Nếu giả thuyết của tôi đúng, và thân xác của Seolhwa đã bị một Outer God chiếm giữ… thì mọi thứ đều trở nên hợp lý.
Seolhwa luôn yêu thích việc giải mã những câu đố.
Một trong những lý thuyết mà cô ấy tin tưởng nhất chính là “khẩu súng của Chekhov.”
Tóm lại: bất kỳ chi tiết nào được đưa vào một câu chuyện đều phải có mục đích sử dụng về sau.
Một khi cậu thêm vào những đầu mối hoặc tình tiết dư thừa, nó sẽ trở thành thứ rườm rà, khiến phần kể chuyện trở nên loãng và vô nghĩa.
Đặc biệt là trong web novel, nơi mà chỉ số giữ chân độc giả , tức tỷ lệ người đọc tiếp sang chương sau đóng vai trò sống còn.
Với sách xuất bản hay phim ảnh, người ta thường đã trả tiền trước để tiếp cận nội dung, nên dù có dở, họ vẫn có xu hướng xem đến cuối.
Trừ khi tác phẩm quá tệ, ít ai bỏ dở giữa chừng.
Nhưng web novel lại là chiến trường nơi từng con chữ đều bị giới hạn nghiêm ngặt.
Không cần thiết phải nhắc đến ai đó hay “cốt truyện gốc”. Vậy tại sao họ lại để lại dòng chữ ấy lên cơ thể tôi?
Tôi vắt óc suy nghĩ để tìm ra ẩn ý mà Seolhwa muốn gửi gắm trong thông điệp đó.
Nếu cô ấy đã hoàn toàn bị một Outer God nuốt chửng, thì việc để lại dấu vết như vậy là điều không thể.
Lý do khiến tôi tin như thế , là vì tôi ghét thần thánh đến tận xương tủy.
Nếu thật sự có vị thần nào ngoài kia, tôi không nghĩ họ lại để tôi rơi vào bi kịch như thế này.
Ít nhất… họ đã không cướp Seolhwa khỏi tôi.
…Vấn đề là, suy nghĩ của tôi lúc nào cũng quá tiêu cực.
Tôi đưa tay vuốt tóc. Cô ấy từng bảo tôi có một phần nổi loạn trong máu.
Ngay cả khi tôi làm ra vẻ đi theo dòng chảy, thì cuối cùng, tôi vẫn sẽ tự tay phá nát tác phẩm của mình… chỉ để tìm ra một giọng nói riêng.
『Cái gọi là ‘cốt truyện gốc’ ấy… là gì vậy ạ?』
Verdandi , người vừa dùng Thánh Kiếm để thanh tẩy ảnh hưởng của Outer God , quay lại hỏi tôi, với vẻ mặt đầy tự hào như thể vừa hoàn thành thử thách đầu tiên trên con đường trở thành Anh Hùng.
Còn Azazel, sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của Shub-Niggurath, đã lịm đi vì kiệt sức.
Tôi đang cõng cô ấy xuống núi.
『 Là tương lai đã được định sẵn… mà thế giới này buộc phải tiến tới.』
Trước câu hỏi của Verdandi, tôi đã nói ra sự thật.
Chắc chắn họ cũng đang thắc mắc về thân phận thật sự của tôi.
『Thực ra, ta sở hữu một năng lực gần giống như tiên tri.』
Sự hiểu lầm, hoài nghi khi không chia sẻ với nhau có thể tích tụ sẽ tích tụ dần, âm ỉ như lớp bùn dưới đáy, và đến một lúc nào đó, sẽ khiến cả mối quan hệ sụp đổ.
Tôi vẫn mang trong lòng một nỗi hối tiếc , rằng giá như tôi sớm nhận ra sự bất an trong ánh mắt của Seolhwa… thì có lẽ, cô ấy đã không đi đến bước đường đó.
『Ra vậy… nên sư phụ mới đột ngột thu nhận đệ tử sao? Em đã thấy hành động của người thật đáng ngờ mà.』
『Ta xin lỗi vì đã không nói với em sớm hơn.』
Bi-wol nói như thể cô đã biết trước tất cả. Chắc hẳn từ lúc tôi quyết định rời về phía Tây, cô đã cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Với tôi, việc điều hành một môn phái nhỏ, ẩn mình sao hậu trường rùi sống một cuộc đời yên bình luôn là lối sống tôi chọn.
Bi-wol, người luôn lặng lẽ dõi theo tôi gần nhất, hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.
Cô ấy như một người con , một người đã lớn lên dưới những lời dạy mà tôi để lại.
『Ta từng thấy một viễn cảnh… nơi Thiên Ma nhuộm máu bầu trời, Anh Hùng hủy diệt vạn vật, và Thánh Nữ triệu hồi một vị Outer God.』
Tôi không muốn nói dối Bi-wol.
Cô xứng đáng được biết một phần nào đó về vận mệnh của chính mình.
『Đó là lý do vì sao ta thu nhận các em làm đệ tử. Dù khi ấy các em chỉ là những đứa trẻ ngây thơ… ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ, khi biết rõ con đường các em đang bước vào là sai lầm.』
Khi nói ra điều đó, tôi không giấu được sự phức tạp đang giằng xé trong lòng.
May mắn là Azazel vẫn đang ngủ.
Nếu không, chút hy vọng mong manh còn sót lại trong cô , về việc có thể giữ được mối liên kết với Kang Siwoo , hẳn đã tan biến.
『Thì ra… đó là lý do sư phụ nói những lời ấy khi đó.』
Bi-wol khẽ gật đầu, môi hé một nụ cười nhẹ. Dù đã nghe toàn bộ sự thật, cô không hề tỏ ra quá sốc.
Trái lại… dường như cô đã biết từ trước, chỉ là cố tình vờ như không thấy , để giữ lấy cho tôi một sự tôn trọng âm thầm.
『Lúc chiến đấu với Tâm Ma, em đã bắt đầu nghi ngờ rùi. Thiên Ma Tinh cho thấy … em sẽ là người giết chết sư phụ.』
Bi-wol kể lại cảnh tượng mà sức mạnh nghiệp lực của Tâm Ma từng cho cô thấy.
Cũng giống như trong nguyên tác Kim Cương Thần Quyền, đó là tương lai nơi cô , Thiên Ma , sẽ chém đầu tôi.
Tôi nuốt khan. Một cảm giác lạnh như lưỡi kiếm lướt dọc theo gáy, khiến toàn thân rùng mình.
『Sư tỷ không nói dối , sư phụ!』
Verdandi đột ngột lên tiếng như thể muốn xác nhận rằng Bi-wol không bịa đặt chỉ để lấy lòng tôi.
Nếu đó thật sự là tương lai… thì vì sao Seolhwa lại để lại lời nhắn ấy cho tôi?
Tôi cố gắng xâu chuỗi những ẩn ý trong thông điệp của Seolhwa.
Cô ấy , cũng là một trong những người tạo dựng nên thế giới này , chắc chắn phải lường trước được điều gì đó khi để tôi xuất hiện nơi đây.
『Do-hyun, cậu nghĩ sao về “khúc thánh ca của loài người”?』
Lý do khiến cô để lại thông điệp ấy, tôi đã hiểu.
『Cho dù tình huống có khắc nghiệt đến đâu… cũng tuyệt đối không được đánh mất phần người trong ta. Vậy nên hãy để Azazel kết nối với Outer God hiền lành nhất – Morgidian.』
Dù cơ thể ngày một cứng đờ theo thời gian, Seolhwa vẫn kiên trì phục hồi trong nụ cười, giữ vững một niềm tin ngây thơ rằng… một ngày nào đó, sẽ có hy vọng tìm đến.
Phải chăng… cô đang cố nói với tôi điều mà Shub-Niggurath thật sự muốn?
Seolhwa từng nói: “Góc nhìn của người viết và người đọc… vốn không bao giờ giống nhau.”
Người đọc thì có thể không muốn nhìn thấy trùm cuối đột nhiên hoàn lương và sống yên bình.
Tôi chống cằm, chậm rãi xâu chuỗi lại mọi thứ trong đầu.
Từ góc nhìn của độc giả, sẽ giống như một cú trật bánh toàn bộ cốt truyện nếu trùm cuối , người đã được xây dựng xuyên suốt qua tiêu đề, nội dung và từng lớp ẩn dụ , cuối cùng lại không làm gì cả.
Nó chẳng khác gì một truyện gắn tag “mối tình thuần khiết” bị trộn lẫn với “harem”, hay một cái kết kết thúc bằng… một thiên thạch rơi xuống.
『Verdandi, em có nghĩ kẻ phản diện có thể thay đổi không?』
『Nếu là em của ngày trước thì chắc chắn em sẽ nói là không!』
Tôi đã hỏi người mà tôi cho là chính trực nhất trong số những người tôi từng biết , Verdandi.
Vì cũng có thể… tôi đã sai.
Outer God đó , với tư cách một “độc giả” , sẽ chẳng thể nào biết đến những bi kịch đằng sau hay hành trình chuyển biến nội tâm của các trùm cuối.
Dù sao thì, tôi cũng đã ngừng viết truyện trước khi hé lộ những chi tiết đó.
Một số tác giả, khi drop truyện, sẽ để lại ghi chú hoặc ngoại truyện để giải thích phần còn dang dở.
Nhưng với tôi, bộ truyện ấy… là cách cuối cùng để nhớ về Seolhwa.
Cũng giống như đời người , không thể bị rút gọn bằng một dòng ngắn ngủi. Tôi muốn đưa câu chuyện mà tôi và Seolhwa cùng tạo ra đi đến hồi kết trọn vẹn.
Một tác giả… cũng chỉ có thể chứng minh bản thân thông qua câu chữ.
Dù cho có xây dựng được cú twist kỳ vĩ, hay nền tảng hấp dẫn đến mấy , tất cả cũng vô nghĩa nếu không được viết thành truyện.
『Nếu có người lầm tưởng em là phản diện, mà người đó lại mang trong mình một thứ công lý tuyệt đối… em nghĩ họ sẽ làm gì?』
『Họ sẽ tìm mọi cách để giết em! Giống như em đã từng vậy!』
Verdandi nói với vẻ tươi tỉnh, nhưng ánh mắt đã dần nhuốm màu bất an , lo lắng cho tương lai mà tôi từng thoáng thấy.
『Trong sự kiện “Long Phượng Hội Tụ”, những người như thế sẽ xuất hiện. Những anh hùng được định sẵn để giết các em.』
Seolhwa biết về sự kiện ấy , nơi mà tất cả trùm cuối và nhân vật chính cùng tụ họp. Nên không có gì đảm bảo… cô sẽ không đến.
Tôi siết chặt nắm tay, đến mức các đường gân hằn rõ trên mu bàn tay.
『Sư phụ gọi đám người đó là anh hùng sao? Những kẻ đang đe dọa những sinh mệnh quý giá nhất dưới bầu trời này sao?』
Biwol cười nhạt , rõ ràng là chẳng vui chút nào.
Người từng đối đầu với Biwol là Kim Hyul, kẻ được gọi là Võ Vương Bất Bại , thân thể hắn không một thứ vũ khí nào có thể xuyên phá.
『Phải đó! Làm gì có chuyện kẻ khác giết được anh hùng! Anh hùng thì luôn chiến thắng cái ác!』
Người từng là đối thủ của Verdandi , Sieghart, chính là người kế nhiệm thanh Thánh Kiếm sau cô.
Còn Azazel, hiện vẫn đang ngủ trên lưng tôi, được định sẵn sẽ đối mặt với Kang Siwoo , kẻ từng ruồng bỏ cô để chọn người chị song sinh của cô thay thế.
『Được rồi. Ta tin các em.』
Dù nói vậy… bản thân tôi cũng chẳng thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra.
『Trước khi Long Phượng Hội Tụ diễn ra, ta sẽ làm mọi cách để che giấu điểm yếu của các em.』
Vẫn còn hy vọng.
Hy vọng rằng… tôi có thể đánh bại kẻ đang cư ngụ trong thân xác Seolhwa , kẻ tự xưng là “độc giả trung thành nhất”, và đang làm rung chuyển cả cốt lõi câu chuyện này
Khi Bing Yeon quay về môn phái để chuẩn bị cho Long Phượng Hội Tụ, thì ở một nơi khác… Seolhwa cũng bắt đầu lên tiếng , nói chuyện với ai đó.
『…Thế giới này có một lỗ hổng rất lớn. Nếu để mặc như vậy, toàn bộ cõi giới này có thể sụp đổ.』
『Lỗ hổng gì cơ?』
『Tên đó. Bing Yeon. Hắn vốn không nên tồn tại. Chính sự tồn tại của hắn là mầm mống có thể dẫn tới tận diệt.』
Seolhwa nhấp một ngụm trà. Giọng cô bình thản, nét mặt không hề gợn chút cảm xúc nào, ngay cả khi đang nói về việc Bing Yeon phải chết.
『Nghĩ xem… một người đáng lẽ phải trở thành người thừa kế Bắc Hải Băng Cung lại bị Odo Phái vứt bỏ. Sau đó còn sống sót suốt hàng chục năm, dù bị Thiên Tinh gán lệnh truy sát…』
『…Nếu là như vậy thì thật sự có điều bất thường.』
『Chính xác! Với tư cách là một “độc giả trung thành”, nhìn thế này thật không thoải mái chút nào, đúng không? Ai đó phải sửa lại mọi thứ. Và dĩ nhiên… kẻ đó phải bị giết.』
Ngay khoảnh khắc ấy , gương mặt Seolhwa khẽ biến đổi.
Một cảm giác ấm nóng, ẩm ướt, bắt đầu chảy ra từ một bên mắt… nhỏ từng giọt, từng giọt.
『Hả…? Tại sao mình lại…?』
Nước mắt.Từng dòng nước mắt đang tuôn ra từ một bên mắt của Seolhwa.Và giọng cô… cũng đã đổi khác , như thể có một điều gì đó từ sâu trong tâm thức vừa trỗi dậy.
『Sao tự nhiên cô lại khóc?』
Kim Hyul Võ Vương Bất Bại khẽ thở dài rồi quay mặt đi. Anh ta đã quen với những khoảnh khắc kỳ lạ này của Seolhwa.
『À không… chỉ là… chắc có hạt bụi bay vào mắt thôi…』
『Cô đang nhân nhượng với kẻ địch sao ?』
Dường như… bên trong thân thể ấy đang tồn tại hai linh hồn. Và trực giác bẩm sinh của Kim Hyul đã cảm nhận được sự rạn nứt lạ lùng ấy.
『Sẽ ổn thôi mà, một lúc là qua ngay ấy mà. Ha ha…』
『Kệ. Ta sẽ tự mình xem thử tên Thiên Ma đó có thật đáng để giết không.』
Kim Hyul không hoàn toàn tin vào lời Seolhwa.Anh quay đi , rời khỏi nơi đó để tiếp tục rèn luyện, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới… với Biwol.


5 Bình luận
=> https://lnkuro.top/toi-chuyen-sinh-vao-tua-game-day-mod-chuong-71/