáo.
Giờ nghĩ lại… hóa ra đó chỉ là một lỗi thiết lập nhân vật. Một cái tên được thêm vào phút chót chỉ để hợp lý hóa cái gọi là Cực Âm Thể.
Dù sao thì, tôi cũng vốn được định sẵn sẽ chết dưới tay Bi-wol , Thiên Ma.
『Ít nhất thì tôi cũng chưa ngu tới mức bịa ra mấy trò như “Ifrit trong Liệt Diệm Môn” hay biến phương trượng Thiếu Lâm thành nhân vật hài.』
Tôi thở dài trong lòng.
Có lúc tôi đã suýt bịa ra rằng bộ Tam Tai Kiếm Pháp ngoài mấy chiêu chém ngang, chém dọc, đâm thẳng còn có bí chiêu gì đó thâm sâu lắm thậm chí còn định gán nó thành tuyệt kỹ Võ Đang nữa cơ.
Nếu đã định phá nát tính hợp lý dạng thể loại võ hiệp thì chí ít cũng nên làm cho ra trò. Bằng không thì chẳng ai thèm đọc cả.
『Đó là điều tôi nhận ra khi viết Kim Cương Thần Quyền. Kỹ năng nó sẽ không tăng trưởng đều đặn , mà lại nhảy vọt theo từng nấc như bậc thang.』
『Em đang luyện Hàn (lạnh) Thử (nóng) Bất Xâm để chịu được hàn khí của sư phụ.』
Bi-wol thì thầm, khẽ ngả đầu về phía tôi , đúng lúc tôi đang mải miết suy nghĩ vẩn vơ.
Hàn Thử Bất Xâm là cảnh giới giúp cơ thể giữ nguyên nhiệt độ, dù ở nơi lạnh giá hay nóng bức , vượt xa khả năng chịu đựng thông thường của con người.
『…Sao em lại muốn học thứ đó? Hàn Thử Bất Xâm chẳng phải là thứ chỉ có trong truyền thuyết sao?』
『Đúng vậy. Nhưng nếu sau này em muốn trở thành người duy nhất thực sự hiểu được sư phụ… thì em phải có điểm gì đó đặc biệt, đúng không?』
Thái độ kiên định của cô khiến tôi không khỏi chậc lưỡi.
Cơ thể của cô là một thể chất đặc biệt, như thể được trời đất ưu ái , học võ công gì cũng rất dễ dàng.
『Thiên Võ Thể… chẳng lẽ là thật sao?』
Đó là thể chất có thể dung hợp mọi võ học, bao gồm cả Âm Cực, Dương Cực, Tam Tai, Ngũ Hành, đến cả Thái Cực.
Chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ hình thái chiêu thức, rồi tái hiện lại y hệt.
Nếu là Bi-wol, biết đâu cô thật sự có thể lĩnh ngộ được Hàn Thử Bất Xâm.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khiến tôi bất giác rụt vai lại.
『Tuyệt thật! Nếu có cách nào giúp em chịu được cái lạnh này, xin hãy chỉ cho em!』
Verdandi vừa run lập cập, vừa phả ra những làn hơi trắng, mắt sáng rực nhìn tôi và Bi-wol đầy ngưỡng mộ.
『Có lẽ… nếu em sở hữu Thánh Khải, thì sẽ chịu được.』
『Thánh Khải ư?! Đúng là hình tượng anh hùng trong mộng của em!』
Vừa nghe thấy từ đó, ánh mắt Verdandi lấp lánh đầy sao.
Đó là bộ giáp mang tính năng phòng ngự tuyệt đối , miễn nhiễm mọi đòn tấn công.
Tôi từng thiết lập như thế trong truyện.
『Phải… nhưng thành thật thì ta vẫn chưa biết làm sao để lấy được thứ đó.』
Thật ra thì tôi có một ý tưởng mơ hồ.
Trong nguyên tác, Verdandi chỉ nhận được bộ giáp ấy khi rơi vào tình trạng hấp hối , một khoảnh khắc cận kề giữa sự sống và cái chết, nơi sức mạnh của cô bộc phát.
『Thì ra cũng có chuyện sư phụ không biết sao.』
Verdandi cụp mắt xuống, thoáng thất vọng. Tôi xoa đầu cô như thường làm với các đệ tử khác.
『Tay của sư phụ lạnh mà… lại ấm quá!』
「Verdandi nhón chân lên, giống như một chú chó Golden to xác vẫy đuôi mừng rỡ, chỉ chờ được xoa đầu.」
『Lạnh mà lại ấm? Ý em là sao?』
『Thân thể sư phụ thì lạnh, nhưng trái tim bên trong… còn ấm hơn nhiều!』
“Câu nói đó nghe chẳng khác gì lời thoại trong một tiểu thuyết yandere kiểu “đây là trái tim ấm áp của em nè, sau khi moi ra từ ngực anh” , khiến tôi lạnh cả sống lưng.”
Nghĩ lại, lần đầu gặp nhau, con bé còn định đâm tôi.
Nếu cô bé mà cũng phát triển kiểu tình cảm lệch lạc như Bi-wol… thì tôi đúng là hết đường chạy.
『Lần trước em còn thơm má tôi nữa chứ…』
Thôi thì cứ nghĩ theo kiểu cha con cho lành.
Giống như một đứa con gái hôn má ba mình trước khi ông đi làm.
Tôi gãi cằm, cố gắng kết thúc chuỗi suy nghĩ này.
『Sư phụ, tay bên kia của người còn rảnh. Em cũng muốn được xoa đầu.』
『Ừ, vậy thế này được chứ?』
『Xin hãy vuốt má em thật dịu dàng, rồi nhìn em bằng ánh mắt đầy ham muốn, như thể người muốn chiếm lấy toàn bộ em… Á, sao người dừng lại rồi?!』
Tôi vừa đưa tay vuốt nhẹ má với cằm của Bi-wol, nhưng vừa nghe đến câu đó thì lập tức rụt tay lại.
Tình cảm của Verdandi vẫn còn trong trẻo.
Còn tình cảm mà Bi-wol dành cho tôi… thì rõ ràng có gì đó rất không ổn.
『Cân nhắc lời nói hành động của mình đi, còn có người đứng xem đó.』
『Ồ, tôi thấy thú vị mà! Mấy mối quan hệ kiểu “nuôi rồi bị nuốt ngược” luôn có cái dư vị đặc biệt của nó, chẳng phải thế mới là điểm hấp dẫn sao?』
Tôi suýt không tin nổi vào tai mình khi nghe Gabriel nói vậy. Dù cô ấy chỉ là một nhân vật trong game, nhưng đến mức này thì…
『Một đứa trẻ được nuôi như con gái dần lớn lên thành thiếu nữ… rồi đến một lúc, cảm xúc ấy đạt tới đỉnh điểm rùi bùng nổ thành khoái cảm. Đó chẳng phải là chân dung thật của tình yêu sao? Một người đàn ông nuôi một cô gái thành một người phụ nữ hoàn hảo… cuối cùng lại bị chính cô nuốt chửng… chỉ nghĩ đến mùi vị đó thôi đã khiến tôi chảy nước miếng rồi.』
『…Thế nên cô mới dẫn tôi đến gặp Azazel? Hy vọng em gái cô cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ kỳ quặc với tôi sau này à?』
Tôi cau mày khi cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý thật sự của Gabriel.
Tình yêu đối với một Succubus chẳng khác nào chất độc, và trong hoàn cảnh hiện tại, tôi hoàn toàn không muốn có thêm một đệ tử nữa đem lòng yêu mình.
『Không phải thế đâu~ Tôi chỉ tò mò muốn xem mối quan hệ của thầy trò các người sẽ xoay chuyển thế nào trong tương lai thôi! Biết đâu, ở một nơi nào đó dưới lòng đất, bị trói chặt vào giường, cậu lại trở thành một loại ○○ vượt trội chỉ biết ᄋᄋ thôi chẳng hạn~』
『Sư phụ! “ᄋᄋ” là gì vậy ạ!?』
Tôi không thể trả lời câu hỏi vô tư đến đáng sợ ấy của Verdandi. Để giải thích được thứ đó thì chắc phải bắt đầu từ… giáo dục giới tính cơ bản cho em nó .
『Sư tỷ! Sư tỷ, tỷ biết gì đó đúng không!?』
『À, ừm… cái đó thì… ta cũng không rõ lắm đâu… Ahaha, nó nghĩa là gì nhỉ…』
Biwol đỏ bừng mặt như quả cà chua chín, mắt nhìn đi chỗ khác. Còn Verdandi, dù có chút nghi ngờ, cũng đành ngừng hỏi tiếp.
『Aha! Em hiểu rồi! Nhìn cách hai người lảng tránh như vậy, chắc chắn đó là lời nguyền liên quan đến Ma Vương!』
Cô nàng vỗ nắm tay vào lòng bàn tay mình, đầy đắc ý, như thể vừa phát hiện được một bí ẩn vĩ đại.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn để bảo vệ sự ngây thơ còn sót lại của em.
『Tới rồi. Nơi này thường có một cơn bão tuyết khá dày bao phủ, nên ngay cả tôi cũng chỉ ghé qua mỗi vài ngày một lần.』
Trước mắt chúng tôi là một tu viện nhỏ, cũ kỹ hiện ra dưới bầu trời trong vắt.
『Tôi đến đây là hết nhiệm vụ rồi.』
Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi Gabriel chợt biến mất. Cô xoay người, định rời đi theo hướng ngược lại.
『Cô không đi cùng chúng tôi à? Dù sao cũng là em gái cô mà.』
Tôi khẽ lên tiếng ngăn cô lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô đang quay đi. Ban đầu, tôi vốn hy vọng có thể đón Azazel về rùi hàn gắn lại mối quan hệ của hai chị em.
『Tôi vẫn luôn đóng vai người lạ mặt tốt bụng, âm thầm mang đồ ăn đến cho con bé. Nếu nó biết đó là tôi, e rằng nó sẽ bỏ ăn bỏ uống mà chết thật.』
Dù tôi nói vậy, Gabriel chỉ lắc đầu cười buồn.
Chẳng phải chính nhờ sự sắp đặt của cô ấy mà Azazel mới có thể sống sót giữa ngọn núi tuyết khắc nghiệt này đó sao?
『Vậy nhé, các đệ tử đáng yêu. Mong rằng lần tới gặp lại, chúng ta có thể cùng cười vui bên em gái tôi.』


4 Bình luận